Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đến giờ ăn tối, Đường Sinh vẫn để Tiểu Vĩ gọi sang. Da mặt hắn quả cũng dày. Hắn căn bản chẳng thèm để ý gì đến Đường Cẩn đang liếc nhìn mình.
Mỹ nữ Đường Cẩn chỉ giận chút thôi. Dỗ chút là được ấy mà. Cô ấy chắc không giận thật đâu. Dù sao thì cũng chỉ là phật ý chút mà.
Còn chưa ăn cơm, La Sắc Sắc đã đi rồi. Cô nói tối nay có hẹn với Ninh Hân, có chút việc riêng, sẽ không về. Lão Đường và Đường Cẩn cứ ngủ trước. Chắc là cô muốn đến “Giang Lăng Nhân” và sẽ ở lại phòng riêng của Ninh Hân. Họ muốn bàn chuyện đi gặp chủ tịch quận Ninh.
Đường Sinh cũng không để ý nhiều đến những điều này. La Sắc Sắc hành sự luôn luôn có căn cứ. Cô ấy là người có năng lực nên hắn cũng yên tâm.
Sau khi ăn cơm xong, lại nhắc đến chuyện chuyển nhà, Lý Quế Trân hỏi:
- Cậu Sinh à, đã tính cụ thể lúc nào dỡ nhà chưa ạ?
-Vẫn chưa ạ. Chắc qua quốc khánh thì cơ bản là xong. Vẫn còn hai mươi mấy ngày nữa. Chắc vừa lúc đó thì có thể đóng gói dọn dẹp xong ạ.
- Ồ, vậy thì, vậy thì tiền đến bù mặt bằng sẽ tính theo tiêu chuẩn gì?
- Mỗi mét vuông đại khái là khoảng 800 tệ. Như nhà cô tổng diện tích sân cũng khoảng 120 mét vuông. Vậy là 96 nghìn tệ.
Lý Quế Trân liếc sang nhìn chồng một cái. Bà cười gật đầu. Bây giờ muốn mua một ngôi nhà để buôn bán tốt một chút trong thành phố thì cũng phải mất khoảng vài chục vạn. Nhà mình nhà bốn người, lại còn ông bà Đường Cẩn nữa. Một nhà thôi chắn chắn là không đủ để ở.
- Cậu Sinh này, vậy phương án thêm tiền để mua nhà thì sao? Tính toán như thế nào?
- Cái đó ạ, còn rẻ hơn chút ạ. Chỉ có điều nơi ở ở ngoại thành thì hơi xa một chút. Theo như vườn rộng 120 mét vuông nhà mình, chỉ cần thêm ba bốn chục ngàn nữa là có thể mua được hai căn nhà bình dân hơn năm chục mét vuông. Đại khái là như thế ạ.......
Lý Quế Trân gật đầu, trong đầu bà đã có sự suy tính. Tối nay còn phải bàn với chồng xem sao. Chủ yếu là ông bà Đường Cẩn đều có tuổi rồi. Không thể không trông nom chăm sóc. Ở riêng thì không phù hợp, mà ở chung thì cũng không xong. Thật là một chuyện đau đầu.
Nhân lúc Lý Quế Trân đi dọn dẹp, Đường Sinh bèn sang phòng Đường Cẩn. Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân vờ như không thấy, họ đều biết cậu Sinh sẽ không làm gì với con gái mình. Dù là có làm gì thì dường như họ cũng không phản đối.
Đường Cẩn ăn cơm xong thì về phòng luôn. Cô đọc sách một chút rồi chợp mắt nằm trên giường. Trong tâm tư cô lại đang nhớ đến ai đó.
Cửa kêu kẹt một cái. Cô cũng chẳng buồn quay đầu ra nhìn. Cô tưởng là mẹ hoặc em trai. Cô vẫn nằm lên tay, không động đậy. Đường Sinh lại nhân lúc đó để ngắm nhìn vóc dáng thon thả của Đường Cẩn khi nằm bò trên giường. Đôi chân trẻ trung trong chiếc quần bò và vòng mông tròn đầy đặn khiến người ta phải xao động. Hai chân cô khép chặt, ở giữa dường như không có khe hở nào. Giống như một đường thẳng. Thật là một đôi chân tuyệt mỹ trên đời!
Đường Sinh nuốt nước bọt, e hèm một tiếng, làm cho Đường Cẩn giật mình quay lại. Tiếng gì ấy nhỉ?
Khi quay đầu lại mới nhìn thấy anh chàng háo sắc kia đang thẫn thờ nhìn cơ thể mình.
- Ôi, sao lại là cậu chứ? Sao đi vào mà không nói một tiếng?
Đường Cẩn vội lật người ngồi ngay dậy, mặt xấu hổ ửng đỏ lên. Thật là...Sao cái ánh mắt lại đen tối thế chứ, đang nhìn cái gì không biết? Hắn ta đúng là không tốt. Càng nghĩ cô càng xấu hổ. Cô còn không dám nhìn hắn.
Đường Sinh cũng có chút khó xử, sờ sờ lên mũi:
- Đã nói là ngày mai dẫn mình đi. Hối hận rồi sao?
- Lại còn dám nói thế nữa à? Sao lại dẫn em mình đến Giang Lăng Nhân? Chẳng phải mình đã cảnh báo với cậu rồi sao?
- Ui, Tiểu Vĩ chưa từng đi, mình đưa nó đi có một lần thôi mà. Thật sự là có làm gì đâu. Cậu không tin à?
Đường Cẩn liếc hắn một cái. Thực ra cô cũng không hẳn là tức giận thật. Cô cũng không tin Đường Sinh sẽ làm chuyện gì. Cô chỉ là giả vờ giận mà thôi.
- Cái nơi đó không tốt tí nào. Mình sợ Tiểu Vĩ sẽ nói với ba mẹ mình. Như thế thì ấn tượng của ba mẹ mình với cậu sẽ, sẽ thay đổi...đấy.
Cảm giác Đường Cẩn đang lo lắng chuyện đó cũng chủ yếu là lo cho mình. Hắn nghe xong cảm động vô cùng.
- Hiểu rồi, hiểu rồi...Sau này mình sẽ không dẫn em cậu đi nữa đâu...À, mà không phải, từ giờ về sau mình cũng sẽ không đi nữẩa.
Đường Cẩn tức giận, nhìn hắn khinh khỉnh. Trong tâm tư cô thật sự không muốn Đường Sinh đi. Cô chỉ lấy ấn tượng với ba mẹ cô ra để hù dọa hắn thôi. Ai ngờ đâu bản chất của hắn vẫn không thay đổi. Cô giận đến nỗi giậm mạnh chân xuống đất, đẩy Đường Sinh đi :
- Ra khỏi đây ngay.
Cô còn dùng đầu gối hích vào mông đẩy hắn đi.
Và như thế, mỹ nữ Đường Cẩn như lồng lên. Lại vừa gặp Tiểu Vĩ đang nghe trộm, kết quả là hai người va vào nhau. Đường Cẩn đóng sầm cửa lại, Tiểu Vĩ nhăn mặt, nói nhỏ :
- Làm sao vậy? Sao lại cấm cửa không cho khách vào?
Cái mặt nó rõ là hả hê. Đường Sinh hờn hờn dỗi dỗi nói:
- Chỉ tại chú mày, hại chết anh rồi!
-Hehe, anh Sinh à, phạt em đi ngủ cùng anh nha?
- Thì đi!
Hai người đi ra, Tiểu Vĩ chào ba mẹ, nói là đi sang phòng anh Sinh ngủ. Lý Quế Trân cũng không phản đối gì.
Phòng ở phía Nam cũng không có tivi, hai người đành đi ngủ sớm. Đường Vĩ cởi sạch đồ ra, đến cả quần trong cũng không mặc.
- Ngủ thế này thoải mái mà, hehe.
Đường Sinh khinh khỉnh:
Em sẽ không có hiện tượng sinh lý gì khi đắp cùng một chăn với anh sao?
Tiểu Vĩ nhớ cái lần bị chị và hai người bạn học cốc vào đầu khi hỏi rõ hiện tượng sinh lý là gì. Lần này nói với Đường Sinh làm Đường Sinh đỏ cả mặt, cười gượng:
- Làm sao thế nhỉ, anh Sinh à, em chưa từng hiện tượng sinh lý bao giờ, có sao không anh?
- Không sao, rất bình thường mà, tinh đầy thì sẽ trào ra. Chứng tỏ em vẫn chưa đầy. Rất bình thường mà....
- Anh Sinh à, bạn em bảo quán net rất hay. Nhìn hình gái đẹp, thì “cậu nhỏ” sẽ cương cứng. Nghĩa là gì vậy anh?
Đường Sinh há hốc miệng nhìn nó, rồi cười:
- Ôi, đừng có mà nghe cái bọn đó, chúng nó có biết cái gì đâu, em đừng có mà bắt chước chúng nó.
- “Cậu nhỏ” là cái gì? Còn cương cứng là sao?
Thằng bé học sinh ba tốt Tiểu Vĩ quả là cái gì cũng không biết.
- Cái này mà em cũng không biết á?
Đường Sinh nhe răng ra. Hắn hỏi vặn lại một cách rất ngạc nhiên.
Tiểu Vĩ đỏ mặt, lắc cái đầu:
- Em không biết thật mà, em hỏi bạn em rồi, nhưng mà chúng nó toàn cười em thôi.
- Ôi, xem ra em đúng là một câu con trai ngoan. Sau đừng có đáp lời chúng nó là được. Cái này, không thể không biết được.
-Anh Sinh à, anh có thể dạy em cách cương cứng đi. Chúng ta sẽ không làm sai đâu.
Đường Sinh tròn mắt :
- Ôi trời ơi, cứu tôi với! Tiểu Vĩ à, mình không nói chuyện này nữa nha. Chuyển nhà rồi thì anh sẽ mua máy tính.
Tiểu Vĩ vừa nghe lập tức sắc mặt rạng rỡ. Trong lòng nó cũng rất muốn lên mạng internet.
-Thật không, anh Sinh?
Đường Sinh đã quá quen thuộc với máy tính rồi. Chỉ có điều từ bữa sống lại hắn vẫn chưa sờ vào cái máy tính lần nào. Hắn toàn tâm toàn ý chú tâm vào ngõ Lão Đường. Tâm trí hắn cũng toàn là hướng về Đường Cẩn. Đối với hắn mà nói, bây giờ máy tính là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao, không quan trọng.
- Ừ, thật mà, chắc chắn sẽ mua. Kéo băng thông rộng thì lúc nào cũng có thể vào mạng được. Sau này chú với anh nối chung cổng mạng luôn nha?
-Thế thì tốt quá, anh Sinh à...sau này anh em mình cùng lên mạng nhìn ảnh gái đẹp, cùng nhau cương cứng nha.
Mắt Tiểu Vĩ sáng lên.
-Cương cứng cái đầu em ấy? Đi ngủ.
Đường Sinh tỏ vẻ không còn muốn nói gì với cậu “em vợ” tương lai này nữa. Hắn tắt đèn, đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đường Cẩn cũng không trốn mất. Khi cô bước ra thì thấy Đường Sinh đang luyện đá chân ở trước sân. Mỗi chân hắn đều đạp vù vù vào cái bao trước mặt. Khí thế thật mạnh mẽ. Bộ đồ thể thao mỏng trên người hắn khiến cho thân hình cơ bắp lực lưỡng của hắn lộ ra rõ rệt.
Trung tuần tháng chín, trời không lạnh chỉ có chút hơi hướng mùa đông thôi. Nhìn hắn đầu nhễ nhại mồ hôi, Đường Cẩn cũng muốn vận động một chút.
- Hôm nay mình dậy sớm đấy chứ? Chúng ta mấy giờ xuất phát?
Đường Sinh chỉ nhìn thấy nét mặt của Đường Cẩn thôi là đã biết cô không còn giận nữa rồi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi