Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Cơm nước xong, Mai Chước với tư cách là giáo viên cùng La Sắc Sắc giả xưng là chị họ Đường Sinh vào phòng Đường Cẩn để nói chuyện.
Đường Sinh nháy mắt với Đường Cẩn, hai người kẻ trước người sau theo cửa sau chuồn mất.
Màn đêm dày đặc đã bao trùm, bầu trời lấp lánh vô số những ánh sao. Trời Giang Lăng tháng chín đã hơi lạnh, Đường Cẩn khoanh tay để trước ngực làm cho bộ ngực vốn không được bắt mắt của cô có chỗ bị ép lộ ra. Đường Sinh liếc trộm một cái nhưng lại để Đường Cẩn nhìn thấy liền bị cô lườm cho.
Đường Sinh ngượng ngùng cùi đầu, liếm môi nói:
- Nhìn chung là không có chuyện gì, ngày mai tớ sẽ đi học.
- Đã chính thức học rồi. Cái cô lớp trưởng của cậu rất có trách nhiệm đấy, các bạn trong lớp cũng đã có ý kiến về cậu rồi đấy.
- Thật không? Là mấy người Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải đó hả?
- Chưa hết đâu, ban cán sự lớp đều có ý kiến về cậu, Ninh Manh, Quan Thế Âm, Bàn Tử Hà, mấy bạn nữ đó cũng chống lại cậu.
- Nói như thế có nghĩa tớ là kẻ thù chung của toàn thiên hạ rồi? Tớ cứ vẫn là người tình của quần chúng mà. Cậu, có ủng hộ tớ không?
Mắt Đường Sinh sáng rực, câu hỏi làm mặt Đường Cẩn đỏ lên, cô cũng nằm trong ban cán sự lớp, cũng có quyền biểu quyết.
- Đáng ghét, người ta đã nói nghiêm túc với cậu rồi. Không thèm chấp nữa, tớ về đây…
- Ấy, đừng thế mà…
Đường Sinh đưa tay kéo Đường Cẩn đang quay người toan đi lại. Thực ra cô cũng chỉ giả vờ như vậy thôi.
- Đừng kéo, người ta nhìn bây giờ.
Đường Cẩn hoảng hốt gỡ tay Đường Sinh ra, nhìn ngó xung quanh, cũng may là không có ai để ý.
Đường Sinh móc cái chìa khóa Audi A6, ấn remote. Một tiếng “ phịch” vang lên, cửa mở ra.
- Bọn mình lên xe nói chuyện đi, nói mấy chuyện đứng đắn thôi… Đừng nhìn tớ thế chứ, giống như tớ là thằng ngốc không bằng. Lên xe nhanh đi, có vẻ lạnh rồi đấy.
Đường Sinh bước lên ghế lái trước, Đường Cẩn hơi chột dạ, vội nhìn xung quanh xem có người hay không. Mình với Đường Sinh đứng ngay dưới đèn đường có vẻ hơi “ chói mắt”, trời lại hơi lạnh nữa, đúng là không bằng lên xe ngồi, thế là cô theo hắn vào xe.
Cửa xe vừa đóng lập tức cảm thấy ấm hẳn, Đường Sinh thấy cô còn khoay tay, liền nói:
- Tớ mở điều hòa cho ấm thêm chút nha.
- Không cần đâu, tớ đâu đến nỗi tiều tụy thế. Nói chuyện chính của cậu đi, không được ba hoa đâu đấy, không thì tớ chả thèm chơi nữa đâu.
Đường Cẩn tránh nhìn vào ánh mắt sáng rực của Đường Sinh, nhất là lúc chỉ có hai người ở gần nhau, cô càng thấy bất an vô cùng.
- À, nói chuyện chính… Ngõ Lão Đường chắc chắn sẽ bị dỡ rồi, phương án giải phóng mới đã được quyết định. Qua quốc khánh sẽ cho tiến hành ngay. Bây giờ mấy chục nhà dân đang phải tìm nơi ở. Tớ nhờ bà “ chị họ” thuê hai căn đối diện nhau, nhà cậu bên đó, tớ bên này. Cậu thấy thế nào?
Đường Sinh muốn thông qua ý kiến của cô trước, sau đó mới nói chuyện với cha mẹ cô.
Đường Cẩn chưa từng quan tâm đến chuyện này bởi theo cô đó là chuyện người lớn nên lo. Nhưng trong lòng cô vẫn rất khâm phục Đường Sinh. Hắn cũng bằng tuổi cô, tính ngày tháng mà nói chưa chắc đã hơn cô, thế mà hắn đã hiểu mọi chuyện, có hắn bên cạnh cô thấy không cần lo lắng chuyện gì nữa.
- Mấy chuyện này tớ không quyết định được đâu, cậu đi mà nói mẹ tớ. Trong nhà tớ mọi chuyện đều do mẹ tớ quyết hết.
- Thật sao? Được rồi, nếu tớ nói với mẹ cậu là hứa gả cậu cho tớ thì cậu đoán xem mẹ cậu có đồng ý không nào?
- Đánh chết cậu bây giờ, đồ đểu!
Đường Cẩn giật mình, giận dữ, trừng mắt nhìn Đường Sinh nhưng lại nhận ra ánh mắt của hắn rất chân thành.
Đường Sinh ôm đầu cười:
- Được rồi, chuyện này để mấy năm nữa nói cũng được mà, bọn mình còn nhỏ quá!
- Ôm đầu làm gì đấy? Sợ rồi à?
Đường Cẩn thoáng cười, nếu là kẻ khác chọc cô kiểu này chắc chắn sau này cô sẽ chẳng thèm quan tâm đến, nhưng đối với Đường Sinh thì khác, trên miệng chỉ “ ba hoa” thế thôi nhưng trong lòng thì lại cảm thấy dư vị gì đó rất ngọt ngào.
- Ây da, tiêu rồi, mình sẽ không động lòng vì hắn chứ…
Đường Cẩn chột dạ, không dám nghĩ tiếp.
Đường Sinh sợ cô ngại quá bỏ đi nên mới nói tránh sang chuyện khác:
- Trong số các bạn ai làm sinh nhật mà không cho đem bạn trai đi cùng nhỉ?
- Đáng ghét… người ta chưa có người yêu mà.
Đường Cẩn nói mà mặt ửng hồng lên, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Cậu thì quá lắm cũng chỉ là em trai thôi.
- Oái, tớ mà bé thế á?
Đường Sinh vươn đầu lên, trợn to mắt, há miệng, điệu bộ rất đỗi kinh ngạc.
Đường Cẩn cắn nhẹ môi dưới, cong ngón tay gõ nhẹ vào trán hắn một cái:
- Đúng rồi còn gì, so tháng sinh xem, cậu lớn hơn tớ chắc?
Đường Sinh sờ tay lên chỗ vừa bị gõ, nhăn nhở cười:
- Ôi, không thể so sánh được, tháng sinh tớ ít hơn, vào mùa đông mà nên sẽ bịt thiệt cho xem.
- Vậy thì đừng có huênh hoang nữa, từ nay về sau phải biết điều gọi “chị” đi nhé, đừng có ba hoa nữa.
- Gọi chị cũng không vấn đề gì, nhưng không cho tớ ba hoa thì tớ nghẹn mà chết à? Ngộ nhỡ tớ nhịn không được mà đi ba hoa với Ninh Manh, Quan Thế Âm thì sao?
- Cậu dám?
Đường Cẩn lại trợn mắt.
- Cậu cứ thử đi, xem tớ có thèm để ý tới cậu nữa không?
Đường Sinh giơ tay ra bộ đầu hàng:
- Thôi được rồi, tớ cam đoan, miệng chỉ ba hoa với cậu, không ba hoa với bọn họ.
- Thế này thì khác gì nhau? Sao lại để cậu quấy nhiễu thế này chứ? Tên giảo hoạt kia, đưa đầu đây ta khỏ cho một cái nào.
Đường Cẩn vừa xấu hổ vừa tức, muốn trả đũa nhưng lại bị Đường Sinh kẹp tay lại. Cô giật tay ra nhưng không được nên đành để như thế, mười ngón tay lặng lẽ đan vào nhau, rồi cứ thế nắm lại. Sau phút chốc nhìn nhau không nói gì, hai người quay đầu, giả bộ như đang nhìn ra ngoài.
- Để tớ nắm tay cậu cả đời nha, để tớ có cơ hội thương cậu… giống như Sao lúc nào cũng làm bạn bên Trăng, trọn đời bảo vệ.
- Đường Cẩn tim đập thình thịch, nhưng nếu nắm lại thì hắn sẽ càng nắm chặt hơn. Cô nhìn ra ngoài, thấy rõ cả trăng và các vì sao, trong lòng chợt dâng lên một làn sóng với vô số những con sóng tình nhỏ đang nhập thành dòng hải lưu lớn tỏa ra khắp cơ thể.
Lúc này, cô chưa có câu trả lời… Lúc này, tuy không có tiếng nói nào nhưng lại là có, bởi một cái nắm tay thật chặt đã nói lên tất cả.
Lúc này, Đường Vỹ từ trong cổng nhà Đường Cẩn đi ra, gã khom lưng nhìn về phía trong xe, làm Đường Cẩn giật mình vội vàng bỏ tay Đường Sinh ra.
- Tớ về đây… Hôm nay còn chưa đọc sách nè…
Đường Cẩn lo lắng mở cửa xe, nhảy xuống.
Tiểu Vỹ nhìn thấy chị mình từ trên xe xuống liền ríu rít:
- Oa, chị, xe của ai đây? Audi cơ à!
- Sao chị biết được? Em đi mà hỏi anh ta…
Mặt Đường Cẩn vẫn còn đỏ, chỉ nói với em một câu rồi bước vội vào trong sân.
Vết thương của Tiểu Vỹ đã đỡ hơn nhiều, chỗ mắt bị sưng đã xẹp đi hơn một nửa. Rất nhanh, chưa gì đã chui tọt vào xe.
- Anh Sinh, là xe của chị họ anh à? Chưa có biển số, xe mới ạ?
Đường Vỹ liếm môi nói, quan sát nội thất trong xe.
- Ừ, đầu em đỡ nhiều chưa?
- Dạ, đỡ nhiều rồi, không đau gì nữa nhưng cả người thì ngứa kinh khủng, bao nhiêu ngày không tắm rửa gì rồi…
Đường Sinh cười:
- Vài ngày nữa anh dẫn em đến “ Giang Lăng Nhân” tắm.
- A, Giang Lăng Nhân?
Đường Vỹ nuốt nước bọt, trợn tròn mắt:
- Không phải đó chứ? Ở đó đắt gần chết á!
- Anh có thẻ hội viên Đường Dục tặng rồi, không mất đồng nào hết, muốn tắm kiểu nào cũng được.
- Ế, tuyệt quá. Anh, em nghe nói… nghe nói ở đó có “gái” gì gì đó phải không ạ? Em sợ…
- Ha ha… Thằng ranh mới mười bốn, râu còn chưa mọc mà đã nghĩ bậy bạ rồi?
Đường Vỹ đỏ mặt:
- Đâu có đâu, bạn học em nói thế chứ, bọn nó nói ở đó có nữ mát-xa, em… em sợ…
Đường Sinh lại cười lớn:
- Đúng là có loại hình phục vụ đó, nhưng không hợp với trẻ con. Bọn mình chỉ đường đường chính chính đến tắm thôi.
- Ồ, thế thì được. Tốt quá, anh Sinh, em cũng có thể đi Giang Lăng Nhân tắm ư? Giống nằm mơ quá!
Đường Sinh liếc nhìn thằng nhóc không nói gì. Nhà Đường Cẩn trước tới giờ vẫn sống khó khăn, nhưng sau này chắn chắn sẽ ngày càng khá lên.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi