Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh bất kể là 1 lần hay suốt đời, gặp chuyện lúc nào thì phải giải quyết ngay lúc đó, ai sợ ai chứ?
Hắn đi về phía văn phòng của cô Mai, là muốn mượn cớ để “trêu chọc” cô giáo xinh đẹp này, bài có thể không học nhưng “tình cảm” của mình với cô Mai không thể không tiến triển thêm, lúc hắn trốn ra ngoài thì phía sau vang lại tiếng gọi của Đường Cẩn, mỹ nhân Cẩn vẫn chạy đuổi theo sau.
Cô cũng không có thời gian màng tới ánh mắt của mấy bạn học đang nhìn mình , cô kéo nhẹ tay áo của Đường Sinh, hai người cứ thế đi ra lớp học.
Trong lớp một số bạn bắt đầu bàn luận, Ninh Manh cũng thấy rõ rồi, Quan Thế Âm cũng lộ ra vẻ suy nghĩ.
- Ủa, sao em lại chạy theo anh?
Đường Sinh không ngờ rằng cô ấy lại có thểchủ động “lo lắng” cho mình ngay tại lớp học như vậy.
Đường Cẩn mặt đỏ ửng, liếc nhìn xung quanh, thấy bạn học lần lượt vào lớp đều nhìn cô với “ cùng một ánh mắt” , cô càng thêm lúng túng.
- Anh, anh đi làm cái gì vậy? Có phải Chu Tiểu Thường đã nói gì với anh?
- Đúng vậy, nghe nói có tên khốn nào đó muốn giết anh, anh làm sao có thể không chạy trốn trước được?
Đường Sinh mỉm cười chọc cô
Đường Cẩn liếc anh một cái, nhỏ tiếng nói:
- Sắp sửa vào học rồi, anh còn muốn đi đâu? Không phải lại tính trốn tiết chứ?
- Sao lại thế được? Anh đi tới chỗ cô Mai một chút, em đừng lo lắng, chỉ là mấy viên đá cản chân nhỏ nhặt, anh không chấp nhặt đâu.?
- Em, em chỉ sợ anh đánh người ta bị thương thôi…đừng có nổi điên lên đó.
- Chà…“ Cẩn Cẩn quan tâm tới người khác quá nhỉ? Vậy chắc anh phải ghen lên quá?
- Đáng ghét, em mặc kệ anh luôn…
Đường Cẩn biết anh ta đi tìm cô Mai là cô yên tâm rồi, thực ra cô cũng không lo lắng cho Đường Sinh lắm, cô chỉ sợ anh ta đánh người ta bị thương thôi, mấy vụ trước không biết anh ta đã đánh thương bao nhiêu người rồi, toàn là mấy tên vệ sĩ và mấy kẻ liều mạng, mấy tên tiểu lưu manh bên ngoài mà tên Trương Tiêu đưa tới làm sao là đối thủ của anh ấy được? Không phải là tự nộp mạng cho anh ấy sao? Đúng là lo lắng quá đi.
Lúc này tiếng chuông thông báo vào học vang lên, Đường Cẩn liền chạy vào lớp, Uông Triệu Quân nhìn chằm chằm cô, Đường Cẩndửng dưng quay về chỗ ngồi.
Nếu Uông Triệu Quân không ghen mới lạ, thực ra y ghen tới mức chỉ biết nghiến chặt răng.
Nghĩ thử xem, trong lớp Đường Cẩn có thèm nói chuyện với đứa con trai nào đâu? Đương nhiên, ngoài trừ thằng đầu heo Chu Tiểu Thường đó…nhưng cô lại cứ để mắt tới tên lớp phó họ Đường đó, đừng nói chỉ Uông Triệu Quân mới ghen ghét, ngay cả mấy tên Viên Phi Dương, ChuVĩnh Húc cũng đều xem Đường Sinh như cái gai trong mắt.
Còn Đường Sinh thì sao, hắn thật sự không để mắt tới “ bọn nhóc con” này, mặc dù bản thân cũng là “ nhóc con” .
Hắn thừa lúc tiếng chuông vào học vang lên để trốn vào văn phòng của cô Mai, những thầy cô trong văn phòng, có người phải lên lớp, có người thì bận việc, nghe tiếng chuông này họ đều đi hết cả, Đường Sinh giả vờ ôm lấy bụng, làm bộ mặt nhăn nhó khó chịu như là chịu hết nổi rồi mới phải mò tới đây.
- Em, em sao vậy?
Mai Chước ngẩn người ra
Đường Sinh đi tới ngồi đối diện với cô giáo:
- Em không tin là cô Mai chưa được nghe về chuyện em đánh người.
Mai Chước đảo mắt, cắn môi nói
- Tôi giả vờ không biết đấy, không được sao? Tôi chán việc phải dàn xếp chuyện của em rồi, toàn khiến người ta tức chết.
- Ôi… em xin cô hãy giúp em đi mà, nếu chẳng may em bị chém ở những nơi đầu đường xó chợ thì cô không thấy thương đứa học sinh ưu tú này của cô sao?
Dù sao văn phòng cũng không có người, Đường Sinh thật sự ngăn không nổi tật nói ngọt của mình, nếu Đường Cẩn ở đây thì mọi chuyện sẽ khác.
Mặc dù đã tái sinh một lần, nhưng những thói hư tật xấu trong người của nghịch tử phá gia này vẫn không hề thay đổi, tuy nhiên đây cũng được xem là kiềm chế bản thân nhiều lắm rồi.
Còn Mai Chước thì sao, cô không cách nào quản được tên tiểu tử này, bản thân cô trước giờ cũng chưa hề đối xử với hắn như “ học sinh”, hễ nghĩ tới những hành động của hắn và buổi tối hôm đó thì trong lòng cô có cảm giác xao xuyến kì lạ, lúc này cô trừng mắt nhìn hắn nói:
- Cứ giả vờ đi, giả vờ tiếp cho tôi xem thử…
- Hì, được rồi, không giả vờ nữa, nói chuyện chính đi…em nghe nói cô có học môn kinh tế chính trị?
- Ừ, thì sao? Ủa… bây giờ đang là giờ học mà, cậu, cậu lại trốn tiết sao?
- Không sao đâu, Chu Tiểu Thường sẽ giúp em đưa giấy xin phép mà… ta bàn tiếp chuyện chính đi, em muốn cô kiêm thêm một chức vụ nữa.
Mai Chước ngẩn người
- Kiêm chức? Giảng dạy sao? Tôi sẽ không đi đâu, đi đi đi…cậu cút về lớp cho tôi.
- Về lớp gì chứ, em không phải đang báo cáo ý tưởng với cô chủ nhiệm sao? Kiêm chứccủa một giáo viên có nhất thiết cứ phải là giảng dạy sao? Cô đừng nghĩ lung tung nữa, chị của tôi ơi… làLa Sắc Sắc muốn mở công ty ở Giang Lăng và đang thiếu nhân tài, Đường Cẩn nói cô là thạc sĩ bên khoa kinh tế chính trị, cô rất giỏi, nếu phải chui vào đây để làm giáo viên bình thường không phải rất uổng phí sao, hay là cô đi làm kinh tế đi.
- Không đi, một đứa nhóc như em thì hiểu chuyện gì chứ? Suốt ngày chỉ biết làm phiền người khác.
Đường Sinh nhún hai vai, thở dài nói:
- Cô xem thử như vậy được không… cô cứ kiêm luôn việc phân tích thị trường gì đó, vậy thì sẽ không làm lỡ việc giảng dạy ở trường của cô, còn về tiền lương thì nhất định sẽ được hậu hĩnh, em bảo đảm là sẽ cao gấp ba lần tiền lương cô dạy học ở đây, thế nào?
Mai Chước cũng ngây mắt ra nhìn hắn
- Cậu tính kéo tôi xuống nước sao? Nhưng… tôi lại không thích kinh doanh.
- Em biết cô muốn làm viên chức nhà nước nhưng cô Chước à, số phận của công nhân viên chức rất hay đối mặt với các “ quy tắc ngầm” , cô chuẩn bị tâm lý kỹ chưa?
Mai Chước đỏ mặt, bên trong những công nhân viên chức là gì thì cô biết rất rõ
- Không nói mấy chuyện này nữa, cậu tới đây là muốn xin nghỉ phép phải không?
- Nghỉ phép gì chứ, không tới mức đó đâu, em giả bệnh tới đây là muốn ngủ một giấc thôi, hôm qua chưa được ngủ đã.
Đối với loại học trò này thì Mai Chước cũng đành bó tay, cô lấy cuốn sách cầm trên tay giáng vào đầu Đường Sinh
- Tôi thật nói không nổi em rồi!
Gần trưa, Trương Tiêu ôm lấy nửa bên mặt, tức tối đứng trước cổng trường, cùng đi với y còn có khoảng năm sáu tên thiếu niên với cái đầu nhuộm đủ màu, họ chỉ là những tiểu lưu manh, so với hội thanh niên phố Đông thì còn thua xa.
Học sinh như dòng nước cứ thế tuôn ra ngoài, Trương Tiêu chỉ biết nhìn chằm chằm vào cổng trường, mỏi mắt tìm kẻ thù trong số những học sinh đi ra.
Thấy đã gần 12 giờ rồi mà vẫn không thấy tên Đường Sinh đã đánh mình xuất hiện, trong lòng y đầy hoài nghi, à…tên này chạy đâu rồi nhỉ?
Lúc này, một tên mập chạy về phía y, rõ ràng là tên nhóc Chu Tiểu Thường.
- A …bạn là Trương Tiêu? Tôi là bạn học của Đường Sinh, cậu ta nói nếu bạn muốn tìm cậu ta thì đến sân bóng rổ.
Chu Tiểu Thường nói xong liền quay trở lại trường, Trương Tiêu đang bận thương lượng gì đó với năm sáu tên đó, lại chờ thêm vài phút nữa, đám học sinh đã đi hết rồi, hai giám thị trước cổng trường thấy không có gì khả nghi cũng giả tán , lúc này Trương Tiêu mới dẫn năm sáu tên đó xông thẳng vào sân bóng rổ, tên họ Đường kia, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại.
Khi họ sắp vào tới sân bóng rổ thì thấy một trái bóng được ném vào rổ.
- Tốt lắm… quá chuẩn, một trái nữa đi
Đó chính là giọng của Chu Tiểu Thường, cậu ta ở dưới khung bóng rổ tiếp lấy bóng rồi ném trả lại cho Đường Sinh.
Đường Sinh giả vờ không thấy tên Trương Tiêu và mấy người của y xông vào, hắn tiếp lấy bóng, vỗ hai lần rồi dùng chân đá, trái bóng bay thẳng vào rổ, thật quá thần kỳ, bóng rổ cũng có thể dùng chân đá vào sao? Đứng bên cạnh nhìn còn có hai người đẹp Đường Cẩn và Quan Thế Âm.
Trương Tiêu chân tê cứng lại, ặc, không phải chứ? Mấy tên tóc nhuộm đầy màu cùng đi với y cũng trố mắt ra nhìn.
Chu Tiểu Thường cười lớn nói
- Đại ca, anh biết võ công hả? Thật là cừ quá đi, thêm trái nữa đi, nếu vào nữa thì em sẽ khao anh một chầu.
Chu Tiểu Thường lại ném bóng vào tay Đường Sinh, lần này hắn không giơ tay ra nhận mà trực tiếp dùng chân bay lên đá, trái bóng xoay tròn một vòng rồi bay thẳng vào rổ, kĩ năng thần kì? Thật không nói quá chút nào, nghịch tử phá gia nàytừ nhỏ đã dùng chân đá “ bóng rổ” cừ vậy đấy.
Trương Tiêu bỗng thấy chột dạ, chân tự dưng run lẩy bẩy, mấy tên cùng vào với y cũng hết sức ngạc nhiên.
- Đại ca…cẩn thận chút, em thấy tên này hình như cũng biết vài chiêu đó, cước pháp rất lợi hại thì phải?
Một tên cô đồ nói với đồng đảng của y..
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi