Chương 2: Sương tẩu.
(Dịch giả: Tiêu Dao công tử)
Giống như là hắn vẫn còn đang ở trong giấc mộng của mình, hắn thấy mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ nằm giữa những con sóng lớn, không khống chế được nó và đang bị từng đợt sóng lớn cuồn cuộn quấn lấy.
Một đầu sóng lớn cao mười mấy thước đánh tới, mặc dù hắn là loại người có tâm trí kiên định như sắt, vẫn là không chịu được, khiến cho cả người toát ra mồ hôi lạnh.
"A!" Cuối cùng hắn cũng từ bên trong giấc mơ này tỉnh lại, lại phát hiện trên người mình đã đổ đầy mồ hôi.
“Thúc thúc, ngươi đã tỉnh?” Ở bên tai vang lên một âm thanh êm ái, hắn quay đầu lại nhìn qua, liền gặp một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy dài, đang bưng một cái bát sứ màu đen, với đôi mắt đẹp, trong sáng đang nhìn xem chính mình. Sau lưng nàng là một cái ấm thuốc đang bố lên từng đợt bọt khí, thuốc Đông y mang theo nồng đậm mùi thơm tỏa ra khắp căn phòng.
Trong đầu đang có một mớ suy nghĩ lộn xộn, không thể tư duy được cái gì cả. Hắn nhìn thoáng qua người con gái đang mặc váy dài này, tuy chiếc váy được làm bằng vải bố, nhưng lại không che đậy đi vẻ tuyệt đại phong hoa của cô gái, hắn cũng dần thu hồi ánh mắt lại, bắt đầu quan sát bốn phía.
Đây là một gian phòng mang phong cách cổ trang, tuy có chút cũ nát, nhưng vẫn tràn đầy bầu không khí cổ xưa. Với bàn bát tiên cũ kỹ, còn có tranh chữ treo trên tường, còn trong hộc tủ bên giường thì chứa rất nhiều cuốn sách được khâu lại bằng chỉ.
Đây rốt cuộc là chỗ nào? Là phim trường đóng phim sao? Cô nương này là ai, diễn viên sao? Ta làm sao lại tới đây? Ta không phải đã chết sao?
Chẳng lẽ ta đã được cứu? Thế nhưng đây là chỗ nào?
Trong đầu hắn hoàn toàn rối loạn, giống như bị một cái chùy to đánh vào đầu, hắn không thế suy nghĩ ra được cái gì cả, rồi lại nghĩ rằng là mình cũng có thể nhớ toàn bộ.
Cơn mệt mỏi lại đánh tới theo từng đợt, mặc dù hắn rất muốn cố gắng mở to mắt để cho mình không ngủ đi, nhưng đến cuối cùng vẫn là thất bại.
…
Vào đêm khuya của ngày thứ mười kể từ khi hắn tỉnh lại, hắn đang ngồi ở trong sân, ngẩng đầu một cách lười nhác nhìn xem ánh trăng khuyết đang treo trên ngọn cây. Sau một hồi lâu, hắn mới thu hồi ánh mắt, nắn cái cổ đang mỏi nhừ rồi lại thở dài một hơi.
Hắn quay đầu nhìn về một bên, trong gian phòng cách vách đang có ánh sáng được phát ra từ nến, làm hình bóng của một cô gái xinh đẹp được hiện lên trên cửa sổ giấy.
Trong nhiều ngày trước, hắn đã hiểu vị trí và hoàn cảnh của mình.
Nơi này là Giang Ninh, là Nam Kinh trong kiếp trước của hắn. Mình bây giờ có tên gọi là Lữ Hằng, có công danh tú tài. Nhưng từ thời điểm thi đậu tú tài lúc ba năm trước cho đến nay, công danh liền không có một sự tiến bộ nào. Bình thường hắn luôn học vẹt, bây giờ bị sách phá hỏng tiền đồ tương lai. Biến thành một con mọt sách.
Lữ gia cũng là một gia tộc văn sĩ, rất nhiều tổ tiên đã từng ra làm quan, cho dù là phụ thân của hắn, cũng làm một vị quan huyện nhỏ ở địa phương bên ngoài. Nhưng mà, vào thời điểm hai năm trước liền bởi vì liên quan đến một vụ án nên bị xử tử. Điểm may mắn trong đó chính là con cái không có bị liên quan.
Hiện tại, trong nhà của hắn ngoài hắn ra chỉ còn một người quả phụ. Chính cô gái xinh đẹp bưng chén thuốc đến cho hắn vào lúc hắn tỉnh lại. Nàng có tên gọi là Liễu Thanh Thanh, lớn hơn mình gần hai tuổi. Tẩu tẩu được rước về nhà vào hai năm trước, còn chưa cùng ca ca động phòng hoa chú, ca ca đang có nhiều bệnh trong người đã chịu chấn động từ sự kiện của phụ thân ảnh hưởng, nên không lâu sau đã qua đời.
Vì để tồn tại, Lữ Hằng bán đi sản nghiệp trong nhà của tổ tiên để lại, tại một bên sông Tần Hoài ở Giang Ninh , mua một cái tiểu viện nhỏ,lúc đó cùng tẩu tẩu chuyển qua ở chỗ này.
Thời gian hai năm đã trôi qua, tiền có được khi bán sản nghiệp tổ tiên để lại đã không còn nhiều. Những ngày này, việc duy trì sinh kế trong nhà toàn bộ đều dựa vào công việc tẩu tẩu giúp người khác may vá
Trước đó, hắn còn có một cái hôn ước trong người. Hôn ước đó là do phụ thân của hắn lúc còn sống đã cùng với người khác định hôn. Đối phương chính là Tô Thiến Thiến, là nữ nhi của Giang Ninh Chức Tạo phủ Phủ doãn đại nhân,.
Chẳng qua là, sau cái chết của phụ thân hắn từ hai năm trước, Lữ gia bị lụn bại. Vị Tô Phủ doãn này hình như cũng có ý muốn hối hôn. Cuối cùng, sau hai năm nhẫn nhịn, Tô Phủ doãn đã không còn nhịn được nữa và đã yêu cầu hối hôn.
Mười ngày trước, Tô Phủ doãn sai người mang rất nhiều lễ vật và tiền tài đưa tới cho Lữ Hằng, với yêu cầu chính là để Lữ Hằng giao ra hôn ước. Mà vị mọt sách này, vì tức giận quá nên bị khí huyết công tâm, tại đương trường tức giận đến nỗi ngất đi.
Sau khi tỉnh dậy, đã là cảnh còn người mất.
Kiếp trước của hắn là làm việc trong cơ quan, với kỹ năng tính toán tường tận, cùng khả năng quan sát của hắn, đều để cho người khác sử dụng . Nhưng mà cuối cùng, vẫn là bị rơi vào một cái kết cục bi thảm. Bây giờ, hắn chỉ muốn có một cuộc sống sinh hoạt bình bình đạm đạm qua ngày, không có bất cứ tranh đấu nào, cũng không có lục đục với nhau, chỉ đơn giản là muốn đi làm một cái người bình thường.
Nhưng mà.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cả cái tiểu viện mục nát, còn có một người chị dâu đang vất vả, cần cù và bận rộn làm việc trong phòng nhỏ. Rồi lại ngẩng đầu nhìn một lúc ánh trăng khuyết đang treo trên ngọn cây, thở dài nói: "Nhưng mà, cái này cũng quá thảm hại rồi đây!"
Mười ngày trước, chị dâu đã nhờ người tìm được một cái công việc cho hắn, đó là làm phòng thu chi ở Vương phủ. Nhưng mà mọi chuyện diễn ra theo hướng nàng không đoán được, tên tiểu tử này nói cái gì mà quân tử ái tài chỉ cầu chi đạo, quân tử cùng nghĩa, tiểu nhân cùng lợi, còn nói mọi loại việc làm đều là hạ cấp, thấp hèn. Chỉ có đọc sách mới là cao thượng, sống chết cũng không chịu tiếp nhận công việc này.
Liễu Thanh Thanh mặc dù trong lòng đang rất tức giận, nhưng cuối cũng không nói thêm cái gì cả. Chỉ là để hắn suy nghĩ thật kỹ, rồi mới đưa ra quyết định.
Trong các loại người thì vô dụng nhất chính là thư sinh a! Chính hắn chẳng lẽ cứ an tâm mà đi tình nguyện ăn bám như vậy, để vị nữ tử yếu đuối này nuôi sống mình?
Lữ Hằng trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, hắn cảm thấy buồn cười vì cái ý nghĩ ngoan cố này của chủ nhân trước của cái thân thể này.
Bây giờ, đổi lại là mình. Cái này còn cần phải đi suy nghĩ sao? Đương nhiên phải đi. Với lại, cái công việc phòng thu chi này, xem như là không tệ. Thu nhập không ít, so với cai công việc của mình ở kiếp trước mà nói, cũng không tính là mệt mỏi.
Càng quan trọng hơn là, với gia cảnh hiện tại, đang rất cần nguồn kinh tế để duy trì.
Cho nên, sau khi thân thể đã khôi phục được một chút. Lữ Hằng liền nói suy nghĩ của mình với tẩu tẩu.
Nhìn thấy Lữ Hằng thái độ lúc này cùng với lúc trước liền có một cái bước ngoặt chuyển biến 180 độ, Liễu Thanh Thanh chỉ là nhìn thoáng qua Lữ Hằng, nhẹ nhàng ồ một tiếng. Trong khoảnh khắc đấy, Lữ Hằng vẫn là nhìn thấy được một hài lòng trong mắt nàng.
Hẳn là rất cao hứng đây!
Ngày mai hắn sẽ phải đi đến Vương phủ để trình diện. Còn lúc này đây, Lữ Hằng đang ngồi ở trong sân, hắn nghĩ đến một vấn đề khác. Đó chính là vấn đề của thế giới hiện tại này.
Hắn suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu được, tại sao trong lịch sử lại có thể có chuyện kỳ quái như thế.
Niên đại hiện tại, là một thời Đại Chu triều đại. Khai quốc Hoàng đế, chính là trong ký ức tiền kiếp của Lữ Hằng chính là một đời Nữ Hoàng Võ Tắc Thiên.
Chỉ là, lịch sử hình như ngay tại thời điểm này phát sinh biến hóa.
Sau khi Võ Tắc Thiên lên ngôi, cũng không làm những việc mà trong lịch sử ghi chép lại – đó là truyền ngôi vị lại cho Lý thị gia tộc.
Mà vị Nữ Hoàng một đời này, lại là mở ra một cái trò đùa trong lịch sử. Nàng để một người của Vũ gia, nhận nàng làm mẹ. Sau đó, liền đem cái người Vũ gia này lập làm Thái tử. Sau khi trải qua một phen trấn áp đầy máu tanh, Đại Chu lại không có âm thanh phản đối nào. Trước đó, Lý thị gia tộc vì khởi binh phản kháng cũng bị tiêu diệt hầu như không còn.
Sau đó, lịch sử liền phát triển theo một lối đi khác. Trải qua ảnh hưởng của tập tục thời Đại Đường, Vũ gia cũng có xuất hiện lớp lớp các nhân tài.
Hoàng vị từ một đời đến một đời truyền thừa xuống. Cho đến hiện tại, người đang làm Đại Chu Hoàng đế đã là đời thứ ba mươi. Còn lại, hắn cũng không hiểu rõ lắm. Cũng không biết nguyên nhân là do khả năng tư duy của hắn vẫn chưa khôi phục, hay nguyên nhân là bởi vì tên Lữ Hằng này chính là một con mọt sách chưa bao giờ ra khỏi cửa lớn, không quan tâm đếm với mấy cái đại sự của triều đình.
Cửa phòng nhỏ bị đẩy ra vang lên một tiếng chi nha, hình dáng nổi bật của Liễu Thanh Thanh xuất hiện tại cửa ra vào.
Trong tay của nàng đang cầm một bộ y phục, sau khi nàng dùng chiếc răng nhỏ cắn đứt đầu sợi chỉ trên quần áo, nhìn Lữ Hằng một chút, quạnh quẽ nói: "Bên ngoài thời tiết lạnh, thúc thúc vẫn là nên vào nhà đi. Tránh bị nhiễm phong hàn!"
Mùa đông năm thứ ba Đại Chu khánh nguyên, nữ tử mang theo dung nhan thanh lệ đang đứng tại cửa phòng, ánh đèn mờ nhạt vẩy vào trên người nàng, khiến nàng giống như một vị tiên nữ hạ xuống phàm trần.
...