Chương 70: Lớp phó ngủ gật trong lớp

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Giờ lên lớp, Đường Sinh bắt đầu ngủ gật. Tối qua hắn có viết bảng kế hoạch và ý kiến về vận trù công ty để đưa cho La Sắc Sắc, cũng có thể nói đó là phương châm tổng thể. Công ty tạm thời mới chỉ mang tính chất “ bao da”, muốn phát triển thì tất phải có quá trình.

Hắn viết mãi tới gần ba giờ sáng mới đi ngủ, chưa tới bảy giờ đã bị Đường Cẩn gõ cửa đánh thức, ngủ được có ba tiếng rưỡi.

Nhưng sức khỏe Đường Sinh tốt nên ngoài việc mắt có hơi đỏ ra, trạng thái tinh thần vẫn còn rất tốt. Chẳng qua hắn không muốn nghe giáo viên giảng nên mới ngủ gật. Cũng may là tiết này của Mai Chước nên ngay từ đầu cô đã vờ không nhìn thấy lớp phó đang uể oải.

Mai Chước giảng mười mấy phút rồi cho học sinh tự xem sách. Cô bước xuống bục giảng, đi thẳng tới chỗ Đường Sinh.

Không ít học sinh trong lớp ngoái lại nhìn, Ninh Manh, Bàn Tử Hà, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc… tất thảy đều quay đầu lại nhìn. Bọn họ đã sớm phát hiện ra lớp phó ngủ gật. Đường Cẩn cũng quay lại nhìn một lượt, lo lắng nghĩ:

- Đồ con heo, sao chưa gì đã ngủ rồi?

Chu Tiểu Thường thấy cô Mai bước xuống, định chọc cho Đường Sinh dậy nhưng bị Mai Chước trợn mắt nhìn nên không dám động đậy nữa. Tiểu Chu mặc dù học hành không tồi, đầu óc tốt, chỉ có điều đôi khi hay gây sức ép cho người khác vì nói linh tinh, xiên xẹo, nhưng nói chung, vẫn giữ được chuẩn mực.

- Ai da, dậy đi nào, trưa rồi…

Mai Chước tiến lại rồi lay lay Đường Sinh lúc đó đang khoanh hai tay lên bàn, gác đầu lên ngủ một cách ngon lành.

Tiếng ngáy vang lên đều đều, không ít học sinh đều không nhịn được cười, Mai Chước cũng dở khóc dở cười. Đây chính là “nhị lớp trưởng” do mình lựa chọn sao? Có mất mặt không cơ chứ? Mới khai giảng có mấy ngày đã trốn học, khó khăn lắm mới đến lớp mà còn ôm đầu ngủ, lớp chuyên này nuôi phải lợn rồi.

- Dậy, dậy, ăn cơm,dậy được rồi đấy

Mai Chước cũng nhẫn nại đùa hắn, cảm động vì tên ngốc tối hôm trước đã giúp cô dọa cho Sử Nghĩa Xướng một trận.

Đường Sinh không thèm mở mắt, ngoác ngoác miệng rồi quay đầu nhìn sang Chu Tiểu Thường bên cạnh rồi ngủ tiếp…

Càng có thêm nhiều học sinh cười rộ lên. Đường Cẩn và Quan Thế Âm ngồi trên hàng đầu cùng ngoái đầu xuống nhìn tình hình. Ninh Manh thì cau mày nghĩ bụng:

- Thằng cha này đúng là hết chỗ nói, giờ của cô Mai mà cũng dám ngủ? Học sinh gì đây không biết? Còn là nhị lớp trưởng nữa chứ.

Viên Phi Dương ngồi ngay cạnh Ninh Manh lúc đó đang cười thầm, nháy mắt ra hiệu với Uông Triệu Quốc đang ngồi phía đó.

Ninh Manh quay đầu lại rồi nhìn về phía Đường Cẩn, quả nhiên là vẻ mặt của học sinh xuất sắc nhất lớp đang rất là lo lắng.

Chu Tiểu Thường cũng thấy không yên, đưa tay đẩy vai Đường Sinh:

- Đường Sinh dậy mau, cô giáo tới rồi kìa.

- Ái, tới rồi á? Sao không để tớ ngủ?

Đường Sinh mơ hồ phản ứng lại được một câu, hắn đang nằm mơ, trong mơ thấy hắn và Đường Cẩn đang đi bơi, Đường Cẩn mặc đồ bơi khiến hắn rất “kích động”, cái dáng người ấy, da thịt kia, làn da trắng như tuyết kia…

Bỗng nhiên hắn thấy tai mình đau điếng khiến cho giấc ngủ và cơn mơ tan biến đi đâu.

- Ai da, làm gì đấy? Sao lại xoắn tai mình thế này?

Đường Sinh né mạnh người, tránh cho tai khỏi bị xoắn. Hắn trừng mắt nhìn Chu Tiểu Thường rồi cho hắn một gõ. Lúc này cả lớp đều cười nghiêng ngả, Đường Sinh mới phản ứng lại. Ôi, giấc mơ tình cảm đã làm cho hắn phải mơ về “nhà” rồi.

- Đường Sinh, tớ sao dám xoắn tai cậu…

Chu Tiểu Thường chột dạ nhìn hắn nhếch miệng.

Đường Sinh quay ngay đầu lại, là cô Mai, sắc mặt có vẻ rất “rắn”:

- Cô, cô Mai, em muốn giải thích một chút.

- Đi, đi ra ngoài mà giải thích, đừng quấy rầy những bạn khác đang học. Có nhị lớp trưởng nào như em không hả?

Giọng của Mai Chước trở nên lạnh lùng. Wo, học sinh trong lớp đều nhìn ngây người ra. Các học sinh nam liếm môi, được cô giáo xách tai ư, còn gì hạnh phúc bằng, ngưỡng mộ quá! Đường Sinh đứng dậy, cười gượng vài tiếng, đành đi cùng với Mai Chước thôi.

Đường Cẩn trợn mắt, lấy tay che mặt lại không dám nhìn Đường nhị lớp trưởng thê thảm như vậy.

Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc bỗng kêu lên:

- Loại người này mà làm lớp trưởng được ư? Đùa kiểu gì không biết.

- Đúng thế, đúng là bại hoại. Giờ lên lớp nói chuyện riêng đã không thèm bàn rồi, lại còn ngang nhiên ngủ nữa chứ. Thật quá đáng.

- Cô Mai, đuổi nó sang lớp khác đi ạ, bọn em không thích chung một lớp với rác rưởi.

Nghe những lời bàn luận này, Mai Chước chợt hối hận về thái độ của mình đối với Đường Sinh, lại gây ra rắc rối mới cho nó rồi.

Nhưng ban nãy đúng là bực mình thật. Gần ra khỏi lớp, cô quay lại nhìn Đường Cẩn, thấy cô bé mắt như đang ngấn nước. Nhìn cảnh này, Mai Chước không khỏi có chút đau lòng. Mình đã làm gì ư? Nhưng giờ đâm lao thì phải theo lao. Ài…

Cửa lớp khép lại, tiếng bàn tán trong lớp bỗng rộn lên. Đường Cẩn cúi đầu im lặng.

- Cậu sao thế, Đường Cẩn?

Quan Thế Âm nhìn thấy rõ nước mắt đang nghẹn ngào trong mắt Đường Cẩn.

- Không, không có gì…

- Cậu không thích hắn thật đó chứ?

Quan Thế Âm hỏi nhỏ.

Nhưng những lời này khác gì tiếng sấm, làm Đường Cẩn giật mình, cô huých khuỷu tay sang Quan Thế Âm một cái:

- Nói bậy bạ gì đấy?

- Giời, còn giấu tớ nữa, chẳng lẽ không nhìn ra sao? Hắn nghỉ học mà xem bộ dạng cậu như là mất hồn ấy. Hôm nay thì lại như người khác, mặt mày hoan hỉ. Giờ nhị lớp trưởng bị cô giáo đuổi ra ngoài, thấy cậu sắp rơi nước mắt rồi kìa, còn không chịu nhận đi.

Đường Cẩn đến cổ cũng đỏ ửng lên, đưa tay tóm chặt bàn cổ tay Quan Thế Âm rồi nói:

- Xin cậu đừng nói linh tinh, cậu Quan.

Mấy ngày nay quan hệ giữa hai người rất tốt. Thỉnh thoảng nói mấy chuyện bí mật trong lòng thiếu nữ, chủ yếu là do hai người họ cũng biết lắng nghe.

Quan Thế Âm che miệng nói nhỏ:

- Ninh Manh cứ nhìn cậu mãi, chắc nó ghen dữ lắm đó…

Đường Cẩn liếc mắt về phía Ninh Manh, thấy cô ta đang nhìn trân trân về phía cửa lớp như đang có suy nghĩ gì. Cô ta cũng đang quan tâm tới Đường Sinh sao? Nghĩ tới đây, Đường Cẩn không khỏi chạnh lòng. Nói thật, ở sâu hơn trong lòng, cô cảm thấy có chút tự ty. Đường Sinh vốn là con nhà có thế lực, đi với mình là con nhà nghèo liệu có kết quả gì hay không? Bố mẹ cậu ta chắc chắn sẽ không đồng ý…

Hiện tại cậu ta đang tốt với mình, ngộ nhỡ người nhà gây áp lực thì cậu ta có…

Nghĩ tới đây, lòng Đường Cẩn như nghẹn lại, nhưng sau cô định thần lại, mới lớp 11 chưa gì đã lo mấy chuyện này. Có xấu hổ không chứ? Trời ạ, mình đúng là yêu đương sớm rồi ư? Tới tận hôm nay, Đường Cẩn không thể không thừa nhận rằng mình đã “yêu sớm”.

Quan Thế Âm cũng không nói gì, chỉ quan sát thần sắc của Đường Cẩn, trong đầu cũng hiện ra khuôn mặt đó của Đường Sinh. Chuyện ở nhà gửi xe đá ngã Trương Tiêu, lại còn “động viên” gã nữa. Đường Sinh lúc đó thật dũng mãnh, thật đàn ông, lúc cậu ta hùng hổ tuyên bố với Trương Tiêu “Hai chúng ta xem ai mới là người nên tránh Quan Thế Âm ra thì chắc trong lòng mày rõ rồi”, trong lòng mình chợt có cảm giác thật khó tả. Sau cùng hắn dựng xe dậy, rồi vẻ chăm chú khi ngồi xuống lắp xích cho mình xong còn nói “ Tay nghề của mình cũng không đến nỗi nào” lúc này như đang tái hiện lại trong đầu.

Trong khi hai cô gái vừa mới chớm bước vào tình yêu đang ngồi trong lớp, mỗi cô với một dòng suy nghĩ riêng thì Đường thiếu gia của chúng ta thì lại đang trêu chọc cô giáo Mai.

Ngoài hành lang rất yên ắng. Vừa bước ra ngoài, gương mặt xinh xắn của Mai Chước bỗng ửng đỏ lên, cũng không hiểu vì sao nữa.

- Bị cô giáo Mai véo tai cảm giác thật tuyệt, cô véo thêm lần nữa đi ạ.

Đường Sinh cười ha hả.

- Cái đồ hư hỏng này!...

Mai Chước có phần chột dạ, ngó nghiêng xung quanh rồi nhịn không được mắng hắn:

- Em nói đi, đến bao giờ mới dừng lại đây?

- Sao còn dừng lại được ạ? Để em vào kiểm tra đã. Hai chúng ta bây giờ có mối quan tâm không giống nhau nữa rồi. Cái anh “bạn trai chuẩn” của cô đã bị em làm cho khiếp mà bỏ đi rồi, cô còn tiếc gì mà không đuổi em sang lớp khác? Được rồi, nhờ tài ăn nói của em, làm một cuộc kiểm tra rất đơn giản mà.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi