Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ngày thứ hai du lịch ban đêm ở Lô Hồ, Đường Sinh đã hoàn thành một nguyện vọng ấp ủ trong lòng. Mặc dù không dám xâm hại Cẩn Du ở bến Lô Hồ nhưng cũng đè cô ấy ra ghế sau xe X5 và gặm nhắm cô một trận. Giống như là lần nọ hắn làm với Mai Chước vậy, thực tế thì lần này còn triệt để hơn cả lần trước.
Một đêm trăng thanh nơi đồng không mông quạnh chẳng có lấy một bóng ma nào cả Cẩn Du mềm nhũn ra không còn sức lực để mà phản kháng nữa. Cô thở hổn hển nói cổ chân của mình bị đau những tưởng rằng như vậy có thể thoát khỏi nạn này. Đường Sinh thực ra lại rất yêu thương cô ấy, hắn liền ôm cô ấy lên ghế sau xe, rồi cởi giầy và tất chân của cô ra rồi xoa bóp chân cho cô ấy.
Kết quả thì, từ bàn chân mềm mại lên đến bắp chân nhỏ nhắn, đầu gối rồi lên đùi…, sao đùi của tôi có bị thương đâu? Cái tên khốn kiếp nhà này…
Cẩn Du phát bực lên, đổi lại không phải là lời giải thích của Đường Sinh mà là một nụ hôn càng ngọt ngào một cách điên cuồng, đây cũng coi như một cách giải thích.
Sau đó thì có một số người không khống chế nổi tà tính, chủ yếu là do lần trở về Giang Lăng này hắn không bị hậu cung quản chặt nữa. Tiểu Yên còn khó bảo vệ được chính mình thì làm sao có thể quản được hắn? Nhưng Đường Sinh không phải chuẩn bị làm chuyện đó với Cẩn Du ở trên xe mà trong lòng hắn Cẩn Du là tuyệt phẩm trong các tuyệt phẩm, được gìn giữ ủ ấp trong ba mươi tư năm trời, giống như rêu phong cổ kính ở Hại Lý. Muốn để Cẩn Du một cách nguyên vẹn thì thật là phí phạm của trời.
Như vậy nói ra thì Cẩn Du chính là người gặp bi kịch nhất trong số tất cả những người con gái mà Đường Sinh gặp, ai bảo hắn ta tích trữ cái tà tính quá nồng nhiệt ở nơi cô? Việc xảy ra trong xe đêm đó, hắn ta đã phát huy đến cực điểm kỹ xảo của đôi tay và lưỡi của hắn, làm cho Cẩn Du giống như bong hoa nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở không biết bao nhiêu lần nữa. Rồi sau đó toàn thân như bị rút hết xương cốt và dập khuôn theo Bích Tú Hinh là dùng miệng yêu “tiểu Đường”.
Tất cả những gì xảy ra trong đêm ở bến Lô Hồ thì đời đời kiếp kiếp khắc sâu trong ký ức của Cẩn Du, dấu vết của tất cả những việc đó chỉ có thể là sâu đậm dần lên theo thời gian.
Hai người mặc dù không đi quá giới hạn nhưng cũng đã đạt đến mức độ tâm hồn hòa hợp thống nhất. Đường Sinh thậm chí còn ép cô ấy phải nuốt hết tất cả vào, kết quả làm cho Cẩn Du nghẹn giàn giụa nước mắt. Thực chất là hắn có ý đồ sâu xa, hắn muốn tinh hoa của hắn đi vào cơ thể của Cẩn Du. Như vậy không bao lâu là đã có thể thay đổi cả thể chất của cô ấy, để củng cố nền tảng vững chắc cho lần đi quá giới hạn. Nếu không mà liều lĩnh tiến hành thì sau vụ này Cẩn Du có thể sẽ nằm tới ba ngày ở trên giường mất.
Một đêm không ngủ, nửa đêm còn lại thì ngồi trong xe ôm nhau tâm sự, quãng tình cảm tội lỗi phá tan hàng rào thế tục này cuối cùng cũng xong.
Kể từ lần đó trong lòng Cẩn Du ngược lại không hề thấy có chút áp lực nào, tất cả những lo âu trước đây không còn, cô cảm thấy rất thoải mái.
Sáng sớm, hai người dắt tay nhau đi bộ dạo bước nơi ven hồ nơi không vết tích của con người này, mọi ngăn cách giữa họ được xóa bỏ, thật khó chia rẽ được họ.
- Điều tôi lo lắng nhất chính là việc cậu gặp gỡ với con nha đầu kia, việc của chúng ta nếu như truyền ra bên ngoài thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn mặt mọi người nữa?
- Quan niệm thế tục hình thành ở mỗi thời kỳ là không giống nhau, cô cũng đừng có quá rối ren như thế. Tôi đâu có chuẩn bị đi tuyên truyền rêu rao khắp mọi nơi đâu, cũng chẳng có chuẩn bị khoe khoang với ai. Bọn Sắc Sắc cho dù có biết cũng sẽ không nói ra, cô yên tâm đi được rồi. Ở phương diện này chúng ta cũng có thể sống u mê một chút đi, không thể quá thực tế như thế được. Con người của tôi là tà tính như thế đấy cho nên cũng không chuẩn bị lựa chọn giữa cô và Đậu Đậu đâu.
Cẩn Du véo Đường Sinh một cái, trợn mắt nói:
- Tôi thật sự không hiểu nổi vì sao bản thân mình lại đi theo một người sa đọa như cậu chứ? Thật không hiểu nổi.
- Khi cô toàn tâm toàn ý yêu một người, việc người ta làm sai thì trong lòng cô cũng không thấy đó là sai. Vì trái tim của cô và người đó đã đập chung một nhịp, điều người đó nghĩ cũng chính là điều mà cô nghĩ. Cô có thể tìm đủ mọi cớ để biến những sai lầm của người đó thành hợp lý, lời nói dối của một người con gái đẹp cũng vì tình yêu mà ra.
Bảy rưỡi, họ dừng lại ở một bên chỗ cửa ra vào của Thành ủy, tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, ánh mắt còn cuống quýt.
- Đường Sinh tôi hi vọng sớm đến ngày nhìn thấy Đại Sở được thành lập, các cậu đều đi hết, ở Giang Lăng chỉ còn mình tôi, tôi không cam lòng.
- Hiểu rồi thưa Bộ trưởng Quan, dựa vào thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của tôi thì đến Thánh nữ cũng chỉ có thể ngồi khóc sau xe mà thôi, những cái khác thì…
- Khốn kiếp, cậu cứ chờ đấy tôi sẽ xử lý cậu…
Cẩn Du trừng mắt nhìn hắn, mở cửa xe bước xuống rồi đi nhanh vào sân tòa nhà Thành ủy.
Buổi trưa, Đường Sinh và Cẩn Du nhận lời hẹn với anh em nhà họ Bạch gặp nhau ở một phòng nhã nhặn ở một quán ăn nào đó. Đương nhiên là nói về cùng một đề tài, nếu là Đường Sinh mở lời trước thì khi người ta đến đòi lại cũng không sao, nhưng mà Bạch Yến Lâm nói đang nhàn rỗi ở nhà nên anh cứ sắp xếp cho tôi luôn đi.
Ây, Bạch Yến Lâm học tài vụ kế toán chuyên nghiệp, chuyên môn này của cô ấy là dễ để sắp xếp nhất, nhưng sau khi tốt nghiệp thì vẫn chưa vào làm việc ở đơn vị nào cả.
Nói Bạch Thiện Dân quá nguyên tắc chính là ở chỗ này, càng đối với người nhà mình thì càng hà khắc. Nếu là người ngoài thì ngược lại còn có thể có đường đi. Tôi là lãnh đạo của Thành ủy, là người phụ nữ của tôi nếu tất cả các người tiến đến sự nghiệp đơn vị hành chính vậy thì những người khác sẽ nói như thế nào đây? Liệu rằng có xì xào sau lưng tôi không? Nếu như các người đi ra ngoài phát triển sự nghiệp gì đấy thì đó là bản lĩnh của các người. Ông cụ non này quá là cố chấp, hai anh em Vũ Sênh Yến Lâm còn chưa đến lượt.
Vào một doanh nghiệp kinh doanh tư nhân bình thường thì bọn họ lại không muốn đi, cứ như vậy thì ở nhà cả ổ, bà mẹ cũng chẳng thuyết phục được ông bố.
Cẩn Sinh lớn tới cỡ nào cơ chứ? Bạch Thiện Dân ngược lại không phản đối bọn họ đi, nhưng hai người họ không hề có mối thâm giao với Đường Sinh. Cuối cùng thì vẫn phải để lão tử này phải mở yến tiệc để mà bày tỏ cái ý đó, lúc đó Đường Sinh cũng nhìn ra rồi, vì vậy mới đưa ra lời đề cử cho Vũ Sênh.
Lấy Sở Đại ra mà nói, có vài người ra vào quá tùy tiện, dù sao bây giờ cũng đang là dịp chiêu mộ nhân tài. Ngoài ra còn nói Bạch Vũ Sênh là một nhân tài tốt nghiệp trường mỏ, đối với ngành mỏ địa chất này thì anh ta hiểu biết khá là sâu sắc, nhưng cứ nên dùng thử người tài ba tận này xem.
- … Vậy thế này đi, cả hai người cùng đi thu dọn đồ đạc để đi thành phố Tây Kỳ trong hôm nay. Hai người cũng đã từng nghe tới cái tên Uông Sở Tình rồi chứ? Cô ấy và Bích Tú Hinh đều ở Tây Kỳ, để chuẩn bị thành lập công ty mới tiến quân vào ngành nghề than đá. Anh Vũ Sênh cũng đúng lúc tốt nghiệp, chị Yến Lâm thì có thể tới bộ phận tài vụ, vậy được chưa?
- Hai người Uông Bích? Ôi, tiếng tăm lừng lẫy đây, đó là những vị nổi tiếng khắp cả Giang Lăng và Phượng Thành đây mà, thu mua Tập đoàn Phượng Khí hiển hách. Hôm nay không ngờ lại đi phát triển ngành than ở thành phố than Tây Kỳ rồi sao? Nhưng mà ngành than đá khá là sâu rộng, nguồn vốn không đủ thì rất khó có thể làm nên cục diện lớn.
Bạch Vũ Sênh chậm rãi nói, cái tính kiêu ngạo của tên này vẫn còn, Đường Sinh không cho là ngang ngược, bây giờ cũng lười dạy dỗ anh ta nên đợi khi nào anh ta vào công ty thì sẽ cho anh ta biết mặt. Không trổ ra bản lĩnh thật sự của mình mà lại muốn dựa vào khả năng bốc phét mà kiếm cơm ăn? Thiếu gia ta có thể sẽ bắt ngươi đi tới phòng thường trực mà canh đêm.
Bởi vì không có mối thâm giao với Đường Sinh nên anh ta cũng chẳng hiểu biết lắm về cái công ty mới mà mình được đề cử vào. Nhưng mà hai người Uông Bích đều là những người phụ nữ xuất chúng, có thể làm việc dưới tay của vị nữ Chủ tịch này thì ít nhất. Trong lòng cũng cảm thấy thoải mái sung sướng, cứ như vậy, hai anh em Bạch Thị đều đồng ý đi Tây Kỳ rồi.
Cùng thời điểm đó, Lý Trọng Phong lại thiết đãi La Sắc Sắc để xác nhận hơn nữa vẫn đề tiền đồ rộng mở phía trước của mình, La Sắc Sắc cũng cảm thấy rối ren.
Cô ấy chính là không nỡ lòng nào đả kích Đại thư ký Lý, những cái khác thì không nói đến nữa, khoảng thời gian ở Giang Lăng này anh ta thực sự là đã nịnh bợ quá nhiều.
La Sắc Sắc cũng chỉ là một người có da có thịt bình thường, cũng là một người trọng tình cảm, bất kể là người họ Lý này đối xử với mọi người thế nào, chỉ cần đối tốt với bản thân mình là được. Gọi đến là đến, bảo đi là đi, cô ấy cứ suy tư về những từ để miêu tả anh ta như thế…
- Thư ký Lý, phải nói sao đây nhỉ, Bí thư Đường thì anh cũng là người hiểu rõ nhất. Tôi thì cũng đã nói giúp anh rồi, nhưng anh cũng biết mà, trước mặt Bí thư Đường thì tôi có đáng là gì cơ chứ? Khả năng được tiếp nhận là bao nhiêu thì tôi thực sự không dám bảo đảm, tôi thấy là Bí thư Đường sẽ trưng cầu ý kiến của anh, anh nên nắm cho thật chắc!
- Tôi, làm sao mà tôi có thể nắm chắc được?
Lý Trọng Phong chột dạ, tôi có thể nhìn thấu tâm tư của Bí thư Đường sao? Thật khó.
- Anh nắm chắc thế nào thì làm sao tôi biết được? Trong lòng anh nghĩ cái gì, hoặc là muốn đi đâu, thì trong đầu anh đã có tính toán rồi chứ, phải không?
Lý Trọng Phong cũng chỉ có thể gật gật đầu đồng ý, xem ra La Sắc Sắc cũng không phải không thật lòng muốn giúp đỡ mà là lời nói của cô ấy thì có trọng lượng bao nhiêu?
Đổi lại nếu Đường Sinh vì mình mà nói một lời thì chắc chắn là không giống nhau rồi, nhưng chính mình lại để lại ấn tượng không tốt cho Nhị thế tổ, cho nên không dám đến trước mặt hắn ta mà nhờ vả. Nhỡ chẳng may còn bị hắn châm biếm nữa, cứ đợi vận may đi vậy, dù thế nào thì cũng phải cho tôi một chân Cục phó.
Buổi chiều, Sắc Sắc đi dạo vài nơi cùng Liễu Vân Huệ, chụp vài kiểu ảnh làm kỷ niệm, Đường Sinh và Đường Cẩn cũng đi cùng. Buổi tối, Trưởng phòng Liễu đại diện cho Bí thư Đường mở tiệc chiêu đãi hai vợ chồng Ninh Thiên Hự và Vinh Lệ Hoa, đó là cha mẹ của Ninh Hân. Trưởng phòng Liễu cũng tiếp đãi khá chi là khách sáo.
Không khách sáo thì trong lòng lại băn khoăn, con trai cuả mình gây tai họa cho một đứa con gái ngoan như thế của nhà người ta, cũng chẳng còn cách nào khác.
Trên đường trở về, Trưởng phòng Liễu còn hỏi về cậu con trai, cha mẹ của Mai Chước bên đó thì phải làm sao? Đường Sinh trợn trừng mắt, tỏ ý là không biết.
Từ trước tới nay cũng không có tiếp xúc với cha mẹ của Mai Chước, ban đầu Đường Sinh là bạn học với Mai Chước, vì vậy cũng chẳng thể giao thiệp được với cha mẹ của cô ấy.
Đưa mẹ trở về nhà khách Thành ủy, Đường Sinh và Đường Cẩn lại gọi Tiểu Chu, Dật Phong, Tú Tú và Tiểu Bàn cùng đi ăn đêm.
Ăn khuya xong còn cùng nhau đi bơi đêm ở “Giang Lăng nhân”, thời tiết tháng bảy tháng tám thật là nóng, nửa đêm những người thấy nóng đều không thể ngủ được. Kết quả là vùng tắm đêm ở Giang Lăng nhân có một đám người ngâm mình trong làn nước. Trong dòng nước, sáu người tụ tập lại một chỗ, Đường Cẩn, Tiểu Bàn, Tú Tú đều quấn lấy người yêu của mình, chỉ có điều Đường Cận không thể quá phóng đãng, vì cô và Đường Sinh không hề quá giới hạn nên cũng có chút e thẹn.
Mặt khác giữa bọn họ lại quá quen thuộc rồi, ai mà còn không biết chuyện đáng xấu hổ của ai? Giống như là Tiểu Bàn và Tú Tú có trèo lên người của người yêu thì cũng chẳng cảm thấy gì.
- Đúng rồi, Đường Sinh, mùa hè năm sau chúng ta nhất định phải chọn lấy một nơi để đi du lịch chơi một chuyến sảng khoái, năm sau là được giải thoát rồi.
Năm sau là tốt nghiệp cấp ba, cũng nên thả lỏng mà chơi một chuyến, đây chính là suy nghĩ của Tiểu Chu và Tú Tú, trong lòng Đường Sinh thì sự nghiệp học hành có đáng là cái quái gì?
- Tôi ấy à, tùy thôi, mọi người nói đi đâu thì đi đó.
Dù sao thì những nơi mà Đường Sinh chưa đi qua cũng ít, vì hắn ta hai kiếp làm người rồi mà.
- Tôi…, nơi nào cũng chưa từng đi qua nên chỗ nào cũng muốn đi, Tú Tú, cô nói xem đi đâu? Để Đường Sinh còn dẫn chúng ta đi, bao ăn bao uống…
Đường Sinh đảo mắt một cách khinh thường:
- Bao cái đầu ngươi ấy, có muốn bao gái hầu hạ hay không hả?
Phù, Đường Cẩn bật cười.
Tiểu Chu hừ lên một tiếng:
- Củ chuối thật, lão tử ta đây cũng chẳng bị liệt dương, cậu ấy à, làm lão đại kiểu gì chứ? Mà không chăm sóc đến anh em có được không hả?
Dật Phong nói:
- Những dòng sông hay quả núi lớn nổi tiếng ở trong nước tôi cũng đi qua không ít rồi, có đi thì đi ra nước ngoài là được rồi, ha…
- Tôi tán thành.
Tiểu Bàn không khách khí mà giơ tay hưởng ứng, Tiểu Chu, Tú Tú cái đôi chồng J vợ Y này cũng giơ tay tán thành. Đường Cẩn cũng nói:
- Đúng đấy, rất nhiều nơi ở nước ngoài mà tôi vẫn chưa đi qua, ví dụ như Luân Đôn ở nước Mỹ, Pa-ri ở nước Đức…
Phù, Tiểu Chu và Dật Phong đều bật cười lên, Đường Sinh thì trợn mắt:
- Vân vân và vân vân, chị Đường Cẩn của tôi ơi, địa lý của chị kém đến vậy sao?
- Du lịch và địa lý kém cỏi chẳng có quan hệ gì với nhau cả? Tại sao lại không thể đi?
Đường Cẩn không ngờ lại đùa bọn họ, tất cả lại cùng cười nữa.
- Cái đó à, ý tôi là muốn nói thế này, nếu Luân Đôn mà ở nước Mỹ thì cả đời của chúng ta cũng chẳng đi nổi tới đó đâu.
Ha…, Tiểu Chu chỉ ngón tay cái của mình về phía Đường Cẩn:
- Chị Cẩn à, tiểu đệ này bái phục chị giống như là Trường Giang cuồn cuộn Hoàng Hà sa số ấy…
- Sao mà lại không đi nổi hả? Ngồi máy bay một chút là có thể bay tới nơi rồi.
Những lời cô vừa nói nhanh quá, chẳng nhận ra là mình nói sai chỗ nào.
Đường Sinh cười một cách khổ sở nói:
- Cái này à, có bay qua thì cũng chẳng thể hạ cánh được, bởi vì Luân Đôn không ở nước Mỹ, nó ở nước Nhật…
Phù, Đường Cẩn lại cười ầm lên, đấm Đường Sinh thùm thụp:
- Đáng ghét, người ta nói lúc nãy nhanh quá nên nói sai, lại còn dám trêu chọc tôi à?
Sung sướng nhất là ở cái tuổi chưa quá mười bảy, cái tuổi mà vô ưu vô lo kia, có thể ôm ấp chính người mình yêu thì ại càng sung sướng hơn.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ