Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ước chừng ở lại Giang Lăng đã ba bốn ngày, Đường Sinh lại chở mẹ và Đường Cẩn trở về Nam Phong. Trước khi đi kinh đô, Liễu Vân Huệ còn muốn sum họp cùng với gia đình, nếu công việc ở bên đó mà bận quá thì sợ là sau này không quay trở lại Nam Phong được mấy lần nữa, chủ yếu là muốn đi cùng với cha mình.
Đường Sinh cũng đi đối phó với trường hợp này một lát, cậu út Liễu Vân Phong cúi gằm cái mặt xuống mà cũng không biết là để cho ai xem. Hắn liền đi trước.
Lại nói đến căn phòng ở bên này sớm đã được Phó Bí thư tỉnh ủy thành phố Nam Phong là Đường Thiên Tắc phân phối. Lần này lại nhảy ra.
Đường Cẩn đương nhiên cũng chuyển đến Cẩn Sinh Cung ở Nam Phong, cũng chính là tòa nhà của Quản lý vồn Đường Cẩn, ở trong này có thể tự do và ồn ào náo nhiệt hơn nhiều rồi.
Mai Chước, Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh đều ở đây cả, Ninh Hân thì không ở chỗ này, cô ấy đã thuê một căn phòng khác rồi. Cô cũng không tới đây góp vui bởi vì em gái cô là Ninh Manh cũng đang ở tỉnh thành này, em ấy là ở luôn trong trường, ít nhiều thì cũng không thuận tiện cho lắm. Ngoài ra thì việc ăn uống ở trường cũng quá là bình thường.
Ý của Ninh Hân chính là muốn ở cùng với em gái, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Đường Sinh, dù sao cũng không bảo hắn qua đêm ở đây.
Đêm này, việc trước tiên mà Đường Sinh làm khi bước ra khỏi nhà ông ngoại đó là gọi điện cho Ninh Hân, hắn nói từ Tây Kỳ trở về lần này vẫn chưa có dịp hội ngộ với Ninh Hân. Trước khi đi lên kinh thành còn có một số việc muốn dàn xếp với cô, Ninh Hân nói anh tới đây đi, Ninh Manh đêm nay không về, kết quả thì lại tính toán nhầm rồi.
Lúc mười rưỡi đêm, Ninh Manh không ngờ lại trở về, tai mắt của hai người họ thật là thính, nghe thấy tiếng mở khóa cửa là biết ngay nguy tới nơi rồi, cứ trì triết nhau:
- Thế này nghĩa là sao?
Đường Sinh nhảy xuống đất nhưng cũng chẳng biết chạy về hướng nào:
- Chết tiệt thật, chẳng phải cô nói là cô ta không về sao?
Ninh Hân cũng luống cuống cả lên, vớ lấy váy ngủ mặc lên người, vẻ mặt hoang mang, cảnh tượng mồ hôi đầy mặt kia thì làm sao còn mặt mũi mà gặp ai nữa. Con nha đầu này làm cái trò gì vậy? Không phải nói là hôm nay không về hay sao? Bộ đồ của tôi đâu? Sao mà tôi lại trúng kế của con tiểu nha đầu này thế nhỉ?
Ninh Hân xem nhẹ việc hôm nay Đường Cẩn về trường đi học, Ninh Manh gặp Đường Cẩn thì biết ngay là Đường Sinh cũng trở về tỉnh thành, cô không hề do dự liền gọi điện cho chị gái mình nói là không về nhà, sau đó liền lén lút trở về để bắt quả tang, cô nhìn thấy chiếc xe X5 của Đường Sinh ở dưới lầu liền cười một cách lạnh lùng.
Vừa vào tới phòng khách thì nhìn thấy giày dép và quần áo đủ loại, được đấy, kịch tính đây, quần áo đều ở phòng khách hết cả, áo lót của chị cũng ném ở trên bàn uống trà, như vậy cũng đủ để biết họ đã cuông nhiệt đến mức nào, cô nghênh ngang mà tiến thẳng về phía phòng ngủ của chị gái mình.
Ninh Hân đi ra đón đường luôn, trên người chỉ có mỗi bộ đồ ngủ móng dính ngắn cũn cỡn, tất cả quần áo đều đã bị Đường Sinh cởi ra vứt đầy ở ghế sô-fa trong phòng khách rồi, đúng thật là thê thảm.
- Ôi chao…, chị hẹn hò với ai vậy? Đưa anh rể ra cho em gặp mặt làm quen chút đi nào?
Ninh Manh có ý muốn bước vào xem sao.
Ninh Hân làm sao dám để cô ấy bước vào đây? Đường Sinh cũng chẳng trốn nổi, quần áo cuả hắn ta vứt đầy cả ở bên ngoài phòng khách kìa, bởi lẽ mọi việc bắt đầu diễn ra từ phòng khách mà.
Lần đó hai người họ cố tình hôn nhau đã làm Ninh Manh kích động, nhưng Ninh Hân cũng không thừa nhận là có ý gì đó với Đường Sinh. Trong lòng cô vẫn sợ là em gái sẽ nhìn mình với một con mắt khác, chỉ cần dọa em ấy là được rồi, tức là Đường Sinh và chị chỉ là đã có tình cảm qua lại với nhau từ trước, em đừng có mà có ý nghĩ gì khác. Nhưng Ninh Manh làm sao mà quên nổi Đường Sinh? Làm sao quên được hắn ta đã cùng mình đi một đoạn đường dài như thế? Cả đời này cũng làm sao quên nổi?
Trong lòng cô cũng nhìn nhận về chị gái mình một cách tương đối, Đường Sinh hắn ta rõ ràng có Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu, sau này lại có qua lại với Đoan Mộc Yên. Cái thằng cha này đứng là một con quỷ phong lưu mà. Chị à, nếu chị phát hiện ra hắn xấu xa đến vậy thì chị có thể tha thứ cho hắn được không? Chị không để ý tới hắn ta nữa thì em sẽ đến tìm hắn.
Ninh Manh cũng là một người cố chấp, trong lòng thì hận Đường Sinh muốn chết đi được nhưng ngày đầu tiên Đường Sinh đến Giang Lăng lần đầu tiên đó đã để lại ấn tượng trong lòng cô mà cả đời này cô cũng không thể nào xóa nhòa. Cảm giác đối với hắn ta từ cái thời điểm đó đã bắt đầu làm cho cô khó chịu trong lòng, nên nói là chị gái mình đã chiếm đoạt mất hắn ta rồi.
Nếu không phải là chị gái ở giữa, thì bất kể là Đường Cẩn hay là Quan Đậu Đậu thì cô cũng đều có thể đấu tranh với họ một trận coi như là chút cơn giận.
Có lúc càng hận một người thì lại càng không thể quên được người ta, Đường Sinh đã làm cho chính cô hận tới thấu xương, nhưng như vậy mỗi ngày cô lại đều nghĩ về hắn.
Đối diện với lời chất vấn của em gái, là một người chị gái thì cũng thấy chột dạ mà không có lời nào để mà nói cả, thời điểm thảm hại nhất của Ninh Hân từ khi sinh ra đến giờ chính là lúc này đây.
- Là Đường SInh, cái tên tiểu lưu manh đó phải không? Chị à, chị là một cảnh sát, chị biết rõ hắn ta xấu xa tới mức nào, vì sao chị vẫn còn đối tốt với hắn ta?
Ninh Hân có chút e ngại không dám nhìn ánh mắt sáng quắc của em gái, vậy nghĩa là sao?
- Tiểu Manh à, chuyện của chị em đừng có quan tâm có được không?
- Chị, em cũng không thể nào quản nổi chị, em hỏi chị, Đường Sinh liệu có cưới chị không? Khoan không nói đến bọn Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu, chị còn lớn hơn hắn ta bảy tám tuổi, người nhà của hắn sẽ đồng ý sao? Em còn không tin nữa là, vậy thì có nghĩa là chị của em can tâm làm tình nhân của hắn ta rồi sao?
Ninh Hân giơ tay lên cho cô ấy một cái bạt tai, chỉ là đánh không quá mạnh, sắc mặt của cô ấy trông thật khó coi:
- Em dám nói chuyện với chị gái mình như thế này hả?
- Chị, đừng có run tay như thế chứ, có thể dùng thêm sức để đánh em nữa đi, chị à, nếu mà em nói chuyện này cho mẹ biết thì chị thử nói xem mẹ có quạt chị một trận không?
Lời của em gái nói làm kích động Ninh Hân, cô đột nhiên ôm mặt rồi chạy nhanh tới ghế sô-fa, nghe có tiếng nức nở, đúng là cô ấy đang khóc rồi.
Nếu mà sau khi yêu Đường Sinh có thể có một kết thúc tốt đẹp thì bố mẹ cũng không phải là không chấp nhận, nhưng vấn đề là ở chõ không thể có được kết cục gì cả.
Ninh Manh không chỉ là hận Đường Sinh mà còn hận cả chị gái mình, vì vậy mới kích động chị ấy như thế, không nói chuyện này với bố mẹ là vì nể tình chị em.
Sau đó cô ấy đẩy cửa ra rồi bước vào phòng ngủ, lại nghe đánh rầm một tiếng, cửa phòng đã được đóng chặt lại. Đường Sinh có muốn trốn cũng không trốn đi được, chỉ có thể quấn chiếc chăn mỏng ngồi bên cạnh giường, để lộ cái chân và cái bàn chân của y. Hắn nhìn Ninh Manh với ánh mắt ái ngại, cô ấy đi thẳng đến trước mặt hắn, rồi đột nhiên giơ tay tát cho hắn một cái.
Đường Sinh không né tránh, mà lại giơ tay giữ lấy cổ tay của cô ấy, lúc ngẩng đầu ngước nhìn cô ấy mới phát hiện trên mặt của lớp trưởng Ninh này giàn dụa nước mắt.
Tiếng của Đường Sinh, Ninh Manh đã rất kìm nén mà cũng rất nhỏ nhẹanh có biết là tôi hận anh bao nhiêu không hả? Tôi muốn nói cho anh biết, tôi càng hận anh bao nhiêu thì lại càng yêu anh bấy nhiêu. Ngày nào tôi cũng nhớ tới cảnh tượng lúc đám tang bà ngoại tôi anh đã ở bên tôi, tôi còn nhớ khi chị họ cầm chổi vụt vào mông anh tôi đã đau lòng đến thế nào. Ôi, trong lòng Đường Sinh đã không còn dư vị gì cả, đây chính là một cô gái thuần khiết, một tình yêu trong sáng.
Thật sợ khi cánh tay trái của cô đột nhiên giơ lên cho Đường Sinh một cái bạt tai, rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Đồ chết tiệt nhà ngươi, anh làm chuyện này với ai khác không được hay sao mà lại cứ phải là chị gái tôi? Tôi là muốn một dao mà đâm chết anh luôn…
Sau đó giơ nốt tay kia đấm Đường Sinh thùm thụp, vừa đấm vừa khóc.
Lúc Đường Sinh thở dài, Ninh Manh liền lấy hết sức can đảm ngồi lên trên đùi hắn, quàng hai tay quấn quanh cổ hắn, đưa khuôn mặt đầy vẻ bi thương của mình sát gần lại hắn, sát gần lại chính người con trai mà mình yêu tha thiết:
- Anh đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ giữ bí mật chuyện của anh và chị gái tôi.
Việc mà cô giữ bí mật ấy chính là không nói cho bố mẹ biết, Đường Sinh và Ninh Hân cũng chẳng sợ người ngoài biết nhưng lại sợ nhất là để bố mẹ Ninh Hân biết được.
Đối diện với người con gái đẹp yêu thương mình hết mực, Đường Sinh cũng không thể thờ ơ. Nếu không phải là vì Ninh Hân thì sớm đã chiếm được nàng ấy rồi, lúc này một cánh tay xấu xa lại ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, một tay khác thì lại lau nước mắt của cô ấy:
- Manh Manh, tôi là một kẻ hư hỏng, không đáng nhận được tình yêu của cô.
- Ít nói những lời vô nghĩa như vậy đi, tôi yêu anh rồi biết được anh là tên khố kiếp. Tôi yêu anh rồi mới biết anh vụng trộm với chị gái tôi. Kỳ thực tôi không nghĩ rằng chị gái tôi may mắn hơn tôi, nhiều nhất thì anh cũng chỉ coi chị ấy là tình nhân thôi, chị ấy còn đáng thương hơn tôi nữa kia. Anh phải đối xử tốt với chị ấy, nếu không tôi làm ma cũng sẽ không buông tha cho anh. Điều kiện của tôi là anh sẽ lấy cái quý giá nhất của tôi đi. Đối với một tên cầm thú như anh thì việc này chẳng đáng là gì.
Đường Sinh giật nảy mình, hắn ta nhìn thấy trong mắt của Ninh Manh ý chí đã nguội lạnh. Cô ấy đã lựa chọn một cách để kết thúc cái tình cảm làm cô bị tổn thương này.
Chính mình nếu mà không đụng phải cô ấy thì có lẽ cô ấy đã không đi tới chỗ cực đoan thế này, đến đây Đường Sinh liền nói:
- Tôi, nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Anh sẽ đồng ý thôi, bởi vì tôi yêu anh, tôi cũng có thể cảm nhận được trong lòng anh thương tôi, chỉ là vì chị gái tôi…. Tốt nhất là anh nên đồng ý, nếu không thì người yêu thương anh hết mực là Ninh Manh đây sẽ chơi một trò để đả kích anh, sau đó sẽ quay thành đĩa để cho anh thưởng thức kết cục của một người con gái yêu anh say đắm.
Đối với một người mà ý chí đã chết thì cái trò trêu ngươi ấy đâu có làm cô để ý? Cơn giận đến mất cả lý trí thì có gì mà không thể làm được cơ chứ?
Đường Sinh thất thần, hắn giật mình, Ninh Manh chủ động hôn hắn ta một cách dịu dàng, giọt nước mắt lạnh như băng hòa trộn vào giữa đôi môi của hai người.
- Ngoan nào, yêu em một lần đi, một lần thôi là đủ, anh gật đầu đi mà, có được không? Coi như là em cầu xin anh đấy.
Nước mắt của Ninh Manh tuôn ra ào ào.
Đường Sinh ôm chặt lấy cô ấy, đến giây phút này hắn ta mới cảm nhận được rõ nhất tình yêu của người con gái ngốc nghếch này dành cho mình mãnh liệt đến thế nào.
Ninh Manh đi ra ngoài, rồi cô đi đến chỗ ghế sô-fa ngồi xuống bên cạnh chị mình:
- Chị, là em cố ý trở về đấy, trong lòng em vẫn luôn hi vọng người đàn ông của chị không phải là hắn ta, vì vậy em… Nhưng rốt cuộc lại vẫn cứ là hắn ta, chị, kỳ thực là em quen hắn ta trước, là chị đã cướp đi cái tình yêu đãng lẽ thuộc về em, nhưng em không trách chị, vì chị là chị của em, hai chị em mình thực quá là bi đát, hắn ta sẽ chẳng cưới ai cả.
Ninh Hân cũng đã nghe thấy những lời mà bọn họ nói bên trong phòng ban nãy, bởi vì tai mắt của cô ấy quá là tinh nhanh, xem ra lời nói của ông nội trước khi qua đời quả nhiên là linh nghiệm, tính ích kỷ của tôi đã quá cao, tôi vẫn luôn muốn cản trở em gái tiếp cận với Đường Sinh, luôn muốn dồn em ấy tới đường cùng, trời ơi!
- Con bé này, có một số chuyện chị cũng không muốn xảy ra, nhưng nó vẫn cứ xảy ra, vậy có thể trách chị được không? Là, là hắn ta dùng sức mạnh…
- Chị, cứ cho là hắn dùng sức mạnh đi nữa thì cũng là trong lòng chị thích hắn ta, em còn chẳng được một người đàn ông mạnh mẽ nào dùng sức mạnh với em nữa kia.
Mặt cuả Ninh Hân đỏ ửng lên:
- Con bé này, cả đời này của chị chỉ có thể có một người đàn ông, cho dù là không thể xuất giá.
- Chị, em yêu hắn ta cũng đã là một sai lầm, vì vậy mới nói hai chị em ta đều có số phận cay đắng, nhưng em có thể yêu cùng một người đàn ông với chị sao?
Đây là một vấn đề của đạo luân thường, thế tục không thể dung tha, nhưng nếu dứt bỏ mối quan hệ chị em giữa họ, rồi họ đều làm tình nhân của Đường Sinh chủ yếu là phải vượt qua được cửa ải của chính lòng mình.
Sau khi Ninh Manh trở về phòng, Ninh Hân cũng quay trở lại phòng mình cùng Đường Sinh thương lượng vấn đề này, những cái cảm hứng mà gây sức ép đều không cánh mà bay.
- …, lúc này tôi cũng không có cách nào, tôi mà nhìn thấy con gái rơi lệ, thì trái tim lúc đó vỡ ra không biết bao nhiêu là mảnh. Em gái cô đúng là một cô gái ngốc, hận thì hận đi, còn yêu cái gì? Bây giờ thì náo nhiệt rồi đây, hãy cứ tránh mặt trước đi đã, tôi không chạm mặt cô ấy, thì cô ấy sẽ không đi tìm cái chết nữa.
- Chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, chỉ là sợ cô ấy không kiên nhẫn mà làm ra những việc khác, con bé này luôn thích xen vào những chuyện vun vặt, đúng là buồn rầu mà…
- Vậy thì tôi cứ làm theo phương án này trước, nếu chẳng may tôi và Manh Manh làm cái chuyện gì đó thì cô sẽ không xẻ thịt tôi ra chứ?
Xẻ thịt thì chắc chắn à không có, chỉ là sợ Ninh Hân không chấp nhận được chuyện này rồi trốn tránh tìm không ra, vậy thì thật thê thảm. Chi bằng cho Lão Tử ta đây một nhát nhẹ nhàng đi cho rồi.
- Sẽ không xẻ thịt ngươi đâu, nhưng chắc chắn là sẽ bẻ gãy ngươi ra.
Lúc nói ra những lời này trong ánh mắt của Ninh Hân có chút bất đắc dĩ, hiển nhiên là chấp nhận số phận rồi.
Lời nói như vậy sẽ không làm cho gánh nặng trong lòng Đường Sinh quá lớn, chuyện còn lại thì chính là chinh phục con người cố chấp của Ninh Manh nữa.
- Chờ đến khi tôi trở về thành phố rồi hãy nói đi, cô cũng nên mở đường cho cô ấy.
Nói xong hắn ta lại leo lên người của Ninh Hân.
- Dẹp sang một bên đi, anh còn có suy nghĩ đó nữa hả? Người ta đều phiền nuốn chết đi được.
Kỳ thực nếu biết chấp nhận số phận rồi thì cô cũng không thấy phiền nữa.
- Đều đã là như vậy rồi, phiền cũng chẳng để làm gì? Tôi đi lần này đến răm bữa nửa tháng không trở về, nhớ cô thì biết làm thế nào?
Trước đó bọn họ thực không nghĩ sẽ gặp phải chuyện đáng xấu hổ này. Sau khi xảy ra chuyện ngược lại Đường Sinh nghĩ lại thấy như thế đã giải quyết được vấn đề rồi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ