Chương 507: Sắc Sắc rơi lệ.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Chiếc máy bay nhỏ màu tro bay từ Nam Phong đến Giang Lăng không đến 50 phút,thì cơ bản lên rồi xuống là đến, nhanh thì có nhanh, chỉ là thấy khó chịu.

Sắc Sắc và Lâm Phỉ đi xe hơi ra phi trường đón họ, về lại nội thành thì cũng đã trưa rồi, Đường Cẩn đề nghị đưa cô và Tiểu Yên về nhà trước, bản thân Sắc Sắc cũng đồng ý, trong lòng còn đắc ý, bạn học Cẩn thật biết điều, tôi sẽ tận dụng thời gian thật tốt.

Nhưng mà Đường Sinh rối lắm, hắn nhìn thấy Đường Cẩn và Tiểu Yên khi xuống xe còn nháy mắt với hắn.

-Toát cả mồ hôi, tôi không phải bị “giết lén”, mà bị “giết công khai” rồi.

-Vậy đi, Sắc Sắc, buổi chiều không thì mời ông Đường ăn cơm đi? Lòng tôi nghĩ đến việc nghiêm chỉnh này.

Hắn đề nghị như thế.

La Sắc Sắc lườm hắn một cái

-Tôi đã nói chuyện với ông Đường rồi, buổi tối sẽ gặp mặt, buổi trưa chẳng có không khí gì cả? Hơn nữa, Đường Dục y cũng đã chạy về, cũng là chạy khắp nơi kiếm đầu tư, cũng tìm đến chỗ ông Đường, lão này chỗ nào cũng không bỏ sót, hừm, đại khái buổi trưa bọn họ sẽ gặp mặt, cậu đi xem cho vui à, tôi với Lâm Phỉ cũng có công việc báo cáo với cậu. Buổi trưa chỉ có ba chúng ta.

Nói đến báo cáo, Sắc Sắc nhìn hắn bằng đôi mắt quyến rũ, trong bụng Đường Sinh nghĩ:

-Tôi tiêu rồi, củ chuối thật, Cẩn ơi. Em thật nhẫn tâm “giết chết” tôi?

Mặc kệ trong lòng Đường Sinh rối rắm ra sao, Sắc Sắc và Đường Phỉ không biết, ôm lấy hắn đi ăn cơm ở nhà hàng Cẩn Sinh rồi về Cung, hiện giờ nơi này vắng vẻ, tạm thời do vài thư kí của Sắc Sắc quản lý, nhưng cho dù bọn họ đi, nội cung xa hoa này cũng không mở cửa.

Đường Sinh mượn cớ tắm rửa, nằm trong phòng tắm không ra, trách mắng một trận, bực bội một trận căn bản không phản ứng. Hắn không thể không ca ngợi chiêu điểm huyệt của nhà Đoan Mộc, muốn trốn cũng trốn không được. Sắc Sắc chủ động đi vào để phục vụ hắn, tận tình chà lưng, săn sóc.

-Này, cậu hôm nay có chút không bình thường hả? Vẻ mặt có vẻ khổ sở, sao ngay cả ý muốn này của tôi mà cậu cũng không có phản ứng?

-Tôi…

Đường Sinh còn muốn nói gì đó.

Sắc Sắc không nhịn nữa, cũng không bận tâm đến việc làm ướt chiếc váy mỏng, ngồi xổm xuống dụ dỗ tình nhân, bụng nghĩ, chẳng lẽ Đường Sinh đang lo chuyện tiền nong? Đến mức này sao? Được, xem tôi lợi hại thế nào, ai phải vờ vịt làm bộ cũng không tới phiên cậu đâu.

-Chuyện gì thế này?

Sắc sắc đã phát hiện ra dáng vẻ bất thường của hắn, “cái đó” của hắn mềm oặt.

Sắc Sắc ra sức vặn đùi hắn. Đường Sinh bụm mặt cười khổ.

-Không thể sao? Bị các cô kia vét sạch rồi sao?

-Không, không phải…là bị, bị “hậu cung trừng trị” rồi.

Đường Sinh giương mắt:

-Làm cho Đường Cẩn giận, cho nên cô ấy…

La Sắc Sắc nổi đóa.

-Hiểu rồi, là Đường Cẩn mượn tay tôi xử lý cậu sao? Được, vậy xem như cậu số khổ rồi…

Sau đó Sắc Sắc kéo Đường Sinh vào phòng, còn kêu Lâm Phỉ:

-Lâm Phỉ, đến chơi rồng rắn đi.

-Rồng rắn cái gì?

-Chính là trò chơi đầu đuôi nối tiếp đó.

-Đại gia nhà ta không phản ứng, đổi cô đến, tôi hưởng thụ.

-Cô ta không khách khí, cưỡi lên người Đường Sinh

Ngoan đi…đổi cậu kích thích tôi, hôm nay có cậu kích thích tôi.

Sắc Sắc trong lòng hừng hực, cô ta không trách Đường Cẩn, chỉ trách Đường Sinh.

-Cậu không phải lúc bình thường rất được đấy sao? Á? Sao đến lượt Sắc Sắc tôi thì cậu lại héo queo thế này?

-Bản lĩnh đàn ông của cậu đâu? Trước khi không đến tôi cậu không trêu đùa Đường Cẩn, đến đây rồi cậu lại đem trêu đùa cô ấy sao?

Thực sự trong lòng Sắc Sắc cũng có chút trách Đường Cẩn.

-Tôi nán lại Giang Lăng dễ dàng sao? Đàn ông đến một chút mà còn chơi đùa như vậy? Thật quá đáng mà!

La Sắc Sắc rơi lệ , vuốt ve cơ thể Đường Sinh.

-Đáng đời cậu, là cậu tự chuốc lấy, cũng đừng trách tôi thế này, tôi cùng cậu sớm nhất, tôi so với các cô ấy có kém ai? Sao khiến tôi chịu tội này? Tôi không phục!

Lâm Phỉ cũng nhìn ra vấn đề. Nhưng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của La Sắc Sắc càng cảm thấy bất thường, đứng dậy ôm lấy cô ta

-Sắc Sắc tỉ, làm sao vậy, đây là…?

Cô ta khóc, bấu víu vào Lâm Phỉ mà kể khổ:

-Chúng ta nán lại Giang Trung dễ dàng sao? Một đám toàn chạy theo săn đuổi đàn ông, chỉ có hai chúng ta không thân không thích, làm “thiếp” của người ta, một tháng không được một lần, trời ơi, làm thành thế này rồi quăng cho tôi sao? Tôi ti tiện như vậy sao? Ôi…không sống nổi nữa rồi, bị ức hiếp chết mất.

-Câm miệng.

Đường Sinh ngồi dậy hô lên, sắc mặt cũng không hoảng hốt, Sắc Sắc lập tức sợ im phăng phắc, Lâm Phỉ cũng sợ.

Đường Sinh cũng ngây ra một chút, chợt cười khổ:

-Phỉ tỉ, cô đi đón mấy người Đường Cẩn lại, nói là Sắc Sắc muốn nhảy lầu.

Lâm Phỉ há hốc miệng, hay là đi, La Sắc Sắc không náo loạn nữa rồi, nhưng vẫn khóc . Đường Sinh thở dài ôm cô ngồi trên đùi, lau nước mắt cho cô.

-Đã nói những cái gì vậy? Đường Cẩn có ý đó không? Tôi có ý đó không? Ừm.

Sắc Sắc uất ức thấp giọng nói:

-Không phải, không phải, là tôi sai, là tôi chọc cậu giận. Là tôi không biết thân biết phận, cho rằng người yêu của mình rất “sủng ái” mình, hóa ra là tôi tự mình đa tình, muốn làm nũng để đổi lấy một hai câu dụ dỗ, nhưng chỉ là sự tức giận, xin lỗi, thiếu gia, tôi xin lỗi cậu được không? Tôi cũng chỉ là bà vú tạm thời, tôi…

Đường Sinh bốc hỏa, hôn lấy môi cô.

-Tôi cho cô nói? La Sắc Sắc cũng ôm chặt Đường Sinh, dốc sức hôn nhưng dòng lệ vẫn chảy.

-Sắc sắc, không cần phải kêu tôi lấy tim ra cho cô xem chứ? Đường Cẩn cô ấy cũng không có ý đó, cô ấy còn nhỏ, cô không thể thông cảm à? Là cô ấy không suy xét tình cảnh của cô, cũng là tôi cho rằng Sắc Sắc cô có thể chịu được trò đùa này. Nay xem ra là tôi nghĩ sai rồi, tôi xin lỗi cô được không?

-Cô leo lên lại đi, tôi phục vụ cô một ngày được không? Trong lòng tôi có thể không có cô sao? Cô cũng tin chứ? Việc ở Giang Lăng bỏ qua đi, không cần cô để ý, đi với tôi, nửa bước cũng không được rời khỏi tôi, nghe rõ chưa?

Sắc Sắc hai mắt trắng dã, sợ hãi ôm lấy hắn

-Đại thiếu gia, chúng ta không chọc giận nhau nữa được không? Sắc Sắc yêu cậu nhiều bao nhiêu, trong lòng cậu cũng rõ. Sắc Sắc vì cậu có thể bỏ mạng, người ta chính là làm nũng, cậu đến mức phải gào lên thế sao? Tôi khinh cậu!

Hai người một bên quở trách một bên hôn tới tấp, Sắc Sắc tính tình bướng bỉnh, cô vùng ra, vuốt ve kích thích Đường Sinh.

-Nào, Đường Sinh, khẩu pháo Ca-chiu-sa mà không vào được thì không phải đàn ông.

Cuối cùng Sắc Sắc kích thích “khẩu pháo Ca-chiu-sa” của Đường Sinh, đừng nói, chưa đến hai phút thật đã cho vào được, Sắc Sắc mỉm cười:

-Cảm giác không tồi.

-Ha… ừm, vẫn là La “yêu tinh” của tôi lợi hại, ỉu xìu làm sao vậy? Ai có thể ngăn “khẩu pháo Ca-chiu-sa” của họ Đường ta?

Hai người vừa cười vừa la om sòm, ở trên giường hôn nhau chết đi sống lại, Sắc Sắc ra sức lắc lư eo và đùi của cô ta.

-Thiếu gia, không phải chứ? Tôi, tôi đã “lên tiên” rồi…La Sắc Sắc thở gấp, co giật điên cuồng…

-Nào, trước khi các cô kia tới, cô không “lên tiên” tám lần thì có lỗi với tình yêu của thiếu gia lắm…Lắc a lắc, chúng ta lắc…

Rất nhiều năm sau, cảnh tượng buổi chiều ngày hôm đó vẫn hiện ra rõ ràng trong tâm trí Sắc Sắc. Cô sẽ cười không thành tiếng.

Trước 3 giờ, Đường Cẩn và La Sắc ở một mình trao đổi với nhau, còn như họ trao đổi cái gì, Đường Sinh chẳng muốn hỏi đến, nhưng khi bọn họ tay nắm tay cười khanh khách, cùng xuất hiện trước mặt Đường Sinh, đủ biết giữa họ không có khoảng cách nào, hắn chính là cần cái kết quả này.

Ở Giang Lăng, Tiểu Yên đã không có người thân, anh trai và mẹ đều đã đi thủ đô, thủ tục chuyển trường của cô ấy cũng đã đến Nam Phong.

-Tôi với Tiểu Yên đi tìm Tú Tú, Tiểu Bàn, buổi tối có hẹn ăn khuya, cậu cũng phải đến đó.

Đường Cẩn và Tiểu Yên đã đi.

Sau khi bọn họ đi chỉ còn lại Đường Sinh và Sắc Sắc, Lâm Phỉ cùng nhau “lên tiên” từ 4h chiều đến khi Đường Dục gọi điện đến.

Lại một lần nữa gặp Đường tiên sinh, con ông ta cũng đi cùng, ngoài ra là Đường Dục và Đường Thiên Minh, đại ca mắt kính.

Lẽ ra Sắc Sắc và Lâm Phỉ cũng sẽ đến, nhưng việc ngoài ý muốn, bọn họ đến không được, nguyên nhân thì không nói nữa, dù sao cũng không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện ở bên đây.

Ông Đường rất xem trọng triển vọng của Sở Đại, khi trao đổi với ông ta, Đường Sinh cũng nhận thấy dấu hiệu này,…

-Việc điều chỉnh ở Giang Trung sẽ làm cho ngành công nghiệp sản xuất than đá Giang Trung xuất hiện tình thế hoàn toàn mới, bất luận là Tỉnh ủy hay là nội các chính phủ, đều chú ý và ủng hộ mạnh mẽ, đây là ngành công nghiệp cơ bản của quốc dân, điểm này ngài đã biết, cho nên, đầu tư không cần phải do dự đâu…

-Ừm, cậu Sinh, khi nào đi Tây Kỳ thì kêu tôi, tôi đi xem tình hình, cũng muốn cùng các sếp của Sở Đại ngồi bàn bạc một chút.

Lão Đường khá cẩn thận, xem ra lần này cổ phần đầu tư của ông ta sẽ không ít , ông ta muốn biết rõ toàn bộ tình hình của Sở Đại.

-Không vấn đề gì, bất cứ lúc nào ông cũng có thể đến đó, tổng giấm đốc Tinh cùng tổng giám đốc Hinh đang quản lý ở Tây Kỳ, tôi nán lại Giang Lăng một hai ngày nữa.

-Được, được, được, ngày mai tôi sẽ lên đường, đi xem địa thế tốt, ha…

Lão Đường quả nhiên gấp không thể chờ nữa.

Đường Sinh cũng không vội hỏi ông ta muốn đầu tư cổ phần bao nhiêu tiền, đợi đi đến đó, ông ta thấy toàn bộ tình hình, tự nhiên sẽ hạ quyết tâm lớn hơn nữa.

Sau khi Lão Đường và con đã về, Đường Dục lại mời “cậu” Đường đi tắm táp. Ông ta hiểu rõ sở thích của Đường Sinh, nói đến tắm, là một trong những thứ Đường Sinh yêu thích nhất, Đường Dục xem ra Đường Sinh thích tắm còn hơn tán gái, hắn không bao giờ cự tuyệt lời mời này.

-Người anh em à, bất luận là sự phát triển của Cẩn Sinh hay là vận mệnh của Sở Đại, đều khiến tôi kinh ngạc, từ không thành có, đến giờ phút huy hoàng này, tôi đều đích thân nhận thấy, hôm nay nói ra đây câu thành thực với người anh em. Tôi muốn được Cẩn Sinh thu mua.

-Ha…chú Dục không phải là người chịu khuất phục người khác, điểm này tôi hiểu rõ, có nói sai không?

Đường Dục cười khổ:

-Cậu Sinh, cậu cũng đừng chê cười tôi , “sạp hàng con” của tôi không thể so sánh với Cẩn Sinh hoặc Sở Đại, nó khác nhau như trời với đất, nên tôi mới đề nghị, tôi muốn dốc hết sức phát triển sự nghiệp giải trí, tiến quân vào giới giải trí trong nước...”

-Ôi, lão này, “chó sửa không được tật ăn phân”, là do bài thuốc bí truyền Vũ Đế khiến hắn tràn trề ý muốn chinh phục toàn bộ minh tinh của giới giải trí chăng?

-Nhưng mà nghĩ kĩ một chút, món lợi từ giới giải trí cũng không nhỏ, lợi nhuận cũng lớn đến kinh người, sản phẩm ghi âm và ghi hình có thể nuôi sống một đống người, đấy là còn chưa nói đến những cái khác, Đường Sinh khẽ gật đầu.

-Tôi không ý kiến gì, việc cụ thể ông tìm Mai Chước mà bàn.

-Mai Chước? Dường như vẫn cũng không thể nói rõ ra, mỹ nữ kia có thành kiến với Đường Vạn Long việc người vào trước là chủ, không muốn gặp Đường Dục, lại nói tiếp, cô và Đường Dục còn quan hệ thân thích, đây gọi là việc gì vậy?

Đường Dục cười khổ nói: - Vậy, với…nói chuyện với La tổng có được không?

Đường Sinh gật đầu:

-Đương nhiên, Sắc Sắc tỷ là Chủ tịch Giang Lăng Cẩn Sinh, nói với ai đều được, các cô ấy hiểu rõ công ty như nhau.”

Điểm này Đường Dục hiểu rõ, La Sắc Sắc cũng được, Mai Chước cũng thế, thậm chí là Uông Sở Tinh, bọn họ đều họ Đường.

Trong đêm, Đường Sinh gọi điện thoại cho cha, nói là ở Giang Lăng, Đương Thiên Thì vừa nghe:

-Con xuất quỷ nhập thần thật?

Bị ông già châm biếm một câu, Đường Sinh cười gượng:

-Ba, cụ thể tháng mấy ba đến ạ? Toàn bộ đã sắp xếp ổn thỏa rồi chưa?

-Ừ, cơ bản đã ổn rồi, cụ thể khi nào đi ba cũng chưa nói được, có thể cuối tháng 7, cũng có thể đầu tháng 8.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 3: An Lập Hoa Niên