Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đạp xe ra đường Giang Hiệu, Đường Sinh nhận được điện của Ninh Hân, nói là đến khách sạn Vọng Giang dự tiệc.
Khách sạn Vọng Giang là một khách sạn lớn nổi tiếng ở Giang Lăng, khách sạn duy nhất không kinh doanh karaoke bao hay phòng ngủ, thông thường, người đến nơi đây đều là những nhân vật có chức quyền trong thành phố, ví như hiện nay người có tiền rất nhiều, ăn một bữa cơm cũng không thấm vào đâu.
Đối với Đường Cẩn mà nói, cô ta đến khách sạn lớn như thế này thì có phần chột dạ, trên thực tế cho tới bây giờ cô ta và người nhà chưa bao giờ đến những khách sạn hạng sang như thế này, ngay cả bạn bè của người thân trong gia đình có tiệc mừng gì đi chăng nữa cũng chỉ tìm một khách sạn cỡ trung bình, hoàn toàn chưa đến khách sạn đắt tiền như vậy.
Trong mắt cô ta, có thể hình dung khách sạn Vọng Giang qua bốn chữ, nguy nga tráng lệ!
Một nhóm các cô gái xinh đẹp lịch sự đứng trước cửa khách sạn, mặc váy dài, thật là lóa mắt!
Đường Sinh dẫn cô ta vào, hỏi phòng nào đó, đi thẳng lên tầng hai, đúng lúc Ninh Hân đang đứng chờ ở chân cầu thang, khỏi phải đi tìm, thấy hắn dẫn Đường Cẩn tới, Ninh Hân mỉm cười chào cô ta.
- Phó cục trưởng Hàn mời một người họ Mã đến.
- Phó cục trưởng giáo dục đào tạo họ Mã kia ư? Còn có ai vậy?
Ninh Hân nháy mắt, nói nhỏ:
- Ngoài Phó cục trưởng Hàn của thành phố chúng ta, còn có Phó bí thư Lý của Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố...
Mặt Đường Sinh hơi ngửa lên, cười nói:
- Để làm gì? Kéo một nhóm quan chức đến để dọa người à? Chị Sắc Sắc đâu?
- Chị ấy đi tiếp người họ Lý kia, ôi... Người này không biết có dựa được không? Chị bị áp lực lắm.
Lời Ninh Hân nói đúng là sự thật, cô ta tự tham gia vào chuyện này, cha cô ta cũng không biết, phía bên kia cũng coi như giữ thể diện cho cha cô ta, lại là Phó bí thư của Ủy ban Chính trị Pháp luật, còn là Phó cục trưởng của thành phố, nhưng bọn họ bày ra cách này rõ ràng là muốn “ Ép” cô ta mà.
Tuy rằng trong đầu nghi ngờ Đường Sinh và Bí thư Đường có quan hệ, nhưng cha của cô ta cũng không dám khẳng định chắc chắn, cho dù là có quan hệ đi nữa, hắn ta chỉ là một thằng nhóc, ở trước mặt Bí thư Đường lời nói có bao nhiêu giá trị? Hôm nay mấy người này, nếu có làm mất lòng cũng không tốt.
Làm sao bây giờ? Ninh Hân rất ưu sầu, đổi lại lúc bình thường cô ta tham gia công tác chính trị hoặc làm nhiệm vụ điều tra phá án, chưa từng liên quan đến chính trị?
- Chị Hân, như vậy đi, chị đi đối phó với bọn họ, chúng em sẽ lánh sang phòng khác, chị cố tỏ ra cao thượng một chút, tiếp đó làm bộ phải qua bên này kính rượu, nói ở phòng số mấy, sau đó ngồi ở bên này không quay lại, bọn họ thế nào cũng sẽ hiếu kỳ mò sang đây...
Ninh Hân ồ một tiếng, lại lo lắng nói:
- Người họ Lý đó rốt cuộc là ai? Có được không vậy?
- Được hay không, chị không cần để ý, chị nhớ kỹ cứ làm bộ đúng mực, không kiêu ngạo không xu nịnh là được rồi...
Nói xong, hắn vẫy nhân viên phục vụ đến hỏi muốn một phòng, cô nhân viên nói hình như không còn, hắn bảo:
- Phòng trả giá gấp ba.
Có tiền mua tiên cũng được, người nhân viên làm bộ hỏi quầy tiếp tân, sau đó liền đưa ra số phòng:
- Phòng 211 tầng 2, xin mời!
Đường Sinh nháy mắt với Ninh Hân:
- Phòng 211, chị để điện thoại ở chế độ chuông, chúng em ở bên này chuẩn bị xong, sẽ gọi ba hồi chuông cho chị.
- Ừ, vậy chị đi qua đó trước...
Ninh Hân vẫn lo lắng, cô ta thật chưa từng trải qua trận đấu nào với các nhóm lãnh đạo.
Chờ Ninh Hân đi, Đường Sinh dẫn Đường Cẩn vào phòng 211, đồng thời lấy máy điện thoại di động gọi cho La Sắc Sắc.
- Chị Sắc Sắc, tiếp chưa? Ừm... Vậy để ông ta nghe điện thoại...
Hắn vừa gọi điện thoại, đồng thời vừa đưa tay cầm tay Đường Cẩn, cô ta muốn tránh cũng không tránh được, mặt ửng đỏ, nhưng trong lòng lại có một chút cảm giác ngọt ngào.
Khỏi phải nói, hắn gặp chuyện mà xử trí rất bình tĩnh, không có một chút hoảng hốt? Thật đáng khâm phục.
Không nói trong lòng Đường Cẩn khâm phục Đường Sinh như thế nào nữa, hắn chờ Lý Trọng Phong nhận điện thoại, mới nói:
- ... Thư ký Lý, ít người thì không vui, anh hai ngày nay không phải đang tham gia công tác chấn chỉnh tác phong Ủy ban kỷ luật thành phố sao? Trưa nay mời mấy vị đứng đầu của Ủy ban kỷ luật thành phố dùng bữa không phải là rất tốt sao? Bí thư nhờ anh nhắn dùm, mời vài vị lãnh đạo, không mời không được!
Lý Trọng Phong làm việc trong chốn quan trường cũng đã được vài năm, đương nhiên hiểu ý của hắn.
- Tôi sợ không mời được Bí thư Bạch của Ủy ban kỷ luật thành phố.
Anh ta cũng chỉ giữ chức thư ký, mới là ở cấp trưởng phòng, làm sao có vị trí gì trong mắt Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố chứ?
- Ôi... Anh thật là ngốc, tình cảm giữa các lãnh đạo được nối kết chính là thông qua người thư ký, có thể nói là một loại thăm dò, anh cho rằng Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố sẽ tùy tiện từ chối lời mới của anh sao? Ông ta sẽ không ngẫm nghĩ xem vì sao một thư ký nhỏ như anh lại mời ông ta dùng cơm sao?
- Đường Sinh, tôi, tôi sợ bí thư Đường biết chuyện này...
- Vậy anh không sợ tôi nói lộ ra một số chuyện sao? Trưởng phòng Liễu rất ghét phong cách này, thế nào?
- Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ gọi điện ngay...
Lý Trọng Phong nghiến răng, vậy là xong, anh ta chết chắc.
Đường Sinh cất điện thoại trừng mắt nhìn Đường Cẩn, cô ta cũng không hiểu rõ hắn vừa nói gì, nào là lãnh đạo với thư ký, cái quái gì vậy.
Quả thực, tình hình quyền lực trong bộ máy chính trị ở Giang Lăng rất tinh vi phức tạp, Bí thư Đường mới nhận chức, rõ ràng không thể mở rộng phạm vi, để thư ký đi thăm dò thái độ của các Ủy viên của ban kỷ luật thành phố là chuyện bình thường, cho nên khi Lý Trọng Phong lấy hết can đảm gọi điện đến, Bí thư Bạch của Ủy ban kỷ luật thành phố có chút ngạc nhiên? Không phải sao? Thư ký của Bí thư Đường mời ông ta ăn cơm? Đây là do ai đề xướng ra? Tôi là một Ủy viên thường vụ Ủy ban kỷ luật thành phố đi tiếp một thư ký?
Dù cho anh ta có là thư ký của Bí thư Thành ủy, anh ta cũng không có tư cách.
Nhưng chính điều này lại làm ông ta khó xử, Bí thư Đường muốn làm gì vậy? Nhìn không rõ sao.
Có thể khước từ sao? Thư ký của ông ta mời đi, ông ta mà từ chối, thì chẳng khác nào nói rõ lập trường chính trị của ông ta, không thể được!
- Cứ như vậy, hai mươi phút nữa,
Khách sạn Vọng Giang hôm nay đón tiếp nhân vật có địa vị nhất thành phố Giang Lăng: Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Lý Trọng Phong cũng đã suy nghĩ đến, anh ta có thể mời Bí thư Bạch, nhưng mà làm sao mời được đây? Việc này Bí thư Đường cơ bản không hay biết, có thể nói không còn đường sống ở Giang Lăng này, trước mắt vẫn giữ được thăng bằng, nhưng qua hôm nay thì sao? Trời ơi!
Anh ta càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng thấy hối hận, nhưng hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, trót làm thì phải làm đến cùng.
Khi Lý Trọng Phong đưa Bí thư Bạch đi vào phòng 211, Đường Sinh, La Sắc Sắc, Đường Cẩn đang ngồi liền đồng loạt đứng lên.
Chứng kiến cảnh này Bí thư Bạch ban đầu ngạc nhiên, sau đó cảm nhận được bầu không khí tự nhiên, trước khi đến ông ta còn tưởng rằng Bí thư Đường sẽ đích thân ngồi ở đây đợi mình, trong bụng mặc dù có chút hụt hẫng, nhưng lúc này trong căn phòng bình thường “ Không chiến tranh” khác xa chốn quan trường này, vô hình trung cũng làm ông ta thấy thư thái hơn, nếu như Bí thư Đường ngồi ở đây thì sẽ khác.
Bí thư Bạch lướt nhìn qua hai cô gái, khen thầm, cuối cùng lúc nhìn thấy Đường Sinh thì ngẩn ra, giống như đã từng gặp rồi?
Cũng khó trách, con trai của Bí thư Đường, ít nhiều cũng có nét giống cha, người ít gặp thì thấy ngờ ngợ.
Lý Trọng Phong trong lòng cũng giận Đường Sinh cưỡng ép anh ta, lúc này càng như chui đầu vào miệng cọp, không được, anh ta phải điều khiển hắn.
- Bí thư Bạch, xin giới thiệu một chút... Đây là Đường Sinh, ngài có thấy quen không?
Anh ta rõ ràng muốn chỉ ra thân phận của Đường Sinh, cũng bởi vì lúc Bí thư Bạch giật mình nhìn hắn, rõ ràng anh ta phát hiện ra điều gì đó, sau đó thì hiểu ra.
- Cậu nhóc này... nhìn rất quen, ha...
Bí thư Bạch vốn là rất ngạc nhiên, nhưng khi nhìn sang Lý Trọng Phong, thấy anh ta cười thích thú, hơn nữa thấy Đường Sinh trông rất quen, trong lòng lập tức hiểu ngay, lúc bắt tay Đường Sinh lại nhìn vào mắt hắn, ừm, giống lắm!
Lý Trọng Phong lại thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhận ra là tốt rồi, anh ta chỉ là vai phụ, nếu không thì trò chơi này sẽ không thể bắt đầu diễn.
Đường Sinh làm sao lại không rõ ý đồ của anh ta, trong bụng nghĩ “ Anh được lắm”, ngay sau đó, lại giới thiệu La Sắc Sắc.
- Bí thư Bạch, đây là La Sắc Sắc, chị ấy làm việc ở Sở Tài chính của tỉnh, lần này là đặc biệt đến thăm Đường Sinh...
Lại nói hở, Lý Trọng Phong sợ Bí thư Bạch chưa nhớ rõ, nhấn mạnh bốn chữ “ Sở Tài chính tỉnh”, Bí thư Bạch càng cười tươi.
Mấy người Ủy viên thường vụ của thành phố ai mà không biết vợ yêu của Bí thư Đường là trưởng phòng Liễu ở Sở Tài chính tỉnh chứ.
Có một số lời thật sự là không cần nói rõ, chỉ cần nói qua một chút là hiểu, Bí thư Bạch cũng là người sành sỏi trong chốn quan trường, sao có thể không rõ?
Tất cả đồ ăn đều đã được mang lên, mấy người họ ngồi xuống dùng bữa, Đường Cẩn ngồi bên phải Đường Sinh, cô ta thận trọng nhất, mặc dù cô học sinh cấp ba không quan tâm đến chuyện chính trị này chưa từng có cơ hội gặp mặt Bí thư Bạch, nhưng cũng có thể nhìn từ phong thái của ông ta mà thấy ông ta không tầm thường, ngoài ra lúc Đường Sinh gọi điện thoại, cô ta cũng nghe được tất cả, nói gì mà “ Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật”, nhất định chính là người đứng trước mặt đây?
Có thể nói cô ta là một “ quan hoang”, cô học sinh cấp ba cơ bản không phân biệt rõ được những người lãnh đạo thành phố là ai với ai, hay ai chức to, chỉ biết Bí thư thành ủy là người đứng đầu, Chủ tịch thành phố đứng thứ hai, còn lại thì không rõ, cái gì mà Ủy viên thường vụ với không Ủy viên thường vụ thì càng không hiểu.
Bí thư Bạch tên đầy đủ là Bạch Thiện Dân, khoảng năm mươi sáu, năm mươi bảy tuổi, trang phục khá giản dị, không có chút cao sang nào.
Ông ta nghĩ thầm, “ Tiểu Đường” mời ông ta đi ăn phải chăng muốn chuyển thông tin gì?
- Mời bác Bạch ngồi, cháu đi rửa tay một chút...
Đường Sinh có vẻ rất khách sáo, trước khi đi còn đưa mắt nhìn Lý Trọng Phong.
Anh ta liền hiểu ngay.
- Cậu chưa đến khách sạn Vọng Giang lần nào mà, để tôi đưa cậu đi...
Anh ta nói như vậy vừa để có lý do ra ngoài với Đường Sinh, vừa giống như nói với Chủ nhiệm Bạch, đây là cậu chủ nhỏ, anh ta đang làm việc cho gia đình hắn, ông ta đã hiểu? Anh ta chỉ là một thư ký nhỏ.
Bạch Thiện Dân gật đầu cười, chờ mấy người họ đi rồi, quay sang hỏi La Sắc Sắc.
- Tiểu La làm chức gì ở Sở Tài chính tỉnh vậy?
- Ồ... Bí thư Bạch, tôi làm ở phòng xét duyệt, trưởng phòng chúng tôi họ Liễu...
Một câu đơn giản này đã quá rõ ràng.
- Ừm, dùng trà... chờ họ về rồi cùng ăn...
Ông ta lúc này đã chắc chắn Đường Sinh là người nhà của Bí thư Đường.
Đường Sinh và Lý Trọng Phong đi ra ngoài.
Đi được một vòng, thì thầm mấy câu, không hề đi đến phòng vệ sinh, nói xong Đường Sinh bảo Lý Trọng Phong đi về trước, còn hắn thì dạo vòng quanh khách sạn, bảy, tám phút sau, gọi điện cho Ninh Hân, sau ba hồi chuông liền tắt máy, lúc này mới quay về phòng.
- ... Thật không phải, bác Bạch, vừa rồi cháu có cuộc điện thoại...
- Không sao, chúng ta bắt đầu thôi...
Bí thư Bạch tươi cười.
- ... Trọng Phong, mấy đề nghị anh vừa đề xuất rất hay, lần này Ủy ban kỷ luật mở rộng công tác chấn chỉnh tác phong trên diện rộng, văn bản Thành ủy vừa đến, lập tức liền triển khai làm ngay.
Lý Trọng Phong đồng ý, lén liếc mắt nhìn Đường Sinh một cái, tất cả điều nên nói anh ta đã nói hết rồi, hắn muốn diễn trò gì thì mau diễn đi chứ?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi