Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Những sự kiện lớn phát sinh trong tháng 4 ở Khánh Châu đã qua đi gần bốn tháng.
Tân thị trưởng Vinh Quốc Hoa cũng đã được bỏ đi chữ “quyền chủ tịch”, Bí thư Lưu ngày xưa cũng không trở lại, Tỉnh uỷ chỉ khiêm tốn xử lý sự việc ở Khánh Châu, nhưng con đường làm quan của họ Lưu cũng kết thúc.
Nhưng tân Bí thư thành uỷ Khánh Châu không lo lắng đến người mới đến Vinh Quốc Hoa, bởi vì ông ta không quen với tình hình ở đây, Tỉnh uỷ thận trọng nghiên cứu, quyết định đặc cách Phó bí thư thành uỷ Từ Định Tuyên lên thay, nói là đặc cách vì lí lịch ông ta không tốt.
Thông thường, Phó bí thư được đi thẳng lên thành Bí thư rất ít, anh chỉ có thể đi làm Chủ tịch Thành phố, làm Bí thư thôi là quá lắm rồi.
Con đường làm quan ở đây chú ý nhất là tư cách và lý lịch, cái kiểu thăng tiến vượt bậc chỉ thấy ở những người có ô dù to lớn sau lưng chống đỡ cũng không có gì lạ, nhưng ở địa phương, anh không có ô dù to lớn nào mà lại vượt qua quy tắc trong giới quan chức, thì khó mà thuyết phục mọi người, bị chỉ trích cũng nhiều.
Song, Từ Định Tuyên Chủ tịch Tỉnh - Lương Cẩm Quang có liên hệ, nói ông ta là cán bộ của thể chế họ Lương cũng không ngoa, người này biết luồn cúi, tiếng tăm ở Khánh Châu cũng không tốt lắm, từ sau khi Vinh Quốc Hoa đến thì ông ta như người mắc nghẹn, vì Vinh Quốc Hoa đã chiếm chổ mà ông ta mơ ước lâu nay.
Ở văn phòng ngài chủ tịch thành phố, Đường Sinh và La Sắc ngồi trên sô-pha nhận tiếp đãi long trọng của Vinh chủ tịch, trưởng ban thư lý tòa thị chính Khâu Côn Sơn đích thân pha trà cho họ, đến khi Vinh Quốc Hoa đặt giấy tờ cần phê duyệt xuống, họ Khâu mới rời khỏi văn phòng.
- Hai ngày nay ta cũng hơi bận, tập đoàn Hoa Năng cậu biết không? Chủ tịch An Lục Dân của tập đoàn đó đột nhiên xuất hiện ở Khánh Châu.
- Ái!
Đường Sinh ngẩn ra, đừng nói An Lục Dân này rất giỏi nhảy nhót, bóng dáng hắn không đâu là không thấy, suy nghĩ thật nhanh, liền đoán được mục đích họ An đến Khánh Châu. Hắn đang nhắm đến công ty than đá Khánh Châu sao?
-Vậy sao? Cậu ba… An Lục Dân của Hoa Năng đến Khánh Châu, sợ là sẽ có ý với cục khai thác khoáng sản?
Họ Vinh gật đầu
- Có lẽ vậy, văn kiện Đảng của Tỉnh uỷ mấy ngày trước đã đưa xuống, thành phố toàn bộ phối hợp tập đoàn Sở Đại chỉnh đốn phạm vi sản nghiệp than đá, không chỉ có công ty tập đoàn công nghiệp than đá Khánh Châu, còn có tập đoàn than đá địa phương, có thể chỉnh đến đâu thì chỉnh hết, nhưng cho đến nay, chính quyền địa phương rất khó xử lý.
- Ây, điểm này con rõ, người ta từng là xí nghiệp trung ương, sau lại đưa về địa phương, mà về tỉnh chứ không phải thành phố, tạm chưa nói đến, con hỏi cậu ba, bên tập đoàn than địa phương chú có quyền lên tiếng chứ?
Bốn tháng qua rồi, Vinh Quốc Hoa vẫn chưa mở rộng sức ảnh hưởng của mình ra?
Cậu ba Vinh cười khổ:
- Hầy, rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương, đừng xem ta là Chủ tịch, nhưng chủ trì công việc ở đây mới thời gian ngắn, chưa làm được gì to tát, chỉ là khi vừa mới đến mượn lực lượng của con mà diệt trừ tên ăn hại họ Lưu. Nếu không có danh tiếng đó, tình thế hôm nay sẽ còn thê thảm hơn, dù vậy cũng là “bằng mặt không bằng lòng”, ngoài mặt thì một đám đều đồng ý, nhưng không ai thèm làm.
La Sắc Sắc nói vào một câu,
- Lôi một người ra khai đao thị uy vậy, tân quan mới nhậm chức phải làm cho bọn họ phục tùng hết mới được!
Họ Vinh giật mình, lắc đầu cười khổ:
- Đâu có dễ thế, sau khi bí thư tiền nhiệm xuống, thay bằng Từ Định Tuyên, người này là cán bộ địa phương nòng cốt tiêu biểu. Ông ta nắm công tác Đảng bộ, công việc tổ chức nhân sự nhiều năm, mạng lưới quan hệ rộng rãi, bây giờ lại được làm chính, một số cán bộ gió chiều nào theo chiều nấy cũng đã dựa vào y, ta cảm thấy ở đây có sức cũng khó làm, đi rồi một họ Lưu, lại ngồi lên một họ Từ.
Đường Sinh khẽ gật đầu
- Ừm, hay là phải từ thực tế công việc mà xây dựng uy tín, kết cấu kinh tế Khánh Châu con cũng không hiểu rõ, cậu ba kêu người chỉnh lý tư liệu tình hình xí nghiệp bên Khánh Châu, con cho cậu mượn La tổng hai ngày, để cô ấy giúp cậu phân tích tình hình, ngoại trừ phần sản nghiệp than đá, cậu xem những xí nghiệp nào cần chỉnh đốn hoặc tổ chức lại, thì đưa ra ý kiến, để La tổng và Cẩn Sinh đi liên hệ, ở Giang Trung này, Cẩn Sinh có thể thò tay đến mọi nơi.
Nhị thế tổ lại tức giận, “Dám ức hiếp người thân của nương tử ta à? Cọp không có uy thì cho rằng đều là mèo bệnh sao?”
Họ Vinh nghe thấy mắt sáng rực:
- Nếu Cẩn Sinh có thể giơ tay ra chỉnh đốn lề lối kinh tế ở đây, chính là sự may mắn muốn cầu xin cũng không được, mượn công ty quản lý đầu tư Khánh Châu mà nói đi, một đám giá áo túi cơm, ăn không ngồi rồi, không lo chuyện bao đồng.
- Cậu nói xem, bọn họ làm không được việc nào ra hồn cả, cả đám còn ăn cho mập, đi đến xí nghiệp này một ăn hai uống, không no không về.
- Nếu Cẩn Sinh đồng ý làm việc ở Khánh Châu, tôi tin chắc cục diện nơi này có thể được tháo gỡ.
Vinh Quốc Hoa cười nói.
- Đương nhiên, con là đến ủng hộ công việc của cậu ba, cậu trực tiếp nói chuyện với các ngân hàng lớn, nói với bọn họ muốn nhanh chóng giải quyết món nợ thì phải tìm tỉnh ủy, để tỉnh giúp họ liên hệ, tiếp xúc sơ bộ với Cẩn Sinh, bên cậu cũng tung hỏa mù, tiết lộ một chút về quan hệ với Cẩn Sinh, bọn họ sẽ hiểu rõ!
Họ Vinh cố sức gật đầu, nếu lôi kéo được vài tên đầu sỏ của ngân hàng tài chính Khánh Châu, uy tín của mình tất nhiên tăng vọt, đầu năm nay, mọi người đều nhắm vào Thần tài gia, xí nghiệp lớn đều đỏ mắt chờ mong ngân hàng, đó là con đường tiền tệ quan trọng nhất mà.
Kinh tế địa phương tốt hay không, phải xem mảng lĩnh vực kinh tế của anh có bao nhiêu công ty lên sàn chứng khoán, lấy Khánh Châu mà nói, có một công ty nào lên sàn không? Hình như có công ty than đá Khánh Châu lên sàn, nhưng người ta vẫn chưa đưa về thành phố quản lý, nó vừa lên sàn không lâu, vẫn còn non nớt. Tám cục khai thác khoáng sản của Giang Trung cũng lên sàn, nhưng đều chưa được chú ý, bởi vì gần đây giá than đang xuống, nhưng lần này sau khi tin tức tập đoàn Sở Đại muốn chỉnh đốn bát đại cục được truyền đi, tình thế đang chuyển biến, có thể đoán được, nếu chỉnh đốn thành công, sẽ là một Thành phố thịnh vượng.
Họ Vinh cũng cậy nhờ lực lượng của Đường Sinh quy hoạch kết cấu kinh tế Khánh Châu tốt hơn một chút, đưa một hai công ty lên sàn chứng khoán.
Công ty nếu lên sàn, chính là mở rộng thị trường đầu tư giao dịch, kết quả tuần hoàn tốt chính là làm cho lợi nhuận tăng mạnh.
Các công ty được Cẩn Sinh bồi dưỡng, sau khi đi vào quỹ đạo có thể quay về mua lại cổ phần nắm quyền, sau đó đưa tài sản không có hiệu quả lên sàn.
Như công ty quản lý vốn Cẩn Sinh, bản thân công ty không có khả năng lên sàn, tại sao? Vì Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh chính là dựa vào sự ủng hộ của ngân hàng mà vùng dậy, có một ngày tài sản của nó đều chuyển thành có lợi thì khác rồi, nhưng cái nàycần có thời gian để thay đổi tất cả, Cẩn Sinh muốn chuyển biến cũng khó, sự tồn tại của nó là khác thường.
Đường Sinh để Mai Chước nắm giữ Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh ở Giang Trung, từ từ thâm nhập sự ảnh hưởng, theo thời gian sự không ngừng tích lũy của cải sản nghiệp , sau ba năm, quản lý vốn Cẩn Sinh sẽ là chiến hạm bậc nhất Giang Trung, thậm chí còn vượt xa Sở Đại.
Hiện tại, quản lý vốn Cẩn Sinh cần phải từ từ triển khai hoạt động, có rất nhiều công việc phải làm, kết cấu một số sản nghiệp cũng sẽ không ngừng biến đổi.
Để Sắc Sắc ở lại tòa thị chính, ông Vinh bảo Khâu Côn Sơn dẫn cô ta đi tìm hiểu và nắm bắt tình hình các xí nghiệp ở Khánh Châu, ông ta thì đi với Đường Sinh, tiến cử hắn với Lưu Uyên Minh phó thị trưởng phân công quản lý tập đoàn than đá Khánh Châu, ông ta biết ý nghĩa việc Đường Sinh để La Sắc Sắc giúp mình giải quyết sự việc ở đây, chính là muốn tiếp xúc với những nhân vật đứng đầu ở ngành công nghiệp sản xuất than đá, cho nên mới giới thiệu.
Trước đây ông Vinh đã nói đến bằng mặt không bằng lòng, trong đám người đó gồm cả vị Lưu phó thị trưởng này, ông ta chừng 50 tuổi, cười tủm tỉm, rất khách khí, chẳng cần biết Đường Sinh xem ra có bao nhiêu thể diện, cũng là Vinh thị trưởng dẫn đến mà thôi, phải lên mặt chứ.
Nhưng khi họ Vinh vừa giới thiệu, nói Đường Sinh là người của tập đoàn Sở Đại phái tới trước, trong mắt y hiện lên một ánh nhìn hết sức ngạc nhiên.
Kết quả là bàn chuyện chính đi, anh ta nói đông nói tây với cậu rằng việc này khó, việc kia không dễ dàng, oải, công việc toàn bộ dễ làm thế sao, cần Phó chủ tịch như cậu rang khô lên ăn à? Thái độ gì? Đường Sinh cũng không nói nhiều thêm gì nữa.
Sau khi đi ra, hắn nói với họ Vinh một câu đầy thâm thúy:
- Cậu ba, con thấy bộ máy chính trị Khánh Châu phải làm phẫu thuật!
Trong mắt họ Vinh hiện lên ánh nhìn sắc bén, khẽ gật đầu
- Ừm, phải làm phẫu thuật, bằng không ta khó lòng khiến kẻ khác phục tùng…
- Được, cậu ba, cậu lập kế hoạch đi, muốn chỉnh thế nào thì chỉnh thế đó, thêm một luồn gió lốc cũng không sao, con đi gặp một người bạn đây!
Có được những câu này của Đường Sinh, họ Vinh cũng là mãn nguyện, hả hê, trong lòng ông ta biết rõ năng lực của người thiếu niên này lớn bao nhiêu. Ninh Hân trước đây cũng đã thông đường cho mình, ở tỉnh Giang Trung, không có việc gì mà Đường Sinh không làm được, bây giờ ngay cả Bí thư tỉnh ủy Lê cũng mời cậu ta ăn cơm đó thôi.
Lời nói của một nhân vật có ô dù vững vàng như vậy, họ Vinh không tin sao?
- Được, tôi sẽ làm trong sạch lại bộ máy chính trị.
Sau khi Đường Sinh rời đi, họ Vinh gọi điện cho Lý Chấn Bân phó thị trưởng kiêm cục trưởng cục thành phố, ông ta tương đương chủ tịch thành phố bên này.
Hàng đội trong giới quan chức rất quan trọng, anh đứng đúng đội thì tiền đồ thênh thang, anh đứng sai đội, con đường làm quan đi đứt, phần lớn cán bộ không muốn đứng vào đội ngũ, là do bọn họ mò không ra cửa, thấy không rõ tình hình, cho nên luôn đứng trung lập, an phận thủ thường.
Đến Khánh Châu, không thể không liên hệ với Cung Vĩnh Xuân một chút, nghe cô ta nói Tôn Dung hai ngày nay chuẩn bị kết hôn.
- Cậu đến thật đúng lúc, cũng đến tham dự đi.
Đường Sinh toát mồ hôi.
- Tôi không đi đâu? Thật ngại lắm.
Lần trước đến Khánh Châu, đến nay vẫn còn nhớ nữ pháp y xinh đẹp Tôn Dung.
- Chị của tôi, tôi sẽ không đi? Thật xấu hổ, cô thay tôi chuẩn bị một phần quà mừng, đừng nói tôi đã đến.
- Có cái gì đâu? Hiện thực cuộc sống chính là như thế, Tôn Dung càng thêm thực tế, cô ta kiếm người đàn ông có chút gia thế, phụ nữ không phải như vậy sao? Cậu cũng biết đó, Tôn Dung do tính chất công việc, truyền ra tiếng xấu, đều không ai dám đến với cô ta.
- Toát mồ hôi…vậy cũng không thể tự khiến bản thân chịu uất ức được? Cùng lắm thay đổi hoàn cảnh, làm lại từ đầu, thế nào cũng phải gả cho lão già đó sao?
- Tôi nói cô ấy rồi, bản thân cô ta do dự, còn không, việc đã đến nước này rồi, hối hận cũng đã muộn, cô ấy còn là trinh nữ à, lỗ lớn rồi, cậu đến thật tốt, tôi cho cậu liên lạc với cô ta, tôi nay đến chổ tôi, cậu xử lý cô ấy trước…
Phù, Đường Sinh còn nói với Cung Vĩnh Xuân, cô là cảnh sát nhân dân, sao có thể làm việc này?
Cung Vĩnh Tử đã gọi điện thoại liên hệ với Tôn Dung:
- Hazz, mỹ nhân, tình nhân của em đến rồi, đúng là ý trời, chị lập tức qua đón em, ừm ừm, chính là anh ta…em xuống lầu đi, một lát chị sẽ đến.
Tôn Dung cũng vui vẻ, Là Đường Sinh đến rồi? Muốn nói cô thật sự không thể quên Đường Sinh, hai mươi mấy năm đức hạnh bị hắn lấy mất, có thể quên được sao? Mấy ngày nay chuyện cô kết hôn, trong lòng rối rắm, cô làm vợ lẽ người đàn ông, có nên cưới không?
Bây giờ không lấy chồng cũng khó, bên nhà trai đang gây sức ép, sẽ chờ ngày mốt (thứ bảy) tiến hành nghi lễ kết hôn.
Cung Vĩnh Xuân sau khi tiếp Tôn Dung, liền gọi cho Đường Sinh, hẹn gặp mặt ở khách sạn nào đấy.
- Hôm nay cậu đem thân nộp cho cô ấy đi!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 3: An Lập Hoa Niên