Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Tin tức đến tất cả cùng hành động.
Lúc mấy người Đường Sinh tới Tây Kỳ thì Ninh Hân ở Giang Lăng cũng nhận được một thông báo từ tỉnh gửi xuống.
Cứ nói là thông báo nhưng thật ra là một lệnh điều động, Cảnh sát tỉnh cần kết nạp thêm một đội ngũ cán bộ cảnh sát đặc nhiệm trẻ tuổi tinh anh. Vì vậy lần này đã chọn ra hơn 50 nhân tài anh dũng từ các Thành phố trong tỉnh, trong đó đội trưởng Ninh Hân của phân đội thành phố Giang Lăng cũng là một trong những người được chú ý tới.
Đối với Ninh Hân mà nói thì đây đúng là một tin tốt lành, có lẽ cô cũng không muốn phải cách xa với Đường Sinh trong một thời gian dài như thế. Tên tiểu tử này rõ ràng là không coi Giang Lăng là trọng điểm phát triển nữa rồi. Các chị em phụ nữ cũng có chút trạnh lòng, Sắc Sắc, Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh cũng ít nhiều thấy khó chịu.
Hơn nữa Ninh Hân lại giữ chức vụ phó cục trưởng cục chống khủng bố chống bạo loạn của tỉnh. Đây là chức vụ cấp tỉnh phù hợp với những đãi ngộ dành cho chức vụ phó cục trưởng của cô ấy, cũng coi như là dành cho cô sự đãi ngộ ngang bằng với chức vụ trước đây. Chỉ có điều Ninh Hân còn quá trẻ, năm nay cô mới 26 tuổi, còn quá xinh đẹp.
Cùng lúc đó thì Đinh Hải Dung của Phượng Thành cũng được chọn cùng đợt với Ninh Hân, đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục trinh sát hình sự của tỉnh.
Buổi trưa Ninh Hân và Vương Tĩnh cùng nhau ăn cơm, nói đến chuyện này, Vương Tĩnh ghen tỵ nói :
- Tôi thì phải làm thế nào đây?
- Cô á? Cứ tiếp tục làm trong tòa soạn báo buổi tối đó đi, ở đây quen đất quen người, lên tỉnh thì dụ dỗ cái gì được?
- Cô ngồi nói chuyện mà không thấy đau mông à?
Vương Tĩnh tức giận nói:
- Là vì chuyện An Phong hỏng rồi, tên thối tha đó chỉ sợ là có thái độ với tôi. Họ An đó trêu chọc cô, tôi còn nói tốt giúp cho anh ta mà không hiểu được là trong lòng hắn ta có âm thầm mắng tôi hay không nữa?
Ninh Hân nhún nhún vai:
- Cũng không đến mức đó chứ? Đường Sinh cũng không đến mức chấp nhặt vậy đâu. Dù sao thì cô cũng quen biết họ An kia lâu rồi
- Vấn đề là cái người họ An đó tính tình rất xấu, có lúc tôi cũng không muốn quan tâm đến hắn ta nữa. Lần này thì bị xử lý đã rồi, khi thay đổi cái văn phong cứng nhắc của anh ta trước đây thì lại trở thành lố bịch, đúng là làm tôi buồn cười chết mất. Nhưng bây giờ tôi lại có một cách nghĩ khác, các cô cứ lần lượt lên Tỉnh hết đi, tôi cũng không muốn ở lại nơi này nữa, công việc trong tòa báo buổi tối cũng khá náo nhiệt, có tôi cũng không thừa mà mất tôi cũng không thiếu nên tôi muốn nghỉ việc tự mở một tạp chí ở nhà. Thế nào? Có được không?
- Tùy cô thôi, nhưng là bạn của cô tôi khuyên cô một câu, cô nên cách xa với cái tên họ An ấy một chút, Đường Sinh rất ghét hắn.
- Tôi và anh ta cũng không thân thiết lắm đâu. Chỉ là tôi gặp hắn lúc tới Ngũ Cư Sĩ, trước mắt thì anh ta cũng chưa quấy rối tôi lần nào.
- Tóm lại là người mà Đường Sinh ghét thì chúng ta nên tránh xa một chút. Mặc dù là bạn bè nhưng nhắc đến chuyện cũ cũng là mất mặt rồi.
Vương Tĩnh cũng nói:
- Tên đó thật đáng đời cũng không chịu soi cái mặt ngựa của anh ta chứ vào nước tiểu mà xem xem? Chú ý tới ai là muốn có được người đó? Anh có là quả cầu vàng thì cũng chưa chắc đã có chỗ cho anh, anh thì là cái quái gì chứ? Tôi rất muốn cho anh ta một trận, nhưng thôi đi, tên đó cũng chẳng có chủ định gì, không bằng cả Ngũ Cư Sỹ nữa.
- Được rồi, không nhắc tới bọn họ nữa, đi khỏi Giang Lăng rồi có còn gặp lại mấy lần nữa đâu. Tình bạn giữa nam và nữ vẫn cần phải giữ khoảng cách mà, có những điều không thể nói ra được. À Sắc Sắc với Ngọc Mỹ đều phải chuyển nhà rồi. Sắc Sắc cũng đang cố gắng đào tạo Hoa Anh Hùng để thay thế đấy.
- Hoa Anh Hùng chưa chắc đã phù hợp đâu, cha anh ta là nhân viên chính quyền địa phương, anh ta mà trở thành người đứng đầu Cẩn Sinh ở Giang Lăng thì không ổn lắm.
- Ngoài hắn ra thì là lão quỷ Giang Xỉ rồi, nghe nói Bích Tú Hinh đã dàn xếp chuyện bên đấy rồi, chỉ sợ là lại muốn lên thành Tỉnh nữa thôi.
Vương Tĩnh bĩu môi:
- Người đàn bà đó tính tình cao ngạo, trong lòng rất muốn Đường Sinh khuất phục bà ta, mơ tưởng nhiều quá rồi đó?
- Cô ta bao năm nay đều nuôi dưỡng quan niệm chủ nghĩa phụ nữ vĩ đại mà. Tôi thấy bà ta khó mà làm được, tên thối tha đó mà bị bà ta thuần phục sao?
- Hứ, dựa vào cô ta được không đấy? Lại chẳng bị tên khốn kia làm cho bán sống bán chết ấy chứ, haha..
Vương Tĩnh không khách sáo mà châm chọc một câu.
Ninh Hân tỏ vẻ khinh bỉ nói :
- Cô đúng là một người phụ nữ thô lỗ, có lúc ngồi với cô tôi cảm thấy hơi khó chịu.
- Ôi ôi ... Tôi có làm chuyện gì với cô đâu chứ? Tôi có thô lỗ đến mấy thì cũng chẳng lẳng lơ là bao, cô đừng có mà ghen thế được không?
Hai người này hễ ngồi với nhau là khó tránh khỏi cãi vã, cái này đã thành thói quen rồi.
- Một, hai ngày nữa là tôi phải có mặt trong tỉnh rồi, cô thì sao?
- Đi cùng cô vậy, ở đây tôi chỉ có một mình, không có ai vương vấn cả, người tôi lưu luyến đã đi Tây Kỳ rồi.
Ninh Hân đột nhiên hạ giọng hỏi:
- Lần mà Đường Sinh đi tới Tử Dạ Hiên, hình như cô đã nằm úp trên giường cả nửa ngày nhỉ?
Vương Tĩnh đỏ mặt, thầm nghĩ, lão nương đây bị tên cầm thú đó bạo hành, không nằm có được không? Nhưng miệng lại nói :
- Đúng là có chút không thoải mái.
Ninh Hân nhìn cô ta với ánh mắt đầy thâm ý
- Dỗ ngọt chị sao? Cô tưởng tôi không biết sao? Nói xem có chuyện gì nào?
- Nói gì? Có gì để nói đâu? Cô muốn nghe chuyện gì? Được, tôi thừa nhận tên cầm thú đó vì một người đàn bà nào đó mà trừng phạt tôi. Ghét tôi cầu xin hộ cho cái tên họ An nên đã trừng phạt tôi một trận, được chưa? Cô hài lòng chưa? Xem cái đức hạnh của cô kìa!
Vương Tĩnh trợn mắt nhìn cô.
Ninh Hân liền cười :
- Đúng, tiểu thư đây rất vui rất thoải mái, nhưng sao tôi lại cảm thấy cô cũng vui nhỉ? Hay nhận lại được gì rồi?
- Nhận được cái đầu cô ý? Họ Ninh kia, cô đang muốn đánh nhau với lão nương này phải không?
Vương Tĩnh trợn mắt, vén tay áo lên nhìn Ninh Hân.
- Tôi nhổ vào, dựa vào cô sao, tiểu thư đây chỉ cần một ngón tay là đã hạ gục được cô rồi, cút đi tính tiền đi.
Ninh Hân không khách sáo hừ lên một tiếng.
Ở Giang Lăng mấy người phụ nữ đều có hành động cả, Cao Ngọc Mỹ triệu tập lại những người phục vụ đã được huấn luyện từ trước. Không thể để công sức huấn luyện họ thành vô ích được, tất cả phải được đưa đi để họ trở thành những người phục vụ di động, chỉ cần trả lương cho họ thì bọn họ sẽ sẵn lòng đi theo, dù cho đi đến nước Mỹ cũng được.
Sắc Sắc cũng tổ chức hội nghị cấp cao của Cẩn Sinh, lão Ngụy và Hoa Anh Hùng hiện đang là cánh tay phải của cô, cô vô cùng coi trọng. Mình đi lên Tỉnh nên đương nhiên bên này cần chọn nguời thay thế chủ trì đại cục. Cô ta cũng trao đổi với Bí ký Đường, vì vậy sau khi phân tích thì thấy để lão Ngụy thay thế là rất thích hợp.
Do đó cũng biết được Bí thư Đường không còn ở lại Giang Lăng bao lâu nữa. Sắc Sắc là cánh tay trái của Đường Sinh nên không thể để cô ở lại Giang Lăng này lâu được, người chủ trì sản xuất ở đây cũng đã có. Sắc Sắc còn phải đối mặt với thị trường rộng lớn hơn, ở lại Giang Lăng này cũng chỉ là trông coi ngõ lão Đường mà thôi.
Chắc chắn là Đường Sinh sẽ giữ lại khu chung cư cao cấp cửu ngũ của ngõ Lão Đường là vì nhà Đường Cẩn là ở Giang Lăng này, Nơi đây là hậu phương lớn của nhà mẹ đẻ hắn mà.
Giang Lăng và những người có liên quan tới Đường Sinh đều có tâm tư riêng cả. Ví dụ như Hoa Anh Tú đã xin Ninh Hân đưa cô tới cục chống khủng bố chống bạo loạn, Lý Vân Phong, Đoan Mộc là đối tượng tiếp theo muốn được di chuyển. Tình thế bên này luôn cần một giai đoạn ổn định thì mới được.
Ngay cả Mắt kính ca đã từng bị Đường Dục điều tới Giang Lăng cũng đi xin xỏ Sắc Sắc, hắn biết mình chỉ là bãi phân chó nhưng vẫn muốn nịnh bợ Đường Sinh lấy lòng.
Sắc Sắc không thèm để ý đến hắn ta, thầm nghĩ “anh thì là cái quái gì chứ? Đường Sinh thu nhận anh thì khác nào tự bôi nhọ danh tiếng của mình không?
Sau đó là Lý Trọng Phong, ông ta lo lắng Bí thư Đường đi rồi thì anh ta sẽ sắp xếp được một chức vụ nhỏ trong tỉnh Giang Lăng này. Cho nên là rất nhiệt tình mời Sắc Sắc ăn cơm , muốn thông qua Sắc Sắc để được điều động về lại trong tỉnh, hoặc là được đi cùng với Bí thư Đường, đương nhiên người sau thì có lẽ sẽ là họ Tiểu.
Ở Giang Lăng , La Sắc Sắc là người đại diện cho Đường Sinh cho nên những người quen biết Đường Sinh đều vô cùng tôn trọng cô và ra sức nịnh bợ cô.
Ở trong nhà họ Đường, Sắc Sắc là người cũng có địa vị, chỉ là dạo gần đây cô có cảm giác bị tiểu oan gia lạnh nhạt với mình.
Thực ra là do Đường Sinh bận đến không thể phân thân ra được, nhưng nếu như là qua đêm ở Cẩn Sinh Cung thì trước tiên sẽ qua phòng của Sắc Sắc, đây là điều không thể nghi ngờ được nữa.
Sau đó Cao Ngọc Mỹ là người nhàn rỗi nên đã chuyên tâm đào tạo 16 người phục vụ, cô sớm đã quấy rầy Đường Sinh rồi.
Lâm Phỉ cũng là người được nhận đi, hiện nay cô đang là trợ lý tâm phúc đắc lực cho Sắc Sắc, cùng với Ngọc Mỹ tạo thành tam giác sắt. Ngọc Mỹ lo việc trong, Lâm Phỉ lo việc ngoài, Sắc Sắc cũng bớt được rất nhiều lo lắng. Nếu nói Ngọc Mỹ là người lười nhác, cái gì là sự nghiệp hay không cô không quan tâm, một lòng muốn được hưởng thụ, lo việc nội chính thì lại rất lành nghề, xử lý việc trong nhà vô cùng rõ ràng cẩn thận, đào tạo những người phục vụ vô cùng bài bản .
Mà Lâm Phỉ lại là nhân tài trong lĩnh vực quản lý, chủ yếu thể hiện trong lĩnh vực quản lý nhân sự của công ty, nhưng tài năng kinh doanh cũng không thể coi thường được.
Sự thay đổi về những nhân vật trung tâm cao cấp của Cẩn Sinh không phải là ngày một ngày hai có thể sắp xếp ổn thỏa được, điều này cần một thời kỳ quá độ.
Sắc Sắc gửi tin nhắn cho Đường Sinh nói “nghe nói cậu bỏ rơi tôi ở lại Giang Lăng không lo nữa phải không?”
Đường Sinh liền nhắn lại một câu “chọn một nhân tài chủ trì đại cục ở Giang Lăng là được rồi, cô lên tỉnh đi, tôi bỏ rơi ai thì được chứ làm sao bỏ rơi vú nuôi của mình được? Cô nói như tôi là người vô tình lắm vậy?”
Vậy là Sắc Sắc liền vui như mở cờ trong bụng, quay đầu lại để Hoa Anh Hùng trông coi công trình của ngõ Lão Đường đồng thời hứa rằng chỉ cần công trình của ngõ Lão Đường được giao trả thì sẽ điều anh về tổng bộ. Tòa nhà chung cư cao cấp cửu ngũ này rất quan trọng đối với Đường Sinh. Bên ngoài có câu nói rằng “chi cần dựa vào người của mình đến trông coi” Hoa Anh Hùng cũng có cảm giác được coi trọng rồi, hắn vốn rất kinh sợ Đường Sinh, đến nay Cẩn sinh phát triển mạnh mẽ như vậy, rõ ràng là cứ theo Cẩn Sinh thì ắt hẳn sẽ có tiền đồ. Hơn nữa tiền đồ của bố hắn ta còn dang dở cho nên Hoa Anh Hùng cam đoan sẽ hoàn thành ý nguyện đó.
Về việc của trưởng bối đời trước thì không nhắc tới nữa, bố mẹ của Đường Cẩn cũng được mà bố mẹ Ninh Hân cũng được, khả năng dời khỏi Giang Lăng là không lớn.
Đường Sinh ăn cơm trưa xong thì nhận được điện thoại của Ninh Hân, nghe cô nói chuyện được điều đến cục chống khủng bố chống bạo lực của tỉnh liền cười nói :
- Cục phó Ninh, cô phải đặc biệt cảm ơn tôi đấy, lần trước tôi có nhắc chuyện này với bí thư Chung Hoài Nhân. Ví dụ như tăng cường thực lực đội ngũ cán bộ của tỉnh, lão Chung mới có ý nghĩ điều động người từ dưới lên đấy. Có một số chuyện không cần nói rõ ràng, điều động ai trong lòng lão đã có tính toán cả rồi. Nhớ đó mà lấy lòng tôi đấy!
- Được, đi tới đó tôi sẽ đánh cho anh tàn phế trước đã ! Lấy lòng anh? Anh mặt dày quá đấy?
Ninh Hân trong lòng rất vui nhưng ngoài miệng thì nói cứng vậy.
Ngắt điện thoại của Ninh Hân, Đường Sinh liền nghĩ đến Đinh Hải Dung của Phượng Thành liền ấn số gọi:
- Chị Dung, dạo này đã có hướng đi nào chưa?
- Có rồi, Đường Sinh, tôi được điều động đến làm phó cục trưởng cục cảnh sát hình sự rồi, cậu không phải là đang ở Tỉnh sao? Tốt quá rồi !
- Trời, tôi phải chiến đấu oanh liệt ở ba chiến trường than của tây bộ mà, chị nhận chức rồi thì hãy chú ý nhiều hơn đến bên đó nha, Tây Kỳ có hai đen, than đen và người đen, vế sau có ý nghĩa rất sâu xa đó. Nói không chừng chúng ta lại gặp mặt tại Tây Kỳ đấy, xem chị có tìm ra được tin tức gì không?
- Ừ, tôi hiểu cậu muốn nói gì rồi, một, hai ngày tới tôi phải có mặt trên Tỉnh rồi, tôi sẽ tập trung nghiên cứu những vụ án của phía tây Giang Trung này.
Mỗi lần tới một nơi nào đó, Đường Sinh cần phải sắp xếp tốt, thân cô thế độc muốn thâm nhập vào đâu cũng khó, tính bài xích của con người là rất mạnh mà.
Đầu tiên là cần có sự giúp đỡ của chính quyền địa phương. Nghĩ vậy Đường Sinh liền gọi điện thoại cho Tạ Trường Quân.
- Anh thi đại học xong cũng không có việc gì làm, đến Tây Kỳ chơi vài hôm đi, đưa cả bồ của anh tới nữa. Tất cả lệ phí tôi đều lo hết.
Tạ Trường Quân là con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tạ Kỳ, những cán bộ có quan hệ với lão Tạ nhiều không đếm xuể. Đưa Tạ Trường Quân đến Tây Kỳ là có mục đích cả. Ngược lại mà nói, Tạ Trường Quân cũng mong có quan hệ càng thân thiết với Đường Sinh thì càng tốt.
Cùng ngày hôm đó liền thông báo cho Lê Hỉ Mỹ, Cố Tiểu Trung, Bào Lệ Nhu, tới buổi trưa thì đặt vé máy bay, buổi tối liền bay đến Tây Kỳ, tới đêm thì có người tới mời đi ăn khuya.
Mấy người Đường Sinh cũng không có họ hàng thân thích gì tại Tây Kỳ này, liền ở lại một khách sạn 5 sao. Sau đó chị Trần nói với hắn ta là có người theo dõi họ.
Oái? Không phải chứ?
Tôi mới tới Tây Kỳ đã có người theo dõi rồi sao?
Chị Trần lại nói:
- Là một người phụ nữ béo, tôi có lấy điện thoại chụp lại ảnh đây.
Vừa lấy ra xem thì Đường Sinh liền phì ra một tiếng, lúc trên máy bay có trêu chọc khủng long Trương Mỹ Lệ, tệ thật, lại là cô ta!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ