Chương 75: "Giang Lăng Nhân" không tồi nhỉ?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Phòng mới nhanh chóng được thuê xong, hiệu quảlàm việc của La Sắc Sắc rất cao, đồng thời cô cũng đăng ký thành lập công ty, văn phòng làm việc và việc thuê mấy nhân viên quản lý cũng đã chuẩn bị gần xong, chỉ còn việc quan trọng là gặp mặt Ninh Hân, tự nhiên nổi hứng muốn gặp cảnh sát trưởng Ninh một lần.

Buổi tối, vẫn là ở ngõ Lão Đường và ăn cơm ở nhà Đường Cẩn, bây giờ Đường Sinh là “ khách thường xuyên” của nhà Đường Cẩn rồi.

Về việc dọn nhà thì hắn cũng đã nói với Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân rồi, hai người cũng ngại nhận sự giúp đỡ của anh Sinh, nhất quyết tự mình trả tiền thuê phòng, Đường Sinh cũng không kiên quyết nữa, nói là ngày mai sẽ nhờ La Sắc Sắc dẫn họ đi xem phòng mới.

Việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường đang được thực hiện rất khẩn trương, Đường Dục cũng đang nôn nóng, vì y nghe phong phanh rằng cảnh sát trưởng Ninh trong cuộc họp Quận ủy đã năm lần bảy lượt nhắc tới việc phá sản của nhà máy Ổ Trục, hơn nữa những chuyện mờ ám của tên xưởng trưởng họ Lưu của nhà máy Ổ Trục đã bị phơi bày ra ánh sáng…

Trong lòng Đường Sinh biết rất rõ, khiến cho xưởng trưởng Lưu lộ bộ mặt thật là do Ninh Hân đã âm thầm gây sức ép, cảnh sát đặc nhiệm mà, quả nhiên rất lợi hại.

Ăn cơm xong, Đường Sinh trở về căn phòng phía nam của mình, nhận được điện thoại của Lý Trọng Phong, ông ấynói Phó cục trưởng họ Mã của Sở giáo dục Thành phố đó đã là nhân vật đại diện cho Uỷ ban Kỷ luật Thành phố rồi, không lâu nữa sẽ đủ quyền lực đủ thế, nuôi vợ bé, nhận hối lộ… tường đổ thì chỉ có dân chúng gắng chịu thôi, muốn đỡ cũng đỡ không nổi.

Thứ bảy hôm nay, Đường Sinh, Đường Cẩn và Đường Vỹ cùng nhau đi dạo phố vì ngày mai Đường Cẩn phải đi dự tiệc sinh nhật của bạn, mẹ cô Lý Quế Trân cho cô năm trăm tệđể cô sắm hai bộ đồ mà cô thích nhất, chứ không thể quanh năm suốt tháng chỉ mặc đi mặc lại bộ quần áo cũ.

Vết thương trên đầu của Đường Vỹ cũng đỡ nhiều rồi, đường chỉ cũng được cắt, nó vẫn còn vương vấn chuyện đi tắm ở chỗ “ Giang Lăng Nhân”.

- Anh Sinh, chúng ta có phải chiều nay sẽ đi tắm không? Em luôn mong tới lúc đó…

- Hả…. được thôi, vậy thì chiều sẽ đi

Cuộc nói chuyện của hai người đã lọt vào tai của Đường Cẩn đang bận chọn quần áo, cô liếc em trai một cái

- Tắm rửa thôi cũng phải thích thú vậy sao?

- Hì… chị à, là đi tắm ở chỗ “ Giang Lăng Nhân” mà, ngay cả nằm mơ em cũng muốn đi tới đó…

- Cái gì? “ Giang Lăng Nhân”?

Đường Cẩn tự động biết được mấy chỗ đó có phục vụ gì đó

- Không được, đi nhà tắm ở đầu phố mà tắm .

- A …

Đường Vỹ trợn mắt

- Không phải chứ chị, em đi tắm chị cũng quản nữa hả?

Đường Sinh cũng đang trợn tròn mắt, trong lòng thầm nhủ tên nhóc này ngu quá, chuyện này cũng nói với chị mày? Mày sợ chị mày không biết sao?

Quả nhiên, Đường Cẩn cũng không quản em trai nữa, quay người sang Đường Sinh

- Anh phải dắt nó đi tắm ở “ Giang Lăng Nhân” sao?

- Bữa trước anh đã hứa với nó rồi, không đi chắc không được đâu nhỉ?

Đường Sinh cười gượng, lấy hết dũng khí ra để thừa nhận.

- Em nghe nói chỗ đó có mấy cô gái mát xa gì đó, anh muốn hưởng thụ em không quản nhưng anh đừng dạy hư em trai em.

Mỹ nhân Cẩn rất biết cách nói chuyện, Đường Sinh mặt xanh như tàu lá, vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc nữa, nói với Đường Vỹ :

- Nè, Tiểu Vỹ, thật ra anh thấy, “ nhà tắm công cộng” ở đầu hẻm Lão Đường cũng được lắm, chiều chúng ta tới đó đi được không?

Đường Cẩn chu miệng lộ nụ cười, quay người qua tiếp tục chọn áo, Đường Vỹ há hốc miệng, nhìn anh Sinh, nhân lúc chị không chú ý, thấp giọng nói:

- Anh Sinh nè… không phải anh nghe lời chị em như vậy chứ? Tắm một cái thôi có gì đâu? Anh làm em thất vọng quá.

Đường Sinh gõ đầu nó một cái, thấp giong nói:

- Im miệng… chúng ta lén đi, cô ấy đi theo được sao? Đồ ngu.

Đường Vỹ lộ vẻ vui mừng, quay người sang ra vẻ thở dài:

- Ai… nghe lời chị em vậy, không đi thì thôi, có gì đâu chứ.

Sau một lúc Đường Cẩn cũng lựa được quần áo, cô xuất hiện với cái quần jean và áo sơ mi mới.

- Được không?

Sắc mặt của Đường Cẩn có vẻ ửng hồng, vẻ mặt thanh tú xấu hổ nhìn Đường Sinh, đợi hắn nhận xét.

- Ừ, quay một vòng đi, xem thử phía sau

Đường Sinh ôm lấy khuỷu tay ra vẻ đang ngắm nghía.

Đường Vỹ cũng xen vào một câu:

- Chị à, quay một vòng xem phía sau thử đi, mặc quần jean chủ yếu là xem thử có lộ ra đường cong hay không thôi

Đường Cẩn liếc nhìn nómột cái, em trai cô bình thường hiền lành, có chút ranh ma nhưng ở trước mặt các cô gái lại rất ngại ngùng, thời gian này sống chung với Đường Sinh, gan cũng lớn hơn rồi, lại biết trêu chọc cả chị của mình, chán sống rồi chắc?

Một cái hạt dẻ bằng lông bay vào đầu bên trái của Đường Vỹ, đầu bên phải của y bị thương vẫn chưa khỏi, không thể gây tổn hại thêm.

- Em thì hiểu cái khỉ gì? Nói bậy bạ gì đó? Cút ra!

Đường Cẩn liếc nhìn nó một cách hung dữ, Đường Vỹ rụt cổ xuống đứng sang một bên.

Đường Sinh lại kề sát cô thấp giọng nói:

Ôi… em đừng vậy mà, Tiểu Vỹ nói cũng có lý đó, mặc quần jean…

Lời nói chưa dứt thì cánh tay nhỏ của Đường Cẩn đã nhéo lên tay hắn, cặp mày thanh tú của cô nhíu lại, hạ giọng nói:

- Anh còn nói bậy?

- Ồ… anh nói thật mà, ừm, chiếc này có vẻ hơi lớn, không thể bộc lộ hết đường cong trên người em…

Đường Cẩn xấu hổ, đấm hắn một cái rồi chạy sang bên kia tìm người bán hàng, nói là muốn cái nhỏ hơn một size, một lúc sau lại thay cái quần jean khác, đôi mắt Đường Sinh lập tức sáng lên, lại còn nuốt nước miếng nữa chứ, wao… cặp đùi thon gọn, cặp mông nhỏ săn chắc, cái eo thì quá “ thiếu nữ” rồi, hắn cảm thấy cổ họng có chút khô khan

- Ừm, ừm, ừm, bộ này được đó… được đó.

Đường Cẩn mặt đỏ ửng, thấp giọng nói “ đồ háo sắc” nhưng vẫn quyết định chọn bộ này .Có chút gì đó không nói nên lời”.

- Mặc nhiều cũng sẽ dãn ra bớt thôi… đồ mới mà

Đường Sinh nở nụ cười ấm áp, lời nói này đúng là chính xác, Đường Cẩn lại trợn mắt nhìn

Kết quả là năm trăm tệ mua được một đống đồ, ngay cả đồ nội y cũng có, quan trọng là Đường Cẩn không chọn hàng hiệu, toàn là hàng thường thôi.

Đường Sinh biết tính khí của cô, dù mình có đưa tiền cho cô mua đồ đi nữa thì cô cũng nhất định không nhận nên hắn cũng không cần tới chỗ của La Sắc Sắc lấy tiền, người ta đã có lòng tự trọng như vậy thì mày làm sao có thể đem tiền ra để “ức hiếp” người khác chứ, đợi quan hệ của mình và cô ấy tiến thêm bước nữa lúc đó sẽ dễ xử hơn.

Bữa trưa hôm nayĐường Sinh mời, chiều hắn dẫn Đường Vỹ đi tắm, dĩ nhiên là tắm ở chỗ “ Giang Lăng Nhân” rồi.

Chập tối, hai tên hưởng thụ quay về nhà, cười nói rôm rả, vừa bước vào thì nhìn thấy Đường Cẩn đang ở trước sân với vẻ mặt bí xị.

Đường Vọng Bình ngồi trước sân nhặt rau, thấy họ vừa vào liền cười nói

- Chú cũng có đi nhà tắm ngoài đầu phố nhưng sao lại không gặp hai người nhỉ?

Chỉ câu nói này thôi cũng đủ để mặt của Đường Sinh và Đường Vỹ biến sắc rồi

- Ai ya, chú Vọng Bình à, không phải chứ?

Đường Cẩn lúc này mới đứng dậy, chà chà tay nói

- Ba, ba nhặt rau một mình nha, con đi học bài đây…

Mỹ nhân Cẩn cũng không thèm nhìn Đường Sinh một cái, bỏ rau xuống liền đi vào phòng, Đường Sinh cười khổ nhìn Đường Vỹ, vậy có nghĩa là “giận rồi”?

Đường Vỹ gãi gãi đầu, cười gượng nói nhỏ:

- Nè, anh Sinh, là lỗi tại em, để em, để em đi giải thích với chị…

- Ờ, vậy anh về phòng trước đây

Đường Sinh chào Đường Vọng Bình, nói xong liền quay người đi về phòng.

Đường Vỹ vào phòng của chị, chưa kịp đứng vững, cái tai liền bị chị nhéo lại, cô luôn hung dữ như vậy với em mình.

- “ Giang Lăng Nhân” cũng không tồi nhỉ? Xem vẻ mặt thích thú của em kìa, cười tít cả mắt, nói, có bao nhiêu cô đã mát xa cho hai người?

- Oan ức quá đi chị, ngay cả nửa cô cũng không có, em thề với chị luôn…thật đó, chị à, tụi em chỉ đi tắm thôi mà.

Đường Cẩn liếc nhìn em trai, nới lỏng tay ra rồi lấy một miếng giấy nhỏ ghi vài chữ

- Đi… đưa cho hắn …

- Ặc

Đường Vỹ nhận lấy đọc, thảm rồi, trên đó ghi là “ ngày mai em sẽ tự đi một mình, không cần anh đi nữa.”

- Chị, cái này là muốn đả kích tới anh Sinh rồi… đều là lỗi của em được không? Chị cứ trách em đi được không?

- Kêu em đi đưa thì cứ đi, nhiều chuyện quá làm gì? Em hiểu gì chứ?

Đường Cẩn trừng đôi mắt thanh tú

- Ặc… em không hiểu sao?

Đường Vỹ gãi đầu đi ra, em không hiểu? Đây rốt cuộc là có ý gì?

Nó đương nhiên là không biết chị gái nó là mượn cái cớ trách móc để hẹn hò với anh Sinh mà thôi, vui vẻ đang ở phía trước mà.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi