Chương 3: Tiểu Trướng phòng

Chương 3: Nho nhỏ phòng thu chi.

(Dịch giả: Tiêu Dao công tử)

Chị dâu Liễu Thanh Thanh tìm một cái công việc cho Lữ Hằng, đó là làm phòng thu chi bên trong Vương phủ.

Vương phủ cũng không phải là phủ đệ của vương gia, mà là phủ đệ của một vị nhà giàu mang họ Vương. Nghe nói vị họ Vương này là đại quan, đã từng là quan lớn của triều đình, bây giờ thì nhàn rỗi ở nhà.

Bây giờ triều đình cũng không có kìm hãm sự phát triển của thương nghiệp, vì vậy Vương phủ cũng có sản nghiệp của riêng mình. Chỉ là, trên danh nghĩa mà thôi, còn lại là giao cho thuộc hạ thực hiện.

Sản nghiệp chủ yếu của Vương gia là các cửa hàng buôn vải lụa, Giang nam tơ lụa vốn đã trứ danh, trải qua nhiều năm phát triển, kết hợp thêm Vương đại nhân có bối cảnh triều đình. Nên tới bây giờ, Vương gia đã là một thương nhân buôn vải nổi danh khắp vùng Giang Nam.

Thương nghiệp quy mô của Vương gia được mở rộng, tất nhiên là kèm theo sự yêu cầu cao về nhân công. Thế là, chị dâu của Lữ Hằng, Liễu Thanh Thanh liền nhờ người bàn bạc chuyện này cho Lữ Hằng.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi hai người bọn họ lẳng lặng ăn điểm tâm xong, Lữ Hằng cất trong ngực thư giới thiệu của người trung gian, bước ra cửa và tiến về phía Vương phủ. Còn tại cửa sương phòng, sau khi Liễu Thanh Thanh lẳng lặng nhìn Lữ Hằng đi ra xa khỏi nhà, liền xoay người đi vào trong nhà.

Lúc này, mặt trời vừa mới lộ ra một nửa khuôn mặt. Thời gian còn sớm, lúc này cửa hàng hai bên đường còn chưa mở cửa. Những viên đá xanh lát thành con đường có chút ẩm ướt. Ở ven đường cũng có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một đám cỏ dại khô héo, bên trên chúng cũng có đầy đám sương lạnh màu trắng.

Bây giờ là đang vào mùa đông, tại thời điểm sáng sớm, trên sông Tần Hoài đang hiển hiện một tầng sương mù nhàn nhạt. Có mấy chiếc thuyền hoa đang lẳng lặng đậu ở bên bờ sông. Gió nhẹ thổi qua khiến cho mấy lá cờ nhỏ cắm ở đầu thuyền nhẹ nhàng mà chuyển động theo gió. Ngẫu nhiên có vài khách nhân cả đêm không về ngủ, từ trong khoang thuyền chui ra, vụng trộm lét lút nhìn xung quanh, thấy không có người thì quay qua sửa sang lại một chút quần áo bị rối, rồi nhanh chóng bước xuống thuyền và rời khỏi nơi này.

Nghe nói hiện tại, phương Bắc đang cùng người Đột Quyết đánh nhau, chiến sự có chút căng thẳng. Nhưng mà, tại Giang Nam đều không thể nhìn ra sự căng thẳng ấy.

Lữ Hằng mặc một chiếc áo bông thật dày, bên ngoài khoác lấy cái trường sam, cả người nhìn có chút cồng kềnh. Trên đầu đội một cái mũ thật dày, hai tay hắn cắm vào trong túi áo, nhìn rất giống một vị thương nhân từ phương bắc tới mang theo vẻ phong trần, mệt mỏi. Một đường thở ra khói trắng tiến về Vương phủ.

Chỉ là, khi đến Vương phủ, lại phát hiện cửa chính vẫn còn chưa mở. Mấy kẻ người hầu ăn mặc thật dày đang quét lấy lá rụng trên đất ở trước cửa.

Sau một lúc, bọn hắn đã đem toàn bộ lá rụng trước của Vương phủ gom về một đống rồi đem bỏ. Rồi mang theo cái chổi chuẩn bị quay về.

“Mấy vị huynh đệ, xin dừng bước!” Lữ Hằng bước về phía trước, một bên lấy tay xoa lỗ tai, vừa lên tiếng hỏi.

Một vị gia đinh quay đầu, quan sát trên dưới một chút cái mặc quần áo phổ thông thư sinh đang đứng trước mặt mình, hỏi: “Chuyện gì?”

Lữ Hằng gật đầu, móc ra tấm thư giới thiệu của người trung gian đưa cho vị gia đinh, nói: “Còn xin huynh giao cho Phương tổng quản của quý phủ! Đa tạ!”

“Ngươi chờ!” Tên gia đinh sau khi nhận được thư giới thiệu liền để lại một câu rồi quay người đi vào.

Lữ Hằng đợi ngoài phủ được một lúc, liền thấy cánh cửa son một lần nửa bị đẩy ra, một vị trung niên nhân mập mạp, mang theo hai hàng ria mép từ trong đi ra.

Nhìn trên nhìn dưới đánh giá Lữ Hằng một phen, rồi ngoẹo đầu nói: “Ngươi là Lữ Hằng, Lữ Vĩnh Chính?”

Vĩnh Chính là tên tự của Lữ Hằng, vị này có thể gọi ra tên tự của Lữ Hằng, xem ra trước đó đã từng điều tra qua chính mình. Nhưng là, Lữ Hằng không cảm thấy có cái gì khó chịu cả. Dù sao, công việc phòng thu chi này tất nhiên phụ trách qua lượng tiền tài kếch xù. Chủ nhà trước đó điều tra một phen, cũng là điều đương nhiên.

Lữ Hằng gật đầu, chắp tay một cái nói: “Đúng vậy, ngài đây hẳn là Phương tổng quản”

Vị tổng quản mập mạp gật đầu, ừ một tiếng, cũng xem như là thừa nhận. Sau đó, đưa tay ra hiệu, đối với Lữ Hằng nói: “Đi theo ta!”Dứt lời, liền quay người đi vào trong phủ.

Lữ Hằng nhìn thoáng qua cái đại môn của Vương phủ, lắc đầu cười khổ: “Aiz, lại muốn tìm một cái công việc!”.

Sau khi vào cửa, đi theo hành lang dài dằng dặc, sau khi đi hơn 10 phút, Phương tổng quản cùng Lữ Hằng mới đến Tây viện. Trong viện, những kẻ gia đinh mặc áo cộc màu xanh đậm, trên tay ôm một chồng lớn sổ sách, quyển nào quyển nấy dày cứng, đang đi ra đi vào các gian phòng.

Phương tổng quản chỉ vào một cái căn phòng và nói: “Đó là gian phòng của ngươi, nhớ kỹ, khi làm sổ sách, không được đi qua các gian phòng khác, không cho phép nói chuyện cùng các phòng thu chi khác.

Càng quan trọng hơn là, chưa đến thời gian tan tầm, thì không được phép ra khỏi cửa! Càng không cho phép đi ra khỏi viện tử! Việc ghi chép của ngươi nếu có gì cần thì sẽ có gia đinh thay ngươi chuyển vào trong phòng cho ngươi, không được phép làm quen, lôi kéo gia đinh, nhớ rõ chưa?”

Nghe Phương tổng quản liên tiếp nói các điều không được phép, khiến cho trong lòng Lữ Hằng có một chút buồn cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Từ khi tiến vào trong viện tử, Lữ Hằng liền nhìn thấu được công việc cụ thể của phòng thu chi nơi này. Bên tay trái, cũng chính là khu làm việc của mình sau này, chắc là ghi chép ban đầu. Mà bên tay phải, thì chắc là phụ trách xét duyệt sổ sách. Cái căn phòng lớn ở chính giữa, hắn là nơi ở của người Vương gia đang phụ trách khu vực này.

An bài như thế, không chỉ đề cao hiệu suất của công việc, cũng tránh khỏi việc một ít phòng thu chi làm giả ghi chép, nhằm lừa tiền của gia chủ.

“Tiền công một ngày của ngươi là hai mươi văn tiền , tiền công sau bảy ngày sẽ tổng kết một lần, do tiểu thư tự tay phát cho ngươi. Được rồi, đây là chìa khóa cửa phòng của ngươi. Nhớ kỹ, cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi. Đây là quy tắc của nơi này!” Phương tổng quản từ một chuỗi chìa khóa lớn rút ra một chiếc chìa khóa rồi giao cho Lữ Hằng, sau đó liền cất bước hình bát tự (八), nhoáng một cái đi ra khỏi viện tử.

Lữ Hằng cân nhắc cái chìa khóa trong tay mình một lúc, tiến về phía gian phòng của mình.

Mở cửa ra, trong phòng một trận cảm giác âm lạnh lập tức bao phủ toàn thân hắn. Lúc này đang là mùa đông, trong phòng đen như mực mang theo vẻ âm lạnh vô cùng. Trong phòng chỉ có một cái bàn, một cái ghế, trên mặt bàn bày ra bút, mực, giấy, nghiên. Ngoài ra trên mặt đất còn có một cái lò lửa nhỏ, mở ra xem một chút, mới phát hiện bên trong chỉ còn lại một đống tro tàn.

Lữ Hằng đưa tay thăm dò thử một chút, một điểm nhiệt độ cũng không có.

“Thật là lạnh a!” Lữ Hằng hướng về lòng bàn tay thổi một ngụm hơi nóng, rồi xoa xoa tay, sau đó liền nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng. Muốn tìm một chút có đồ vật nào có thể giữ ấm hay không.

Phanh phanh phanh…

Cũng chính là trong lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Lữ Hằng mở cửa ra, nhìn thấy hai kẻ gia đinh đang đứng tại cửa ra vào. Một người đang ôm một đống sổ sách trước ngực, một người thì ôm một cái giỏ than củi lớn.

“Lữ tướng công, Phương tổng quản bảo ta đem một chút than củi đem đến cho ngài!” Gia đinh lúc này tay lạnh cóng đến mức da chuyển sang màu hồng, một bên vừa dậm chân, vừa nói.

Lữ Hằng vội vàng tránh khỏi lối đi vào, mỉm cười nói: "Đa tạ hai vị tiểu ca! Mời hai vị tiểu ca vào trong!"

Hai người gia đinh vào trong phòng, đem sổ sách đặt xuống bàn, sau đó lại thay Lữ Hằng đốt lên cái lò lửa nhỏ. Lúc này mới khom người cáo lui.

Lò lửa nhỏ chỉ chốc lát liền phát ra âm thanh ầm ầm, nhiệt độ cũng được phát tán ra từ việc thiêu cháy than củi, hàn khí trong phòng bị xua tan rất nhanh. Chỉ sau chốc lát, trong không khí căn phòng nhỏ liền ấm áp như mùa xuân.

Lữ Hằng đem cái bàn chuyển qua bên cạnh cái lò lửa, hai cái chân hắn để xuống dưới mặt bàn. Với tư thế này,vừa có thể một bên được sưởi ấm, một bên thì ký sổ.

Sau khi mài tốt nghiên mực, Lữ Hằng cầm lên một bản sổ sách mở ra đặt trên bàn, sau khi lật sơ lược rồi nhìn một lần, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, cầm lên cây bút lông, bắt đầu viết lên trên mặt sách một cách tựa như nước chảy mây trôi.

Tại kiếp trước, vì cần cho công việc của hắn, hắn tìm đọc một số lượng lớn tư liệu. Ở trong đó liền bao gồm các loại sách cổ, cho nên, chữ phồn thể hắn có thể viết, đặc biệt, còn là viết không tệ.

Cái lò lửa nhỏ vang lên âm thanh lách tách, ánh lửa dần dần tỏa ra qua khe hở từ lò lửa, đem đến ánh sáng cho toàn bộ căn phòng nhỏ.

Kết qua của nhiều năm ỷ lại vào máy vi tính, đó là khi viết chữ thì viết đặc biệt chậm . Mặc dù vậy, khi vào lúc giữa trưa. Lữ Hằng vẫn đã biên soạn hoàn tất bảy tám quyển sổ sách kia.

Vốn là sau khi viết xong hết, Lữ Hằng liền muốn chuẩn bị giao nộp sổ sách. Nhưng nhìn xuyên qua khe cửa, thấy các gian phòng thu chi khác. Vẫn là bỏ đi ý nghĩ này.

Ba ngày sổ sách, mình làm từ sáng đến trưa, vốn là đã có chút khác người. Hiện tại đem sổ sách giao ra ngoài, ở trong mắt người khác thì có khác gì là khoe khoang? Aiz, Hà cớ gì để người ta ghi hận a!

Thế là trong lúc rảnh rỗi, hắn liền lật xem một lượt những quyển sổ sách này thêm một lần nữa. Xuất phát từ bản chất của công việc kiếp trước cùng với khả năng quan sát, hiện tại, hắn vẫn có thể nhìn thấy được một chút mánh khóe từ những quyển sổ sách từ các nơi ở Giang Nam tụ tập về đây.

Và kết quả là, hắn liền trải rộng một trang giấy đặt lên bàn, theo thói quen kiếp trước, hắn bắt đầu chỉ ra các vấn đề của các cửa hàng buôn vải của Vương gia trên thị trường, sau đó, sắp xếp những vấn đề này theo quy tắc, chia làm bốn bộ phận bao gồm ưu điểm, nhược điểm, cơ hội cùng uy hiếp. Sau đó lại tổng hợp dựa vào cơ sở bốn bộ phần này, cho ra một ít kế sách. Đến khi toàn bộ kế sách được hoàn thiện, cửa phòng cũng bị gõ vang.

Đứng dậy đi mở cửa, thì ra là hỏa kế đến đưa cơm.

Lữ Hằng tiếp nhận đồ ăn,sau khi nói tiếng cám ơn. Đóng cửa lại, quay lại tới trước bàn.

Sau khi ngồi xuống, lúc này mới nhận thấy mình vừa mới vào trạng thái nhàm chán cực độ tới mức nhức cả trứng, lung tung lang tang viết ra phương án. Không khỏi lắc đầu cười khổ.

Đây thật là rảnh rỗi tới mức nhức cả trứng, sinh sự từ việc không đâu.

Lập tức đem tờ giấy này vò thành một cục, ném vào trong lò lửa.

Buổi chiều nhàn rỗi không có việc làm, Lữ Hằng liền tìm được một bản Luận ngữ trong phòng, sau đó ngồi bên cạnh lò lửa, đọc một cách say sưa ngon lành.

Đợi đến ánh mặt trời trong phòng dần dần ảm đạm xuống, tiếng chiêng tan tầm cũng vang lên trong sân.

Trên đường về nhà, mặt trời buổi chiều được treo lệch bên trên cây ngô đồng nằm ở phía tây. Trên sông Tần Hoài gió nhẹ nổi lên và thổi qua mặt sông khiến từng lớp gợn nước màu vàng từng đợt từng đợt khuếch tán ra.

Những chiếc thuyền hoa đậu ở bên cạnh bờ, đèn lồng đã phát sáng lên.Từng nhóm gái lầu xanh ăn mặc trang điểm lỗng lẫy đã đứng ở đầu thuyền và lung lay khăn tay để bắt đầu kiếm khách.

Bên cạnh sông Tần Hoài và dưới ánh mặt trời buổi chiều chiếu đến, một mình Lữ Hằng như đang khoác lên mình cái ánh nắng chiều, đi trong cái bức họa lịch sử này.

...