Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đi cùng mấy vị lãnh đạo cấp tỉnh là Tư lệnh viên quân khu Khánh Châu Lỗ Hữu Khánh, bản thân ông ta cũng là một trong những uỷ viên thường vụ Thành uỷ Khánh Châu.
Lúc này lại thấy Phó chủ tịch tỉnh Hách không ngờ thân thiết chào hỏi với một người trẻ tuổi vừa bước xuống xe Mercedes Benz, trong lòng ngẩn ra, vừa mới thấy ở sân bay Phó chủ tịch tỉnh Hách mặt giận dữ khiến một đám cán bộ đều kinh hãi, khiếp đảm, đây là gì vậy? Cái này gọi là quan uy, không phục sao? Không phục cũng không được.
Nhưng mà hiện tại, vẻ mặt ông ta ôn hoà, lại chủ động đi lên chào hỏi người thanh niên chưa biết tên này, còn đi thẳng tới phía trước, đây không phải là quá nể mặt đấy chứ? Trước đó Bí thư Từ, Từ Định Tuyên còn kém xa so với sự đãi ngộ này, khó có thể tin được.
Không riêng gì Hách Đông Minh, ngay cả Vệ Danh Phủ cũng mỉm cười đi lên,
- Đường Sinh, cháu cũng đi tới sân bay à? Ông Nguyên cũng đến đây rồi.
Vệ Danh Phủ thấy Ông Nguyên, nhưng thật ra ở trên sân bay không chú ý tới anh ta, trước đó hai ngày Cao Tiểu Sơn cũng đã dẫn Ông Nguyên đi hỏi thăm Vệ Tư lệnh.
Hai uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ vừa nói như vậy, Lỗ Hữu Khánh liền thay đổi cái nhìn đối với bọn Đường Sinh, xem ra người trẻ tuổi này rất có gia thế.
Đường Sinh đi lên trước và nắm tay chào hỏi Hách Đông Minh, Vệ Danh Phủ, nhìn hắn như vậy mà hiện tại hắn mới mười tám tuổi sao? Thực không thể tin nổi.
Cam Tịnh cùng Trần Khiết, Tần Hiểu đều nhe răng cười, toát mồ hôi lạnh… Chẳng phải cũng đủ để giữ thể diện cho hắn sao? Ba hắn ta là ai?
Ông Nguyên biết một số người, cũng đi ra phía trước bắt tay Vệ Danh Phủ, Hách Đông Minh quay sang hỏi Vệ Danh Phủ:
- Đây là?
Lão Vệ xoay ghé mặt ở bên tai ông ta nói:
- Vị kia là con trai của Bí thư Đại Tân, là anh em với Cao Tiểu Sơn, đúng là toàn công tử đó.
Hách Đông Minh hơi hơi gật đầu, vị Bí thư Đại Tân kia, không phải chỉ Ông Cát Nghĩa chứ, Hách Đông Minh cũng biết nhưng không quen lắm, con cháu ông ấy ở cùng một chỗ với Đường Sinh cũng là bình thường, đều là con cháu của danh gia, lần này Tập đoàn Sở Đại tới đây, cũng có công lao lớn của Đại Tân, xem ra chính quyền Đại Tân cùng chính quyền Giang Trung đều kiên quyết dựa vào Tập đoàn Sở Đại, sau lưng tập đoàn đã có bọn họ chống đỡ.
Sau đó Hách Đông Minh dẫn Đường Sinh tới giới thiệu với Giám đốc Sở than đá cũng chính là một trong những Phó Chủ tịch tỉnh Vương Hướng Sư, chỉ là thấp giọng nói:
- Hướng Sư à, đây là Tiểu Đường, là con trai của Đường Thiên Tắc ở Giang Lăng, là một nha nội đó. Tiểu Đường, đây là Phó Chủ tịch tỉnh Vương kiêm Giám đốc Sở than đá.
- Chào Phó Chủ tịch tỉnh Vương!
Vương Hướng Sư chính thức bắt tay với Đường Sinh, ông ta nhận thấy lão Hách rất coi trọng người thanh niên này.
- Ừ, Tiểu Đường tôi tốt lắm, cậu đúng là người tài tuấn tú, con gái của tôi ngày nào cũng nói diễn viên Lưu Thiên Vương rất đẹp trai, tôi thấy cũng bình thường thôi, nếu cậu Đường đứng với anh ta thì chắc chắn là có thể vênh mặt được.
Không ngờ Vương Hướng Sư lại hài hước như vậy, tất cả mọi người đều mỉm cười.
Hách Đông Minh khoát tay, cười nói:
- Cái anh chàng Lưu Thiên Vương đó cũng không tồi đâu, lần trước đến Giang Trung tổ chức show biểu diễn cá nhân, còn quyên góp một ít đó, tuy nhiên, những ngôi sao lớn như thế này, chạy sô cũng kiếm rất khá, không phải nói chứ bây giờ giới nghệ sĩ đều rất thành công.
Chỉ nghe Hách Đông Minh nói như vậy là biết vị Phó Chủ tịch tỉnh này không ủng hộ một số hiện tượng trong việc biểu diễn của giới nghệ sĩ, ông ấy bóng gió nói về điều đó.
Đường Sinh cười nói:
- Cách bọn họ tổ chức biểu diễn vẫn còn kém một chút, đầu tiên là vé vào cửa đặc biệt đắt tiền, ít nhất cũng hết mấy nghìn một tấm, dân chúng sợ, còn vé rẻ hơn thì sao, phải đứng ở bên ngoài cách đó tới hai kilomet, ngay cả chân cũng không nhìn thấy, không bằng xem ti vi.
Thấy Đường Sinh vui vẻ nói chuyện cùng với những cán bộ lớn cấp tỉnh này, Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu ở gần đó đều che miệng cười, Hách Đông Minh, Vệ Danh Phủ, Vương Hướng Sư, Lỗ Hữu Khánh đều cười ha hả:
- Ừ, không bằng xem trên ti vi.
Đường Sinh vừa cười nói:
- Nếu cháu mở buổi biểu diễn sẽ không giống như vậy, trước đó sẽ mời một loạt các vị khách quý đặc biệt, ví dụ như Bí thư Tỉnh ủy, Phó bí thư, Phó chủ tịch tỉnh đều mời đến hết, sau đó xếp thứ hai là bộ máy Thành uỷ, những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, doanh nhân lớn, tất cả đều nắm tay vợ đến cổ vũ cho cháu, xem xong rồi dùng cơm, quần chúng bình thường thì mỗi người một chỗ ngồi, mỗi người xem được mười đồng tiền.
- Từ từ… Tôi nói này anh Sinh, người ta biểu diễn hát chính là để kiếm tiền, cậu biễu diễn hát lại còn phải lấy tiền từ hầu bao của mình là sao?
Đường Sinh trừng mắt, tiếp lời Cao Tiểu Sơn nói:
- Thật phí lời, người ta là Thiên Vương, tôi là cái gì chứ? Không tiền ai tới xem chứ?
Thật sự không thể nín được, Cam Tịnh cùng các cô đều che miệng phá lên cười, Hách Đông Minh, Vệ Danh Phủ, Vương Hướng Sư cũng đều không kìm được cười, Vệ Tư lệnh vỗ lên vai Đường Sinh nói:
- Khi nào cháu chuẩn bị biểu diễn hát, tôi sẽ kêu gọi mấy chục nghìn quân nhân ở quân khu tỉnh đi cổ vũ, mỗi người mười đồng cũng thu vào được hơn một trăm nghìn, chắc chắn là cháu sẽ thành công.
Hách Đông Minh lại cười ha ha.
- Không nên như thế… Bác Vệ, cháu âm điệu không được tốt, nếu hát có lẽ sẽ đến mức làm cho toàn bộ quân nhân của bác phải tới bệnh viện tâm thần thì đúng là có vấn đề lớn.
Có thể cùng các vị cán bộ lớn cấp tỉnh vừa gặp mặt đã đùa vui, thì mình phải tưởng tượng xem quan hệ của bọn họ sâu đậm đến mức nào chứ, thật là dọa người.
- Đường Sinh à, nhìn lưu vực sông ngòi này, trung tâm khí tượng dự báo mấy ngày tới đây sẽ có mưa to, địa hình Khánh Châu lại ở chỗ trũng, việc xây dựng đê điều khiến người ta không vừa lòng, chuyện Sở Đại tới cục Khánh Châu bác đã biết trước đó một hai ngày, nhưng phải đi cùng Vệ Tư lệnh đi thị sát đê trước, hạ du có mấy trăm nghìn dân chúng đang sinh sống tại hai bên bờ sông, nếu xảy ra vấn đề gì thì thật nguy hiểm, Khánh Châu à, những năm gần đây việc xây dựng còn kém lắm.
Hách Đông Minh nói rõ ý không vừa lòng đối với tình hình của Khánh Châu, công trình tu sửa đê điều lại thành ra vụn nát thế này, tiền không ít, mà lại thế nào đây?
Trong đầu Đường Sinh dường như không nhớ Khánh Châu đã từng có một thảm họa lũ lụt rất lớn, nhưng trong trí nhớ của hắn trước kia quả thực có một đoạn ngắn Khánh Châu đã từng bị ngập lụt, cụ thể thiên tai thế nào thì không nhớ rõ, bởi vì có một số việc đích xác là có khả năng đã bị che giấu, mình không tiếp xúc với phương diện này cũng không rõ ràng lắm.
Dòng sông lớn kia uốn cong kéo dài hướng về phương xa giống như nằm vắt ngang ở trong trời đất màu bạc, xa xa bờ ruộng ngang dọc tung hoành, những ngọn núi nhấp nhô, mây thổi sương quấn quanh, dường như cảnh tượng rất trong sáng, ánh mắt Đường Sinh nhìn sang hướng tây bắc, nhưng thấy xa xa nơi chân trời có một tia ô sắc nổi lên, nơi đó dường như cất giấu một điềm xấu khó lường, bây giờ hắn cũng không phải là người xem không hiểu được hiện tượng thiên văn, bởi vì hắn đã được kế thừa trí thức của ông cụ Ninh.
Rõ ràng trong một việc có thể phản ánh được bí mật, chỉ có điều người bình thường không nhìn thấy việc huyền ảo đó thôi, Đường Sinh cũng loáng thoáng có một chút suy tư động não, không thể nắm chắc một cách cụ thể. Ánh mắt nhìn từ gần ra xa, nhìn về những chỗ thấp hơn, thì đó là những dãy núi nằm chắn ở phía Tây Bắc, đó cũng là ranh giới với bên trong, vượt qua dãy núi đó chính là địa giới bên trong, núi cao hùng vĩ, bao quanh trùng trùng điệp điệp, tựa như một con rồng đang nằm.
Ở giữa những ngọn núi cao kia chính là ngọn núi Ngọa Long cao nhất, mọi người phía bắc gọi nó là đỉnh Ngọa Long, còn có điều gì đó liên quan đến điển cố trong truyền thuyết.
- Nhìn cái gì vậy? Tiểu Đường.
Đường Sinh quá chăm chú nhìn chằm chằm vào hướng tây bắc khiến cho Hách Đông Minh nghi hoặc.
Hách Đông Minh vì cái gì mà coi trọng cái nhìn của Đường Sinh như thế chứ? Trân thực tế hắn đã làm một số việc thật đáng kinh ngạc, đầu tiên là Tập đoàn quản lý thông tin Cẩn Sinh, sau đó là Tập đoàn Sở Đại, nhìn xem hai tập đoàn trong khoảng thời gian ngắn đã tích lũy khí thế dồi dào như thế nào? Dường như khí thế cũng ngất trời.
Đường Sinh không thu lại ánh mắt, rồi lấy tay chỉ ngọn núi phía xa xa, nói:
- Bác Hách có nghe nói qua về điển cố đỉnh Ngọa Long không? Tương truyền thời xưa một trong số chín người con của Long Vương phạm phải luật trời, Ngọc Hoàng hạ chỉ giáng tội, tiểu long kia liền hóa thành dãy núi hùng vỹ nằm ở phía tây bắc tỉnh Giang Trung, ẩn mình ngăn trở chống đỡ luồng khí lạnh từ tây bắc tràn tới, mấy nghìn năm nay nó hiên ngang trấn thủ ở địa phương này, có khi cũng tức giận, xem sự u ám bao quanh trên đỉnh có, chỉ ra rằng không hiện lên sự may mắn, mây giận hóa ác hình, tất sẽ có thiên tai.
- Tiểu Đường, bác Hách của cháu là người theo thuyết vô thần, có điều cháu tuổi còn nhỏ mà cũng biết xem hiện thượng thiên văn sao?
- Một chút ạ, có một thời gian ông nội đã truyền cho cháu, ông cụ đã từng nói qua, tướng ở trong tự nhiên mà hình thành, còn hình được tạo nên trên mặt đất, có một số sự vật ở bên ngoài chính là phản ánh điềm báo trước của thiên nhiên, người bình thường ai sẽ chú ý tới đó chứ? Trời có mưa nắng thất thường, người có họa phúc sớm muộn, ai nhìn thấu thiên cơ chứ? Ví dụ như trước khi động đất xảy ra cũng có các dấu hiệu xuất hiện khiến cho người ta có thể phòng bị, chỉ có điều không thể xác định chính xác thời gian xảy ra chấn động, khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày, cách đây vài năm không có ai tin tưởng rằng có thể dự báo trước trời mưa thời tiết thay đổi như thế nào, bây giờ cũng không thực hiện được sao? Máy bay hàng không cũng muốn biết chính xác được sự thay đổi của thời tiết, làm sao biết được vùng nào đang có sấm chớp, máy bay có thể bay hay không, cái đó cũng đã được nhân loại chinh phục, có vài thứ không phải không thể tin tưởng, chính là còn chờ tiến thêm một bước đi nghiên cứu và nghiệm chứng thôi, đúng không ạ?
- Ừ, cách nói này rất khá, so sánh rất có sức thuyết phục, ông nội cháu là một thế hệ hùng tài, tôi còn kém xa.
Đường Sinh cũng thông minh, anh không tin hắn cũng rất bình thường, hắn đem ông nội hắn ra mọi người tin hay không chứ? Mọi người không tin cũng phải nghe.
Đem những lời này gắn với danh tiếng của ông nội, đừng nói là Hách Đông Minh, ngay cả Vệ Danh Phủ cũng vô tình gật đầu, uy tín thật quá mạnh mẽ.
- Bác Hách, quan sát dòng sông lớn này gần đây, nhìn cảnh hai sườn đê đổ nhát, vừa nhìn là có thể thấy ngay việc thanh tra không đồng nhất, một đoạn bị sụp lún nứt ra nối liền nhau, cứ cho là cách nói mê tín một chút đi, đây là tướng của trời, hình của đất, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái, sau khi quan sát xong bác Hách cũng cho rằng đê đập này ngầm cất giấu một tai họa lớn, đây cũng là thừa nhận “hình của đất” thôi.
- Cháu đến đây đi loanh quanh là muốn nói cho bác biết và phải thừa nhận cái gọi là mê tín chứ gì? Ừ, lời này cũng là có lý.
- Bác Hách à, không quấy rầy mọi người thị sát đê đập phòng ngự nữa, cháu đi vào thành phố trước đây.
Đường Sinh thấy cần phải đi rồi.
- Được được, các cháu về trước đi, chút nữa chúng ta sẽ lại ngồi nói chuyện khác.
Hác Đông Minh lại bắt tay Đường Sinh.
Toàn bộ quá trình tiếp xúc cũng không dài, khoảng chừng chỉ có mười phút, nhưng mười phút này lại diễn ra một không khí Đường Sinh cùng các vị cán bộ lớn nắm tay trong tay, người này thực sự là một nhân tài, bất kể ở cùng ai, đều có thể đoạt được quyền khống chế bầu không khí, nếu để hắn trở thành diễn viên chính thì những người khác đều biến thành vai phụ, xem hôm nay, các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều là nhân vật làm nền cho Đường công tử.
Không có cách nào khác, nếu sinh ra mà không có phẩm chất làm lãnh đạo thì muốn giả bộ có giả bộ được không, lời nói cử chỉ đều khiến người ta tâm phục, đều vô tình đưa hắn trở thành diễn viên chính, khẩu khí quá mạnh mẽ, mọi người phục cũng phải phục, không phục cũng phải phục, đều phải như vậy.
Sau đó ba vị cán bộ cấp tỉnh đứng ở ven đường hướng về chiếc Mercedes Benz lao đi vẫy tay tiễn đưa, cảnh tượng này khiến người đứng đầu quân đội Khánh Châu Lỗ Hữu Khánh gượng cười.
Cam Tịnh, Trần Khiết, Tần Hiểu ba cô từ đầu đến cuối đều lẳng lặng đứng ngoài quan sát, nửa câu cũng không nói lên lời, đều hồi hộp đến mức đổ mồ hôi.
Nhưng Đường Sinh rất tự nhiên, mặc dù là cán bộ lớn cấp tỉnh cũng là bình tĩnh hòa nhã vui đùa hoặc nói chuyện cùng hắn, thậm chí còn nghe hắn, thật sự đáng nể, hắn mới mười tám tuổi sao? Hắn là cán bộ lớn sao? Rất có khả năng đó, Phó chủ tịch tỉnh Hách cũng nói là người theo thuyết vô thần, hắn còn phá hoại, luồn lách đi vào sự cứng rắn của người ta, kết quả Hách Đông Minh còn thừa nhận cách nói của hắn, có chút kỳ lạ thật đó!
- Tôi nói này, Tiểu Đường, tôi thực khâm phục cậu, cậu quen cả thường vụ, Phó chủ tịch, tư lệnh quân khu tỉnh như vậy sao?
Ông Nguyên cũng kính phục.
- Nhân duyên tốt nên mới được như vậy, trong cái thế giới này, đố mà không có ghen tị, còn tôi, cũng không có cách gì khác, đúng rồi, chị Nhu, chị Khiết, các chị chuẩn bị trước những tài liệu đó đi, sau này còn đảm nhiệm báo cáo với tôi, bằng không, sẽ bị trừ tiền lương, tiền thưởng cũng như vậy.
Trời, Cam Tịnh và Trần Khiết trừng mắt, sao lại thế? Vừa mới gặp đã muốn ra uy phủ đầu chúng tôi sao? Tốt lắm, cậu thật là được.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 3: An Lập Hoa Niên