Chương 510: Làm sao để đối phó với lưu manh?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Khi lại nhìn thấy hai cô tình nhân ở Khánh Châu, Đường Sinh cũng có chút khó nói, nói thế nào đây, Cung Vĩnh Xuân sáng sủa, không câu nệ, rất tuỳ tiện, hút thuốc uống rượu đều không e dè, chưa từng có ai như thế.

Đúng là phong cách độc đáo, tạo nên một Cung Vĩnh Xuân quyến rũ đặc biệt, cô ta cũng không trói buộc hắn, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Đường Sinh, mỗi khi nhận được tin của cô ta, trong lòng Đường Sinh cũng cảm thấy ấm áp, hôm nay gọi điện cho cô ấy, thì có thể nghe thấy sự vui mừng bất ngờ của Cung Vĩnh Xuân ở đầu dây bên kia, như sợ Đường Sinh nhìn thấu, cô vẫn ra vẻ chẳng hề để ý.

Đúng vậy, Cung Vĩnh Xuân rất kiên cường, ít nhất ngoài mặt và đầu lưỡi là như vậy, cô ta không cần đàn ông nhớ mong mình, tận đáy lòng ẩn giấu sự cô đơn, nhưng trước nay không bộc lộ ra, từng đêm trống vắng, cô tự chuốc say chính mình, sau đó… Đó là Vĩnh Xuân, một người con gái tự giữ sự cô độc và trống vắng để hưởng thụ.

Hiện giờ Cung Vĩnh Xuân không còn ở đơn vị cũ, cô được điều vào sở trọng án hình sự, thăng chức thành Phó cục trưởng, thực sự chỉ là cấp phó phòng, nhưng có quyền lực hơn trước đây, trước đây là cấp tổ trưởng, hiện giờ thành cán bộ công vụ cấp thấp nhất, cũng xem là đã thăng quan.

Với Tôn Dung thì chưa nói được tình cảm gì, lúc ấy chỉ là sự tiếp xúc bất đắc dĩ, đứng ở vị trí của cô ta, cô ta vì công việc mà hiến dâng sự thuần khiết, đương nhiên, cũng là nhìn Đường Sinh vừa mắt mới hiến dâng, cô ta cũng lựa chọn đường sống, bởi vì chưa tiếp xúc nhiều, cho nên chưa có tình cảm, chỉ đơn thuần giải quyết vấn đề sinh lý, làm sao có thể nói được cảm tình? Từ góc độ luân lý đạo đức, trinh tiết của cô ta đã thuộc về Đường Sinh, nói cách khác, cô ấy họ Đường.

Đường Sinh sợ nghe thấy tin cô ta lập gia đình, trong lòng cũng có chút cảm giác khác thường, nói thuần khiết cũng không phải, nói không thuần khiết thì lòng hắn cũng có chướng ngại, không phải tính độc chiếm của hắn quá mạnh, chỉ là hắn có tư duy thói quen như thế, kiếp này hắn không dễ dàng đụng vào đàn bà, nhưng mỗi một người đi qua, hắn đều muốn mình được độc chiếm, mặc dù trong lòng vẫn hy vọng các cô gái sau này có thể lập gia đình và bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng mà, cảm xúc thản nhiên tích tụ cũng không biến mất, mặc dù không gây trở ngại cho hắn, nhưng cũng có ảnh hưởng, cái nồi của nhà mình bị người khác xài, đồ vật cũng không phải chuyện này à, nhưng cũng không thể đem hạnh phúc một đời con gái buộc lên người mình, anh không cho người ta danh phận được, anh không cho người ta gia đình được, người ta ra đường không ngẩng nổi đầu với thiên hạ, tôi có thể ích kỷ như vậy được không?

Thế đó, Đường Sinh đối với người con gái tiếp xúc sơ cũng cố gắng xóa mờ tình cảm, còn cảm tình sâu đậm khẳng định sẽ độc chiếm, ích kỷ thì ích kỷ, không thể “thả” các cô ấy đi, như La Sắc Sắc, Ninh Hân, Mai Chước, Ngọc Mỹ, “thả” không? Có “thả” các cô ấy cũng không đi!

Còn Tôn Dung, cũng chẳng xem Đường Sinh là nơi dựa dẫm, cô ta cũng không hiểu rõ Đường Sinh, chỉ là nghe Cung Vĩnh Xuân nói hắn là người có thể có chút gia thế, nhưng tuổi tác như thế, đơn giản chỉ là dựa vào gia thế mà thôi, không phải là người đàn ông có thể nương tựa, hắn còn là đứa trẻ, cô hy vọng hắn đến chiếu cố cô sao? Đó không phải là ăn nói xằng bậy sao? Cho nên, thái độ của cô ta với Đường Sinh, luôn không nghiêm chỉnh thẳng thắn.

Mặt khác chính là biết Cung Vĩnh Xuân và Đường Sinh có quan hệ, chỉ là hâm mộ cô ta tìm được tình nhân trẻ tuổi đẹp trai, nhưng cũng không thấy Cung Vĩnh Xuân dính dáng gì với Đường Sinh, chỉ là gặp nhau, lăn lộn trên giường một hồi, vui đùa, đừng nói tới quan tâm săn sóc.

Trên đường đến Cung Vĩnh Xuân đã nói, cô nếu đem thân xác tinh khiết cho lão già kia, thì đầu cô chắc là bị cửa đập vào rồi.

Tôn Dung cũng toát mồ hôi, nhưng tôi cũng không phải đứa con giá tuỳ tiện? Đã đến bước nàyphải làm thế nào? Trước khi cưới thì hư thân trước?

Sau đó Cung Vĩnh Xuân đã nói, tình nhân có quan hệ bằng miệng của cô đến rồi, lợi cho cô quá, Tôn Dung càng toát mồ hôi, trời ạ, tôi cho hắn “xử”, ngày mốt tôi có thể đi lấy chồng sao? Tôi sợ rằng đến xuống khỏi giường cũng không xuống nổi nữa, tên súc sinh đó không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi đâu.

Hơn nữa, việc này chưa từng nghĩ qua, mặc dù đang chuẩn bị đi vào con đường hôn nhân, cho lão già một sự kinh ngạc, có lẽ có thể đổi được sự đối tốt của y với mình sau này, phụ nữ lấy chồng chẳng phải chỉ mong điều nay sao? Đàn ông trong nhà nâng niu là đủ rồi, cầu mong cái gì nữa?

Ba người dùng cơm bên trong, Tôn Dung ngại ngùng nói chuyện với Đường Sinh, chủ yếu Cung Vĩnh Xuân kéo cô ta theo cho Đường Sinh săn đuổi, cô ta thấp thỏm không yên, còn đang do dự, đang đấu tranh tư tưởng lần cuối, Đường Sinh cũng không dám bắt chuyện, hắn không muốn phá hỏng hạnh phúc người ta. Đang ăn Tôn Dung xin phép đi vệ sinh, Cung Vĩnh Xuân liền nói:

- Ôi, cũng không phải tôi ép buộc gì đâu, thực sự là tôi không muốn để cô ấy lấy gã kia, mấy ngày trước bên sở có hành động, kiểm tra đêm một số mặt bằng, tôi mang đội đến càn quét một trung tâm tắm hơi, thì bắt được lão đó. Ai da, cậu không nhìn thấy cảnh đó, khi cảnh sát xông vào, lão ta chơi song phi, đè lên hai cô gái…việc này tôi không thể nói với cô ấy, loại lão già này sẽ giao trái tim cho vợ nắm giữ sao? Ai tin?

Đường Sinh lại muốn ói một cái, khốn khiếp, nói gì thì Tôn Dung cũng là phụ nữ có quan hệ bằng miệng với thiếu gia ta, thật là món hời cho lão già lưu mang không biết thưởng thức, đừng nói nửa đời sau cô ấy thế nào, chính là hiện tại Đường Sinh cũng ghê tởm giống như nuốt phải ruồi nhặng.

Thật sự gả cho người yêu cô, thật lòng nghiêm túc xây dựng sự nghiệp, Lão tử ta không phải cũng được an ủi phần nào rồi?

Nhưng lại cứ muốn để phân chó dính lên, thực sự là chịu không nổi, xem ra chuyến đi đến Khánh Châu này không ngờ gặp phải sự việc này? Không đến thì đã không biết rồi, chết tiệt, giờ biết rồi mà vẫn ngồi yên được sao, khốn nạn? Đường Sinh thực lo lắng không yên.

- Thế nào? Ôi… Cô ấy đúng là cô gái thuần khiết chỉ làm việc đó với cậu thôi, cậu đứng nhìn cô ta bị lão kia làm tàn đời à?

- Ôi…ớ, tôi có thể làm được gì chứ? Người ta dù sao cũng là lập gia đình chuyện đại sự cả đời, tôi lại không thể cưới người ta, đúng không?

- Đúng cái đầu cậu ấy?

Cung Vĩnh hừ một tiếng

- Tên cô ta cưới là người sao? Là lưu manh có được không? Là người thì tôi còn nói làm gì.

Đường Sinh cười khổ

- Mặc dù muốn cứu vớt cô ấy cũng không nhất thiết phải làm chuyện đó? Đàn bà của tôi đã có một đống rồi…

- Tôi biết cậu có một đống, tôi cũng không trói buộc cậu, Tôn Dung cũng sẽ không như thế, cậu đã nói chuyện với cô ta rồi, giờ tiến thêm một bước nữa cô ta có thể chấp nhận, đừng lề mề nữa, đêm nay luôn đi, cô ta không đồng ý thì tôi ấn vào, cậu xử lý cô ta cho tôi, có gì đâu?

Phù, Đường Sinh trợn mắt

- Cái gì thế, khụ khụ, việc này không thể cưỡng ép được đâu? Hậu họa khó lường…

- Có hậu họa gì chứ, tôi nói nè, cho cậu “xử”, cô ta nhất định không hối hận, nếu mà gả cho gã đó, không được một tháng cô ta chắc chắn hối hận, một tháng cũng đủ để một lão lưu manh chơi chán một cô gái rồi, sau đó sẽ đối xử như một bà luống tuổi.

- Không tốt đâu, tôi cũng không dám làm chuyện như vậy, thế mà cô lại nghĩ được ra, cô là cảnh sát, sao có thể để tôi làm mấy chuyện này sao?

- Đúng vậy, đây là cách chúng ta cứu người, Tôn Dung đối mặt với chuyện lớn có lúc do dự không quyết đoán, trực tiếp cho cô ta một phát khẳng định không việc gì, tôi không tin, lên giường với cậu rồi cô ta còn cưới được sao? Hehe ... không việc gì, cậu “xử” cô ta đi, tôi phụ trách giải quyết hậu quả!

Đường Sinh rối rắm, cười khổ nói:

- Ớ, tôi cảm giác chúng ta còn ác độc hơn Tây Môn Khánh và Vương bà bà, lại còn vô liêm sỉ nữa…

- Bản chất không giống nhau chứ, chúng ta là cứu người, hơn nữa Tôn Dung còn chưa cưới mà, cậu đâu có tội gì, tôi càng không có tội, sợ cái gì?

Một hồi, Tôn Dung quay lại, còn dẫn theo một người, đến ba mươi tuổi, xem ra đã ngà ngà say, có lẽ là người quen gặp ở khách sạn? Cung Vĩnh Xuân nhìn y, mặt hơi biến sắc, Tôn Dung cũng liếc cô cười khổ, tình cờ thôi.

- Ai đây?

Người này liền lên tiếng:

- Chao ôi, Trưởng phòng Cung cũng ở đây à, haha, được được, nào nào, uống một ly, chị dâu tương lai của tôi hóa ra đang ngồi với Trưởng phòng Cung, tôi cứ nghĩ người nào dám dụ dỗ cô ấy chứ, ở Khánh Châu có người như vậy không? Haha…

Chỉ hai câu nói, tràn đầy sự khinh miệt đối với Đường Sinh, vừa tiến lại đã nhìn thấy công tử bột Đường Sinh và Cung Vĩnh Xuân ngồi kề bên nhau, chó má, hóa ra đại cảnh sát Cung cũng nuôi một thằng, hừm, không tệ, thật đẹp trai, trai bao loại tốt.

Y là em của người mà Tôn Dung sắp lấy? Y cũng hơn ba mươi rồi, anh của y càng già hơn? Còn rất kiêu ngạo nữa.

Đường Sinh cũng không phản ứng, xem như y sủa bậy, vẫn như cũ thong thả ăn cơm của mình, vờ không nhìn thấy y.

Cung Vĩnh Xuân cũng không có phản ứng với hắn, bỉu môi nói,

- Là Lưu tổng tiền nhiều thế lớn đấy à, uống một ly thì miễn, tôi không tiếp rượu.

-Ha!

Họ Lưu ngồi xuống cạnh Cung Vĩnh Xuân, liếc mắt nhìn Đường Sinh, lại nói với cô ta:

- Trưởng phòng Cung, Lưu mỗ tôi là người sáng suốt, ở Khánh Châu là người có số có má, chẳng ai dám làm mất thể diện của tôi, còn cô, quan hệ với chị dâu tương lai của tôi cũng tốt, có gì tôi cũng xí xóa, ví như nuôi tên mặt trắng này, tôi cũng sẽ làm bộ không biết, haha…người mà, cũng phải sống, cũng phải hưởng thụ chứ!

- Ừ, cho dù tôi nuôi một gã mặt trắng thì sao chứ, liên quan gì đến ông? Cần ông bỏ tiền sao? Ông nói mà làm lão nương đau hết cả mông…

Cung Vĩnh Xuân thay đổi sắc mặt, phun một câu chửi, nhìn sang Đường Sinh ra hiệu, đánh hắn đi, còn đợi gì nữa? Tôi cổ vũ cho.

Đường sinh cũng đang buồn bực trong lòng, không ngờ ở đâu đến cái hộp trút giận, thật hay quá, để lão tử ta trị ngươi trước đã.

Hắn giơ tay lên, đập bể ly rượu, xoảng, đập vào mặt gã họ Lưu, ly thủy tinh rất cứng, lại thêm dùng lực mạnh, máu kìa, cừ thật, Đường Sinh khiến họ Lưu hét la thảm thiết, hắn lại đứng dậy đi tới.

Cho một đấm vào đầu gã họ Lưu, lại tát vào miệng hai cái bốp bốp:

- Vinh hạnh cho ngươi quá, thiếu gia lâu rồi chưa động thủ đánh người, ngứa ngáy quá, mày nói mày là cái thứ gì? Dám lên mặt giở trò lưu manh với Phó sở trưởng hình sự à? Đúng là khốn nạn?

Thừa dịp lúc hắn đang che mặt, Cung Vĩnh Xuân cho hắn thêm một cước, cho biết thế nào là dữ tợn, đi chết đi!

Họ Lưu khóc òa, hai cái tát một ly rượu cũng lấy nửa cái mạng của hắn, đầu óc choáng váng, một cước đá thẳng vào hắn, lúc đó hắn miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược ngất đi, Cung Vĩnh Xuân chưa hết tức, lại cho hắn hai cước.

- Lão nương kêu ngươi khoác lác sao?

Giẫm đạp xong cô ta gọi điện thoại về sở:

- Cho đến đây mấy người, chổ tôi có một tên lưu manh.

Tôn Dung suy sụp:

- Tỉ à, thế này là thế nào? Tôi chẳng hiểu gì hết?

- Cô chẳng hiểu gì sao? Hắn giở trò lưu manh với sở trưởng Cung, bị em kết nghĩa của cô ấy đánh một trận, thế thôi.

Cung Vĩnh Xuân còn lâu mới sợ, hồi đó bao nhiêu việc lớn? Lưu bí thư cái gì, Lưu Nhất Tỉ cái gì, tất cả đều bị người đàn ông của ta xử lý, việc hiện tại Uông Sở Tinh nở mặt nở mày thế kia đều phải xem sắc mặt của hắn, tôi không tin hắn để yên việc này, đạp chết tên khốn nạn này đi.

- Vậy, buổi chiều tôi có phải đi cùng cô đến cục làm bản tường trình không?

Đường Sinh cũng cười khổ, đây là cần thiết mà.

- Đương nhiên, đối phó lưu manh chúng ta phải dùng thủ đoạn càng lưu manh hơn, đây gọi là lấy hung bạo thay hung bạo.

Cung Vĩnh nháy mắt với hắn.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 3: An Lập Hoa Niên