Chương 63: Quan lớn

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Ninh Hân ở bên kia đối phó cũng đủ khổ, sau cùng nói ở phòng 211 có mấy người bạn, bảo phải qua đó kính rượu mới thoát.

Cô ta làm đúng theo lời dặn của Đường Sinh, huyên thuyên tán gẫu với Phó bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Phó cục trưởng Hàn, Phó cục trưởng Mã, cũng không nói đến chủ đề chính, ba người họ cũng tự khoe khoang thân phận của mình, không ai đề cập đến vấn đề chính trước, kết quả là kéo dài thời gian cho cô ta, điện thoại vừa reo là cô ta liền đi.

Vào phòng 211, vừa bước vào đã nhìn thấy Bạch Thiện Dân ngồi ở chính giữa, Ninh Hân không khỏi giật mình.

A! Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thành phố Bạch?

Lúc ấy có chút mơ hồ, nếu không phải có Đường Sinh, Đường Cẩn, La Sắc Sắc đang ngồi ở đó, cô ta còn nghĩ rằng mình vào nhầm phòng.

Ngoài ra còn có một người đàn ông, hình như chưa gặp bao giờ, đại khái như lời Đường Sinh nói thì là “ họ Lý”?

Nếu nói Bí thư Bạch làm việc ở Giang Lăng đã nhiều năm, Ninh Hân chưa từng gặp ông ta là nói dối, nhưng cô ta chưa gặp Lý Trọng Phong bao giờ thì là sự thật.

- Chị Hân, chị đã đến rồi? Mời chị vào, muốn cùng người lãnh đạo trực tiếp của chị, chị có thể bỏ qua người ta sao? Vào đi, giới thiệu với chị, vị này là Bí thư Bạch của Ủy ban kỷ luật thành phố... Bác Bạch, chị ấy, nhất định bác còn nhớ, địch thủ đáng gờm phá nhóm lưu manh.

- Nhớ, có ấn tượng, người có năng lực nhất trong đội đặc công, nào, lại đây, ngồi đi, sao lại là chị của cháu?

Đường Sinh gật gật đầu.

- Vâng ạ, cái mạng nhỏ của cháu là nhờ chị Ninh Hân cứu, thiếu chút nữa là cháu bị nhóm lưu manh xay thành cám.

Hắn lại bắt đầu nói láo, nhưng chính loại nói láo này làm quan hệ giữa hắn và Ninh Hân gần hơn, ân nhân cứu mạng mà, Bí thư Bạch đã hiểu?

Bí thư Bạch đương nhiên là hiểu, liên tưởng đến đầu tiên là Bí thư Đường và Chủ tịch quận Ninh Thiên Hữu có quan hệ với nhau.

Ninh Hân vẫn không có phản ứng gì, không dám nghĩ sẽ ngồi cạnh người đứng đầu Ủy ban Kỷ luật thành phố Bạch Thiện Dân ở đây.

Được lắm, Đường Sinh, bây giờ chị phục rồi, nếu như mấy người Phó cục trưởng Hàn có tìm đến, gặp ông ta thì còn dám tham gia vào nữa không?

Thế là, Ninh Hân ngồi xuống, nói mấy câu khách sáo với Bí thư Bạch, Đường Sinh cũng khẽ nói chuyện với Đường Cẩn, nói mãi nói mãi tiếng to dần.

- ... Không phải chứ? Một Thứ trưởng Bộ Giáo dục nhỏ mà dám thỏa sức làm càn sao? Người kia thật bị đánh đến bại liệt?

Đường Cẩn thật sự hoảng hốt, bây giờ cô ta hiểu Đường Sinh rất rõ, đầu hắn suy nghĩ rất nhanh, không thể theo kịp hắn, lúc đầu khẽ trò chuyện rất vui, không hiểu sao hắn lại la toáng lên, nhưng cô ta cũng không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý đồ của hắn.

- Không... chưa liệt mà, chỉ là phải khâu ở đầu không biết là bao nhiêu mũi...

Bốn người Bạch Thiện Dân, La Sắc Sắc, Ninh Hân, Lý Trọng Phong bị thu hút sự chú ý vào câu chuyện.

Đường Sinh chính là muốn như vậy.

- Mấy cảnh sát chìm kia cũng đánh người? Cha của em nhỏ đó không sao chứ?

Đường Cẩn càng ngày càng chột dạ, giọng nói có chút run.

- Không, không phải, là xé tan quần áo...

- Thật là quá đáng, bác sĩ để bệnh nhân nằm trên giường theo dõi, người họ Mã kia chỉ dựa vào quan hệ mà gọi người đến đồn công an đưa cậu ta ra? Dù nói thế nào đi nữa thì cậu ta cũng mới chỉ là học sinh lớp hai? Học sinh đánh nhau cũng đưa đến đồn cảnh sát? Đây không phải là ỷ thế ức hiếp người khác sao?

Đường Sinh nói xong quay sang cười khổ với Bạch Thiện Dân.

- Ồ... Bác Bạch, bác đừng để ý, cháu thẳng tính, nghe những chuyện như vậy rất dễ tức giận, nào... Chúng ta ăn cơm thôi, không nói nữa, xã hội này ư toàn quan chức bao che cho nhau, chỉ người dân là khổ thôi!

Hắn nói vậy rõ ràng là kích động Bạch Thiện Dân, trên thực tế trong trí nhớ của hắn thì ông ta là một cán bộ chính trực của Ủy ban Kỷ luật, danh tiếng luôn rất tốt, những tham quan ô lại thua dưới tay ông ta nhiều không đếm xuể, nhưng ông ta cũng là một người có bản lĩnh, những chuyện có thể chú ý đến cũng có hạn.

- Tiểu Đường, cháu nói vậy là tát vào mặt ta rồi...

Bạch Thiện Dân chỉ tay vào Đường Sinh, lắc đầu cười đau khổ.

Đường Sinh đứng lên, nâng một chén rượu lên nói:

- Bác Bạch, cháu chỉ là một đứa trẻ thì hiểu biết gì? Bác đừng để bụng, cháu kính bác một ly, nhưng nói thật, loại cẩu quan lộng quyền hành hung này, thật là cần phải nghiêm khắc trừng trị.

Lý Trọng Phong cũng phản ứng, lập tức lên tiếng:

- Cậu còn nhỏ không nên tham gia những chuyện như thế này, Bí thư Bạch là Bao Thanh Thiên ở Giang Lăng, làm sao có thể bỏ qua cho một kẻ mất hết tính người như vậy chứ?

Hai người cùng hợp xướng, Bạch Thiện Dân cười khổ trong bụng, rõ rồi, hóa ra là có chuyện như vậy, được, ông ta giữ thể diện cho “ Tiểu Đường”, đội quân của Bí thư Đường này ông ta sớm muộn cũng phải vào, Ủy ban Kỷ luật mà, cùng là người lãnh đạo làm việc trong Đảng ủy.

La Sắc Sắc bên cạnh gật đầu, nghĩ thầm:

“Tên nhóc này cũng to gan, có phải muốn Ủy ban Kỷ luật đến tìm cha cậu ta?”

Ninh Hân lại một lần nữa nhìn rõ ý đồ của Đường Sinh, hắn đang khích Bí thư Bạch, hơn nữa ông ta dường như đã tin hắn, như vậy không khó nhận ra hắn và Bí thư Đường có quan hệ với nhau, nếu không thì sao Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Ủy viên ban Thường vụ Thành ủy Thành phố có thể ngồi đây trò chuyện với hắn.

Đang trò chuyện, cửa phòng bỗng mở, người đi vào chính là Phó cục trưởng Hàn, y đến vì Ninh Hân, y vốn cũng không nghĩ Chủ tịch quận Ninh, mượn bữa trưa này nói chuyện với cô ta, nào có biết cô ta né tránh? Không được, phải dẫn cô ta trở lại.

Nhưng vừa tiến vào đã nhìn thấy Bạch Thiện Dân, y phát hoảng, ly rượu suýt chút là rời khỏi tay y.

- Hả... Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng... Xin lỗi... Xin lỗi...

Bí thư Bạch ngẩng đầu nhìn y, ông ta không nhận ra Phõ cục trưởng Hàn, nhưng hình như đã từng gặp ở đâu đó.

Phó cục trưởng Hàn toát mồ hôi trán, liếc nhìn Ninh Hân ngồi ở bên cạnh, nuốt nước miếng liền vội đi ra ngoài.

Bạch Thiện Dân nói một câu như có chút suy nghĩ:

- Người này trông quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi?

Ninh Hân hốt hoảng, nhìn qua bên Đường Sinh, hắn lại nhìn ra phía cửa, cô nhìn cái gì, cô có thể đi rồi.

- Bí thư Bạch, Đường Sinh, mọi người ăn trước, tôi qua chào hỏi mấy người bạn...

Cô ta hiểu ý hắn, thật là nóng như lửa đốt, để Phó cục trưởng Hàn nhìn thấy Bạch Thiện Dân là đủ, hoàn toàn không cần nói gì, hắn cũng không nói được họ.

Bí thư Bạch gật đầu cười, Đường Sinh cũng nói:

- Ồ... Chị, đi nhanh rồi về nhé, lát em còn có chuyện muốn nói với chị...

Đây là hắn ngầm ra hiệu cho Ninh Hân, cô ta không có chuyện gì đáng nói với họ cả, người họ Hàn nếu là người thông minh, sẽ biết nên làm thế nào.

Ninh Hân đi ra hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tuy rằng thái độ của Bí thư Bạch hòa nhã dễ gần, nhưng ông ta là một trong những lãnh đạo cao nhất ở Giang Lăng, chẳng qua là ngồi bên cạnh có một áp lực lớn, ăn cơm cùng ông ta thật khó.

Vị Phó cục trưởng Hàn kia lúc này đã về tới phòng, nhẹ nhàng đem chuyện đã thấy kể cho Phó Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Lý.

Vị Phó Bí thư Lý này vừa nghe xong, mặt liền biến sắc, gần đây có nghe nói Ủy ban Kỷ luật thành phố triển khai công tác chống tham nhũng, không lẽ là Bí thư Bạch đích thân đi kiểm tra? Không ngờ Ninh Hân quen với ông ta? Con gái của Ninh Thiên Hữu thật quen biết rộng, xem ra hôm nay không nên đến đây.

Cục phó giáo dục Mã không biết Phó cục trưởng Hàn và Phó Bí thư Lý đang nói gì, nhưng ông ta cũng không tiện hỏi.

Ninh Hân nhanh chóng quay lại, lần này Hàn Khải và Phó Bí thư Lý cùng đứng lên.

- Tiểu Ninh, cô đã về?

Thái độ của hai người họ rõ ràng đã thay đổi, lúc trước họ không coi Ninh Thiên Hữu hay Ninh Hân ra gì, nhưng chuyện không ngờ mà tới, hiện tại thì khác, ai có thể ngờ cô ta có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Bí thư Bạch của Ủy ban Kỷ luật thành phố? Cô gái này rất có bản lĩnh.

Phó cục trưởng Mã cũng cảm thấy không bình thường, bụng nghĩ:

“Ông Hàn, ông làm gì vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Ninh Hân với dáng vẻ rất kiêu ngạo:

- Phó cục trưởng Hàn, Bí thư Lý, Phó cục trưởng Mã, thật không phải, tôi bên đó...

Hàn Khải hiểu ngay, vội vàng nói:

- Tiểu Ninh, cô đang bận, cứ tự nhiên...

Ninh Hân gật đầu bước đi.

Hàn Khải lúc này mới nói với Phó cục trưởng Mã:

- Ông Mã, thức thời đi, chúng ta vốn không thể đụng đến cô ta.

Nói xong liền lắc đầu cười đau khổ.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi