Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ông Lâm càng nghe càng ngồi không yên, cái gì cái gì? Đầu tư trên mười tỷ? nhìn lại phía Đại Vân, ánh mắt liền thay đổi.
Mười tỷ là cái khái niệm gì? Đối với kinh tế tăng trưởng địa phương sẽ có tác dụng gì? Ông Lâm bắt đầu nuốt nước miếng .
Lúc này Đường Sinh ồ một tiếng, nhưng lại đưa điện thoại cho ông ta:
- Chú Lâm, Phó chủ tịch tỉnh Đông Minh muốn nói chuyện với chú...
Ông Lâm đập loạn lên, ông ta mới làm Phó Chủ tịch thành phố hai năm, không quản công tác kinh tế mà chỉ làm công việc trật tự trị an thành thị, chưa từng có được cơ hội nói chuyện với nhân vật Tỉnh ủy chân chính Hách Đông Minh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nhân vật thứ tư trong tỉnh Giang trung, hắn nghe điện thoại, trong lòng không giả không trách:
- Dạ chào ông Phó Chủ tịch tỉnh Hách.
- Đồng chí Lâm đó hả, vừa mới nghe Đường Sinh nói qua về một số việc gặp phải ở Tây Kỳ, anh ra tay làm đi, có vấn đề gì anh trực tiếp điện thoại cho tôi, sáng mai tôi sẽ gọi điện cho Thành ủy Tây Kỳ, các anh nhất định phải nắm lấy cơ hội Tập đoàn Sở Đại đi khảo sát Tây Kỳ, cần phải bảo đảm sự an toàn của mấy người Uông Sở Tình, không để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Ông Lâm ậm ừ, gác đện thoại trả lại cho Đường Sinh, lại lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Song trong đầu ông ấy nắm chắc, xem ra Đường Sinh mới là người quan trọng nhất, Tạ Trường Quân và Cổ Tiểu Trung dựa vào bề trên nói chuyện, nhưng là Đường Sinh trực tiếp nói chuyện với Phó chủ tịch tỉnh Hách mà lại còn cười cười nói nói, không biết hắn ta là người như thế nào đây?
Nửa tiếng sau, Đường Sinh, Thiên Vân, Đại Vân, Cố Tiểu Trung bọn họ cùng nhau đưa ông Lâm xuống lầu, chia tay khỏi khách sạn, ông Lâm lên xe ngồi, chỉ bíêt cơ hội cho chính mình đã tới, trước kia không tiếp xúc lãnh đạo, lần này đối với một vị Phó giám đốc sở mà nói là không thể tin nổi chuyên gì nữa? Có phải mình đang mơ không?
Không dám nghĩ xa hơn, trước tiên làm thỏa đáng chuyện này, hơn nữa cái vụ Vệ Thiên Vân thì Đường Sinh đã đặc biệt nhắc đến rồi, đó là em trai ruột Vệ Đại Vân, người này không thể tùy tiện xử lý, lại xử lý việc chị hắn ta đầu tư ở đây rồi Phó Chủ tịch Hách không lột da mình ra à?
Nghĩ đến đây hắn cuống quýt, hoang mang, muốn cho mấy bên đều vừa lòng, phải làm cẩn thận, việc này khó khăn!
Giữa tháng bảy, thời tíêt rất nóng, nửa đêm đi ăn khuya, sau đó đám người lại trở về khách sạn.
Sáng sớm hôm sau, nhân vật số một Thành ủy liền nhận được vài cuộc điện thoại từ Tỉnh ủy, đầu tiên là Ban Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy, sau đó là Trưởng ban tổ chức, cuối cùng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hách Đông Minh, kết quả là Thành ủy Tây Kỳ loạn cả lên.
Ông Lâm báo cáo Chủ tịch thành phố Lý Hồng Như sự việc xảy ra tối hôm qua tại Câu lạc bộ bóng đêm, không nói cái gì khác, chỉ nói Chủ tịch tập đoàn Sở Đại bị hai lưu manh đùa giỡn còn bất lịch sự, sau đó vài vị lãnh đạo tỉnh gọi điện đến đây nên tôi tự ra tay.
- Ừ, rất đúng lúc, vất vả cho anh, buổi sáng anh thu xếp một chút, tôi đích thân đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố Tây Kỳ đi gặp Uông Sở Tình, Phó Chủ tịch tỉnh Đông Minh sáng sớm đã điện thoại cho tôi nói con gái nhà Uông Gia lần đầu tiên đến đây, đã gặp phải một số chuỵện, cái này là đả kích việc chấp hành pháp luật và trật tự xã hội ở Tây Kỳ chúng ta, vấn đề này cần phải lên chương trình, cậu đi sắp xếp trước đi.
Lưu Lương vũ ở Thành ủy bên này đã làm một ít công việc bố trí, sau đó Chủ tịch thành phố Lý Đại đã tới rồi, hai người thương lượng, sau đó mọi người đến khách sạn an ủi Chủ tịch Tập đoàn đầu tư mười tỷ Uông Sở Tình, Phó chủ tịch Tỉnh Hách Đông Minh cũng nói rồi, nếu không giữ được mười tỷ đầu tư của Sở Đại thì hai người các ngươi đến Tỉnh ủy giải thích, cái đó chứng minh rằng các ngươi làm việc không hết sức, biểu hiện không có năng lực, không xứng đáng có hiểu không?
Giữa nhân vật số một và số hai khó tránh khỏi có một chút khoảng cách, hôm nay tạm thời dứt bỏ hết thảy, đi đến khách sạn trấn an Uông Sở Tình trước.
Trên thực tế trong lòng bọn họ cũng nóng như lửa, mười tỷ đầu tư, không phải hay nói đùa chứ? Ở đây, có cái sản nghiệp gì đáng giá để đầu tư mười tỷ như vậy? Lưu Lương Vũ và Lý Hồng Như cũng có chút buồn bực, có thể ở đây chúng ta có mỏ vàng sao?
Lúc ông Lâm bước lại, đối diện Đường sinh, thông báo bọn họ Lưu và lý Chủ tịch thành phố muốn tới gặp Chủ tịch Uông, Đường Sinh bảo Tiểu Yên tiếp tục bấm huyệt mát xa cho hắn, chỉ cần Sở Tình và Đại Vân ra mặt, không cần người khác phải đi và bảo chị Trần đi là được rồi.
Như vậy, ông Lâm dẫn ba người đẹp đến đại sảnh tiếp đón Lưu Lương Vũ và Chủ tịch thành phố Lý Hồng Như.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lật Tử Bình, Phó Chủ tịch thành phố Đào Thịnh, Bạch Cảnh Văn, Lục Cẩm Hoa ( nữ ), Đỗ Hữu Khang, Tào Học Phi đều đến đây, mặt khác còn có Thẩm Quốc Trinh Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trưởng ban thư ký Hoàng Triệu Kỳ và Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng La Bỉnh Vinh.
Đều là hướng về phía người đầu tư mười tỷ, muốn gặp nữ cường nhân có vốn mười tỷ..
Phóng viên cũng đến rất nhiều, đây là trường hợp chưa từng có, đèn plash sáng liên tục, tấm ảnh mà Uông Sở Tình và người đứng đầu thành phố bắt tay nhau buổi chiều đã được đưa lên mặt báo, sau đó được tuyên truyền khắp nơi.
Buổi trưa, Uông Sở Tình và Vệ Đại Vân còn được Thành ủy Tây Kỳ mời đến nhà ăn sang trọng số một của Tỉnh ủy để tiếp đón, cách đối đãi này chứng cứ không nhắc tới.
Lại nói đến Nhị Thế Gia Đường Sinh, sau giờ ngọ liền dắt tay Tiểu Yên đi dạo quanh thành phố sầm uất, hắn và Tiểu Yên là bạn học chung, cùng mưu cầu danh lợi, khát khao địa vị.
- Cậu nóng giận gì chứ? Về anh Tạ Trường Quân, chính là do cậu không đúng mà.
Sau khi bị Lê Hỷ Mỹ cười mắng, Đường Sinh liền lôi Tiểu Yên ra phố, xuống chợ đi dạo mua ít quần áo và đồ linh tinh, mùa hè là mùa của con gái mà, nhưng Tiểu Yên không được coi là con gái, nhưng cô cũng thích trang điểm , đồ nội y hay các loạiváy linh tinh chắc chắn là muốn mua.
Lúc trở ra, Đường Sinh và Tiểu Yên liên tục đổi tay, tay này tay kia mỗi bên xách một túi to, bên trong đương nhiên là quần áo mới mua.
- Sao anh không mua một bộ? Thời tiết nóng thế này mà anh còn mặc quần dài, tôi thấy ngươi mặc đồ mát mẻ chút đi.
Tiểu Yên đưa ra ý kiến của mình,
- Đồ ở chợ Tây Kỳ này đắt đỏ, mấy thương hiệu như Kỷ Phạm Hỷ hay Chanel đều đắt hơn so với Nam Phong.
- Mỗi chỗ một gía, cũng không phải là đắt, chủ yếu là tuỳ vào mức sống của mỗi vùng.
- Tôi không hiểu cái này nhưng dù sao cũng muốn cô thay đổi trang phục, anh nhìn những người đó xem, phần lớn toàn là quần xi-líp, nhìn là thấy mát mẻ rồi.
Bọn họ thể chất khác người thường, sẽ không nóng giống như bọn họ, tuy rằng hôm nay nhiệt độ cao tới 36 độ, trên đường đầy những cặp đùi trắng nõn tung tăng, những cô gái xấu đẹp đều quần đùi váy ngắn một màu, không phải họ đi giày xăng-̣đan mà chính là dép lê, Đường Sinh nhàn rỗi nhìn xung quanh nhưng không được tự nhiên lắm.
Tiểu Yên mặc quần đùi mà mấy ngày hôm trước cô cùng với Đường Cẩn, Đậu Đậu mua, bọn họ tiêu tiền mua cái gì đều là Đường Cẩn trả bằng thẻ, Đường Cẩn cũng không biết thẻ của mình có bao nhiêu tiền, dù sao mua quần áo hay những thứ linh tinh thì chắc chắn đủ, Tiểu Yên cũng có thẻ, chỉ có điều không mang đi.
Tại khu chợ, bên ngoài là một phố buôn bán phồn hoa hưng thịnh, số người qua lại đông như nước thủy triều, trên vỉa hè còn có người bán hàng rong, các loại đồ chơi cùng với hàng hóa giá rẻ cái gì cũng có, nhìn mà hoa cả mắt,
Khi hai người rời khỏi con đường buôn bán, liền thấy một đám người vây quanh ven đường , thấy có tiếng chửi nhau bên trong.
- Bà già này, đã nói bà bao nhiêu lần rồi mà còn bày bán ở con đường lớn này à? Lần trước thu đồ của bà, bà vẫn chưa chịu sao?
Tiếng chửi mắng nhỏ từ xung quanh bốn phía, Đường Sinh và Tiểu Yên cũng chen vào, chỉ thấy bốn người quản lý chợ vây quanh một bà già ngã dưới đất, bà lăn cả người ra đất rồi bò xung quanh nhặt những đôi giày thủ công đã bị đá văng tung tóe, kiểu dáng đôi giày đã cũ, vừa nhìn thì có thể biết đó là những đôi giày do người già tự làm ra, nhìn đôi bàn tay chai sạn của bà cụ thì đó sao có thể là bàn tay của một người phụ nữ nhàn hạ được? Đó là đôi bàn tay của một người mẹ, khớp xương to và đầy những vết sạo, nó chính là biểu thị cho người lao động chân tay chân chính.
Bà lão đầu tóc muối tiêu hơi hoảng loạn, máu chảy nơi khóe miệng, trán u một cục, xe ba gác bị đập nát bét, các mảnh vụn rơi bừa bãi trên mặt đất , người xem đều cảm thấy căm giận, nhưng không ai dám nói gì, quản lí chợ mà, ai dám đụng vào chứ?
Gĩưa bốn người quản lí chợ còn có một phụ nữ, mặt cũng lạnh như băng, nhìn bà lão nằm trên mặt đất mà coi như không có gì.
Khi thấy như vậy, trong lòng Đường Sinh cũng cảm thấy tức giận, về quản lí chợ thì trước kia hắn cũng từng có ấn tượng sâu sắc, giữa bàn dân thiên hạ mà bọn họ hống hách ngang ngược, trong tay nắm quyền lực thì ỷ thế làm bậy, cơ bản là bọn họ không chấp hành đúng nguỵên tắc.
Đưa túi đồ cho Tiểu Yên, Đường Sinh tiến lên đỡ bà lão:
- Bà à, bà đừng nhặt nữa, bà chảy máu rồi kìa.
Bà lão ngỡ ngàng nhìn anh chàng thanh niên mặt mũi khôi ngô tuấn tú trước mặt:
- Tại sao còn có người dám đến đỡ tôi à? Cậu không sợ quản lý chợ hả?
Bà cụ nhớ lại mình cũng đã từng phải nhặt đồ lại như thế này ba đến năm lần rồi nhưng không ai dám đến đỡ mình, bọn họ đều sợ quản lý chợ.
- Này cái cậu này, cậu tránh sang chỗ khác đi, động vào mấy tên này cậu cũng sẽ bị đánh như tôi thôi.
Bà cụ hùng hổ quát lên.
Người xem ai cũng lo lắng cho Đường Sinh, đúng vậy, chàng trai, đừng có lo chuyện không đâu, không thể dính vào mấy người này được đâu.
Đường Sinh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn quản lí chợ:
- Tôi là người, không phải gia súc, có hiểu không?
- Ái chà, dám chửi ông mày là súc vật à? Muốn chết có phải hay không? Tao đánh chết mày.
Tên quản lí chợ tức giận liền chạy lại giơ chân lên.
Đường Sinh cũng không buông tay bà lão ra, tay kia vung lên vặn cái chân giơ lên của đối phương, tên quản lí ngã lăn ra liền kêu lên thảm thiết, khóc lóc, cái đá này định giẫm người ta, nhưng bị người ta bóp chặt xương bắp chân vặn lại, sau khi nghe thấy tiếng rắc rắc, chân bị gãy rồi.
Mọi người xung quanh hô vang, sau đó không biết là ai hô một tiếng:
- Tốt.
Thế là xung quanh bốn phía reo hò vỗ tay khen ngợi.
Đây chính là tiếng lòng của nhân dân, ba tên còn lại không khỏi luống cuống, hai tên chạy lại đỡ cái chân bị gãy kia, người phụ nữ cuống quít lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát:
- 110 phải không? Mau tới ngã tư chợ, có người đánh quản lí chợ nè, chống người thi hành công vụ.
Thật không biết xấu hổ, các ngươi bốn người quản lý chợ vây đánh một bà già i mưu sinh bằng việc bán giày vải mà gọi là chấp hành pháp luật sao?
Xung quanh ai cũng chửi, người phụ nữ đó mặt biến sắc, Đường Sinh đỡ bà lão ngồi xuống đất, hắn cũng lấy điện thoại ra gọi.
Chú Lâm hả, tôi ở ngã tư chợ đang xem chuyện náo nhiệt đây, quản lí chợ ở đây đánh người ra oai, bốn người vây đánh một bà lão bán giày vải, tôi xem thích lắm, tôi giúp bà lão còn bị bọn họ chửi, không cẩn thận nên bẻ gãy chân tên quản lý chợ rồi, thực ra, lần này đến đây mở mang được kiến thức, quản lí chợ ở đây so với nơi khác thật là nhanh nhẹn dũng mãnh, chấp hành pháp luật tốt thật.
Đầu dây bên kia, mặt ông Lâm tối sầm lại, quản lí chợ không ít lần dùng bạo lực, dạy hoài không nghe, giờ này các ngươi đụng trúng cấp trên, xem ai còn che chở các ngươi? Ông ta liền hạ lệnh :
- Gọi đội tuần tra của Cục an ninh trật tự qua ngã tư chợ, tôi cũng đi tới đó.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ