Chương 461: Lâm Thanh Thiên rít gào.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Lúc Lâm Tắc Đống kịp đến ngã tư chợ, dưới tòa cao ốc Bắc Trắc Đại người ta đã vây kín xung quanh đến con kiến cũng không thể lọt qua được, bên ngoài xe cảnh sát tuần tra 110 liền dừng lại hai chiếc, theo sau lại có thêm năm sáu chiếc xe cảnh sát tuần tra của Cục trị an cũng tới, tiếp đến là chiếc Audi của Lâm Tắc Đống đỗ ở ven đường, tất cả âm thanh rầm rĩ náo loạn dần dần im lặng, vị Cục trưởng Lâm Tắc Đống này trong mắt người dân thành phố vẫn là người có uy quyền rất cao, là người phẩm chất cứng rắn.

Phó cục trưởng Trần Hán Kiệt đến hiện trường trước và đã gặp mặt Đường Sinh rồi, đây không phải là người đêm hôm qua người ở câu lạc bộ sao?

Y có ấn tượng với Đường Sinh, đêm qua ở câu lạc bộ gây ra hành động náo loạn khiến cho quan trường Tây Kì hôm nay đều chấn động, xem ra hắn là người như thế nào đây nhỉ? Y ở Tây Kì không có danh tiếng gì , còn muốn nói trong xã hội Tây Kì có năm người có uy quyền, vậy y nhất định là người đứng thứ sáu.

Cho nên y vừa đến hiện trường liền quát cảnh sát tuần tra 110 dẹp vào một bên, là do mấy tên cảnh sát nghe nhóm quản lí đô thị xui muốn giải Đường Sinh đi, nào biết Phó cục trưởng Trần kịp thời xuất hiện, nữ quản lí đô thị liền nhận ra Trần Hán Kiệt, tiến lên phía trước nói:

- Phó cục trưởng Trần , người này làm gãy chân của tiểu đội trưởng quản lí đô thị của chúng ta, người xung quanh cũng đều thấy rõ.

- Không, không, không, chúng tôi không nhìn thấy gì, chúng tôi cái gì cũng đều không nhìn thấy, chúng tôi vừa nhìn thấy bốn vị quản lí đô thị đánh một bà lão thôi.

- Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, các ngươi không thể nhận thức được việc ấy sao? Về việc cái chân của tên quản lí đô thị không nhìn thấy gì, hình như là tự mình đánh gãy chân của mình, ngược lại bọn họ bốn người vây quanh bà cụ bán giày đòi tịch thu, người cũng đánh, xe cũng đạp nát, đúng là đáng phỉ nhổ!

Một tràng rêu rao, một loạt tiếng mắng chửi, nữ quản lí đô thị mặt tối sầm lại, còn mở to mồm chửi,

- Các người câm miệng hết đi, tung tin đồn nhảm à? Các người có tin đều bị bắt vào cục cảnh sát hay không ?

Hai người quản lí đô thị kia cũng thở hổn hển trừng mắt nhìn bốn phía xung quanh, kỳ thực bọn chúng lòng tham không đáy.

- Cô là cái người đàn bà chanh chua đanh đá ? Cô vẫn thật là tốt số đó nha, làm như Cục cảnh sát là nhà cô mở ra à? Có muốn giữ thể diện hay không?

- Cái gì vậy chứ, sai khiến quản lí đô thị đánh người, lại còn nói chấp hành pháp luật ư? Nhìn bà lão dưới đất xem, cũng cùng tuổi với bà nội của côi, cô không có mắt à?

- Đồ súc sinh, có ngày ngươi sẽ gặp báo ứng...

Sự phẫn nộ của dân chúng dâng lên cuồn cuộn, tiếng mắng chửi mãnh liệt xung quanh.

- Các anh lại đây xem những điêu dân này đi? Cảnh sát các anh không quản được sao?

Nữ quản lí đô thị không ngờ lại có giọng điệu lại ngang ngược như thế, có người chống đỡ sao?

Trần Hán Kiệt mặt trầm ngâm, từ đầu tới cuối không trả lời cô ta nửa lời, dường như không nhận ra cô ta, Lúc này nữ quản lí đô thị mắt nhìn xuống đất mặt trắng bệch như người sắp chết,nói:

- Kêu xe cứu thương được không? Đem người này đưa đi bệnh viện trước, đội trưởng Lí, xâm nhập quần chúng, điều tra lấy chứng cứ!

Lúc này xe Audi đi tới, mọi người bốn phía xung quanh đều nhìn thấy, có người nhỏ giọng nói:

- Ồ...là Cục trưởng Lâm đến đây rồi.

Lâm Tắc Đống vẫn là Cục trưởng thành phố, sau năm 2002 được chọn làm Phó chủ tịch thành phố, người dân thành phố vẫn có thói quen gọi biệt danh là Cục trưởng Lâm.

Người vây xem tự giác tránh ra cho Cục trưởng Lâm một lối đi, lòng dân phấn chấn hẳn lên, Cục trưởng Lâm không ngờ lại đích thân đến đây?

- Lâm Thanh Thiên.

Cục trưởng Lâm, hôm nay liền thay mặt cho người dân làm chủ đấy, quản lí đô thị quá kiêu ngạo rồi, dám dọa dẫm người à.

Không biết ai hô lên một tiếng , bắt đầu những âm thanh oán giận liên tiếp không ngừng quở trách quản lí đô thị. Những tiếng líu ríu vừa mới phát sinh đều nói ra hết đi, đợi Lâm Tắc Đống đi vào bên trong vòng, cũng nghe được đại khái, trên thực tế , xã hội đối với sự chấp hành pháp luật của nhóm quản lí đô thị tồn tại đủ loại bất mãn, oán giận cũng nhiều, cứ để tình hình tiếp tục phát triển như vậy, sẽ hình thành vấn đề lớn, nhưng người quản lí đô thị mặc kệ sự quản lý của Cục thành phố, đôi khi không thể nói rõ được.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào nhìn Lâm Thanh Thiên trong lòng họ, Lâm Thanh Thiên làm quan rồi, ông không phải chí khí sa sút đấy chứ?

Sự nghi ngờ này tồn tại trong lòng mỗi người dân, rất nhiều người làm quan đều thông đồng làm bậy, phẩm hạnh năm xưa thật uổng phí!

Đường Sinh vẻ mặt nghiêm túc, liền đứng bên cạnh bà cụ, khuôn mặt già nua đầy vết thương của bà, hai mắt vô hồn, máu ở trên trán vẫn chảy như cũ, bà thấu hiểu hết mọi ánh mắt ở đây, bà cũng hiểu người dân vì mình mà kêu lên tiếng nói bất bình, lòng người còn có nhiệt huyết, Xã hội Chủ nghĩa vẫn còn tốt, lời đúng đắn vẫn còn dám nói, nước mắt lặng lẽ chảy xuống trên gương mặt già nua của bà cụ.

Lâm Thì Đống không quan tâm đến ai, đi nhanh về phía bên cạnh bà cụ, đôi tay mạnh mẽ dùng lực bám lấy khuỷu tay của bà cụ đỡ bà đứng lên:

- Bà lão à, là do chính quyền thành phố chưa làm tốt nhiệm vụ của mình, là cán bộ lãnh đạo chúng tôi chưa để ý tới nguyện vọng của nhân dân, làm việc chưa đến nơi đến chốn, đến nỗi để người bà lão cận cổ lai hi còn lưu lạc bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, tại đây tôi đảm bảo với bà rằng, bất kể người nào vì một lí do gì mà hồ đồ làm loạn vi phạm nguyên tắc pháp luật , chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của chính nghĩa, trong xã hội này đây còn gọi là pháp chế!

Tiếng nói có trọng lượng của Lâm Tắc Đống vang vang, tiến vào màng tai của mỗi người, mọi người lòng như lửa đốt chấn động, xung quanh vang lên tràng vỗ tay như tiếng sấm, tiếng hô Lâm Thanh Thiên trở thành làn sóng lớn, trên ngã tư chợ xe cộ chen chúc, đám đông càng túm lại nhiều hơn, e là phải hơn một nghìn người.

Nữ quản lí đô thị và đồng bọn của cô ta sắc mặt trở nên tái nhợt, Lâm Tắc Đống, không phải ông hù dọa bọn tôi đấy chứ? Ông quên rằng tôi là ai sao?

Lâm Tắc Đống lấy khăn tay ra,l úc này không phải để lau mồ hôi cho mình, mà là đưa cho bà lão lau vết máu ở chỗ trán, mắt hắn đỏ hoe, những giọt nước mắt cố nén lại cũng chảy xuống, đôi bàn tay của bà lão được nắm chặt trong bàn tay mình thô ráp, những đôi giày vải bị đá tung tóe dưới đất đều là tình yêu mà người mẹ gửi vào đó, nhìn được cảnh tượng đó, Lâm Tắc Đống trong lòng như bị dao cắt, Lâm Thanh Thiên nghiến chặt hai hàm răng.

Đột nhiên ông liền quay người lại, hai mắt đỏ rực, tất cả mọi người đều nhìn thấy , thật sự dọa người, Cục trưởng Lâm nổi giận rồi.

Trần Hán Kiệt tiến lên, thấp giọng nói với ông câu gì đó, Lâm Tắc Đống hừ một tiếng, quét mắt nhìn bốn người quản lí đô thị:

- Đây là trò gì chứ, các ngươi cũng xứng mặc bộ quần áo đó trên người sao? Dân chúng không phải để các ngươi đến phá hoại, thiên chức của nhân viên chấp hành pháp luật nhà nước là phải yêu thương dân chúng, các ngươi không xứng! Trần Hán Kiệt, còng tay mấy bọn căn bã khinh nhờn pháp luật này cho tôi, không đưa các ngươi ra tòa án, Ta Lâm Tắc Đống không làm chức Cục trưởng này thêm một ngày nào nữa, quan pháp như lò, thân là người chấp hành pháp luật cũng không hiểu, gãy chân cũng đáng đời!

Lâm Tắc Đống rít lên tức là ảnh hưởng của Lâm Thanh Thiên ở Tây Kỳ càng lớn, bánh xe này sẽ tiếp tục đẩy mạnh ông ta tiến tới một độ cao hơn!

Sự kiện Lâm Tắc Đống trên khu phố chợ cũng để lại ấn tượng sâu sắc, con người Lâm Tắc Đống này là người có khả năng, có nhiệt huyết đầy mình!

Sau đó xe cứu thương xuất hiện, khu phố chợ náo nhiệt cũng nhanh chóng kết thúc, Lâm Tắc Đống cũng không nói với Đường Sinh nửa câu, bởi vì không thích hợp, sau khi ông ta rít gào xang lại đi, bà lão và tên quản lí đô thị gãy chân cùng được đưa lên xe cứu thương, bốn người cảnh sát nhân dân đi theo họ.

Ba người quản lí đô thị còn lại bị còng tay ngay tại trận, trên lịch sử phát triển xã hội Tây Kì đây là lần đầu tiên gặp cảnh như vậy.

Đường Sinh không đi luôn, nhặt những đôi giày rơi tung tóe trên mặt đất lại một đống, vô số người vẫn đang tiếp tục chú ý và quan sát, hắn chọn một đôi vừa chân đi vào, sau đó để lại một trăm đồng, không ít người xung quanh tiến lên phía trước bắt đầu lấy giày, có người để lại mười đồng, có người để lại năm mươi, có người để lại một trăm.

Trần Hán Kiệt và mấy người cảnh sát trị an phụ trách thu hết tiền của mọi người lên, giày trên mặt đất cũng hết sạch, không thừa lại một đôi.

Trần Hán Lâu trong ánh mắt đầy nước mắt:

- Đứng nghiêm, chào!

Nghe theo tiếng hô của anh ta, anh ta cùng với nhân viên của mình đồng loạt hướng về nhân dân thành phố dâng hiến tình yêu cúi chào:

- Xin mọi người yên tâm, chỗ tiền trị an chúng tôi cầm sẽ chuyển tới bà lão bán giày không thiếu một hào, cảm ơn mọi người!

Vô số người nhìn Tiểu Yên được Đường Sinh dắt đi, nhìn dáng người cao, khôi ngô tuấn tú thì khẳng định thân thế không tầm thường, hắn dùng điện thoại gọi cho Lâm Tắc Đống, không ít người lúc ấy nghe được, hắn gọi Lâm Tắc Đống là “chú Lâm”, nhưng lúc ấy không ai nghĩ tới người đó chính là Lâm Tắc Đống.

Tiểu Yên lại một lần nữa bị đồ tồi Đường Sinh làm cảm động, hắn mỗi khi làm chuyện gì đều sẽ khiến lòng người xúc động, khiến cô không nhịn được mà thích hắn.

Tiểu Nhu Đề sợ sệt gắng sức nắm lấy bàn tay to của hắn, trong lòng chứa vô vàn ngọt ngào yên lặng đi theo hắn, cô cứ như vậy , đi theo hắn cả đời, cô không cần bất kì cái gì gọi là danh phận, cô sẽ đi theo hắn mới có thể cảm thụ được sự an lòng và sảng khoái, cảm động cùng vui vẻ.

Gần sáu giờ, Đường Sinh cùng Tiểu Yên trở về khách sạn , Sở Tình và Đại Vân, chị Trần cũng mới trở về không lâu.

- Trời, tại sao lại thay một đôi giày vải vậy? Rất khó coi đó!

Sở Tình nhìn thấy cái bộ dạng Đường Sinh đi đôi giày vải đi vào liền bật cười .

- Rất khó coi sao? Giày vải như thế này hiện nay không nhiều đâu, tôi phải đi nó một thời gian, cảm giác thích lắm, là chính tay mẹ làm.

Tiểu Yên liền qua bên đó đem chuyện buổi chiều nói lại một lần, khiến Sở Tình và Đại Vân đều lau nước mắt. Chị Trần đang ở nơi nào đó yên lặng kiêu ngạo, thủ trưởng làm những việc như thế này mới phù hợp với thân phận của hắn, tôi đã muốn trách nhưng không thể trách, Đường Sinh tổ tôn tam đại đều xuất sắc như vậy mà!

Lúc Đường Sinh ngâm mình trong bồn tắm, nói là cơm chiều phải muộn hơn một chút, hắn vừa ra khỏi bồn tắm, chị Trần liền tới giúp hắn lau khô người, bọn Tạ Trường Quân đến hỏi mấy giờ đi ăn? Hay là ăn tại nhà ăn khách sạn, cuối cùng điện thoại của Lâm Tắc Đống gọi đến mời khách.

Đối với Lâm Tắc Đống mà nói, không bắt lấy cơ hội như vậy, dựa vào chính mình làm liều, khẳng định là không được, rất nhiều chuyện trong quan trường quá rõ ràng, mối quan hệ nào nên hòa hợp thì phải hòa hợp, cho nên ông ta chủ động liên lạc tới,

- Đường Sinh, tôi mời cậu nửa đêm đi ăn đồ ăn đường phố nhé.

- Ha ha...được, chú Lâm, vậy buổi tối chúng tôi sẽ ăn ít để chờ món ăn vặt nửa đêm của chú, gọi cả thím Lâm đi cùng nhé!

Trong con mắt của Đường Sinh, đêm trước Lâm Tắc Đống chủ động liên lạc với mình, chứng tỏ là nhận được điện thoại của Chung Hoài Nhân, nói như vậy ông ta chính là cán bộ địa phương có quan hệ với Chung Hoài Nhân, nếu nói như vậy thì ở Tây Kì cũng có cơ sở.

Thật ra hắn biết, trong tương lai có thể nhận được mối quan hệ của cán bộ Lê, thì đó lại khác nhau, nhưng đó là chuyện sau năm 2007.

Bây giờ Lâm Tắc Đống ở Tây Kì này vẫn là chỗ hữu dụng, ở Tây Kì ông ta cũng không thể đơn độc một mình, ông ta trên quan trường không có quan hệ gần gũi với ai? Anh có tin không? Tôi không tin, mượn cớ tối nay ăn vặt, có thể cùng Lâm Tắc Đống đi sâu nói về chuyện này.

Trước tiên nói Lâm Tắc Đống là phân công quản lí trị an xã hội và pháp chế , cũng nằm trong nhóm nhỏ tham gia xây dựng tinh thần văn minh, nhưng ông ta không can thiệp đến các công việc buôn bán kinh tế, trong phương diện này khẳng định là không thể nói rõ, Tập đoàn Sở Đại chỉ muốn bắt tay làm công nghiệp than đá ở Tây Kì, sẽ tìm một cán bộ mà tiếng nói có trọng lượng ở Tây Kì tới giúp, người này chính là do Lâm Tắc Đống giới thiệu, vì ông ấy hiểu rõ quan trường Tây Kì.

Khi ngâm mình trong nước ấm, Đường Sinh liền từ từ nhắm mắt suy nghĩ mấy vấn đề này, nghe thấy tiếng bước chân, cứ tưởng chị Trần vào kì lưng.

- Chị Trần à, tôi sẽ ngâm một lát nữa, hôm nay không kì nữa, cái kia....

Nói xong cũng mở to mắt, sau đó nhìn thấy Sở Tình.

Đường Sinh cũng giật mình kinh ngạc, trời ơi, Sở Tinh không ngờ chủ động vào đây sao? Hắn cuống quýt che phía dưới,

-Sao lại là cô?

Mặt Sở Tình sớm đã đỏ, lúc vừa mới đẩy cửa ra cũng nhìn thấy một chút, đi vào trong được vài bước càng nhìn rõ cái vật kia đang dữ tợn trong nước.

- Được rồi, che cái gì mà che? Tôi đều nhìn thấy hết rồi.

Sở Tình liền mỉm cười.

- Chị Trần xuống dưới mua đồ ăn, để tôi kì lưng cho.

Hả, Đường Sinh lộ ra bộ dạng được sủng ái mà lo sợ:

-Thật hay giả đấy? Chủ tịch Sở, không phải cô đùa tôi chứ?

Hắn nuốt nước miếng.

- Đùa gì chứ?

Sở Tình cố tình trấn tĩnh, thực ra trong lòng cũng loạn lên, tôi làm có được không? Tại sao chân lại run lên thế?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ