Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Cẩn và Quan Thế Âm cũng thấy Trương Tiêu dẫn mấy tên lưu manh nhãi nhép bên ngoài vào nên bất giác thấy hồi hộp.
Thật ra Đường Sinh sớm đã nhìn thấy rồi, là hắn kêu Chu Tiểu Thường gọi họ vào mà.
Hai cú chơi bóng bằngchân đã làm chấn động hiện trường, Trương Tiêu có chút lo lắng, liền đứng sau năm sáu tên đó để lấy thêm can đảm.
Tên ra dáng “ đại ca” có mái tóc vàng rực và bộ mặt lạnh có lẽ là người cầm đầu năm sáu tên đó, y quan sát Đường Sinh một lúc rồi hắng giọng một tiếng, trong miệng đang nhai kẹo cao ưỡn ngực ra dáng “ trời là nhất thì tao sẽ là nhì”.
- Hì, nhóc con, là mày đã đánh người anh em Trương Tiêu của tao hả? Tao là Cừu Nhị của “kho cảng nhỏ”, mày nghe qua chưa?
- “ Kho cảng nhỏ? Anh Cầu?
Đường Sinh làm ra vẻ “ sợ hãi” , trong tay còn đang cầm trái bóng mà Chu Tiểu Thường ném qua, nói:
- Lâu không gặp, lâu không gặp, thì ra anh chính là Cừu Nhị của “ con sâu cầu vàng không ai sợ ” , thật là vinh dự.
Chu Tiểu Thường, Đường Cẩn và Quan Thế Âm đều cười khúc khích.
Trương Tiêu cũng lúng túng nhìn “ anh Cầu” một cái, Cừu Nhị mặt biến sắc
- Nhóc con, mày ngạo mạn quá nhỉ!
- Đúng vậy, anh Nhị Cầu, anh tiếp một trái của em chứ?
Đường Sinh xoay xoay trái banh trên tay, cười ha hả, hắn vốn rất coi thường mấy tên nhãi nhép đó, thấy dáng vẻ gầy nhom giống như chú khỉ thiếu ăn của họ, hắn cũng có chút không đành lòng ra tay.
- Đúng là quá quắt, anh em cùng lên một lúc, đập cho nó một trận.
Lời của Cừu Nhị vừa dứt thì trái bóng liền bay qua nhanh như tia chớp. “ Binh” một tiếng dội ngay mặt y, y không có cơ hội né tránh, sau tiếng kêu thảm thiết thì trái bóng cũng quay trở lại dưới chân Đường Sinh.
Cừu Nhị thần trí có chút choáng váng, máu mũi cứ thế chảy ra liên hồi, y cảm thấy trời đất tối sầm, đất trời xoay chuyển.
Đường Sinh cứ thế xử lý hết mấy tên côn đồ này, Đường Sinh ngước khuôn mặt tuấn tú lên, chân đạp lên trái banh liếc họ một cái, cười một cách lạnh lùng:
- Còn ai muốn tiếp bóng của tôi không? Mày, mày, hay là mày?
Hắn chỉ từng tên một
Mấy tên khác cũng không dám xông lên, thấy Cừu Nhị bị trái bóng đập tới bán sống bán chết thì không ai dám lên nữa, tên nhóc này quả thật lợi hại.
Trương Tiêu vội vàng ngồi xuống đỡ Cừu Nhị đứng lên
- Nè, anh Cừu thế nào rồi? Nè, tỉnh dậy đi…
Đường Cẩn nhíu đôi mày thanh tú lại, cô nắm chặt tay Quan Thế Âm, nhìn thấy cảnh máu me họ có chút hoảng sợ.
Chu Tiểu Thường lại đi tới cạnh Đường Sinh cười ha hả:
- Anh Sinh quả là rất cừ, dùng một trái bóng để quyết định thế trận.
Trương Tiêu biết sĩ diện hôm nay sẽ không lấy lại được, thấy ánh mắt của Đường Sinh y lại càng khiếp sợ hơn, y cũng không dám nhìn Quan Thế Âm, tìm đến tận nơi để lấy lại sĩ diện, kết quả là tên Cừu Nhị lại bị đánh tơi tả chỉ bằng một trái bóng, mấy đàn em của hắn cũng không ai dám xông lên nữa.
- Trương Tiêu, tao biết mày không phục, tới đây… hai ta sẽ thi đấu bóng rổ, nếu kĩ thuật bóng rổ của mày giỏi hơn tao thì sau này chúng ta sẽ không ai nợ ai.
Ba tên đàn em đỡ Cừu Nhị ngồi dậy, lúc này y cũng trở lại bình thường rồi, một tên nhóc móc ra một chiếc khăn bẩn lau máu mũi cho y, Cừu Nhị lắc lắc đầu, chắc là ý thức của y còn chưa hoàn toàn hồi phục, chấn tỉnh rồi trợn to mắt nhìn về phía Đường Sinh.
Trương Tiêu bắt đầu sợ hãi, cười gượng buông lỏng cánh tay của Cừu Nhị
- Không, tao không đấu, mày giỏi lắm, tao nhận thua…
Đường Sinh cười ha hả, vội bước tới trước mặt Trương Tiêu khiến y không kịp lùi lại, hắn liền nắm lấy cổ áo y, Trương Tiêu sợ quá lấy hai tay che đầu sợ là hắn đánh mình, mấy tên khác đang đỡ Cừu Nhị cũng lùi về sau mấy bước, sợ rằng sẽ bị vạ lây.
- Đừng sợ… tao không đánh mày đâu, tao là lớp phó của 11-1, có tố chất giác ngộ rất cao, tao bình thường không thích đánh người, kế tiếp là xem hoàn cảnh thì có một số người sẽ bị… tên nhóc nhà ngươi không ngoan chút nào, tới trường thì phải lo học hành chứ, đúng không nào?
Chân Trương Tiêu mềm nhũn tới mức sắp phải gục xuống đất, y vỗ nhẹ đùi cười nói:
- Đúng đúng, anh Đường nói rất có lý
- Ừm, rất tốt
Đường Sinh lại chuyển sang ôm vai y
- Hôm nay đại ca đây sẽ dạy mày sau này làm người thế nào… mày phải giống như anh Cừu Nhị của mày vậy, đừng hở ra là tỏ vẻ giàu có, như vậy thì thật không đẹp mắt chút nào… còn nữa, đừng lúc nào chỉ biết hèn nhác, lúc cần cứng rắn thì nên cứng rắn, cũng như vừa rồi, anh Cầu này rõ ràng biết không phải là đối thủ của anh mày mà vẫn cho người ta thấy tính cách của anh ta, chịu một chút khổ sở cũng là một bài học kinh nghiệm đó mà… khi đã mạnh mẽ rồi thì nhất định phải biết cách công kích thế nào, công kích thoải mái mới khiến bản thân cảm thấy vui vẻ, cũng giống anh mày lúc nãy vậy, rất sảng khoái!
Chu Tiểu Thường nhịn cười không nổi nữa rồi, Đường Cẩn và Quan Thế Âm đều đỏ cả mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, nói sao đây nhỉ? Đúng là đáng ghét thật.
Trương Tiêu và mấy người Cừu Nhị muốn cười cũng không được mà khóc cũng không xong, Đường Sinh tiếp tục nói:
- “ Va chạm” thì có thể tạo ra được nhưng phải xem kết quả có khiến mình vui vẻ không, đúng không nào anh Cừu Nhị? Anh cứ khiến tôi phải làm cho anh chảy máu mũi, tôi cũng không muốn nhẫn tâm như thế đâu?
Va chạm cái quái gì chứ, vui vẻ cái nỗi gì, chảy nhiều máu mũi sao, khiến cho Đường Cẩn và Quan Thế Âm xém chút nữa là chạy ra ngoài vì chịu hết nổi.
Nhưng Trương Tiêu và bọn người Cừu Nhị lại ngoan ngoãn nghe, mặc dù mặt người nào người nấy đỏ ửng nhưng cũng không dám phản kháng lại.
Đường Sinh lại vỗ vỗ vai của Trương Tiêu
- Anh sẽ giúp mày đúc kết một số kinh nghiệm, làm người thì phải giống như anh Cầu đây, có thể ra oai mà cũng có thể thu mình, có thể mềm yếu cũng có thể cứng cỏi, thắng mà không kiêu ngạo, thất bại cũng không oán than, bình thường cũng không ra oai, luôn khiêm tốn ẩn dật, lúc quan trọng thì phải mạnh mẽ, dám chiến đấu.
Khì khì khì…, Chu Tiểu Thường cười đến nỗi cả người vẹo hết cả, Đường Sinh và Quan Thế Âm cũng cúimặt xấu hổ, cố nhịn cười.
Trương Tiêu ngoài mặt cười gượng nhưng trong lòng lại nghiến răng cắn lợi, Cừu Nhị chỉ biết tức giận chứ không dám nói lời nào, đánh không lại người ta mà.
Đường Sinh móc ra một xấp tiền, rút ra hai trăm tệ, nhét cho Trương Tiêu
- Đi… dẫn anh Cầu của mày đi khám bệnh đi, cần phải nhanh chóng cầm máu, nhớ kĩ đó, sau này đừng nhẹ dạ tạo ra “ va chạm”, lần sau sẽ không phải là chảy nhiều máu thôi đâu, mà sẽ văng óc ra đó.
Câu nói trầm trầm này khiến mấy tên lưu manh trong lòng cảm thấy run sợ, Trương Tiêu không dám nhận tiền
- Không, không cần đâu…
- Cứ lấy đi, hai trăm tệ để tao đánh một lần, cũng không phải là mắc, anh Cầu, nếu anh thấy sảng khoái thì lần sau lại tới, tôi sẽ cho ba trăm tệ!.
Mấy người Đường Cẩn che miệng để không phải cười lớn, nhìn dáng vẻ khúm núm của bọn người Trương Tiêu lại có chút đáng thương.
Mấy tên đó không ai nói lời nào đều quay người đi, lúc gần tới cổng trường, anh Cừu giận dữ nói:
- Tên khốn, mày hãy đợi đấy, họ Cừu này sẽ lại đến tìm mày
Y chỉ nói cho có thôi, còn về việc có dám lại nữa không thì chỉ có trời mới biết.
Trưa, Đường Sinh cùng với Đường Cẩn, Quan Thế Âm và Chu Tiểu Thường ăn trưa tại một quán ăn cách trường không xa.
Đường Cẩn lo là tên họ Cừu sẽ lại trả thù Đường Sinh, liền nhỏ tiếng dặn dò hắn, Đường Sinh không cho là vậy, loại lưu manh nhãi nhép này sẽ không to gan tới vậy đâu, sau một lần dằn mặt, hồn vía sợ hãi của bọn họ sẽ rất lâu mới biến mất, nếu bọn chúng còn dám tới thì đừng trách đại ca này vô tình.
Về việc Đường Sinh đánh bại người ta còn cho người ta hai trăm tệ để lo tiền thuốc men thì Chu Tiểu Thường rất thích thú, anh Sinh là “ hảo hán giang hồ” mà .
Quan Thế Âm cũng có cái nhìn khác về Đường Sinh, tên này lúc hung hăng lên thì quả là khiến cho người khác phải hận hắn tới tận xương tủy.
- Cuối tuần bạn trong lớp mình tổ chức sinh nhật anh cùng đi với em nha, bọn họ… bọn họ đều dẫn bạn trai tới…
- Được chứ, anh mong còn không được nữa là, là thứ bảy hay chủ nhật?
- Chủ nhật
Đường Cẩn nói nhỏ với Đường Sinh.
Nhắc tới sinh nhật, Đường Sinh chợt nhớ tới sinh nhật của Đường Cẩn, hắn đã có sự chuẩn bị rồi, hình như cũng sắp tới rồi… còn nhớ ngày 26 tháng 9 năm 2004 năm đó, Đường Cẩn của kiếp trước chính là gặp phải bi kịch vào ngày hôm đó, nghĩ tới đây, trong lòng Đường Sinh thấynhói đau.
Giờ giải lao buổi chiều, Đường Sinh lúc vào nhà vệ sinh đã gọi điện cho La Sắc Sắc, nhờ cô sắp xếp buổi sinh nhật ngày 26 tháng 9.
Đó là chuyện của tuần sau nữa, cuối tuần này là đi sinh nhật bạn của Đường Cẩn, tuần sau nữa mới tới sinh nhật cô ấy.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi