Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trước khi vào sơn động, Đường Sinh trấn tĩnh cảm nhận, không có sinh khí gì, chứng tỏ ở đây không hề có mai phục.
Cho nên hắn nghĩ làm việc nghĩa thì không được chùn bước, liền kéo Hải Dung bước vào. Nhưng thật ra trong khu rừng phía sơn động đã có người mai phục, bọn họ đột nhiên thoát ra chạy vào trong động. Thế nhưng những người mai phục ở trong rừng kia lại không đề phòng đến, sơn động là động chết, chẳng khác ba ba trong hũ.
Đường Sinh không phải không nghĩ tới khả năng này, chỉ là anh muốn đợi người bên ngoài vào trong hũ bắt ba ba, người trong tay có súng phải sợ ngươi sao? Vậy thì một chọi một đi, chắc chắn sẽ vọt vào, lúc đó họ đúng là đen đủi rùi, ai thắng ai bại rất khó nói trước.
Trong mắt Đường Sinh, sơn động này không phải chỉ là một màn đen, cái chính là hắn có bản chất đặc dị, con ngươi sáng quắc. Hải Dung nếu không đeo theo kính đặc chế thì không nhìn thấy đường, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy một cảnh tượng rất mơ hồ, trong lòng cô có chút sợ hãi. Nếu cô bỏ kính ra, có thể hai mắt là một màn đen, Đường Sinh hình như nhìn thấy rõ? Lúc này cũng không nghĩ sâu hơn được gì nữa, trong động rất yên tĩnh.
Thật ra, Hải Dung đã từng một lần bỏ qua cơ hội biến đổi thể chất, đoạn mà khi biên tập cắt đi là bị Đường Sinh bắn vào đầy miệng, nhưng cô không nuốt mà nhổ ra ngoài. Lúc đó Vương Tĩnh tiếc hùi hụi, còn giậm chân giận dữ nói, cô có biết tinh hoa của hắn đáng quý thế nào không?
Cửa động này rất thấp bé, nhưng càng vào sâu càng rộng, đỉnh động lại càng cao. Đường Sinh cúi đầu có thể nhìn thấy những thạch nhũ buông xuống, thỉnh thoảng có những giọt nước lạnh băng từ những nhũ đã đó rơi xuống. Càng đi vào trong, khí lạnh càng mạnh, các ngã rẽ càng ngày càng nhiều, những viên đã kì lạ san sát nhau, không biết nên đi lối nào. Hải Dung chịu không nhéo hắn một cái nói:
- Còn vào sâu nữa à? ở đây như mê cung ấy, ngộ nhỡ không ra được thì làm sao?
- Haiz, chị Dung của tôi ơi, theo lối không khí lọt vào nhắm mắt cũng có thể mò ra được, rất đơn giản mà?
- Ồ
Hải Dung nóng mặt, tôi không ngờ lại không điềm tĩnh như vậy. Ngữ điệu của Đường Sinh rất nhẹ nhàng, thoải mái, hình như một chút cũng không sợ,
- Cậu không sợ sao?
- Hey, tôi sợ á? Tôi có thể sợ từng bãi từng bãi phân chó sao? Điều này mà truyền ra ngoài, sau này tôi sống thế nào chứ?
- Khá khâm phục cậu đấy, đôi mắt trần của cậu lại có thể nhìn rõ tình hình trong động, tôi đeo kính mà còn nhìn không rõ.
- Thân thể tôi từng trải qua một lần thay đổi gen, cho nên tất cả mọi khả năng đều rất mạnh, ừm, nhất là khả năng nằm úp trên bụng phụ nữ.
- Đáng ghét
Trong lòng Hải Dung hơi căng thẳng lại hưng phấn,
- Giờ chúng ta phải làm sao? Cậu nghe đi, bọn họ sắp đuổi đến nơi rồi kìa.
Từ phía sau vọng lại những tiếng bước chân, người đuổi đến sợ không tới mười người, ngẫu nhiên nhìn thấy ngọn đèn lắc lư.
Trong tay mấy tên đuổi theo sau có đèn pin, có thể thấy bọn họ đã có sự chuẩn bị rồi, ngay trên núi còn có mai phục, Đường Sinh cảm thấy mình và Hải Dung đã đi trước một bước rồi, nhưng có thể bắt được cá lớn không thì rất khó nói trước, con cá này rất giảo hoạt.
Cuối cùng. Đường Sinh lựa chọn cách men theo chỗ hẹp bên phải để tiến vào trong, bước chân của họ nhấc lên rồi đặt xuống không hề phát ra âm thanh nào. Không giống như những người phía sau tiếng bước chân như sấm rền, sau một trận thất chuyển bát quải, đến con đường hẹp một mình Hải Dung bước trước.
Lại chuyển đến một đường vòng, họ ngừng bước, cũng trợn tròn mắt, phía trước chỉ là một con đường cụt, ngẩng đầu nhìn, là một ngưỡng khoảng ba mét sáu, ba mét bảy gì đó, cũng không biết trên ngưỡng là quang cảnh gì, nếu đường rộng thêm chút nữa có thể đứng hai chân lên xem, nhưng quá hẹp không thể đứng được.
- Lại đây, chị Dung, chị trèo lên vai tôi xem, phía trước có thể nấp không, phía sau hình như có người đuổi đến.
- Họ có vẻ rất thông thạo nơi này, không bỏ qua bất cứ lối rẽ nào?
Hải Dung không nghĩ được nhiều như thế, hai ba trèo lên vai Đường Sinh,
- Này, Đường Sinh, chỉ có một chút cạnh này thôi, tôi phải cố lắm mới đứng được, nhưng tôi lên rồi còn cậu thì sao?
- Tôi, không lên đâu, tôi quay lại đường cũ, giết được tên nào thì giết, ngộ nhỡ tôi hi sinh chị thay tôi báo thù là ok rồi.
Cuối cùng Hải Dung lại trèo xuống,
- Thôi quay lại đường cũ, họ chưa chắc muốn giết chúng ta, chỉ muốn bắt sống, tôi dụ dỗ bọn họ, cậu âm thầm ra tay, chỉ cần cơ hội đến tôi có thể lật ngược ván bài.
Nói rồi cô liền quay người bước trước, Đường Sinh theo sau.
Tiếng bước chân của truy binh càng ngày càng gần, Đường Sinh kéo Hải Dung vào một chỗ đường vòng,
- Đợi ở đây đi, đường vòng dễ ra tay.
Tiếng bước chân và tiếng ồn ào tiến gần, Hải Dung khó tránh được căng thẳng, nhưng Đường Sinh nhẹ nhàng cọ cọ sau mông cô,
- Cậu còn có ý đinh này sao?
Đường Sinh cười khẽ bên tai cô
- Đúng vậy, trong giờ phút cận kề cái chết, được gần người đẹp càng mê người, tôi khá rồi.
Hải Dung trợn mắt, con đường này rất hẹp, hai người miễn cưỡng có thể đứng sát nhau, nhưng phải nghiêng người, hắn véo mạnh vào mông Hải Dung rồi kéo cô ấy đứng ra phía sau,
- Cô đứng ở phía sau đi nhé, họ cướp cò thì bắn tôi trước.
- Cậu không được, đây là cơ hội duy nhất, không thể lãng phí được, anh đừng tỏ vẻ đàn ông, được không?
Hải Dung cũng kéo anh.
Đường Sinh phản kích trực tiếp bằng cách dùng cả bàn tay của mình bóp mạnh vào trước ngực Hải Dung, cô ta rên lên một tiếng rồi nhẹ nhàng dựa vào vách đá phía sau.
Hai người cùng dựa vào vách đá, Đường sinh đứng bên phải ngăn cô.
- Ngoan ngoãn chút được không? Đừng ép tôi phải đè cô.
- Không được, Đường Sinh, nghe tôi đi, thân thủ của cậu không ứng phó được với trường hợp này đâu, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi…
Đường Sinh than nhỏ một tiếng, tay phải buông xuống dưới lật ngược bàn tay lại, đưa thẳng vào khu nhạy cảm của Hải Dung một cách chính xác, cô tránh cũng không tránh nổi. Vì phía sau lưng cô dán vào vách đá lạnh tanh, một tay che miệng, một tay giữ tay Đường Sinh, theo bản năng cô kẹp chặt hai chân lại, nhưng tay của tên tiểu tử này đã đang móc ngoáy ở trong, khi ngón tay hắn móc ra thì xương cốt của Hải Dung cũng mềm nhũn ra.
- Đừng, Đường Sinh....
- Chị biết không? Khi phụ nữ không nghe lời thì lúc đó một là cho vào móc hai là đè ra mà xử.
Ngón tay Đường Sinh lại tiếp tục hoạt động.
- Ô, cứu tôi, tôi không dám nữa…..
Tên xấu xa này, đến lúc này rồi, cậu ta còn có tư tưởng đó, chẳng phải quá xấu xa sao?
Tiếng bước chân thình thình thình thình đã cận kề, Đường Sinh và Hải Dung đến thở mạnh cũng không dám, mấy bó đuốc sáng đã gắn trên vách đá.
- Từ từ, cẩn thận mai phục…
Có người nói như vậy, bọn trộm ngu dốt cũng coi như không dốt lắm, cũng biết góc khuất có nguy hiểm.
- Chậm cái đầu ngươi ấy, bọn họ tay không tấc sắt, có thể làm thịt được mình sao?
Lời này vừa nói, một người đàn ông vạm vỡ liền tiến vào góc cụt.
Vì hai người Đường Đinh đang đứng sát góc tường bên này, tên đó quay người rồi bước đi. Gần như không ngừng bước, đèn pin trong tay nhoáng cái thấy hai người còn chưa kịp hô lên thì Đường Sinh rút tay đang còn móc máy Hải Dung đánh trúng vào cổ họng hắn, vang lên một tiếng nhỏ, vỡ hầu.
Sự căng thẳng của Hải Dung càng lúc càng tăng, nhìn sang phía người đàn ông lực lượng kia, trong nháy mắt tay Đường Sinh còn ở chỗ đó của mình ngay sau đó đã vọt lên đánh vào yết hầu của người đàn ông vạm vỡ kia, sau đó cả thân hình vạm vỡ nằm dài xuống đất, khẩu súng săn trong tay tên đó đã vào tay Hải Dung. Hải Dung cũng tung một cú đạp vào người tên đó, sức lực cả người còn chưa hồi, trong lòng lại thấy rối ren, Đường Sinh, anh tệ quá!
Thật ra, Đường Sinh tự mình có thể làm, không cần đến cô phải ra tay, cho nên không sợ cô chân yếu tay mềm, nhưng Hải Dung lại bị lo thừa rồi.
Người thứ hai đến cũng tự tìm cái chết..
- Ah..,
Hắn cũng thở ra một tiếng, cổ họng cũng bị bóp chặt, ngay sau đó thì hồn bay phách lạc.
Người thứ ba cũng bước tới, phía trước ‘Ah’ một tiếng cũng không làm hắn chú ý, lúc này đi đến phía trước cũng không có người nữa. Mọi người chạy hết rồi, hơn nữa, tất cả xảy ra trong nháy mắt, cũng chỉ có vài giây. Người đàn ông đầu tiên cũng không hoàn toàn ngã lăn xuống đất, là một chân của Hải Dung để hắn đối diện trên vách đá, sợ kinh động đến những người đến sau, đừng nói phối hợp rất ăn ý.
Đường Sinh giơ tay bóp cổ họng người thứ ba, trong lòng thấy nhẹ nhàng hơn, vì nghe tiếng bước chân đã biết là có 4 người. Phía sau vẫn còn một người nữa, còn chưa đợi đối phương đi đến chỗ vòng, hắn liền đi ra, giống như một quả khô, ánh mắt trở lên giận dữ. Tên kia định kêu lên thì Đường Sinh đã bịt ngay miệng lại. Lần này hắn thay đổi phương thức, bịt miệng, quỳ gối, đá ra, lực đạo vừa phải, vì muốn sống.
Lúc đó tên kia đứng choáng váng tại trận, khấu súng san trong tay định bóp cò thì bị Đường Sinh lấy chân giật lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống.
Cứ như vậy, rất nhanh chóng giải quyết gọn 4 tên, lúc đó Hải Dung mới thở phào nhẹ nhõm, thật lợi hại, chả trách dám kích tôi lên núi. Bây giờ cô nhẹ nhõm rồi, không còn tư tường lo lắng cho Đường Sinh như lúc trước nữa, thân thủ của hắn sợ là còn trên cả mình, thật không ngờ.
- Bốn tên có năm khẩu sủng, những người đàn ông này quả nhiên có một tổ chức lớn.
Hải Dung dựa trên số súng phán đoán.
- Ừ, chỉ là một đám ô hợp thôi, cơ bản không chịu nổi một chưởng, chúng ta có thể tiến thẳng đảo Hoàng Long, hei.
Đường Sinh thả tay ra rồi di chuyển thêm mấy bước, nhặt khẩu súng lên, Hải Dung đưa thêm cho hắn một khẩu, hai người hai súng,
- Tôi là ba súng haha !
Hải Dung bật cười,
- Tên này cũng chết rồi à?
Cô lấy nòng sung chỉ vào một tên.
- Chưa đâu, cô làm cho hắn tỉnh lại rồi tra khảo xem, tôi lên lối rẽ phía trước bảo vệ.
Đường Sinh nói xong liền đi luôn.
Hải Dung “ừ” một tiếng, lấy nòng súng phía tay phải chĩa thằng vào miệng người đàn ông kia, rồi chọc thẳng vào trong. Đó cũng có thể nói là tàn nhẫn, đoán chắc răng trên dưới của người này đều phải rơi lả tả, lúc nhìn rõ tình thế trước mắt, liếc mắt một cái đầy hoảng sợ.
Ngay sau đó, Hải Dung ngửi thấy mùi thối,
- Không phải mày đấy chứ? Bậy ra quần rồi à? Có phải đàn ông không vậy? Nói đi, chúng mày có bao nhiêu người?
- Ô, ô ô
Trong miệng ngậm súng nói không rõ, hắn giơ hai tay ôm đầu, vẻ mặt cầu xin. Những người phụ nữ tính cách sắt đá như vậy tôi đã từng gặp qua, tôi vận mệnh chó gì không biết? Máu và răng vỡ trong miệng bất giác nuốt hết vào trong bụng rồi.
- Tôi rút súng ra, nếu mày dám kêu, sẽ bắn nát đầu mày.
Khẩu súng bên tay trái của Hải Dung chĩa trên chán hắn.
Người kia gật đầu, súng rút ra khỏi miệng đạt trên thái dương hắn,
- Tôi, chúng tôi có hơn hai mươi người, cụ thể bao nhiêu thì chưa đếm được.
- Tất cả những người đến đây đều mang súng sao? Tên cầm đầu là ai? Trên núi có phải có một tổ chức bí mật nào đó không ?
Hỏi ba câu liền.
- Đúng vậy, tất cả đều có súng, súng săn hoặc súng kíp, người cầm đầu là Ngụy ca, không rõ tên thật là gì, trên núi có tổ chức bí mật nào tôi chưa đi qua.
- Ít lời thôi, tao hỏi mày trên núi có hang ổ nào không, không phải hỏi mày đã tới bao giờ chưa, không hiểu à?
- Vâng, vâng, có, có hang ổ, đại ca luôn ẩn nấp trên núi, ở đó có cả nam, cả nữ, không thiếu gì cả…
- Kho hàng băng lạc hoàn có phải chính là ở hang ổ trên núi không?
Đây mới chính là vấn đề quan trọng mà Hải Dung muốn biết nhất.
- Hình như ở trên núi, tôi, tôi thật sự không biết, tôi chỉ ở đội bình xịt, nói đêm nay phải đối phó với người phụ nữ.
- Người phải đối phó là tao sao? Hey, đội bình xịt có bao nhiêu người? Trên núi còn có bao nhiêu người?
- Đội bình xịt có khoảng một hai trăm người, phân tán ở khắp các quận, huyện ở Ô Long, tùy thuộc mệnh lệnh, tình hình trên núi không rõ.
- Nếu tao muốn lên núi, phải đi như thế nào?
Hải Dung có chút lưỡng lự không muốn hỏi, không có nhiều tình báo có giá trị.
Người đó nói:
- Lên, không lên được, nghe nói chỉ có thể đi lên bằng một cách, đó là người ở bên trên đưa một xe cáp treo xuống đón những người ở dưới lên.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ