Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh thật sự đã quên vị Hoa kiều giàu có đứng đầu Indonesia rồi. Ồ, đúng rồi, Giang Lăng vẫn còn ẩn một đại gia như vậy. Xem ra còn phải quay về Giang Lăng một chuyến, phải đàm phán tốt với Lão Đường kia, lúc đó cùng Bích Tú Hinh đánh giá tài sản của Lão Đường không thể dưới 5 tỉ đô la Mỹ, sau khi ông chuyển sang Indonesia, sau vài năm phát triển cũng rất đáng mừng, Bích Tú Hinh ước đoán tài sản của ông Đường, từ đó đến 2005 ít nhất cũng tăng thêm một tỉ, đương nhiên, đó là đô la Mỹ.
Tại sao nói như vậy? Vì chuyện công ty của Lão Đường ở nước M. lên sàn chứng khoán vô cùng sôi động, tích lũy vài năm là sự thật. Dù nói thế nào, vốn của ông lão này ước chừng trên 6 tỉ USD, lần này về nước ông cũng muốn đầu tư lớn trong nước, nhưng luôn luôn phải quan sát cẩn thận động tĩnh của kinh tế trong nước, vốn đã chuẩn bị ra tay rồi, nào ngờ tháng 4 Quốc vụ viện đưa ra một loạt chính sách, thắt chặt kinh tế tăng ổn định, đặc biệt là giới bất động sản suy giảm mạnh, coi như là lật lá bài tẩy lớn.
Kết quả đả kích lòng tin đầu tư của Lão Đường, ông thấy rõ tình hình kinh tế đi xuống, chịu ảnh hưởng của bất động sản, sản xuất tiêu điều là không thể tránh khỏi, các ngành bị liên lụy cũng giảm sút, vật liệu xây dựng yếu kém, gang thép suy yếu cũng dẫn đến giá than rớt xuống, đều là phản ứng dây chuyền, là tình thế hiển nhiên, không chịu sự chi phối của con người, có thể thấy sự linh hoạt, sắc bén của chính sách nhà nước.
Bất ngờ, mấy ngày trước, tỉnh Giang Trung đã phát đi tin tức làm phấn chấn lòng người, tập đoàn tài chính Sở Đại bỏ vốn hàng trăm tỉ để hợp nhất ngành than của Giang Trung. Vốn trăm tỉ là khái niệm gì? Rất nhiều người đều bị ngây người, càng nhiều người không tin? Tin vịt?
Vì thế, Lão Đường đã tìm gặp La Sắc Sắc ở Giang Lăng vì ông biết La Sắc Sắc và Chủ tịch Sở Đại Uông Sở Tình là bạn tốt. Cứ như vậy, Lão Đường lộ ra ý đồ, cũng từ La Sắc Sắc hỏi được tình hình của Sở Đại, chuẩn bị nhập cổ phần…
Đối với Đường Sinh mà nói đó là tin tốt, ừ, tin tốt trời ban, cháu thiếu tiền, Lão Đường, cháu đi Giang Lăng gặp người.
Buổi chiều, phái Trần Hướng Long lái xe chở Ông Nguyên và Tần Hiểu đi dạo Nam Phong, Đường Sinh ở Cung Cẩn Sinh bí mật nói chuyện với Mai Chước. Buổi trưa, Đường Sinh đi ăn cơm với ba mẹ Đậu Đậu, Đậu Vân Huy và Quan Cẩn Tú, nhân tiện sắp xếp một số việc cho Tiểu Đậu Đậu.
Quan Đậu Đậu có chút điên cuồng, cô ghen tị với Tiểu Yên, hậu sinh khả úy, Yên đúng là bị tên Đường Sinh kia khai phá rồi. Chính vì chuyện này, Tiểu Yên bị Đường Cẩn và Đậu Đậu phối hợp chỉnh lí, chịu không nổi liền thừa nhận đã bị Đường Sinh “phi lễ”. Ai bảo bản thân cô thay đổi lớn vậy, Đường Cẩn và Đậu Đậu cũng không phải ăn chay, tất nhiên nhìn ra sơ hở, Tiểu Yên cũng rất thành thực, kể lại toàn bộ. Hơn nữa, các cô là chị em tốt kết nghĩa kim lan, không dám không nói thực, ba người như một, cô cũng không thể phản lại lời thề.
Mấy ngày nay Tiểu Yên đều bị Đường Cẩn và Đậu Đậu “xem thường”, bị các cô gọi là “tiểu vú em” , “tiểu thiếu phụ”… Không thể phản bác lại, chỉ có thể chịu đựng, một ngày bị lôi ra đùa tám lần, dần dần cô cũng miễn dịch.
Đậu Đậu đã có cơ hội tóm được Đường Sinh, muốn “phi lễ” hắn, nhưng đến giờ khắc quan trọng chính cô lại sợ hãi, kết quả không làm ăn được gì.
Buổi chiều ở trường học, Đường Cẩn hỏi cô:
- Cô không phải nói muốn tên xấu xa đó sao? Sao vậy? Không dám xuống tay à?
- Tôi…tôi đến trước Yên, không ta tay được có tức không? Cẩn à, chúng ta cùng nhau “làm” hắn nhé? Cho thêm can đảm?
Đường Cẩn lườm cô, nói:
- Tôi không thể, hắn nhận lời tôi rồi, đợi một thời gian nữa, tôi cũng không lẳng lơ như cậu vậy?
- Xì, cậu chế giễu chị cậu sao? Không biết ai mỗi đêm đều nhắc tên hắn, ôm tôi ve vuốt, tôi không phải là đàn ông nhé? Cậu vuốt ve tôi có ích gì chứ?
Quan Đậu Đậu châm biếm Đường Cẩn, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cẩn đỏ bừng:
- Tôi vuốt ve cô? Xạo!
Tuy nhiên lúc các cô ở trường học thảo luận về vấn đề ve vuốt đó, Đường Sinh ở Cẩn Sinh Cung vừa vuốt ve Mai Chước vừa nói chuyện. Bạn học Tiểu Yên ở bên ngoài trông coi, trời ơi, tôi đang làm cái gì vậy? Canh cửa cho tên xấu xa?
- Ngày mai tôi đi Giang Lăng, trước hết giải quyết xong việc Lão Đường đầu tư, bây giờ chúng ta đang nghèo, thiếu quá nhiều tiền.
- Thật ra, Uông thị có ý muốn hợp tác với chúng ta, cậu có thể bàn bạc với Sở Tình và Uông gia, nhiều thì không dám nói, một tỉ, Uông gia có thể lấy ra được, ngoài ra có thể vay thêm tiền của các ngân hàng trong tỉnh, lấy danh nghĩa của Sở Đại không khó vay đâu?
Đường Sinh gượng cười nói:
- Chị không biết à? Hách Đông Minh đã nói qua điều kiện với tôi, để ông ta đi nói chuyện với ngân hàng trước, nếu Sở Đại tìm được ngân hàng trước, tài khoản ngân hàng của chính phủ sẽ không bán được, áp lực của ông ta cũng lớn, 20 tỉ, chúng ta không thể đoạt của ông ta được.
- Như tôi đã nói, hợp nhất tám Cục ở Giang Trung, cũng có thể kí kết và thanh toán tiền với từng nhóm, bọn họ không phải không muốn vàng thật, bạc thật, đúng không?
- Vâng, cái này tôi cũng nghĩ qua rồi, nhưng chúng ta muốn có số cổ phần khống chế, thì phải có thực lực, nếu không thì thất vọng ngay!
- Thật ra, nếu vẫn không được thì mượn tạm tám Cục, dù sao Cẩn Sinh bên này trợ giúp không nổi Sở Đại, tiền đều đổ hết vào thị trường chứng khoán rồi.
- Vâng, tôi biết, khoản tiền đó coi như không có đi, còn có thể làm khó tôi? Tôi bản lĩnh lớn mà? Đúng hay không?
- Ừ, cậu cứ nói khoác đi, tận tình khoác lác vào, dù sao cũng không đánh thuế mà…
Mai Chước cười khanh khách, sau đó lại bị Đường Sinh ấn chặt “tấn công” một hồi, cô cũng không dám kêu to, cắn lấy chăn mà thở dốc bằng mũi, không ngờ mình cũng có lúc thế này giữa ban ngày?
Biết được Đường Sinh trở về Nam Phong, Lê Hỉ Mỹ và Tạ Trường Quân mời cơm tối, hiện nay bọn họ càng ngưỡng mộ Nhị Thế Tổ vô công ồi nghề ngày xưa, ngay cả Lê Đại cũng ở nhà khen ngợi Đường Sinh hết lời, Lê Hỉ Mỹ tất nhiên càng xem trọng hắn.
- Tối nay có muốn đi chơi không hả? Anh dạo này bận không có thời gian, gặp nhau một lần thật không dễ dàng gì.
Tạ Trường Quân than thở, lúc ngồi cũng thỉnh thoảng nhìn công tử họ Ông kia. Đường Sinh không giới thiệu cụ thể, chỉ nói là bạn, nhưng Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung, trong lòng bọn họ không nghĩ như vậy, bạn bè? Bạn bè của anh e rằng không đơn giản vậy? Nhìn Cao Tiểu Sơn ở bên cạnh thì biết.
Thật ra, bọn họ cũng không rõ gốc gác của Cao Tiểu Sơn, nhưng vị Cao huynh này trừng trị người nào đó trong quân khu Tỉnh, tiếng tăm vang dội. Hôm nay đến để ăn cơm cùng Đường Sinh chính là Cao Tiểu Sơn và Ông Nguyên, nữ giới chỉ có Tần Hiểu, Đường Cẩn và Đậu Đậu, Tiểu Yên không đến.
- Chơi thì không chơi được đâu, ngày mai tôi phải bay rồi, muốn về Giang Lăng một chuyến, làm chính sự, gần đây rất bận rồi.
Ai cũng không dám cưỡng ép hắn, Đường Sinh nói bận là thật, chứ không phải không nể mặt mọi người, điểm này trong lòng mọi người ai cũng biết.
Quay về Nam Phong một chuyến rất vội vàng, trong Cẩn Sinh Cung có vài nhân tình còn chưa có cơ hội nói chuyện, sao có thể ra ngoài chơi?
Sau khi tàn tiệc, Cao Tiểu Sơn dẫn Ông Nguyên, Tần Hiểu đi rồi, hắn và Ông Nguyên rất thân, không ngờ cậu ta có cách đến Nam Phong.
Đường Sinh quay thẳng về Cẩn Sinh Cung, lặng lẽ chui vào phòng Ngọc Mỹ. Cô lại gọi Vương Tĩnh, kết quả là cả hai bị Đường Sinh “song phi”.
Ngọc Mỹ đào tạo mười sáu cung, hiện nay đều ở trong này, nhưng Đường Sinh đối với bọn họ một người cũng không quen, trên thực tế, bọn họ hầu hạ không phải là Đường Sinh mà là các cô ở đó. Các cô gái đó hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với Nhị Thế Tổ, trừ khi Đường Sinh chủ động.
Sau khi tắm xong Đường Sinh mặc quần áo nghiêm chỉnh, giả bộ như mới trở về, Mai Chước thay hắn che giấu Đường Cẩn, Đậu Đậu và Tiểu Yên, cô biết trước hết hắn đã chui về tìm Ngọc Mỹ và Vương Tĩnh rồi
- Cậu thực sự bận hả? Chị hỏi nè, cậu mệt không?
- Mệt, nhưng có cách nào đâu? Đàn ông đều muốn có một hậu cung thật lớn, dù bận thật cũng phải qua đây.
Đường Sinh hạ giọng nói nhỏ với Mai Chước:
- Nhưng đàn ông chỉ ngại nữ giới không đủ nhiều, loại tâm tính này thực sự phức tạp. .
Tay của Mai Chước ở bên dưới nhéo đùi hắn:
- Không biết xấu hổ! Tuy nhiên chỉ một hai người phụ nữ thực sự chịu không nổi sự “dày vò” của cậu…
- Mỗi lần tôi đều “thủ hạ lưu tình” với cô được không?
Đường Sinh phản bác, lúc bị Mai Chước trêu chọc, hắn cảm thấy không tức giận.
Kết quả của không tức giận là bị nhéo hai cái, sau đó, Đường Sinh liền chạy đi tìm mấy người Đường Cẩn, ba người đẹp mỗi người một máy tính, chơi game, trời!
- Tôi nói, các cô đều không cần học nữa? Không ngờ lại chơi game? Còn là phòng làm việc không hả?
- Có ạ, có ạ!
Đường Cẩn nhìn hắn bảo hắn ngồi ở ghế của mình, sau đó đặt mông lên đùi hắn:
- Tôi chơi một chút thôi mà, nhưng tôi là chị cả, chúng tôi hợp thành binh đoàn thiếu nữ xinh đẹp, hiện giờ rất mạnh, thành viên đã phát triển hơn trăm rồi, chỉ là thiếu một chút kinh phí hoạt động, cậu tài trợ giúp tôi!
Đường Cẩn nói xong đột nhiên ngửi cổ hắn:
- Ồ, vừa tắm xong à?
- Ồ… cái đó, tắm qua loa.
Đường Sinh nôn nao, cái đó cũng có thể ngửi thấy hả? Ngày càng không dễ lừa rồi.
Đường Cẩn hừ một tiếng:
- Yên, cho hắn bay lên giường nằm theo tư thế, tôi xử lí hắn trước, nhất định vừa rồi hắn không làm việc tốt.
- Nào có!
Đường Sinh vội ôm lấy eo của Đường Cẩn:
- Hê, game này hình như tôi đã chơi qua, để tôi dạy cô…
- Đừng chen vào, thành thực khai ra chưa? Trước khi đi tắm làm gì?
Đường Sinh bỏ chuột ra, chống cằm.
- Cái đó, Cẩn học tỉ, tôi chuẩn bị bỏ ra mười nghìn tệ trang bị lại phòng làm việc của các cô, ồ … Không phải, là trăm nghìn.
Tiểu Yên lại đây, nhìn đầu vai Đường Sinh
- Hai trăm nghìn cũng vô ích, chúng tôi sớm đã vay của Mai tỉ rồi, cậu trả nợ ngay đi. Còn bây giờ, đi, chị cả của chúng tôi muốn xử lí cậu, không phải đợi tôi động thủ nhé?
Đường Sinh không sợ ai chỉ sợ Tiểu Yên.
Vì sao vậy? Thủ pháp trừng trị của cô nàng này rất hại người, nếu để cô điểm huyệt, chỉ có thể bất động “hưởng thụ” thôi.
Hai phút sau, dù Đường Sinh nói lời hay cũng vô ích, dưới sự chỉ huy của Đường Cẩn, ba người đẹp vây quanh một tên khốn trên giường, ừ, quần áo nhất định bị lột sạch rồi, còn bị tập kích thủ pháp khống chế:
- Không có cách nào, bạn học Đường Sinh à, muốn nằm cùng chăn với cậu, lại sợ cậu ngủ không ngon, vì vậy mới nhờ Tiểu Yên giúp cậu một tay.
Rồi Đường Cẩn chui vào trong trong an ủi Đường Sinh. Đậu Đậu và Tiểu Yên không lên giường, hai cô còn mải vui chém giết trong game, xem ra các cô nghiện rồi.
Đèn trong phòng tắt rồi, chỉ có ánh sáng của màn hình máy tính, trên giường cũng rất tối, hai người chui trong chăn mỏng hôn nhau, Đường Cẩn còn sờ sờ, quả nhiên thủ pháp điểm huyệt rất lợi hại, vật xấu xa của hắn mềm như bông, nhưng vẫn “đầy đặn” như trước, rất hay!
- Bạn Cẩn, cậu hại tôi hả?
Đường Sinh khóc không ra nước mắt, hắn ôm chặt lấy thân thể non nớt đang nóng ran của Đường Cẩn.
- Không có, tôi cảm thấy như thế rất vui, dường như kẹo bông vậy!
Đường Cẩn cười rạng rỡ:
- Tôi nói với cậu, đừng cho rằng tôi không quản được cậu, chỉ là không thèm quản thôi, chuyến đi Giang Lăng này, tôi muốn mượn tay La Sắc Sắc xử lí cậu, để cậu nếm thử lợi hại của chị Cẩn này, ngày mai dẫn tôi và Tiểu Yên cùng đi.
Đường Cẩn luôn luôn dịu dàng như nước càng ngày càng vui vẻ cũng càng ngày càng khôi hài.
Mượn tay La Sắc Sắc chỉnh mình? Ý là đem mình cứ như thế này giao cho Sắc Sắc sao? Vậy chị Sắc Sắc không phải muốn xử lí chết mình hả?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 3: An Lập Hoa Niên