Chương 71: Thật vô liêm sỉ!

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Mai Chước vừa giận vừa không làm gì được y, nhưng nghĩ tới sự ghê tởm của Sử Nghĩa Xương tối hôm qua cũng đủ khiến cô cảm thấy dễ chịurồi, thứ khiến cô cảm thấy không thoải mái nhất là cái miệng lưỡi của tên nhà giàu mới nổi họ Sử đó, thật không có chút gì gọi là khiêm tốn, làm như sợ người khác không biết y vừa mở công ty vậy.

Đường đường là con trai của một Bí thư huyện ủy mà y lại không có chút gì gọi là thu mình, không hề có chút khiêm tốn nào, ngược lại đi tới đâu cũng khoe khoang, thật khiến người ta thấy buồn nôn.

So với Đường Sinh thì tuy hắn chỉ là một thanh niên, nhưng trong mắt của Mai Chước thì tên hư hỏng Đường Sinh lại được lòng cô hơn.

Lúc này khi nghe Đường Sinh nói “ quan hệ của chúng ta thật không giống lúc trước rồi” thì mặt cô liền đỏ lên, Mai Chước lung túng nhìn xung quanh hai bên hành lang sợ người khác nghe thấy

- Lại còn khoác lác sao? Không nghe thấy tiếng “ hoan hô” của mấy đứa bạn học sao? Thật làm mất mặt tôi !.

- Bọn họ thì “ hoan hô” gì chứ? Em xem như họ không cẩn thận nhả ra một luồng khí hư thôi…

Cách nói lịch sựnày của Đường Sinh thật ra chính là nói mấy người đó đang “ xì hơi”, Mai Chước dở khóc dở cười.

- Ôi! , cậu đứng đắn một chút được không? Bây giờ là cô giáo đang dạy dỗ học trò đó.

Mai Chước phát hiện ra mình rất khó nghiêm nghị trước mặt hắn.

- Tất nhiên rồi, cho dù tôi gan lớn bằng trời cũng đâu dám dạy lại cô đâu.

Mai Chước tức giận giơ bàn tay trắng muốt lên nhưng cuối cùng đảo được hai cái đã buông xuống, sao mình có cảm giác mình và hắn đang tán tỉnh nhau vậy nhỉ? Thật là… đây gọi là gì chứ? Lúc ở một mình cùng với hắn, mình không cách nào làm ra vẻ nghiêm túc của một“ cô giáo” được.

Mấu chốt chính là tên hư hỏng này hắn vốn không xem cô như một cô giáo, tức chết được.

- Cậu nhìn lại mình thử xem… thi không được, trên lớp lại gây mất trực tự giờ học, thường xuyên trốn học, bây giờ lại ngủ gật, tôi thật xấu hổ thay cho cậu đó.

- Dạ đúng, chị Chước….

- Phải kêu là cô giáo….

Mai Chước trợn hai mắt lên, to gan thật, dám ở đây kêu tôi là “ chị Chước” sao?

- Ờ… cô giáo chị Chước…

Mai Chước hai vai sụp xuống, hai mắtngước lên:

- Tôi xin cậu đó, đây là trường học mà? Giữ chút thể diện cho tôi đi, được không?

- Được, nhưng tối nay em muốn mời cô ăn cơm..

Mai Chước thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, giơ tay ra nắm tóc của hắn

- Ăn cái đầu cậu… vào đây kiểm tra cho tôi

Không thể chần chừ thêm nữa, không thì tên nhóc này sẽ lại làm biếng hết mức, đây mà gọi là dạy học sinh sao? Rõ ràng là đang trêu chọc cô giáo mà.

Vừa dứt lời, Mai Chước liền đẩy cửa phòng học , nháy mắt với hắn bảo hắn vào trước.

Đường Sinh run sợ một chút, đồng thời trong phòng học lúc này cũng đang thảo luận hết sức sôi nổi.

Mọi người thấy Mai Chước đứng trước cửa phòng học trừng mắt nhìn Đường Sinh với vẻ mặt nghiêm nghị, còn thiên tài diễn kịch Đường Sinh lại mang vẻ mặt đáng thương có phần hối lỗi đi vào, biểu hiện đó y như rằng “ số tiền hai đồng tôi thiếu các bạn lại không thể trả nổi nữa rồi ” .

Mai Chước đi vào theo thở nhẹ một tiếng

- Vừa nãy tôi mới tìm hiểu nguyên nhân tại sao bạn Đường Sinh lại ngủ gục trong giờ học… xem như là có thể bỏ qua vậy, còn cụ thể thế nào thì tôi không cần phải giải thích rõ cho các bạn, nhưng bản thân là một lớp phó mà lại phạm phải kỷ luật, để bạn ấy kiểm điểm trước mọi người vậy.

Chị Mai quả là hiểu chuyện thật, đưa ra một lý do mơ hồ như vậy để đánh lừa mọi người? Cứ xem như là có thể bỏ qua? Cụ thể thế nào thì lại không giải thích rõ với mọi người? Bên trong rốt cuộc đã che giấu cái gì? Các học sinh bắt đầu đoán già đoán non nhưng không hề nghi ngờ cô Mai.

Đường Sinh thầm khen “ chị Chước” thông minh, rất khéo léo đưa họ vào một cái hố để họ không tìm được đường về.

Tiếp theo phải dựa vào bản thân thôi, nghĩ tới đây, hắn bước lên trên bục giảng, mồ hôi túa ra… lần thứ ba lên bục giảng để “ giảng bài” .

Lúc Đường Sinh đứng trên bục giảng, các bạn học ngồi dưới bất giác nghĩ tới Đường Sinh đã từng hai lần phát huy trên bục giảng nên tất cả đều im lặng.

Lại là tay vịn vào mép bàn, lại là một nét mặt rất trang nghiêm, nhìn kỹ mọi người lần nữa rồi lại thể hiện dáng vẻ “ tôi là người mang lại tiếng cười””.

- Khụ khụ…

Theo sau hai tiếng ho nhẹ là vẻ mặt buồn bã của hắn, trầm giọng nói

- Tôi biết các bạn có cái nhìn không tốt về tôi nhưng tôi vẫn không giải thích nữa, chỉ cần cô Mai hiểu rằng tôi trong sạch là đủ rồi, ở đây, tôi xin xin lỗi các bạn, do tối hôm qua tôi ngủ không đủ giấc nên mới dẫn đến việc tôi “ ngất xỉu” trong giờ học.

Hả? ngất xỉu? Cậu rõ ràng là ngủ gật mà? Sao lại có thể vô liêm sỉ tới vậy? Lại còn nói là ngất xỉu sao?

Mai Chước không thể nghe tiếp nữa, trán hơi xoay đi chỗ khác, trong lòng nghĩ, tiểu tử này có phải là da mặt dày không vậy?

Đường Cẩn cúi đầu, muốn cười nhưng lại không thể cười, đành nín thinh vậy, ngay cả Quan Thế Âm cũng phải trợn tròn mắt.

Đột nhiên Viên Phi Dương đứng lên

- Thưa cô, lớp phó làm như vậy chúng em không phục, không thể lừa gạt người khác như thế.

- Đúng vậy, cô Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Để hắn nói ra đi, ai biết được hắn không phải là kẻ nói dối chứ?

- Đúng, đúng vậy, phải để hắn giải thích, đúng là lừa gạt người khác quá mà…

Mấy tên nhóc bô bô cái miệng bắt đầu công kích, Mai Chước cũng hết cách, chỉ đành nhìn Đường Sinh nói:

- Vậy thì em nói đi.

Thật ra kêu hắn nói cái quái gì đây? Cậu cứ nóiđại đi, nói hay nói khéothì có thể qua mặt mọi người, nói mà không tốt thì ngay cả giáo viên tôi đây cũng phải mất mặt theo cậu, ai…!

- Được thôi…

Đường Sinh gật đầu

- Vậy thì tôi sẽ nói việc xảy ra vào ngày hôm qua, thật ra cũng không có gì lớn cả, chỉ là cứu giúp một người con gái muốn nhảy xuống sông tự tử vì phải chịu nhiều áp lực tình yêu thôi, ừm, tốn rất nhiều công sức làm tôi cũng bị cảm luôn… cứu người, đi bệnh viện dọc đường lại phải giảng đạo cho cô ta, nghe cô ta than thở khóc lóc, nghe một mạch tới hai tiếng đồng hồ luôn, đây là bi kịch xuất phát từ sự ép duyên của cha mẹ, tình hình đại khái là vậy, nghe nói còn đòi tặng tôi thứ gì đó nữa, tôi nói với họ tôi là học sinh trung học.

Đúng là ngụy biện mà, dù sao thì cô Mai cũng không nói gì, Đường Sinh càng nói càng hăng, Đường Cẩn ở phía dưới chỉ biết che miệng gục đầu xuống dưới gầm bàn cười.

Mai Chước cũng gần như nhịn không nổi nữa rồi, nói thêm nữa chắc cô cũng “ gục ngã” theo thôi, cô vẫy vẫy tay nói

- Được rồi, xuống dưới đi…

Đường Sinh cúi đầu chào, nhanh chóng chuồn xuống phía dưới, khi tới chỗ ngồi thứ tư, hắn nháy mắt với Quan Thế Âm đang trừng mắt nhìn hắn.

Quan Thế Âm không nói gì lảng tránh ánh mắt của hắn, Đường Cẩn cũng không dám nhìn hắn, trong lòng cô thầm hân hoan, cậu ta cừ quá, lại qua ải nữa rồi.

Tiếp tục học… Chu Tiểu Thường lại nói nhỏ với Đường Sinh

- Anh Sinh, thằng Trương Tiêu mà anh đánh lúc nãy cũng có chút gia thế đó…

- Vậy sao? Đại ca mày không sợ nhất chính là những kẻ có gia thế, tao sao có thể hiếp đáp những người có hoàn cảnh khó khăn được chứ?

- Đúng vậy, anh Sinh, em chính là phục điểm này của anh, rất cừ, sau này em sẽ theo anh!

- Ừm, đại ca này nhất định sẽ thu nhận mày! Tan học mày đi thăm dò tình hình chút xíu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!

Sau khi tan học, Mai Chước gọi Đường Cẩn, cũng không biết họ nói những gì, nhưng không ít bạn học đều nhận ra cô Mai rất thân với Đường Cẩn, điều này khiến cho Ninh Manh phải thầm đố kỵ, cô ta là lớp trưởng, cô chủ nhiệm lẽ ra phải hỏi chuyện lớp trưởng chứ.

Viên Phi Dương nãy giờ không hề rời chỗ ngồi, liền nói với Ninh Manh

- Lớp trưởng, tôi nghĩ chúng ta nên nêu ý kiến với cô.

Ninh Manh có chút không thích tên họ Viên này, ngoài mặt thì làm như ngay thẳng lắm nhưng dã tâm lại rất lớn.

- Cậu cũng là một trong những cán bộ trong lớp, muốn nêu ý kiến thì cứ nêu, tôi không cản trở cậu đâu

Nói rồi, Ninh Manh vẫy tay với Bàn Tử Hà rồi đi ra ngoài, cô ta và Bàn Tử Hà đi sát nhau còn Đường Cẩn và Quan Thế Âm cũng đi sát với nhau, bốn đóahoa của lớp cứ thế chia thành mối quan hệ Ninh Bàn Quan Đường, bề ngoài bốn người nói cười với nhau nhưng thực ra trong lòng họ đều âm thầm so sánh nhau.

Con Đường Sinh thì sao? Tan học cũng không đi đâu cả, nằm dài trên bàn ngủ bù cho giấc ngủ chưa đãcủa hắn… tiếp tục mơ giấc mơ đẹp. …

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi