Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Hôm sau, Đường Sinh lại chở Đường Cẩn trên chiếc xe đạp leo núi đi học lại.
Về chuyện La Sắc Sắc mở công ty hắn cũng sẽ không nhúng tay vào. Chị Sắc Sắc năng lực xuất chúng, đủ sức làm được.
Khi Đường Sinh gửi xe trong nhà xe, Đường Cẩn thừa cơ vào lớp trước, không dám đi cùng Đường Sinh. Vậy nên, khi vừa tới trường, hai người vội chia ra. Nhà xe nằm phía sau dãy nhà cao tầng của trường, Đường Sinh dựng xe xong, vừa quay lại thì chạm mặt ngay với đại mỹ nhân của lớp.
Không biết là do cả hai đều không nhìn thấy nhau hay sao mà khi đi qua , hắn bị mĩ nhân Quan Thế Âm va trúng chân.
- Ái.
Đường Sinh há to miệng.
- Tớ nói bạn Quan nghe này, cậu định đánh trả đũa tớ hả?
Quan Thế Âm cũng không để tâm đến người trước mặt vì lúc đó người gửi xe trong bãi rất đông, cô chỉ cảm thấy cái bóng trước mặt rất quen, không ngờ lại là Đường Sinh. Vừa may ở đó còn chỗ trống nên cô định đẩy xe vào, kết quả là va vào hắn.
Lúc này, nhìn thấy Đường Sinh, lại liếc thấy chiếc xe hắn vừa dựng, rõ ràng là xe đạp của Đường Cẩn mà.
- Êu, là nhị lớp trưởng à? Xin lỗi nha. Tớ cũng đâu có cố ý. Lại gửi xe hộ Đường Cẩn à?
Lời nói cô hàm ý khác, ánh mắt lộ ra vẻ chế nhạo khiến cho Đường Sinh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Ừ, tớ nghèo không mua nổi chiếc xe đạp, ngồi xe của Đường Cẩn, nên mới gửi xe giúp cũng có sao.
- Tất nhiên là không đáng gì rồi, không cần giải thích đâu, tớ hiểu mà…
Quan Thế Âm vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cái câu “ tớ hiểu” làm cho Đường Sinh rất bực.
Không thể phủ nhận Quan Thế Âm rất xinh. Đứng với Đường Cẩn cũng không kém cạnh gì, chỉ có điều cô làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng, xa cách. Dường như cô không quan tâm, để ý đến bất cứ sự việc nào, giống như đó là bản tính cao ngạo của cô vậy.
Lần trước Đường Sinh “ đấu võ mồm” thắng lớn, Quan Thế Âm cũng gia nhập hội, nhưng cuối cùng thì“ai về nhà nấy”.
Từ hôm đó, trong đầu Quan Thế Âm đã có hình ảnh của Đường Sinh, mặc dù hình ảnh rất nhạt nhòa.
Nhưng tính tình Quan Thế Âm cực kì cao ngạo, cô chưa bao giờ phục những đứa con trai bằng tuổi, cô nghĩ bọn con trai phẩm chất tốt hay không thì bên trong đều chứa đựng những cái xấu xa. Từ những cái nhìn vụng trộm “ hoa hậu giảng đường” đó có thể nhận ra rõ cái bản chất đó của bọn họ.
Nhưng Đường Sinh vì “nhị Đường yêu” lên tiếng thì rất là đặc sắc, biện ngôn khiến cho cả lũ bạn học không biết nói gì nữa.
Quan Thế Âm trong lòng rất rõ hắn và Đường Cẩn đã “sớm yêu” rồi. Hai ngày qua Đường Sinh trốn học, cô đã quan sát Đường Cẩn, cô ta như người mất hồn, có khi còn ngẩn ngơ. Hỏi, cô ta còn mạnh miệng không nhận chứ thực ra mọi chuyện đều rõ mồn một rồi.
Trong trí nhớ của Đường Sinh, giữa Quan Thế Âm với hắn có một số khúc mắc, nhưng những đứa con gái cá tính mạnh mẽ, lạnh như băng thế thì cả đời này chắc sẽ không hòa hợp được, sợ cũng chẳng có cơ hội. Huống hồ còn có Đường Cẩn luôn ngự trị trong tim hắn thì bao nhiêu mỹ nhân như chị em Ninh Hân, Ninh Manh, La Sắc Sắc, Mai Chước, Quan Thế Âm, Bàn Tử Hà đều biến thành phù du hết.
Theo bản chất tiềm tàng trong xương cốt mà nói, bỏ qua những mỹ nhân mà hắn “ngưỡng mộ” thì ắt hẳn sẽ đau lòng lắm.
Lúc này, nhìn Quan Thế Âm mà trong lòng không khỏi bùi ngùi. Hắn đứng một lúc mà quên nói, chỉ ngây ra nhìn cô.
Quan Thế Âm thì tâm trạng không phức tạp như hắn. Trông thấy ánh mắt sáng rực của hắn đang nhìn mình, cô có chút mất cân bằng, định lên tiếng chào hắn thì hắn đã to gan nắm lấy cánh tay cô kéo một cái. Quan Thế Âm kêu lên một tiếng rồi ngã về phía hắn.
Cô chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì thì bị xe của người ta từ phía sau không kịp thắng đụng vào.
Một tiếng “rầm” vang lên, xe của Quan Thế Âm đổ xuống. Gã con trai đụng xe nhỏ hơn Đường Sinh khoảng mấy tuổi, mặt hầm hầm, không thèm xuống xe, chỉ chống một chân xuống đất, bực tức nhìn Đường Sinh:
- Tôi không cần biết anh là ai, nhưng, anh tránh Quan Thế Âm ra một chút.
Ái chà, là sứ giả bảo hộ của bạn Quan sao? Quan mỹ nhân mới chuyển đến trường này được mấy hôm mà xem ra người theo đuổi cũng nhiều ghê!
Không sai, cậu con trai này trong “kí ức” của Đường Sinh cũng có ấn tượng nào đó. Thời đó, Đường Sinh hoành hành khắp trường cấp ba Giang Lăng, không kể là giáo viên hay học sinh, chỉ cần hắn thấy vừa mắt là y như rằng sẽ trêu chọc người ta. Còn tên tiểu tử này chẳng qua cũng chỉ là kẻ đồng lõa dưới nắm đấm của hắn thôi.
Hắn cùng với Quan Thế Âm chuyển vào trường cấp ba Giang Lăng, là con nhà giàu, tên Trương Tiêu. Hắn ngày trước là bạn học của Quan Thế Âm. Tên này cũng khá hư hỏng, ban đầu không phục Đường Sinh, sau này bị đánh gục mới bỏ ý định theo đuổi Quan Thế Âm. Để lấy lòng “ Nhị Thế Tổ”, hắn còn giúp bày mưu tính kế, thiếu chút nữa thì đích thân “cống nạp” Quan Thế Âm cho “Nhị Thế Tổ”, chỉ đáng tiếc chị Quan cao mưu hơn một bậc, chẳng những làm cho nhị thế tổ không thực hiện được mà còn hung hăng “dọn” cho hắn một trận… Tất cả những kỉ niệm đó chợt thoáng qua trong đầu…
Đường Sinh buông tay Quan Thế Âm ra, rồi bỗng nhiên nhấc chân lên đá mạnh vào xe Trương Tiêu khiến một chân hắn đứng không vững, “ối” một tiếng rồi ngã lăn ra đất, chân thì bị xe đằn lên.
- Tôi… ối trời…
Đường Sinh không có chút cảm tình nào với thằng nhóc này, cái kiểu thối tha chỉ coi phụ nữ như quần áo này cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu nắm đấm mà thôi.
“Bốp”, Đường Sinh thưởng cho y một quả đấm làm y chảy máu mũi, choáng đầu.
Đường Sinh nhướn mày lên:
- Muốn gây sự hả? Hai chúng ta xem ai mới là người nên tránh Quan Thế Âm ra thì chắc trong đầu mày rõ rồi. Anh mày là Đường Sinh, bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng đợi chú mày, một chọi một hay cả bọn cho mày chọn. Nếu anh mà thua mày thì sau này sẽ biến khỏi trường này một cách sạch sẽ.
Cảnh tượng này làm cho Quan Thế Âm đang đứng cạnh đó phải giật mình, cả những học sinh xung quanh đang gửi xe cũng không khỏi ngạc nhiên.
Trương Tiêu bị đánh cho sưng nửa mặt, răng long ra, mặt giận dữ nhìn Đường Sinh nhưng không dám mở miệng nữa. Hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt. Tên này đúng là trâu bò, mình đâu nghĩ hắn tự nhiên ra tay thế chứ, lại còn mạnh tay nữa. Đúng là trâu bò!
Đường Sinh vốn không muốn ra tay ở trường, nhưng dạng vô lại chỉ đến trường để tán tỉnh hoa khôi của trường như gã Trương Tiêu này thì không dùng thủ đoạn bạo lực mà thu phục thì không được. Nếu chỉ giảng đạo đức với hắn thì hắn lập tức cho mình là đồ nhát gan, chả mấy chốc mà nó ngồi ỉa lên đầu mình.
Một tốp học sinh đang bàn tán xung quanh. Đường Sinh lôi xe đạp của Quan Thế Âm lên, phủi đất bám bên trên rồi dựng xe cẩn thận, xong đâu đấy, hắn ngồi xuống lắp lại dây xích bị tụt do va chạm lúc nãy, tất cả chỉ mất chừng hai phút.
Quan Thế Âm ngơ ngác đứng nhìn, hoàn toàn quên mất việc nói hay làm gì.
Trương Tiêu nửa nằm nửa ngồi dưới đất, giả vờ đau không dám ngồi dậy. Hắn sợ còn bị ăn đòn nên dù mặt vẫn tỏ vẻ hậm hực nhưng trong bụng không dám.
Đường Sinh sửa xong dây xích, đứng lên phủi phủi tay:
- Được rồi, tay nghề của mình cũng không đến nỗi nào, đảm bảo cậu vẫn đi tốt.
Nói xong hắn nhìn xuống Trương Tiêu đang dưới đất:
- Đừng giả chết, biến nhanh đi. Có bao nhiêu tay chân cứ gọi đến, anh mày tiếp đãi tới nơi tới chốn.
Đường nhị lớp trưởng cứ nghênh ngang vậy mà đi. Cảnh tượng ở nhà xe đã nhanh chóng được truyền đi sau giờ tự học.
Quan Thế Âm không nói gì cả, nhưng việc này đã được truyền thành cái tin xấu “ Đường bảo vệ Quan” , cả Đường Cẩn cũng nghe nói.
Tan tiết học, Chu Tiểu Thường lê mông béo trườn lên trước chỗ ngồi của Đường Cẩn nói nhỏ:
- Thật đấy, chị Cần, mấy bạn em nhìn thấy lúc tên tiểu tử kia va chạm với xe của Quan Thế Âm thì Đường Sinh cũng đang ở đó liền ra tay đánh cho thằng tiểu tử kia.
Lúc đó đã hết giờ tự học để ăn sáng, Đường Sinh đi ra nhà vệ sinh, không ở trong lớp.
Trong lớp không đông lắm, chỉ rải rác mười mấy người.
Đường Cẩn nghe Chu Tiểu Thường nói xong liền chớp chớp mắt:
- Thì cứ coi “Đường bảo vệ Quan” đi, vậy thì liên quan gì đến tớ?
- Không có sao?
Tiểu Thường cười khan. Đường Cẩn lườm cô một cái, bên ngoài giả vờ như không quan tâm nhưng trong lòng lại âm ỉ cảm giác chua chát.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi