Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Phó cục trưởng Mã rời khách sạn Vọng Giang nhưng cũng không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Hàn Khải Chính không hề nói với ông ta y đã gặp ai.
Mà mấy người Đường Sinh bên này cũng sắp tàn tiệc, mấy người họ cùng nhau đi ra, ở ngoài cửa chính của khách sạn Bí thư Bạch còn vỗ vai Đường Sinh nói câu gì đó, cười rất thân mật, Hàn Khải Chính và Phó Bí thư Lý từ phía sau cũng thấy được cảnh đó.
Hai người họ chưa về, mà để Phó cục trưởng Mã về trước, còn họ đi vào phòng vệ sinh, còn nói về chuyện này, vừa lúc ra ngoài thì thấy Bí thư Bạch đi ra từ cửa chính của khách sạn, cả hai người đều dừng bước, không dám đi tới gần chỉ đứng quan sát từ đằng xa.
La Sắc Sắc và Lý Trọng Phong cùng tiễn Bí thư Bạch về, mở cửa chiếc Audi mới tiễn ông ta.
Còn ba người Đường Sinh, Ninh Hân và Đường Cẩn leo lên xe đen nghênh ngang cùng nhau đi.
Lúc này Phó Bí thư Lý và Hàn Khải Chính mới đi ra, sắc mặt hai người có phần hơi nặng, nhìn nhau, cười đau khổ.
- Ông Hàn à, ông còn phải đi giãi bày với đồng chí Tiểu Ninh, không thể để chuyện hôm nay làm cô ấy có định kiến gì được.
- Điều này, tôi hiểu, ông Lý, có phải cuối tuần này ông cũng chỉ huy Chi đội đặc công làm nhiệm vụ kiểm tra xem xét hả?
Phó Bí thư Lý khẽ gật đầu.
- Ừm... Nên đi, nhóm lưu manh ở phố Đông đã bị Ninh Hân dẹp, đây là công lớn, cần phải tuyên dương!
Hai người họ ngầm hiểu không nói ra, cái gì mà có công với không có công thực ra không giữ trong lòng, chủ yếu là muốn để lại ấn tượng với Ninh Hân, cô ta nếu quen với Bí thư Bạch, hai người họ lại tham gia chuyện ghép cô ta với Phó cục trưởng Mã thì đúng là không thông minh.
Đường Sinh thong thả lái xe đi trên đường lớn, dù thế nào trông hắn cũng không giống một người mới học lái xe.
Đường Cẩn ngày hôm nay lại có dịp mở rộng tầm mắt, lần này đối với cô ta mà nói cũng là một loại rèn luyện, bản thân cùng ăn cơm với vị quan lớn của Thành ủy trong truyền thuyết, đối với một người dân bình thường mà nói, đây đúng là có nằm mơ cũng không dám tin, đồng thời cũng nhận ra, Đường Sinh hắn có chỗ dựa.
Ninh Hân hiện tại đã khẳng định Đường Sinh có quan hệ với Bí thư Đường, đừng nói tự cô ta còn khá lợi hại, bắt hắn phải “ Chăm sóc”?
- Chị à, trò vui hôm nay chị thấy hài lòng không?
- Ừ, coi như em lợi hại, chị về phòng bên kia, thái độ của Phó cục trưởng Hàn và Phó Bí thư Lý lập tức thay đổi...
Hắn cười nói:
- Chị, đó là mấy người họ thức thời... đều là người tài giỏi mà! Chuyện Phó cục trưởng Mã đó chị muốn xử lý như thế nào thì tùy, có khi Phó cục trưởng Hàn còn có thể giúp đỡ chị nữa, bọn người quen thói hung hăng càn quấy, trong mắt chúng không có pháp luật, thì cần phải xử lý.
Ninh Hân nói:
- Em cũng giỏi quá ha, trước mặt Bí thư Bạch mà dám nói về con của Phó cục trưởng Mã kia, muốn ông ta giết hết à?
- Đúng thế, không giết hết trong lòng em khó chịu lắm, con bất hiếu, cha có phần, chuyện của con trai, ông ta cần phải chịu trách nhiệm.
- Vậy em kiêu ngạo như thế, cũng là từ cha em mà ra?
Ninh Hân nghĩ, hắn cũng không hơn gì con trai ông Mã.
Đường Cẩn ngồi phía sau bật cười, nhưng trong lòng cô ta đang rất xúc động, hóa ra tất cả đều là vì chuyện gia đình.
- Em hư ư?
Đường Sinh quay đầu lại thoáng nhìn Đường Cẩn, lại nhìn sang Ninh Hân.
- Nhưng em là người lương thiện mà!
Lần này đến lượt hai cô gái tròn mắt nhìn nhau, Ninh Hân ngồi phía trước hỏi Đường Cẩn:
- Tiểu Cẩn, cậu ta là người tốt sao?
Đường Cẩn đỏ mặt.
- Em, em không biết...
Câu này giống như thừa nhận lời hắn nói “ Tôi là người tốt”.
Ninh Hân mỉm cười không nói gì, chỉ có điều liếc nhìn Đường Cẩn rất kỹ, kỹ đến nỗi mơ hồ như mồ hôi sau lưng tuôn ra không ngừng, mặt càng đỏ hơn.
Buổi chiều Đường Cẩn còn phải đi học, đưa Ninh Hân đến cổng Chi đội đặc công trước, rồi hắn mới tiếp tục lái xe đi Giang Cao.
- Đường Sinh, mới khai giảng chưa được mấy ngày, bạn đã nợ môn, cũng đều do chuyện của gia đình tôi liên lụy đến bạn...
- Đường Vĩ đã đúng, mọi người lại bị ức hiếp, tôi làm sao cho qua được? Tôi nói rồi, không để bất cứ kẻ nào bắt nạt bạn.
- Vậy, vậy bạn hứa với tôi, giải quyết xong chuyện này, bạn sẽ quay lại trường chăm chỉ học hành.
Đường Cẩn lo lắng rằng các môn học của hắn bị kéo hạ xuống, kỳ thật cô ta nào biết hắn hoàn toàn không cần phải học hành gì.
- Ừ, tôi cũng không muốn nợ môn, nếu như để ai đó biết được, không chặt đứt chân tôi mới lạ...
Nghe hắn nói như vậy Đường Cẩn thè lưỡi, tuy rằng không biết người mà hắn nói đến là ai, nhưng cũng lờ mờ đoán được là người nhà của hắn.
- Đúng rồi, Đường Cẩn, buổi lễ mừng sinh nhật của các bạn trong lớp bạn là khi nào vậy?
- Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, dự tính là vào cuối tuần này, thực ra tôi không muốn đi, nhưng lại không thể từ chối.
- Sao? Sợ sẽ có người quấy rối bạn à? Tôi đi cùng bạn là được, ừm...
Đường Cẩn tròn mắt.
- Tôi không dám đi với bạn đâu, chúng tôi có mấy người bạn thích khoe khoang, tôi sợ bạn chịu không nổi lại...
- Không đâu, những người khoe khoang đó không có quan hệ gì với tôi, bạn là hoa khôi của trường tránh sao được không bị làm phiền, tôi đi giúp bạn.
- Đến lúc đó sẽ nói sau, không biết có thể đi cùng bạn bè được không...
Cô ta đang tưởng tượng nếu dẫn hắn cùng đi, các bạn sẽ thấy thế nào? Mới nghĩ mặt đã ửng đỏ, nhưng đúng như hắn nói, có mấy người bạn cùng lớp đúng là nghĩ như vậy...
...
Sau khi đưa Đường Cẩn đến trường, Đường Sinh nhanh chóng lái xe rời khỏi con đường đến trường, tránh để một số bạn học trông thấy.
Trên đường đến bệnh viện, nhận được điện thoại của Đường Vọng Bình gọi đến.
- ... Cậu Sinh, người nhà họ Mã đến rồi...
- Anh đừng làm gì cả, tôi sắp đến rồi, đang trên đường đến bệnh viện...
Hắn cúp máy, nhấn phanh quay một trăm tám mươi độ, ở giữa dòng xe cộ như khu vực thành thị đông đúc tốc độ này thực rất kinh hồn.
Bệnh viện thứ hai, con đường đến bệnh viện toàn cây xanh, Lý Quế Trân đang ngồi trong phòng bệnh với Đường Vọng Bình, cửa phòng khép kín, Phó cục trưởng Mã và bà Mã vợ ông ta chờ ở bên ngoài, hôm nay vẻ mặt người phụ nữ này buồn như đưa đám, giống như người nào đó thiếu tiền bà ta vậy.
Đường Vọng Bình cất điện thoại đi, nói nhỏ với vợ ông ta:
- Cậu Sinh không đồng ý để chúng ta tiếp họ, cậu ấy sắp đến rồi.
Lý Quế Trân thở phào nhẹ nhõm, vốn một người dân bình thường đấu với loại người có thế lực như Phó cục trưởng Mã thì thật thiếu tự tin.
- Ồ... Vậy là tốt rồi, vẫn là cậu Sinh có bản lĩnh, phải rồi, con gái anh trưa nay lại không về nhà, hình như đi cùng cậu ta.
Đường Vọng Bình ồ một tiếng.
- Như vậy thì không sao, cậu ấy làm việc rất có chừng mực, tôi rất yên tâm...
Lý Quế Trân dùng khuỷu tay huých nhẹ ông ta một cái, Đường Bình Vọng cười gượng, lúc này Đường Sinh đến.
- Ai... Các ông lại đến kiếm chuyện hả? Sao? Ra tòa hay tự giải quyết?
- Tự giải quyết, tự giải quyết...
Phó cục trưởng Mã nói.
- Vẫn chưa biết nên xưng hô với cậu như thế nào?
- Tôi tên Đường Sinh, là anh của Đường Vĩ, tự giải quyết ư cũng dễ thôi, các ông chịu toàn bộ chi phí điều trị, ngoài ra còn có tiền tổn hại sức khỏe, tiền bồi dưỡng, tiền chăm sóc, tiền giường bệnh vân vân tất cả các loại phí, đoán chừng khoảng mười nghìn đi, ông có đồng ý không?
Phó cục trưởng Mã và vợ ông ta tròn mắt, như vậy không phải quá ác sao?
Đường Sinh chính là muốn độc ác, hắn ép khoản tiền mà họ chưa có chuẩn bị, bây giờ nói mười nghìn, chính là để họ không thể đồng ý, còn như tiền chữa trị họ có không muốn trả cũng không được, họ tạo chứng cứ giả cũng sẽ nhanh chóng bị lộ, kết quả thì không cần phải nói, không thể không dính dáng đến Phó cục trưởng Mã kia, lại thêm điều tra ra ông ta liên quan đến kẻ đánh người, để che giấu, đồng lõa vu cáo hãm hại, bức hại...
- Các vị cứ về suy nghĩ cho kỹ, nhắc nhở các vị một chút, tôi đã mời luật sư, chuẩn bị ra hầu tòa đi.
Vợ chồng ông Mã mặt tái xanh, không nói được thêm câu nào nữa, vội đi trước, mười nghìn, họ thật khó mà chấp nhận được...
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi