Chương 65: Hoa khôi cảnh sát Ninh và La Sắc Sắc

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Ngay buổi chiều ngày hôm đó Đường Vĩ xuất viện, không cần chuẩn bị gì, tình hình tiếp theo hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát.

Đường Sinh đưa mấy người họ về ngõ Lão Đường rồi mới lái xe đến chỗ đội đặc công, vừa vặn Ninh Hân dẫn La Sắc Sắc từ nơi quản lý xe trở về, biển số xe bị hỏng phải mất vài ngày mới sửa được, ba người ngồi trò chuyện ngay tại phòng làm việc của Ninh Hân, nói về công ty kia.

Ý của Đường Sinh là muốn La Sắc Sắc ra mặt, với tư cách Tổng giám đốc điều hành công ty đến gặp ông Ninh Thiên Hữu cha của Ninh Hân, thay mặt công ty “ Giang Dục” của Đường Dục bàn về mảnh đất nhà máy Trục Thừa kia, trước đó, phải đưa vụ bê bối của quản đốc Lưu ra ngoài ánh sáng trước, làm cho người ở nhà máy Trục Thừa gây rối.

Hai ngày này Ninh Hân luôn để ý đến người quản đốc họ Lưu đó, lần trước từ lúc nghe ý kiến của Đường Sinh, muốn biết một ít tài liệu về người họ Lưu, cô ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhà máy Trục Thừa có phá sản hay không điều này rất quan trọng, cha cô ta cũng hy vọng nó sớm bị phá sản.

Sau khi cân nhắc kỹ, Ninh Hân liền hành động, thuyết phục Trung đội trưởng Lý Vân Phong một hồi, để anh ta cử người tiến hành điều tra rõ, có tiến triển, nhưng vẫn chưa đủ để tạo nên một kết quả chấn động, vậy là, lại tiếp tục khai thác.

- ... Vẫn còn vài ngày nữa, Sắc Sắc có thể giải quyết việc ở công ty trước, chuyện nhà máy Trục Thừa, sẽ tiến hành làm bước tiếp theo.

Ninh Hân nói vậy, có cảm giác như chính cô ta đang trộm Đường Sinh làm, không ngờ lại giúp hắn tiếp tục mở rộng kế hoạch đó.

Đường Sinh cũng nói với La Sắc Sắc:

- Đúng, chị Hân nói rất đúng, nếu phải mở công ty, thì phải có kiểu dáng như vậy, tối thiểu cũng phải có khu văn phòng, phải thông báo tuyển một ít công nhân chứ? Đầu tiên làm đơn giản, thành lập một phòng Tài vụ, một phòng Nghiệp vụ, mỗi phòng có một người phụ trách, tạm thời cũng giống như chị, là người chỉ huy tay không, chị còn trọ ở phòng trọ ở Giang Lăng không?

La Sắc Sắc đùa:

- Cậu lấy tiền trọ của chị hả?

Hắn quệt mũi.

- Muốn gây dựng sự nghiệp thì phải cần có tiền, có thể giảm thì nên giảm, nếu không thì chị quay về sống ở nhà dưới phía Nam ngõ Lão Đường?

La Sắc Sắc nguýt dài, ngay lập tức nói:

- Vậy thuê phòng kiểu như thế nào?

Cô ta sợ ở phòng hướng Nam.

Lúc này, Ninh Hân từ từ nhận ra, La Sắc Sắc rõ ràng là đang nhìn sắc mặt của Đường Sinh, hai người bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?

- ... Mùa đông năm nay chắc chắn ngõ Lão Đường phải dỡ bỏ, chậm nhất là sau ngày Quốc khánh, trước tiên là đi thuê phòng, sửa sang lại một chút gì đó, việc này cũng cần có thời gian, hơn nữa cần thuê hai phòng, chúng ta ở một phòng, mấy người Đường Cẩn ở một phòng.

- Ấy... Chúng ta ở một phòng?

La Sắc Sắc mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên.

Đường Sinh cười thích thú.

- Đừng có làm bộ dạng nghĩ em xấu xa như vậy chứ, chị Hân còn xinh hơn chị mà? Mọi sự cám dỗ đối với em, em thật sự là không dám... ái úi...

Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Ninh Hân ném hạt dẻ vào trán.

Cô ta đỏ mặt, giả bộ đang giận.

- Muốn bị chị đánh cho một trận sao? Đáng ghét...

La Sắc Sắc biết tính tình của hắn, trêu chọc những cô gái đẹp là sở trường của hắn.

- Ninh Hân, tôi giúp bạn đánh hắn.

- Ấy ấy... em đầu hàng... Đúng rồi, em và chị Ninh Hân còn có chuyện cần nói, khoảng năm phút thôi, chị Sắc Sắc ra xe chờ em nhé...

Đường Sinh không khách sáo bảo La Sắc Sắc ra ngoài, Ninh Hân lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

- Có chuyện gì không thể nói? Còn bảo Sắc Sắc tránh đi?

Ninh Hân như phân trần.

La Sắc Sắc che miệng cười khẽ, nhìn cô ta bằng ánh mắt ti hí, làm cho mặt cô ta càng đỏ hơn.

Đường Sinh nói chắc như đinh đóng cột:

- Chị Hân, chuyện này không thể giải thích được, nếu không sẽ càng nói càng khó hiểu, chị Sắc Sắc cũng biết.

Ninh Hân trợn tròn mắt, dường như có vẻ ngạc nhiên, La Sắc Sắc cũng nói thêm:

- Ừm, chị hiểu.

Cô ta nói một câu như vậy, rồi đi xuống lầu, Ninh Hân không thể không thẹn thùng.

Cô ta liền nhìn xoáy Đường Sinh, hắn nói:

- Chị Hân, ba trăm nghìn đó để chị góp cổ phần vào công ty, sau đó chị sẽ là một cổ đông của công ty, đăng ký tài chính ba triệu, chị có 10%, đừng tròn mắt nhìn em thế, cũng đừng nói gì mà “ Chị không cần”.

Ninh Hân chợt nhíu đôi mắt đẹp lại.

- Cậu rốt cuộc bắt chẹt Đường Dục bao nhiêu tiền vậy?

- Chị cho rằng ông ấy có thể cho em bao nhiêu? Đừng hiểu nhầm, chị Sắc Sắc không phải tự mình thành lập công ty từ hai bàn tay trắng? Không phải sao?

Hắn nói liều, trông bộ dạng bên ngoài có vẻ nghiêm túc, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là “ Cưỡi trên lưng cọp mà không sợ”, cô ta có thể làm khó dễ hắn?

Ninh Hân im lặng, nghĩ cũng đúng, La Sắc Sắc có thể mở công ty từ hai bàn tay trắng sao?

- ... Chị không cần số tiền đó...

- Chị không cần là chuyện của chị, nếu chị tin em, cổ phần của chị đứng tên em, em chia phần trăm cho chị...

...

Chiếc Audi rời khỏi Sở Cảnh sát lúc khoảng năm giờ, lái xe vẫn là La Sắc Sắc, Đường Sinh chưa có bằng lái xe nên không dám lái, chiếc xe này với chiếc của Ninh Hân không giống nhau, xe của cô ta thì không một cảnh sát giao thông nào dám chặn lại kiểm tra, chiếc xe này thì khác, nói không chừng sẽ bị kiểm tra.

- Thế nào? Chiếc Audi mới không tệ chứ?

- Đương nhiên, khi tăng tốc cũng không bị xóc, phản ứng rất nhanh nhạy...

- Vậy là tốt rồi... Giang Lăng không tồi đúng không? Giờ có muốn dừng lại ăn cơm không? Hay là tiếp tục về tỉnh lị làm Thư ký cho mẹ tôi?

La Sắc Sắc lưỡng lự, suy nghĩ một phút rồi nói:

- Tôi nghĩ, trước tiên mời mấy người giúp chị quản lý công ty mấy ngày nay cho phải phép.

Đường Sinh mỉm cười, nhìn ra ngoài, tay vỗ vào đùi thở dài:

- Ôi... Ý hay mà không chắc, không làm lãnh đạo mới tài!

Những lời này như có ý kích động La Sắc Sắc, cô ta thầm nghiến răng, nhìn hắn? Dựa vào khả năng của cô ta không thể làm Tổng giám đốc điều hành Công ty được sao? Dù hắn có phải đang khích tướng cô ta hay không, quả thực trong lòng cô ta có chút lo âu.

Cả đoạn đường không nói gì, lúc sắp vào ngõ Lão Đường Đường Sinh mới nói:

- Hôm nay cô giáo em đến nhà chơi, chị giả làm người nhà của em nhé.

- Giả là ai? Giả là mẹ em?

La Sắc Sắc buột miệng nói ra, sau đó cười phá lên, hắn nghiến răng, trừng mắt, bất thình lình giơ tay lên...

- Ái!

La Sắc Sắc rụt cổ lại, tay phải giơ lên đỡ, la lên sợ hãi:

- ... Vậy là ai?

Cô ta có cố ý đùa giỡn hắn đâu.

Đường Sinh giả bộ giơ tay dọa, làm sao lại đánh cô ta thật chứ? Sau khi hạ tay xuống liền nhìn thẳng vào cô ta.

- Gần như là vú em... Ha!

La Sắc Sắc thấy xấu hổ, tay phải hạ xuống đánh vào vai hắn.

- Tiểu tử thối, em không lớn chút nào sao?

Hắn lại chăm chú nhìn cô ta.

- Việc đó không có liên quan gì đến chuyện có lớn hay không, cả đời người đàn ông đều cần có vú em.

- Trời ơi... Cứu tôi với...

La Sắc Sắc dừng xe, chìa khóa cũng chưa rút, nhảy vội xuống xe bỏ chạy, chạy thẳng vào sân nhà Đường Cẩn, một chiếc xe hơi đen sáng nhoáng đỗ trong ngõ hẻm, không biết đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.

Đường Sinh đưa tay rút chìa khóa rồi mới xuống xe, ấn điều khiển từ xa khóa xe cẩn thận rồi cũng theo sau đi vào sân nhà Đường Cẩn.

Người trong ngõ nhỏ trước khi xe tiến vào đã gặp Đường Sinh rồi, nghĩ thầm, bà con của cậu ta đúng là không phải người tầm thường.

Sau khi tan học, Đường Cẩn cùng cô giáo Mai về ngõ Lão Đường, khi họ vào sân nhà Đường Cẩn, trông thấy Đường Sinh ngồi chồm hổm ở sân nhặt rau, tay áo xắn rất cao, lộ ra cánh tay săn chắc.

- ... Cô giáo Mai đến rồi...

- Ồ... em còn biết nhặt rau nữa ư?

Trong giọng nói của cô Mai Chước có chút đùa vui, Đường Cẩn đứng bên cạnh cô giáo thì lén che miệng cười.

- Đó là... bữa sáng, em nấu ăn cũng thuộc trình độ giỏi, chỉ sợ nấu rồi không ai ăn, nếu không thì... Hì!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi