Chương 4: Dạ đàm

Chương 4: Dạ đàm.

(Dịch giả: Tiêu Dao Công tử)

Màn đêm từ từ bao phủ cả bầu trời, từng chiếc đèn lồng được treo ngoài cửa lớn của Vương phủ.

Ở Đông viện nằm trong Vương phủ, mỗi căn phòng đều được thắp sáng lên, từng chấm nhỏ tạo thành khung cảnh như ánh sao trời.

Trong chính đường của Đông viện, một vị công tử có khuôn mặt anh tuấn đang ngồi trên ghế, bưng lên một ly trà, sau khi hắn nhấp lấy uống được vài miếng thì quay sang Phương tổng quản đang đứng ở đối diện hắn, nói: “Phương tổng quản, ta nghe nói, trong phủ chúng ta vừa có thêm một vị phòng thu chi!”

Phương tổng quản với thân hình mập mạp vội vàng đứng lên, khom người và nghiêm mặt lại, nói: “Đúng vậy, Nhị thiếu gia!”

Vương đại nhân có tất cả ba đứa con trai và một đứa con gái, Đại thiếu gia là Vương Kiến Công, là một vị tài tử nổi danh của vùng Giang Ninh, hắn có tài viết thơ rất hay. Tam thiếu gia thì lại trái ngược với hai vị ca ca đang làm thiếu gia của Thư hương môn đệ. Hắn lại thích nghiên cứu binh thư, các loại võ công, mỗi ngày đều mang theo một đám người đi sinh sự, đánh nhau, là điển hình thiếu gia hư hỏng. Còn vị Nhị công tử Vương Lập Nghiệp, mặc dù luôn nói không thích đọc sách, nhưng có thiên phú không ai bằng trên lĩnh vực buôn bán, điều khiến cho Phương tổng quản càng thêm bội phục ở vị thiếu gia này là, Nhị thiếu gia có khả năng quan sát, dùng người rất giỏi.

Lúc này, Vương phủ Nhị công tử chính là Vương Lập Nghiệp đang ngồi ở trước mặt hắn.

Vương Lập Nghiệp lúc này đang nghe Phương tổng quản trả lời rồi gật gật cái đầu, hắn cầm lên trên bàn một quyển sách, lật ra hai trang rồi bỏ xuống, hỏi: “Người này nhân phẩm, tính cách như thế nào?”

Phương tổng quản sau khi nghe xong, tinh tế nói ra suy nghĩ của mình: “Người này tên là Lữ Hằng, là một vị tú tài. Cũng có thể coi là sinh ra trong Thư hương môn đệ. Tính cách chất phác, về phương diện tính tình thì cũng coi như là trung thành, thành thật! Haha!”

Dường như Phương tổng quản đang nghĩ đến lúc gặp Lữ Hằng trong buổi sáng nay, nhìn thấy dáng vẻ của hắn khi đút hai tay của hắn vào trong ống tay áo. Liền không khỏi bật cười.

Vương Lập Nghiệp gật đầu và cười nhẹ, nói: “Ta từ Hàng Châu mang về một chút đồ ăn, đợi chút nữa ngươi nhớ mang một ít đem về cho tiểu Ngũ ăn.”

Phương tổng quan cười haha, chắp tay lại nói: “Đa tạ thiếu gia, thiếu gia hôm nay đã đi một đoạn đường dài đầy mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi, lão nô liền cáo từ!”

Sau khi khom mình hành lễ với Nhị thiếu gia, Phương tổng quản tập tễnh bước chân từ từ đi ra khỏi phòng.

Trong phòng, Vương Lập Nghiệp mượn ánh để để soi, lật ra một chồng thư, sau khi xem qua nội dung trong thư, hắn liền nhức đầu xoa xoa huyệt Thái dương.

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời đang chứa đầy những ngôi sao.

Không có ánh sáng đèn điện của hiện đại, bầu trời đầy sao này càng thêm lộ rõ vẻ sáng rực. Bầu trời đêm mang theo màu xanh đậm, giống như tấm vải tấm thảm bằng vải nhung đã được tẩy qua màu xanh lam sẫm. Những ngôi sao trên kia chính là những viên kim cương sáng chói được khảm nạm lên tấm thảm. Hình chiếu của bầu trời đầy sao đang lấp lóe trên mặt nước sông Tần Hoài, cùng ở trên mặt sông là những chiếc hoa thuyền nối thành một mảnh đang lấp lóe đèn đuốc sáng trưng, tựa như Thiên thượng nhân gian.

Từ khi trời bắt đầu vào đêm, thời tiết dường như đang lạnh dần.

Một trận gió thổi đến, Lữ Hằng cảm nhận được một trận lạnh buốt. Hắn không còn tâm trí để thưởng thức vẻ đẹp của cảnh sắc trên sông Tần Hoài, vôi vàng nắm chặt chiếc áo ngoài, từ từ tiến về đến nhà.

Cửa viện, một cái đèn lồng đã được treo trên cửa từ lúc nào mà hắn không hay. Trong gió, chiếc đèn lồng đang tỏa ra ánh sáng và nhẹ nhàng lay động theo từng gợn gió. Dưới ánh đèn mờ đấy, cánh cửa gỗ cũ kỹ, chữ Phúc trên cửa đã bị tróc ra, lại yên tĩnh một cách lạ thường.

Trong lòng Lữ Hằng cảm thấy ấm áp, xoa xoa tay, đưa tay nắm lấy vòng sắt trên cửa rồi gõ gõ.

“Tẩu tử, ta đã trở về!”

Trong ban đêm yên tĩnh này, thanh âm của Lữ Hằng đặc biệt trong trẻo.

Trong nhà truyền ra một tiếng kéo ra then cửa, cửa gỗ mở ra phát lên tiếng kít nha. Làm lộ dung mạo giống như tiên tử của Liễu Thanh Thanh.

“Tan tầm muộn một chút, haha!” Lữ Hằng dùng tay chà xác lỗ tai, haha cười nói.

Liễu Thanh Thanh nhìn hắn một cái, tránh ra khỏi cửa, nhàn nhạt nói một tiếng: “Mau vào nhà đi!”

Sau lưng hắn, Liễu Thanh Thanh đang đem cái chốt cửa kéo lên. Sau đó, hai người một trước một sau đi vào căn phòng.

Vén rèm cửa lên, một cảm giác ấm áp tiếp xúc cơ thể hắn. Trong phòng với ánh nến như hạt đậu đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Trong lò lửa nhỏ, than củi vẫn đang cháy mãnh liệt.

Trên mặt bàn,

Trưng bày hai cặp bát đũa, còn có một đĩa dưa muối. Trong bát, chứa đầy cơm trắng.

Liễu Thanh Thanh bước vào phòng, đi thẳng đến trước bàn, đem bát đũa thu thập lại rồi nói: “Ngươi cứ ngồi trước đi, ta hâm lại thức ăn cho ngươi!”

“Để ta làm đi! Tẩu tử ngươi nghỉ ngơi đi!” Lữ Hằng vén tay áo lên, chuẩn bị tiến lên giúp đỡ.

Liễu Thanh Thanh lại không cảm kích, nhàn nhạt nói: “Quân tử tránh xa nhà bếp, những chuyện này vẫn nên để cho phụ nữ chúng ta làm đi! Tiểu thúc ngươi là người có công danh, sao có thể làm những chuyện này!”

Lữ Hằng cười cười, đi thẳng tới căn bếp, ngồi xổm xuống. Một mặt thì hướng vào trong bếp bổ sung thêm củi, một mặt thì nhìn ánh lửa đỏ rực, cười nói: “Làm quân tử cũng phải biết tốt biết xấu. Bây giờ ta đã là phòng thu chi của Vương phủ rồi, xem như đã phá giới, về sau cũng không làm quân tử được nữa. Một cái là phá, hai cái cũng là phá. Cho nên làm thêm một cái cũng không quan trọng!”

Sau khi nói hết lời, hắn không thấy âm thanh của Liễu Thanh Thanh. Lữ Hằng một bên bổ sung củi cho bếp lửa, một bên mỉm cười nói: “Tại sao tẩu tẩu không nói chuyện, … Ách!”

Ngay lúc hắn quay đầu lại, Lữ Hằng thấy được Liễu Thanh Thanh đang ngồi trên giường, lúc này nàng cúi đầu im lặng không nói gì, len lén giơ lên, xoa xoa khóe mắt.

Ách, sự tình tựa hồ hình như có chút nghiêm trọng, chẳng lẽ mình đã nói sai cái gì rồi?

“Tẩu tẩu, ngươi, ngươi đây là sao?” Lữ Hằng vội buông bỏ công việc đang làm trên tay, đứng lên, không hiểu gì đi hỏi.

Liễu Thanh Thanh cười thảm một cái, nâng lên tay áo, lau đi nước mắt đang rơi trên mặt. Vẫn là giọng nói lạnh lẽo: “Thúc thúc là đang trách nô gia cho người đi làm người hầu trong Vương phủ, làm bỏ lỡ còn đường ra làm quan của ngươi sao?”

Lữ Hằng nghe xong, lập tức sững sờ. Sau đó, đột nhiên cười haha.

Ta còn tưởng rằng tẩu tẩu bị ai khi dễ đây, thì ra là vì chuyện này a! Mình chẳng qua chỉ là đùa một tí, không nghĩ rằng tẩu tử vậy mà tưởng thành thật.

Nhìn thấy sắc mặt Liễu Thanh Thanh càng ngày càng lạnh băng, Lữ Hằng vội vàng ngừng cười. Vội nói lời giải thích: “Tẩu tẩu hiểu lầm ta rồi a, ta không có ý nghĩ đấy. Ta chỉ là đang làm một cái so sánh mà thôi! Tẩu tẩu không cần lo lắng! Với lại, học thức của ta thì ta cũng tự biết rồi. Dù cho có đọc sách thêm một vạn năm, cũng chỉ là một kẻ tú tài. Cho nên a, cái danh quân tử, nhất định là vô duyên với ta a! Lại nói, cái danh quân tử lại không thể dùng để ăn cơm. Vậy lấy ra dùng làm gì?”

Nghe hắn nói như thế, Liễu Thanh Thanh hừ một tiếng, cũng không trả lời hắn, chỉ là sắc mặt chuyển biến tốt một chút.

Giữa lúc ăn cơm, Lữ Hằng liền nói cho tẩu tẩu nói đến sự tình hôm nay.

Chỉ là, vị tẩu tẩu này của hắn dường như có chút lạnh lùng, chính xác mà nói, hẳn là chỉ lạnh lùng đối với mình.

Mặc kệ Lữ Hằng nói cái gì, nàng đều nhàn nhạt chỉ ồ một tiếng, luôn có một cái dáng vẻ thờ ơ, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Dạng này khiến cho Lữ Hằng đang cố ý muốn khoe khoang bị ủ rủ, giống như là đánh một quyền lên trên bông.

Nhìn lấy Liễu Thanh Thanh với cặp lông mày buông xuống, dáng vẻ nhìn cũng không chịu nhìn hay liếc qua chính mình. Trong lòng Lữ Hằng bắt đầu hoài nghi, tẩu tử có phải chăng là có bất mãn đối với mình.

Chẳng lẽ chủ nhân trước của thân thể này, có phải hay không đã từng làm qua chuyện gì không nên làm? Nếu không thì tẩu tử cũng đâu phải có ý kiến với hắn như thế này.

Mặc dù Lữ Hằng đã chứng tỏ mình không muốn làm quân tử, nhưng là sau bữa ăn, Liễu Thanh Thanh vẫn cự tuyệt ý muốn tham gia rửa chén của Lữ Hằng. Một mình nàng rửa chén đũa xong, liền thả xuống một câu rồi nhẹ nhàng lướt đi.

“Đêm đã khuya, thúc thúc đi nghỉ ngơi đi!”

Nhìn xuyên qua khe hở của cửa sổ làm bằng giấy, Lữ Hằng nhìn xem trên cửa sổ của sương phòng nằm đối diện đang chiếu rọi lên cái thân ảnh uyển chuyển kia, trong lòng một hồi tĩnh lặng.

Đại Chu khánh nguyên đêm đông năm thứ ba, ngày đầu tiên làm việc từ khi Lữ Hằng chuyển sinh đến nơi này, cứ như vậy mà trôi qua.

(Lưu bút của dịch giả: xin lỗi mọi người nhiều, vì phải mất 7 ngày cho đến hôm nay mới có chương mới, một phần vì lịch thảo luận của mình, 1 mặt mình phải đọc lại văn học Việt Nam vì nhiễm CV nặng quá, nhằm cung cấp điều kiện đọc truyện tốt hơn cho mọi người, thành thật xin lỗi)