Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trương Triệu Toàn là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn than đá Khánh Châu, là thư ký Đảng ủy, Tổng giám đốc, kiêm chủ nhiệm ban quản lý ngành công nghiệp than đá ở Khánh Châu, người này mới bốn mươi, nhiều năm chính trực, tinh thần và thể lực rất dồi dào, là viên Đại tướng của ngành công nghiệp than đá tỉnh, ông ta là người Nam Phong.
- Trương Triệu Toàn đến Cục Khánh Châu mới hơn một năm, nhưng ông ta là một nhân vật quan trọng trong ngành công nghiệp than đá của Giang Trung, từng đảm nhiệm chức vụ kỹ sư Phó tổng giám đốc của Công ty quốc doanh khai thác quặng số ở Cục Đông Phủ; Phó giám đốc mỏ, Giám đốc Công ty quốc doanh mỏ quặng số sáu ở Cục Bắc Lương; Giám đốc mỏ quặng số ba; trợ lý Tổng giám đốc Tập đoàn Cục Phần Dương; Phó Tổng giám đốc tập đoàn Bình Xuyên; Phó Tổng giám đốc, thành viên hội đồng quản trị Tập đoàn Trường Tương; Phó Tổng giám đốc thứ nhất , Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Tây Kỳ…
- Tháng 4 năm 2004, Trương Triệu Toàn được điều đến nhậm chức ở Khánh Châu, đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị, thư ký Đảng ủy, Tổng giám đốc Tập đoàn than đá Khánh Châu.
Khâu Côn Sơn nói với Quan Cẩn Du, Đường Sinh, Sắc Sắc, Hoa Anh Hùng, Bạch Vũ Sanh toàn bộ lý lịch về Trương Triệu Toàn - nhân vật số một của cục Khánh Châu.
Bởi vì mới sáng sớm ngày hôm nay, Quan Cẩn Du đã nhận được điện thoại của Trương Triệu Toàn mời cô đi tới trụ sở chính của Cục ở Khánh Châu để tiến hành gặp mặt.
Ngày hôm qua đã muốn gặp gỡ tại Cục ở Khánh Châu thì Đường Sinh lại cùng Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hách Đông Minh nói chuyện, sau đó Đông Minh liền gọi điện thoại cho Vương Hướng Sư – Giám đốc Sở than đá tỉnh, bảo ông ta phải đích thân thông báo cho Cục Khánh Châu thực hiện tốt việc tiếp đãi Chủ tịch tập đoàn Sở Đại Quan Cẩn Du trong công tác lần này.
Hiện tại ai dám xem thường Quan Cẩn Du chứ? Trước đây cô ta không quá thu hút, chẳng qua là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở ở thành phố của Giang Lăng, hiện tại thì sao? Người ta có thể cùng ngồi nói chuyện với người đứng đầu Tỉnh ủy Lê Thiên Sâm, đây không phải là mức độ tốt nhất để tạo nên lợi thế, đây là một sự trông mong dành cho Chủ tịch tập đoàn xí nghiệp Trung ương, không thể chỉ xem người này là Giám đốc sở.
Mặt khác, Giám đốc sở than đá Vương Hướng Sư cũng không giống Giám đốc sở, ở Giang Trung ngành công nghiệp than đá có địa vị vô cùng quan trọng, Phó chủ tịch kiêm nhiệm luôn chức Giám đốc sở, nói cách khác người hiện giữ chức vụ Giám đốc sở than đá là Vương Hướng Sư, vẫn là Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công tác than đá trong tỉnh.
Đoàn người bên này chuẩn bị đi tới trụ sở cục Khánh Châu, do đích thân Chủ tịch thành phố Khánh Châu Vinh Quốc Hoa cùng đi, vốn là đã phân công việc quản lý than đá này cho Phó Chủ tịch thành phố, nhưng vị Phó chủ tịch thành phố vừa mới vào Ủy ban Kỷ luật, nên Vinh Quốc Hoa tạm nắm quyền quản lý công tác than đá.
Quan Cẩn Du dẫn đầu, Bạch Vũ Sanh dẫn đầu tổ công tác của Sở Đại, còn có Vinh Quốc Hoa, đám người Khâu Côn Sơn cùng đi tới cục Khánh Châu.
Mà Nhị Thế Tổ của chúng ta tác phong cũng khá khiêm tốn, ở khách sạn trêu trọc La Sắc Sắc, Hoa Anh Hùng bị phái ra làm bia đỡ đạn.
Trong cùng buổi sáng nay, Sở Tình cùng Tú Hinh và Đại Vân cũng đã bắt đầu sắp xếp và sửa loại tập tài liệu về “ Ý kiến quy hoạch phát triển Tập đoàn Sở Đại trong ba năm” tại Tây Kỳ, việc này là muốn đưa cho chủ nhiệmSở cố ủy Sở Đại - Tiểu Đường phê duyệt, nỏi một cách máy móc thì hắn mà không đồng ý thì không thể thực hiện được.
- Cam Tịnh, dù sao cậu cũng không có việc gì, cùng với Trần Khiết hai người đi đi, muốn trực tiếp giao cho Đường Sinh.
Bên này dự định bay tới thành phố Nam Phong rồi tới Khánh Châu, trước đó Cam Tịnh và Trần Khiết đã lên máy bay lúc chín rưỡi bay tới Nam Phong, sau đó chuyển máy bay tới Khánh Châu.
Ở Nam Phong, Hách Đông Minh báo cáo công việc với Thư ký Lê một lúc, rồi cũng quyết định lên đường tới Khánh Châu, chủ yếu là do việc An Lục Dân của tập đoàn điện năng Trung Hoa tới Khánh châu làm lộn xộn mọi chuyện lên, lại nghe thấy Chủ tịch Tập đoàn Năng lượng than đá Trung Quốc Hình Chính Phu cũng đuổi theo Quan Cẩn Du đi Khánh Châu, trong thời gian ngắn Khánh Châu đã có nhiều thay đổi to lớn.
- Hướng Sư à, buổi trưa chúng ta bay tới Khánh Châu nhé, hai vị Chủ tịch Hoa Năng và Tập đoàn năng lượng than Trung Quốc đều tới Khánh Châu chúng ta.
- Hả, Phó chủ tịch tỉnh Đông Minh, gây sức ép cho Sở Đại như vậy thì tình hình công nghiệp than đá trong tỉnh thật đáng mừng, tương lai hai ba năm nữa, tôi thấy kinh tế Giang Trung sẽ bước lên một tầm cao mới, hoan nghênh Tập đoàn điện năng Trung Hoa và Tập đoàn Năng lượng Than đá Trung Quốc cùng đến góp vui, nghe nói còn có một số xí nghiệp Trung ương nữa.
- Tình hình thật tốt, tỉnh Giang Trung mấy năm nay chưa có lần nào quy mô lại thịnh vượng như vậy, chúng ta không đi xem làm sao được chứ?
Tại sân bay Nam Phong, mười một giờ ba mươi khi máy bay hạ cánh xuống Ông Nguyên và Tần Hiểu, Cam Tịnh, Trần Khiết cùng nhau đi chuyến bay này.Mấy ngày nay Ông Nguyên và Tần Hiểu tình cảm phát triển mạnh, tình cảm mà anh ta ôm ấp trong lòng đã lấy được thiện cảm của Tần Hiểu, bây giờ anh ta như người đàn ông trong hình hài của một cậu bé mà thôi, rất tôn trọng bản thân mình, vì thế khó có thể liên tưởng rằng anh ta và anh chàng công tử Ông tàn nhẫn đập nát xe và đánh người ở Bắc Hàng ấy là một.
- Này, Nguyên Tử, cậu có nhiều phi tần nhỉ? Không ngờ còn giấu hai đại mỹ nhân như vậy? Tôi xin giới thiệu một chút, tôi họ Cao, tên Tiểu Sơn, tự là Sơn ca. Còn chưa có bạn gái đâu, Nguyên tử, giới thiệu cho tôi một người đi?
Không ngờ y cũng chạy tới chỗ náo nhiệt này, Ông Nguyên cười với Cam Tịnh, Trần Khiết rồi giới thiệu với các cô,
- Đây là bạn của tôi Cao Tiểu Sơn, là một người khá nổi tiếng.
Đối với vị công tử có tiếng ở Bắc Kinh này, Cam Tịnh, Trần Khiết không có ấn tượng, cũng không biết, cũng chỉ có người trong ngành khi nghe tên mới biết bọn họ, tuy nhiên nghe Ông Nguyên giới thiệu như vậy, các cô chỉ biết Cao Tiểu Sơn này không phải người tầm thường.
Thử nghĩ xem, bọn họ ở cùng nhau lại là bạn bè, có thể kém cỏi sao? Xem ra có lẽ cũng là con nhà gia thế? Chắc chắn đúng là vậy.
- Tôi thấy cậu không ngoan ngoãn ở quân khu làm tiểu đoàn trưởng cảnh vệ đi, mà lại chạy tới Khánh Châu này làm gì? Không phải Tiểu Đường gọi cậu đi chứ?
- Không có, tôi là vì việc chung, đại tư lệnh phải đến đây kiểm tra tình hình đê phòng chống lụt bão, nói là tháng bảy tháng tám có mưa to chỗ phía bắc Khánh Châu lại trũng, công tác phòng chống lụt bão rất quan trọng, thời kì hòa bình rồi mà quân nhân vẫn bị thúc giục, cố gắng hết sức làm từ những việc nhỏ, chuyện là vậy đấy.
- Đại tư lệnh sao? Vệ Danh Phủ hả?
Ông Nguyên hai ngày nay ở cùng một chỗ với Cao Tiểu Sơn, dường như có nghe y nói qua về tư lệnh quân sự tỉnh Giang Trung.
- Ừ, Chính là Đại Tư lệnh Vệ, việc đó, không nói nữa, còn có vài vị lãnh đạo nữa tụ họp ở Khánh Châu, tạm biệt các chị nhé.
Xem anh ta trên người toàn là quân nhung, nhưng không ngờ mở miệng ra cũng gọi tiếng “các chị”, khiến Cam Tịnh và Trần Khiết đều trợn tròn mắt.
- Quân nhân ư, có muốn bị thương không, có muốn để lại hình ảnh tốt không vậy? Các chị là những cô bé hay sao, nói cái gì vậy.
Trần Khiết châm biếm anh ta.
Tuy nhiên Cao Tiểu Sơn đã đi xa, Ông Nguyên cười,
- Người này chỉ thích đùa một chút thôi, không sao đâu.
Trên máy bay bọn họ ngồi ở khoang hạng nhất, phát hiện một số người đàn ông khí thế phi phàm ngồi phía trước, vừa nhìn là biết thân phận không tầm thường, trong đó một người đeo sao vàng năm cánh chắc là một thiếu tướng, Cao Tiểu Sơn ngồi ngay bên cạnh thiếu tướng, chỉ có điều anh ta hàm thấp, mới là thiếu tá.
Lần này chuyến bay hạ cánh xuống Khánh Châu lúc 1 giờ 30 phút chiều, Thành ủy Khánh Châu đã triển khai đón tiếp trọng thể, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hách Đông Minh, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Tư lệnh Quân khu Vệ Danh Phủ, Phó chủ tịch tỉnh, Giám đốc sở than đá Vương Hướng Sư cũng đến đây, có thể không tới đón được sao? Có thể không sắp xếp tình hình tốt một chút sao? Ở Khánh Châu Từ Định Tuyên luôn luôn ưu ái những việc như thế này, gần như là đưa toàn bộ cán bộ trong bộ máy Thành ủy Khánh Châu đến.
Còn lại duy nhất Chủ tịch thành phố Vinh Quốc Hoa ở lại cục ở Khánh Châu, không phải ông ta còn phải ứng phó với Chủ tịch Sở Đại Quan Cẩn Du bên kia sao? Vậy nên không tới đây, cho nên chỉ thiếu có một mình ông ta, trong lòng Từ Định Tuyên cười lạnh, đi lên bắt tay ba vị cán bộ lớn ở tỉnh nói:
- Đồng chí Quốc Hoa có việc nên không thể tới kịp để tiếp đón các vị lãnh đạo, những người khác đều tới rồi, tôi đại diện cho Thành ủy Khánh Châu nhiệt liệt hoan nghênh các vị lãnh đạo đến chỉ đạo công tác.
Ông ta cố ý nhấn mạnh việc Vinh Quốc Hoa không xuất hiện tiếp đón, ẩn chứa ý nghĩa sâu sa là trong mắt ông ta không có các vị lãnh đạo này.
Các cán bộ khác của Khánh Châu cũng cười theo, mỗi người đều nhìn Phó chủ tịch tỉnh Hách Đông Minh với ánh mắt khiêm tốn, ông ấy là một người có tiếng mà.
Nhưng sắc mặt Hách Đông Minh lại khác, ông ta nhíu cặp lông mày lại nói:
- Không phải Thành ủy Khánh Châu lại có cả một đám người nhàn rỗi sao? Sao lại có một mình đồng chí Quốc Hoa làm việc thế? Trước đó không phải đã nói cho các anh không cần phải tổ chức đón tiếp theo cách cũ này sao? Việc này thật không cần thiết, đều trở về hết cho tôi…
Không để cho họ chút thể diện nào, lột sạch bộ mặt của Từ Định Tuyên, ông phủi tay bước đi đem theo một đám cán bộ của Khánh Châu.
Mặt Từ Định Tuyên đỏ lên, việc đó thật xấu hổ, y nghĩ mình cũng rất giỏi mà, thực ra Hách Đông Minh không muốn nói như vậy, ông nâng đỡ tên Lương Cẩm Quang xấu xa, cho rằng Hách Đông Minh tôi xem có thể giữ một phần thể diện cho Chủ tịch tỉnh Lương Đại không chứ gì? Anh nghĩ hoàn toàn sai lầm rồi.
Bên kia máy bay cũng đã hạ cánh, Ông Nguyên, Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu bọn họ cũng đều thấy được cảnh tượng này, giới quan lại thật là tàn khốc.
Ở ngoài sân bay, bộ tư lệnh quân sự ở Khánh Châu phái mấy chiếc xe tới đón Vệ Danh Phủ, là Vệ Danh Phủ đặc biệt dặn dò, hóa ra đã sớm thương lượng cùng Hách Đông Minh muốn làm như vậy, chỉ có thể trách Từ Định Tuyên không thể hiểu được tính cách của Phó chủ tịch tỉnh Hách, đánh giá cao chính ông ta.
Phó Chủ tịch tỉnh Hách như vậy là không nể mặt mình, cũng chính là không để ý tới mình, còn ở ngay trước mặt khen Vinh Quốc Hoa, thật là một sự đả kích với Từ Định Tuyên, bao nhiêu oai phong đã mất hết, việc đó mất thể diện thật lớn, liền đi ra, lòng người Thành ủy Khánh Châu hoang mang rối loạn.
Không hoảng hốt mới là lạ, tại sao ư? Thì ngay từ đầu Thư ký Từ không phải là người được Tỉnh ủy xem trọng là người sẽ kế tục ở Khánh Châu sao? Bằng không năm vị lão thành Tỉnh ủy không giữ thể diện cho ông ta sao? Nếu làm rõ tình hình này, thì trong lòng ông ta cũng không thoải mái, ông ta cũng không muốn mà chỉ miễn cưỡng nhịn thôi, phê bình góp ý với Từ Định Tuyên bằng cách này cũng được mà, không phải Hách Đông Minh không có trình độ, mà là ông ta cố ý hạ thấp đi uy tín của Từ Định Tuyên.
Như thế một đám cán bộ ở Khánh Châu sẽ nghĩ như thế nào đây? Chẳng lẽ Từ Định Tuyên chỉ là nhân vật quản lý chính trị tạm thời ở Thành ủy Khánh Châu trong thời kỳ quá độ hay sao?
Cho dù kết quả như thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ khiến Từ Định Tuyên không còn thể diện, ông ta sa sầm nét mặt rồi lên xe:
- Quay về Thành ủy.
Đường Sinh lái xe Mercedes Benz đến, tới đón Ông Nguyên và bốn người bọn họ, trước khi lên máy bay, bọn họ đã nói với Đường Sinh.
Lại một lần nữa được gặp Đường Sinh, Cam Tịnh và Trần Khiết đều tươi cười, trong lòng các cô anh chàng đẹp trai Đường Sinh này là một người rất có địa vị.
Từ sân bay về nội thành Khánh Châu khoảng hơn hai mươi ki lô mét, dọc đường đi cười nói, khi tới nửa đường liền nhìn thấy phía trước có mấy xe quân đội màu bạc ở ven đường, có vài người đàn ông mặc quần áo màu màu thẫm, ở bên cạnh một số quân nhân giúp đỡ bảo vệ, ở ven đường đê chỉ trỏ, giống như là đang thị sát.
Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu rất ít khi tiếp xúc với cán bộ, ở trong ấn tượng của các cô, đó là một tầng lớp rất cao, các cô không thể chạm đến, rất thần bí, có mong muốn cũng không thể thành, cho nên nhìn thấy bọn họ đang chỉ trỏ ở đó trong lòng không hiểu sao có chút mong chờ, cảm giác này không thể nói rõ, dường như là tưởng tượng đang nghe bọn họ ở đó nói cái gì đó? Tất nhiên cuối cùng thì cán bộ và nhân dân vẫn có một khoảng cách quá xa.
Đường Sinh lái xe Mercedes Benz tốc độ chậm lại, lái quẹo vào bên phải hướng đèn, xe cũng dừng lại ở ven đường, sau đó đỗ ở sau xe quân đội.
Một số vị lãnh đạo ở dưới đường cũng đang chú ý tới chiếc xe Mercedes Benz này, tuy nhiên không thấy rõ người trên xe, ở cách đó không xa, một loạt xe của Thành ủy Khánh Châu cũng không có chiếc nào dừng lại, đều chán nản đi qua rồi, Thư ký thành ủy cũng đã bị mắng còn ai dám dừng lại đây.
Người chịu trách nhiệm cảnh giới cho các vị lãnh đạo Cao Tiểu Sơn xoay người lại, vẫy tay để mấy cán bộ lùi ra, Đường Sinh cũng xuống xe.
Ông Nguyên, Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu cũng mở cửa xuống xe, sau khi xuống máy bay bọn họ đi ngang qua nơi tiếp đón của Thành ủy Khánh Châu, nghe được việc Từ Định Tuyên hỏi thăm sức khỏe Chủ tịch tỉnh Hách vàVệ tư lệnh, thì được biết đám người này là cán bộ cao cấp, lúc này đầu có chút hoang mang.
Trong lòng cũng hiểu rõ Đường Sinh là con cháu nhà gia thế, nhưng hắn chỉ là cậu bé mới 18 tuổi thôi, có thể cùng những vị cán bộ cao cấp này nói chuyện gì chứ?
Trên thực tế ngay cả Ông Nguyên cũng vừa xuống xe đứng bên cạnh, cũng không chuẩn bị tư thế đi theo Đường Sinh về phía trước, anh ta không quen những người này.
Khi nhìn thấy rõ đúng là Đường Sinh, Phó chủ tịch tỉnh Hách Đông Minh đang nghiêm nghị lập liền tươi cười:
- Tiểu Đường à, sao cháu cũng đến đây thế?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 3: An Lập Hoa Niên