Chương 456: Hận rèn sắt không thành thép.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Buổi chiều vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một chút, tắm một cái cho thoải mái, yên tĩnh ngâm mình vào nước nhưng cuối cùng lại bị khủng long Trương Mỹ Lệ đến quấy nhiễu.

Ngẫm lại lời cô ta từng nói, cha cô ta từng là chủ mỏ than, trong lòng Đường Sinh bắt đầu nghĩ nếu muốn mở ra cục diện phải tiếp cận đám chủ mỏ than để có thể quen thuộc cách thức làm việc và những bí mật của họ, chỉ có điều là cô ta làm hắn rắc rối.

Cô ta nặng 85 ki lô gam, dáng người như cái thùng phi, bất kể đằng trước hay sau lưng nhìn thấy là thật kinh khủng.

Ở lâu với một cô gái xinh đẹp kiểu thế này, chỉ sợ sau này thẩm mỹ của mình sẽ thay đổi, mà như vậy thì điều này thực sự là một bi kịch.

- Cô ta ngồi ngay trong đại sảnh, khiến hai vệ sĩ của cô ta ngồi phía trước bàn hỏi tình hình của chúng ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đường Sinh nhìn bằng nửa con mắt, cười nhếch mép rồi nói:

- Đi hỏi họ đi, tôi đi tắm trước.

Sở Tình liền kể lại chuyện trên máy bay cho chị Trần. Chị Trần cũng cười nghiêng ngả. Hoá ra là như vậy, phải nói là cô ta không quá ghê gớm, tạm thời không cần để ý tới cô ta, tuy nhiên loại con gái này cũng thú vị lắm, có thật cô ta cũng muốn theo đuổi Đường Sinh chứ?

Khi các cô gái đang ở trong phòng nói chuyện vui vẻ, Vệ Đại Vân ở trong đại sảnh cùng em trai của mình Vệ Thiên Vân đi tới. Tiểu Vệ (tức Vệ Thiên Vân) khoảng chừng hai mươi mốt tuổi, dáng người cao to, vạm vỡ, mày rậm, mắt to, vẻ mặt cương nghị, cằm lún phún râu, rất đàn ông. Đừng nói đến kiểu tóc, nó lộ rõ bản chất lưu manh của y, cắt cua chỉ để lại một chút trên đầu, giống như mấy đứa thanh niên trẻ tuổi.

Y đi cải tạo ba tháng vừa về, không nghề nghiệp, quấn quýt bên cạnh Nhất Bang Tử, trước kia là anh em của hắn. giờ lại tiếp tục gia nhập giang hồ.

Có thể bao nhiêu đó chưa thể hiện hết tính giang hồ của hắn, trên cổ có mang dây xích vàng chói, nhìn chướng cả mắt, áo ba lỗ, để lộ cơ thể lực lưỡng của hắn, ngực, bắp tay cuồn cuộn bắp thịt, ngực xăm hình đầu hổ, nhưng vì mặc áo ba lỗ nên nhìn không rõ lắm.

Xem ra đây cũng là một tên đầu gấu đây? Sau khi hắn bước vào, liếc mắt một cái, nhìn thấy bà chị xinh đẹp.

- Chị !

Thiên Văn bước nhanh lại tỏ vẻ thân thiện, nét lạnh lùng biến mất.

Thực ra Đại Vân ít gặp em trai mình, cô nhớ lại thời gian đã qua, y nợ nần chồng chất, rượu chè be bét, ăn chơi sa đoạ mà Thiên Vân cũng không tìm cô ta, vì không muốn làm liên luỵ, hắn biết rõ mình không sạch sẽ, sợ phiền lòng người nhà cho nên quyết định ra đi.

Nhưng mà, tình máu mủ hẳn đúng là tình máu mủ, chị em vĩnh viễn là chị em, khoâng ngờ lại có buổi tương phùng này, mặc dù giật mình với hình thù em mình, những tưởng đi cải tạo nhiều năm sẽ khá hơn, không ngờ giờ lại tiếp tục con đường giang hồ.

- Em. Em vẫn muốn giang hồ nữa à, biết bao giờ hoàn lương đây?

Cô nhìn chằm chằm em mình với vẻ đầy oán trách, nhưng cũng đành chấp nhận, cô ta thiết nghĩ để thay đổi một con người thật không dễ chút nào.

Vệ Thiên Vân cười ha hả, cũng không biết trả lời chị,

- Chị hỏi em hả?

Sau đó ra phía ngoài chờ, kế đến là bốn năm thằng đàn em của hắn hô :

- Chào chị!

Rồi cả bọn đi ra ngoài.

Đại Vân và em tới ghế sô pha ở đại sảnh ngồi, ngồi cách đó không xa là Trương Mỹ Lệ.

Tuy nhiên bọn họ cũng không ai biết ai, Trương Mỹ Lệ đang âm thầm để ý Đại Vân., vì cô ta nhìn thấy cô gái này và Đường Sinh đi cùng xe.

- Chị, tình hình là như vậy, cũng không nghe ba nói chuyện em đi cải tạo ba tháng, để chị khỏi phiền, em không để chị và ba thêm rắc rối, và sợ mọi người làm hại, em ngoại trừ đi giang hồ, chứ còn có thể làm gì được đây? Xã hội đã buộc em phải như vậy, chỉ có bước tiếp chứ không thể rút lui.

- Tiểu Vân em đừng bi quan quá, không phải là vẫn còn có chị sao, làm chị như chị, đâu có muốn em đi vào chỗ phi pháp.

- Chị, chị đừng quản em, giờ em đi giang hồ có đại ca mách nước thay hắn ta làm việc, đánh nhau, đòi nợ.

Y đang nói thì di động vang lên , móc ra nghe điện thoại:

- Dạ đại ca, cái đó hả, được, chút nữa em đi.

Hơi buồn, cô ta nói:

- Chị không nói chuyện cùng em nhiều, buổi tối chị đưa em đi dùng bữa cơm tẩy trần .

Thấy hắn đứng dậy đi, Đại Vân cô ta cũng đứng lên và quát:

- Đứng lại ! Em xử lý người nào? Đi giúp người ta chém người hả?

Vệ Thiên Vân không cho là đúng, mỉm cười,

- Chị, có một số việc chò không rõ, chuyện rất phức tạp, một câu nói không rõ.

- Em ít đùa lại đi, hôm nay không được đi, lát nữa chị sẽ cho gặp một người.

- Chị, em không quen nói giỡn, em phải đi, em chị đã nói thì thì phải làm được, làm gì cũng phải cân nhắc… Chuyện của em chị không quản được đâu, nếu chẳng may cứ giằng co như thế, chỉ có mang hại lại cho chị, em cũng không muốn cho hắn biết là em có chị gái.

- Lời của chị em cũng không nghe sao? Em đi theo cái Lão Đại gì đó lăn lộn giang hồ có kết cục gì tốt? Tương lai còn không phải là một kẻ chết thay sao?

- Chị à, giang hồ thì phải có nghĩa khí, em thay hắn làm việc, hắn cho em tiền, và cũng rất chăm sóc em.

- Em thật không ra gì, nó đang mua chuộc em bán mạng cho nó thì có, em mà có chết thì nó cũng không nhỏ một giọt nước mắt , ngu gì mà ngu dữ vậy?

- Chị đừng nói nữa, lâu nay emvẫn sống như vậy, có muốn thoát cũng không được vì em biết quá nhiều bí mật của hắn, nếu rút lui em chỉ có đường chết, vợ con bị vạ lây, bị bắt, bị đánh đập, bị bắt làm gái mại dâm…thậm chí là bỏ mạng, chị mong em có kết cục đó sao? Thôi đi chị, đừng cố thay đổi em.

Đại Vân không nhịn được nữa, vung tay tát y một cái, y có phần hơi run.

- Tao là chị mày, mày phải nhận ra điều đó, hôm nay mày phải ngồi ở đây không được đi đâu hết.

Chị gái đột nhiên nổi nóng, vệ Thiên Vân nuốt nước miếng, trên mặt nóng rát, nhưng chị đánh đau nữa cũng phải chịu .

- Chị, những gì em nói với chị đều là sự thực, chị phải tin em, em đi lừa ai được chứ không thể lừa được chị của mình, đúng không?

- Mày ngậm miệng lại đi.

Đại vân trừng mắt nhìn y.

- Tao cũng nói cho mày nghe, dù sao tao cũng là chị mày, tao phải quản được mày, Lão đại của mày tính toán lắm, đúng là ếch ngồi đáy giếng .

Vệ Thiên Vân cười khổ sở, hiểu rất

rõ tính chị gái mình tính tình hung dữ nhưng chị có hung dữ nữa cũng chỉ là nữ nhi mạnh miệng, chị dựa vào cái gì chứ?

- Chị, xã hội này tiền bạc là chính, nói miệng cũng như không, có tiền là có sức mạnh.

- Mạnh con khỉ, mày bán mạng cho nó không bằng bán mạng cho chị mày, tao giới thiệu cho mày một người còn mạnh hơn nó gấp vạn lần..

Sao vậy chứ? Chị gái mình bây giờ cũng có vẻ giang hồ rồi đây. Vệ Thiên Vân há hốc mồm, nhưng lúc này thực sự có việc muốn làm:

- Chị à, em trước tiên...

Lại một cái tát vào mồm, cô hiểu rõ bản chất em trai, như thế này không thể giữ được nó, nó không để ý đến mình thì phải đánh nữa, Vệ Thiên Vân vừa chịu cái tát vào miệng nhưng vẫn gượng cười, chị gái à, không có cách nào đâu.

- Nếu mày không câm miệng lại, tao còn phải đánh mày, mày đi cả ngày như vậy thì được gì chứ mày cho là chị mày hại mày sao? Mày có đầu óc không vậy?Mày muốn làm thủ lĩnh hay muốn làm nô tài? Mày thấy cái nào tốt? Trời sinh ra ai mà không thích làm thủ lĩnh hả?

Bị chị mắng, hắn ta đỏ mặt tía tai, từ nhỏ đã bị chị gái quản lý, bây giờ vẫn tiếp tục phải chịu như thế.

- Chị, em nợ người ta khoản nợ Lão Đại không ép trả nợ, mà chỉ cần làm việc cho hắn ta, hắn còn trả công, cho nên em…

- Cho nên càng ngày càng lún sâu à? Mày nhìn đi , nó có đàn em theo phục dịch cho nó, cả tỷ người phục vụ cho nó, nó coi mày là người sao? Lúc đầu nó ngon ngọt, tới lúc gặp chuyện mày xem nó có xử trí mày không? Mày tưởng mày giỏi lắm à? Kỳ thật trong mắt nó mày chẳng bằng cọng lông chân.

Đạo lí này không phải hắn không hiểu, nhưng hắn đâm lao phải theo lao

- Chị, xã hội này rất đen tối.

- Vô dụng thôi, mày thiếu hắn bao nhiêu, tao đưa cho mày, sau này nhất quyết cắt đứt quan hệ với hắn.

- Chị, không riêng chuyện tiền nong, em còn biết nhiều tin tức bí mật của hắn, nên hắn không để em thoát, chị không cứu được em đâu..

Đang nói xong đến đây, điện thoại lại vang lên, Vệ Thiên Vân nghe điện thoại rồi ồ lên hai tiếng, lúc này không để ý đến chị nói nữa, cưỡng ép phải rời đi khỏi.

- Quay lại cho tao, Thiên Vân…tên súc sinh.

Cô ta gọi theo nhưng vô dụng, hắn đã đi mất.

Đại Vân trở lại phòng thở hổn hển , Sở Tình hỏi có chuyện gì, cô ta liền nói một mạch, Sở Tình cũng nhíu đôi mày lại.

- Chúng ta muốn thành lập chi nhánh công ty bên này, rồi tìm việc chính sự cho nó làm, về sau nó sẽ hồi tâm lại mà? Phải từ từ …

- Ôi... Không phải như vậy, hiện tại nó đang ở trong đó, biết nhiều tin tức của Lão Đại, muốn thoát thân cũng khó.

Có con đường đi vào đó nhưng không có đường quay lại, một khi đã bước chân vào con đường giang hồ thì muốn thoát thân cũng khó, con đường mà Vệ Thiên Vân đã đi, có thể rửa sạch được không? Chỉ có nằm mơ!

Đại Vân châm điếu thuốc và giận trong lòng:

- Không nghĩ tới nó nữa, số chết do trời.

Đường Sinh trong phòng tắm đi ra, :

- Ai làm cho Chủ tịch Đại Vân của chúng ta giận vậy? Nói nghe xem nào.

Cô ta nhường ghế cho hắn ngồi và kể lại mọi chuyện:

- Cậui nhất đinh có cách giải quyết giúp tôi.

- Chuyện này thì có gì chứ? Cho em một, hai ngày để đối phó với bọn đê tiện này.

Sở Tình và Đại Vân trừng mắt nhìn, Sở Tình vỗ vào đùi hắn một cái:

- Nó mới ra tù được ba, bốn tháng, giờ lại vào tiếp à?

- Ừ, thực chất nó thiếu nợ, nhưng cải tạo không đúng chỗ, giờ lại làm việc cho Lão Đại.

- Không rõ lắm, không chừng nó có kế hoạch riêng, xung quanh lão ta là than đá, một ngành sản xuất có món lợi khổng lồ.

- Ồ, chủ mỏ than, chẳng phải chúng ta đến đây là vì chuyện này à, phải tập đoàn hoá, thống nhất hoá, hợp xu thế, đạo lí này ai cũng hiểu, nhưng căn bản là tư nhân làm không lại quốc doanh. .

Đại Vân gượng cười nói:

- Thiếu gia, không đơn giản như vậy, liên lụy tới thế lực đen thì rắc rối khó gỡ, cực kỳ phức tạp đó.

- Trên đời này có biết bao việc khó, chỉ sợ lòng người, phải có quyết tâm,Tập đoàn Sở Đại muốn chiếm giữ khu vực than ơ phía tây mà ngay cả thằng côn đồ cũng muốn làm, không phải làm trò cười cho thiên hạ hay sao? Chúng ta vừa mới đến đây dừng đừng vội gây sự với bên nào, phải xây dựng mối quan hệ xã hội trước.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ