Chương 508: “Xử” hay không?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Ngày hôm sau, Đường Sinh không rời Giang Lăng, mà ở nhà của Đường Cẩn, ý nghĩa lần trở về này dường như không lớn. Thực sự chính là cho ông Đường bên này thấy một sự xem trọng chân thành mà thôi, để ông ấy cảm thấy không phải là miễn cưỡng, cũng đích thân đưa ra lời mời với ông ta.

Thành phố Giang Lăng không có chuyến bay đến Tây Kỳ, chỉ có vài tuyến, đều là đi các thành phố lớn trong nước, như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, khi Đường Sinh đang suy xét để Mai Chước ở Nam Phong đặt vé chuyến bay chiều mai bay đến Tây Kỳ, thì Ninh Hân gọi điện thoại đến, mỹ nữ này không ở Nam Phong, bằng không sau khi Đường Sinh quay lại không thể không đến, cô đúng là cùng đi với Đinh Hải Dung đến Tây Kỳ, bây giờ Tây Kỳ gió nổi mây vần, ào ào vũ bão.

Đường Sinh cũng dự cảm có một trận cuồng phong đang nổi lên tại khu vực mỏ than đá phía tây Giang Trung, dĩ nhiên, đây chỉ đơn thuần là cảm giác.

Ninh Hân gọi điện thoại tới là nói cho Đường Sinh biết, hiện giờ cục diện Khánh Châu đã được củng cố, cậu ba của cô ấy gọi điện thông báo như vậy.

Cũng chỉ đề cập như vậy, tiếp đó là nói chuyện trêu đùa vài câu, Ninh Hân cũng không hỏi Đường Sinh khi nào đi Tây Kỳ.

Tại sao ư? Cô ấy nhắc đến Khánh Châu là có dụng ý, tình hình Khánh Châu đã ổn định thì có liên quan gì đến Đường Sinh chứ? Ha … đương nhiên có liên quan rồi. Chủ tịch Vinh đang đợi cậu đầu tư xây dựng thành phố đấy, trước đây cậu đã đồng ý rồi, ông ấy cũng không quên.

Cho nên khi Ninh Hân nhắc đến, bụng hắn đã có cân nhắc, cũng nhanh chóng quyết định tạm hoãn ý định đi Tây Kỳ. Khánh Châu không chỉ có cậu ba Vinh, còn có Cục khai thác khoáng sản Khánh Châu cục, một trong tám cục khai thác khoáng sản của Giang Trung, nó cũng là một trong những mục tiêu mà tập đoàn Sở Đại muốn thu mua, phải qua trước xem tình hình “buôn bán” chứ.

Sáng hôm sau, Đường Sinh tiễn Đường Cẩn và Tiểu Yên lên máy bay, để bọn họ về Nam Phong trước, và không quấy nhiễu hắn.

Sắc Sắc bên này cũng không có gì, tạm thời để Lâm Phỉ trông chừng là được. Cô ta chủ động đề nghị muốn cùng đi Khánh Châu, Đường Sinh làm sao từ chối?

Đi Khánh Châu không có máy bay, nếu không đi xe hơi thì chỉ có tàu lửa, bao nhiêu năm chưa ngồi qua tàu lửa, đi tàu lửa đi.

Đặt được vé giường nằm chuyến đêm, 10h đêm Đường Sinh và Sắc Sắc lên tàu, không đem theo ai, lẳng lặng đi trong đêm.

Xe lửa bên này có kém một chút, không có giường nằm đóng kín, chỉ là giường cứng bình thường, cũng chỉ có đoàn xe chạy từ thủ đô đến đây mới có loại hưởng thụ cao sang đó, Đường Sinh cũng không so bì làm gì, người này có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh.

Sắc Sắc chuyển sang ăn mặc giản đơn, sửa cách ăn mặc của một nữ doanh nhân thường ngày. Cuối cùng có cơ hội mặc quần soóc rồi, có thể để chân trần, thoải mái làm sao.

Chớp mắt đã gần đến tháng 8, thời tiết quỉ quái này nóng nực quá, may là hành khách trên tàu không nhiều, nhất là chuyến đi ngắn, người ngồi ghế nằm cũng ít, chuyến 10h đêm thì lại càng ít, toa này cũng chỉ có hai người bọn họ, ngược lại có thể nói chuyện thân mật.

- Sắc Sắc, về chuyện sóc xe (hành động quan hệ tình dục trên xe hơi) đó có bao gồm cả sóc tàu hoả không?

Vô vị quá, Đường Sinh nằm đó hỏi

- Xí, tên xấu xa, sốc xe lửa có cái gì đâu? Sao cậu không nghĩ tới sóc máy bay đi?

Sắc Sắc nguýt hắn.

- Hả, sóc máy bay à? Trên máy bay phải không?

Đường Sinh nuốt nước miếng:

- Toát mồ hôi, cô không nói thì tôi cũng thực sự chưa từng nghĩ qua, ở đó khó sóc lắm? Không có phòng đơn mà.

Cho dù là khoang cơ trưởng thoải mái như thế, cũng không cung cấp cho cô phòng đơn đâu, công khai mà sóc à? Toát mồ hôi.

Sắc Sắc cười cong mày, thấp giọng nói:

- Có phòng đơn đó, nhà vệ sinh, tuy hơi nhỏ, đứng cũng có thể sóc được mà.

Phù, Đường Sinh trợn mắt, một chân gác qua giường của Sắc Sắc. Sắc Sắc không gọi hắn qua cũng không ngăn lại được.

-Tôi nói này Sắc tổng, cô đã từng gặp một nam một nữ cùng vào nhà vệ sinh bao giờ chưa? Nếu như là hai ta, cô có dám vào cùng không? Có bao nhiêu ánh mắt đang liếc chúng ta chứ? Lại còn mấy cô tiếp viên cũng không phải để làm cảnh? Dù chúng ta có đem giấy chứng nhận kết hôn ra, cũng bị xấu mặt đó!

Sắc Sắc cười, dù sao cũng không có người ở đây, cô ta liền ngã vào lòng Đường Sinh, đắp chiếc chăn mỏng lên.

-Chúng ta ngủ cùng một chỗ có thể tiết kiệm một giường. Lần sau lại ngồi xe lửa chúng ta chỉ mua một giường thôi nha.

Ở trong chăn, tay của Đường Sinh không để yên, vốn trong mắt hắn, Sắc Sắc chính là “bà vú” đầu tiên, cảm giác sự đàn hồi của hai quả tuyết lê thật không thể tả được, ôm cô ta vào lòng, một tay ở trên, một tay ở dưới, chưa đến hai phút Sắc Sắc đã hồn phách điên đảo. Dù không trút bỏ quần áo, nhưng trang phục mùa hè quá mỏng, Sắc Sắc phía trên mặc áo sơ mi, phía dưới quần short chất liệu vải thô, không có dây lưng gì, chỉ có một nút đơn giản và đã bị Đường Sinh xử lý, sau đó tay hắn tiến vào trong.

-Ôi…không được giở trò lưu manh ở đây đâu, cậu tên xấu xa này.

Cả người Sắc Sắc gần như co rút trong chăn, chăn mỏng như vậy, cô ta gần như cuộn tròn ngồi giữa đùi Đường Sinh, dựa vào lòng hắn, hôn gáy và tai hắn.

-Tôi vẫn nhớ lần ở Thổ Khâu đó, băng thanh ngọc khiết Sắc tổng đã đứng mà “lên tiên”, còn một lớp quần mà đã làm ướt hết ngón tay tôi.

Sắc Sắc cũng không kìm được xấu hổ, đúng là biểu hiện mất mặt nhất của cô, cô nhẹ cắn vào tai Đường Sinh

-Cậu còn dám nói?

-Được rồi, Sắc tổng, không đùa cô nữa, xem cô cũng không chịu nổi rồi, lát nữa phát điên lên thì tôi thảm rồi.

Đường Sinh không dám đùa giỡn với sự lợi hại của cô ta, hắn cũng không chuẩn bị sóc xe lửa.

-Lần này đi Khánh Châu, cô có kế hoạch gì?

Sắc Sắc chờ hắn rút tay ra mời thở phào nhẹ nhõm, tên này không ngờ lại đem ngón tay ướt sũng cho vào miệng mút, hại Sắc Sắc vừa xấu hổ vừa trợn mắt giận dỗi.

-Tôi đi chơi cùng anh được không? Chưa có kế hoạch gì cả, anh lại không để tôi nhúng tay vào Sở Đại.

Cô ta không phải ghen với Uông Sở Tinh, chỉ là việc bên Sở Đại cô ta chưa hỏi bao giờ, cũng không thích hợp tham gia vào.

Đường Sinh ôm lấy người đẹp, gõ vào vầng trán trơn mịn của cô.

-Làm chủ tịch kiểu gì vậy? Còn là tay trái tay phải của tôi nữa? Trong đầu chứa toàn chất nhày à? Có muốn tới đây chơi cùng tôi không? Vậy được, để thiếu gia lấy ra để cho cô chơi thoải mái luôn.

Hắn làm thế lấn tới.

-Vậy tôi nghĩ, tôi nghĩ, đừng súc sinh như thế được không?

Sắc Sắc vội vã cản hắn, có giết tôi cũng không sóc xe lửa với cậu, mất mặt lắm.

-Ừm, cho cô 3 phút, bằng không sẽ ấn cô nằm sấp lên chiếc bàn nhỏ kia luôn.

Đường Sinh uy hiếp người đẹp Sắc Sắc.

Sắc Sắc nhún vai, đầu óc nhanh chóng hoạt động lại, tuy biết sẽ không bị ấn lên chiếc bàn kia, nhưng tên bại hoại này khẳng định sẽ dùng chiêu khác để trừng trị mình. Động não đi nào.

-Vậy đi, tôi, tôi nghĩ thế này, trước đây cậu đã đồng ý với chú ba Vinh, phải giúp ông ấy vực dậy kinh tế của Khánh Châu, nhưng đầu tư nhỏ khẳng định sẽ không có tác dụng lớn, còn đầu tư lớn, cậu lại không muốn quẳng tiền vào nơi nhỏ bé này, cụ thể cậu sắp xếp thế nào về việc phát triển bên đó, người ta cũng chưa nghe cậu nói qua.Tôi cũng chưa nghiên cứu tình hình ở đó, từ khi mới bắt đầu chính là đụng với Uông Sở Tinh, tiếp đó là Cục khai thác khoáng sản, một trong tám cục khai thác khoáng sản của Giang Trung, cậu nhất định phải đến đến tận nơi xem tình hình, nhưng cũng chỉ là tiếp xúc sơ sơ, phải đem toàn bộ tinh nhuệ hiện giờ của Sở Đại đến đặt ở phía Tây Giang Trung.

-Tôi nói này, Sắc tổng, cô lừa gạt tôi sao? Tôi nhờ cô nói kế hoạch phát triển, không phải nhờ cô phân tích tôi đến Giang Trung làm cái gì.

Mặt Sắc Sắc nhăn như trái khổ qua, lộ ra vẻ đáng thương:

-Người ta đâu biết, có thể nói ra gì nào?

-Củ chuối thật, cô có biết địa vị của cô bên cạnh tôi không? Tay trái tay phải thì làm cái gì? Xem ra đem cô đặt ở nơi Giang Lăng hoang phế cho rồi, tôi là bảo cô phóng tầm mắt nhìn ra toàn cục, mặc dù cô không tham dự kế hoạch sách lược lớn sắp tới, nhưng trong đầu cũng không nghĩ tới hả?

La Sắc Sắc vã mồ hôi, mắt sợ hãi không dám nhìn Đường Sinh, đúng vậy, có chút hoảng.

-Cho tôi thời gian mấy ngày.

- Bị cô làm tức chết!

Đường Sinh giương mắt.

- Xem đồng hồ xem mấy giờ rồi?

Không có cách nào, cũng không thể trách cô ta quá.

Sắc Sắc le lưỡi, mượn ánh trăng xem đồng hồ trên cổ tay thon, cúi đầu nói:

- Một giờ sáng, đi được ba tiếng rồi.

- Đúng không?

Đường Sinh hỏi theo một câu, Sắc Sắc liền đỏ mặt, nhịn không nổi phun ra một câu.

- Trên xe lửa không thể “xử” được đâu!

(Trong tiếng trung từ “đúng” ở đây với từ “xử” là đồng âm khác nghĩa nên trong trường hợp này Đường Sinh có ý muốn hỏi lại là: Một giờ đúng à? Thì Sắc Sắc lại hiểu là: Xử không?)

- Chết tiệt, tôi hỏi có phải một giờ đúng không?

Đường Sinh trợn mắt, Sắc Sắc sắp khóc rồi, cô ấy đã hiểu sai ý Đường Sinh hỏi.

- Một giờ có sớm một chút, hai giờ hãy “xử” nha.

Đường Sinh trợn mắt giận dứ nói:

- Chị à, đầu chị nghĩ cái gì thế? Tôi là hỏi thời gian, là một giờ đúng phải không?

Sắc Sắc cũng bốc hỏa, trừng mắt:

- Muốn xử thì xử, tôi sợ cậu sao? Cùng lắm thì để cho mọi người nhìn thôi mà.

Phì, Đường Sinh choáng, lấy hết sức bóp mạnh vào ngực cô ấy, cô ta thở dốc.

- La Sắc Sắc, tôi phục cô rồi!

- Tôi làm sao? Không phải cậu nói muốn “xử” tôi sao? Hai giờ cũng không được, muốn một giờ, một giờ thì một giờ vậy…

-Chị à, trách tôi, trách tôi không biết nói chuyện, chúng ta không “xử”, được chưa?

Đổi thành Đường Sinh muốn khóc, Sắc Sắc quá đáng yêu.

- Còn lâu!

Sắc Sắc phấn chấn, tung chăn mở cổ áo Đường Sinh

- Cậu nói xử thì xử, cậu nói không xử thì không xử sao? Cậu chơi tôi à? Được thôi, tôi thừa nhận, tôi không nỡ để cho cậu xử, cởi quần đi, đại thiếu gia, tôi kích thích cậu trước.

Bộp, bàn tay Đường Sinh vỗ lên người Sắc Sắc, cô ta kêu đau.

- Làm sao vậy?

Đường Sinh liếc nhìn đồng hồ trên tay Sắc Sắc, xem giờ rồi nói:

- Tôi tự xem giờ được rồi, không hỏi cô nữa, được không? Sớm nhìn thấy cô muốn bị “xử” rồi, còn giả vờ trong sáng không muốn sóc xe lửa nữa? Cho nên mới hỏi cô thời gian, cô liền liên tưởng đến việc đó, ý nghĩ gì đó?

Đến lượt Sắc Sắc trợn tròn mắt, sau đó mới phản ứng, xấu hỗ và giận dữ muốn chết, nghiến răng nghiến lợi vồ lấy Đường Sinh.

- Tên khốn nạn, chị liều mạng với cậu, cậu dám đùa giỡn với chị à? Cô ta vừa cắn vừa nhéo vừa bóp vừa đánh Đường Sinh.

Đường Sinh cười chảy nước mắt, sau đó Sắc Sắc cũng cười, cái gì mà xử với không xử chứ, chóng mặt chết rồi nè!

Sau đó hai người ôm nhau nằm xuống chiếc giường hẹp, hôn nhau thắm thiết, có nhiều lúc không phải chỉ muốn làm chuyện đó, giống như chỉ ôm hôn thế này cũng là một kiểu hưởng thụ, chăn che trên người cũng không sợ người đi ngang nhìn thấy, đôi tay Sắc Sắc thuần thục mở khóa quần Đường Sinh, lấy ra “khẩu pháo Ca-chiu-sai”, hứ, cũng cho cậu thấy lợi hại của “La thị niêm hoa chỉ” này.

Sau đó, là Sắc tổng rước hoạ vào thân, bị tên khốn nạn dùng chăn trùm lại, không kích thích cũng không được.

Đoàn tàu này siêu chậm, một ga nhỏ cũng dừng một lúc, vốn dĩ 3 giờ sáng là có thể tới ga, rốt cục trời sáng mới đến. Sắc Sắc thì ngủ một giấc ngon lành trong lòng người tình, có hắn che chở, Sắc Sắc hoàn toàn không lo lắng gì.

Hai người rời ga tìm hàng bán đồ ăn sáng ăn đại chút đồ. Đường Sinh cả đêm không ngủ, sức khoẻ hắn tốt, một hai đêm không ngủ cũng không sao, ngày kế vẫn có dáng vẻ mạnh mẽ như rồng như hổ , không thể nhìn ra trên mặt hắn một chút gì mỏi mệt.

- Cậu ba ạ, cháu là Đường Sinh, cháu đến Khánh Châu rồi…

Khoảng 9 giờ sáng, Đường Sinh mới gọi cho cậu ba Vinh.

- A…Sao trước khi đến không nói một tiếng? Muốn tập kích sao? Ha… được được, con đi thẳng đến uỷ ban luôn đi…

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 3: An Lập Hoa Niên