Chương 413: Nghịch chuyển

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Đi đầu thực hiện nhiệm vụ đặc biệt đêm nay là Ngụy Thất – trợ thủ đắc lực của tên béo người dưới gọi hắn là Ngụy ca.

Chính là cái tên vô lại kia khi đứng trước mặt tên béo xương sống của hắn luôn thẳng tưng, lúc đó, hắn đứng ở giữa ngã rẽ đường giao nhau, là chỗ đi qua lại bắt buộc phải đi qua, năm sáu tên hung ác đều mang theo súng săn, súng kip vây quanh hắn.

Dám chạy đến chỗ chết đúng là để tao khỏi phải động chân động tay tha xác đi vứt rồi.

- Hey, chủ yếu là vì Ngụy ca mày an bài kế sách quá thấu đáo, bọn họ không ngờ tự mình chui vào, chắc chắn là netbsp; bởi vì mấy cái ngã rẽ đó đều đã cử người truy sát, đã ở trong này thì bọn chúng trái lại lại vô cùng thoải mái, có hai gã đứng bên vách tường đốt thuốc, họ không sợ xảy ra chuyện, bên trong có động tĩnh, bên này chuẩn bị cũng không muộn, cho nên rất yên tâm.

- mẹ kiếp, hôm nay rượu uống quá nhiều, một bên tên T đang gắt gỏng, phía sát bên phải đường Triều Khiên tay kéo khóa quần lôi ra cái của quý:

- Lấy cho tao cái đèn pin để tao tè ra quần cho mày thưởng thức.

Một tên tiểu tử vội đi đến cầm đèn pin soi vào * Ngụy Thất

- Đồ ngu, soi sang bên kia, mày soi vào đấy làm gì?

- Ơ….

Hắn liền chuyển hướng chiếu đèn ra chỗ khác

- Ngụy ca, lui sang bên kia một chút, gần quá bắn hết vào người.

Ngụy Thất hừ một tiếng, lại đến đứng ở cửa ngã rẽ, đúng chỗ quẹo vào đoạn đường vòng, có một góc chết, chính là …

Nhưng ngay chỗ nước của hắn thoát ra, một vật gì đó rất cứng chọc ngay vào cái ấy của hắn, một người đàn ông khác lại trực tiếp ấn vào huyệt thái dương của hắn, Ngụy Thất bị dọa thiếu chút nữa không kéo được đũng quần, Đường Sinh nói bên tai hắn tiếng rất nhỏ.

- Gọi vài tên kia vào đây mau, nếu ngươi muốn thủng đầu thì cứ kêu to lên đi, nhanh….

Ngụy Thất thả nước càng nhanh, phía sau hắn là một tên cầm đèn pin, nhưng đèn pin trong tay tên tiểu tử này vứt trên mặt đất góc tường, không dám đi lên phía trước, mấy người bên ngoài nói rất to, họ không biết tình hình bên này của Ngụy Thất, vẫn đờ đẫn đứng ở đó.

Ngụy thất đầu cũng không dám ngoái lại, hắn cũng là một tên giảo hoạt trên giang hồ, cảm nhận rõ ràng sát khí phát ra từ đối phương, khi đuôi mắt liếc lại, chỉ nhìn thấy hai người, tại đây trong con đường tối tăm rậm rạp ẩn giấu, trời ơi, sao họ lại ở đây chứ?

Hắn biết rõ vào con đường này có bốn người, cái này thì không cần nói, bốn tên kia hết đời rồi, súng đều trên tay bọn họ.

Giờ khắc này hắn hồn siêu phách lạc, tiếng nước chảy róc rách, Hải Dung vẫn nép một bên Đường Sinh, rất gần anh, trong tay cô khẩu súng lặng lẽ đầu súng bên vách tường nhô ra, chĩa vào người đàn ông cầm đèn pin kia, một khi hắn có động tĩnh gì, sẽ bắn luôn.

- Tiểu.. mấy người các ngươi đi lục soát mấy cái ngả ở giữa cho tao, đừng ở đây sung ta.

Cũng không thấy Nguy ca có gì khác thường, vì nước của hắn vẫn chảy, sợ đến nỗi không dừng lại được.

Tên kia ồ lên một tiếng, quay đầu bước đi,

- Ai, mấy anh em, mệnh lệnh của Ngụy ca nghe rõ gì chưa? Đi vào đường giữa đi.

Mấy tên kia cũng không dám chậm trễ, đều bật đèn pin ở súng săn hướng về phía ngã rẽ đó, tình thế đã nghịch chuyển.

Tình thế có lợi cũng khiến mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, Hải Dung đi ra sơn động, rút điện thoại nhét túi quần sau ra, gọi điện về cho đồng nghiệp ở khách sạn, để anh liên lạc với những người bên ngoài, lên núi trợ giúp, tiện thể đem quần áo lên cho cô, cô thấy hơi lạnh.

Trong lúc này, Đường Sinh tra tấn Ngụy thất, hắn kêu gào thảm thiết, cũng đã khai ra không ít., Ở giữa còn có một người bước ra từ phía trong, thả ra vài người cho Đường Sinh và Hải Dung, kết quả là mười mấy người bên trong không ra được, muốn gọi điện thoại thông ra, nhưng trong động làm gì có tín hiệu, điện thoại cũng vô dụng, nếu đứng ở ngoài động thì cũng không khác mấy, cái gọi là cá nằm trên thớt cũng phải đổi vai..

Đám ô hợp không dám xông ra ngoài, sau khi hội Đường Sinh dùng súng săn khống chế ba, bốn người kia, bọn họ càng sợ không dám lộ diện.

Thực ra trong tay hai người họ chỉ có bốn khẩu súng săn, tổng cộng là 20 viên đạn, đủ để giải quyết hơn chục người bên trong, vì vậy phần thắng đã định, lúc này dưới chân núi vẫn có đội trợ giúp đang đợi, sau khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng cảnh sát Phượng Thành cũng đến, kết thúc một đêm diễn trên sườn núi.

Hải Dung mặc thường phục, lại không hề thấy lạnh nữa, Đường Sinh vẫn mặc quần bơi,

- Cô cũng không giúp tôi kiếm bộ quần áo sao?

- Lột cái quần của họ Ngụy kia ra cho anh mặc? Hải Dung che miệng cười khúc khích, trải qua một đêm sinh tử quan hệ giữa họ cũng hòa hợp hơn.

- Tôi thà ở trần, cũng không thể mặc cái quần thối của hắn, tên này còn chưa khai hết đâu, cô xem rồi xử lý hắn đi.

Đến đây có hơn hai mươi cảnh sát từ Phượng Thành, bọn họ đại đa số đều phân tán ngoài khách sạn, ở phòng 416 chỉ là một phần nhỏ.

Tổng hợp lại những đồ đạc của Ngụy thất, biết được hội thằng béo đêm nay sẽ tập trung tất cả trên núi vì một nhóm buôn lậu, còn có lão tam của lão đại Đường đến từ Phượng Thành, đây là một sự thu hoạch ngoài mong muốn, nhưng cảnh sát bên dưới muốn lên đây là điều không thể.

Theo lời khai của Ngụy thất, cáp treo kia nhiều nhất chỉ có thể chở sáu người, có hai người là ngồi phía trên để điều khiển, mỗi lần lên bốn người, người bình thường căn bản không vào được, phàm là có thể lên núi đều là tâm phúc của tên béo, ở đây hắnđã hoạt động được chín năm, giống như thành đồng lũy sắt.

- thành đồng lũy sắt cái khỉ gì?

Đường Sinh khinh thường hừ lên một tiếng, liên hệ ngay với quân khu Phượng Thành, xem có thể cử máy bay trực thăng lên trợ giúp không?

Hải Dung đảo mắt,

- Theo tôi được biết,một đội quân Phương Thành của tôi là có 6 quân, không có máy bay, chỉ có đội quân của tỉnh mới nắm giữ không quân, nhưng thật ra ở sở Công an tỉnh có hai chiếc máy bay trực thăng, là loại vũ trang đặc chủng trang bị để chống lại khủng bố và các thế lực thù địch, dùng để ứng phó với những sự kiện đặc biệt.

Năm 2004, Sở công an tỉnh Giang trung ảnh hưởng đến sự hiệu triệu của bộ công an quốc gia, tổ chức lại “Cục đặc chủng phòng chống khủng bố” tập trung đặc chủng hóa các lực lượng, trang thiết bị, vũ khí tinh anh, có ưu thế, để trang bị lực lượng trên không chính là hai chiếc máy bay chiến trượt thăng đặc chủng.

- Thế còn đợi gì nữa? Đánh báo cáo đi, phải tự thân ở đây đấu sức, đấu trí với cáp của bọn chúng chỉ có thể trả giá bằng vô số mạng, trang thiết bị tối tân kia thử bày ra xem, rồi cũng không ra gì thôi, đúng không? Chúng ta lại không phải chim, không thể bay được.

Mấy cảnh sát xung quanh đều che miệng cười, Hải Dung gật đầu tán thành,

- Ừ, ở đây phải phong tỏa.

Ngụy Thất cũng khai báo, con đường duy nhất lên xuống núi Ô Long này chỉ có con đường này, chỉ cần giữ người ở trên núi chỉ có thể netbsp; như vậy sẽ đơn giản hơn, máy bay chiến trực thăng lên đến nơi, có thể lập tức càn quét rồi, muốn đánh vào Nhất tuyến Thiên thì cứ nhằm chỗ hiểm mà đánh, ngoan cố chống lại hay nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? đó là điều không thể, các người không thể quá coi thường cảnh sát được.

Tên béo trên núi vô cùng tỉnh táo, rút điện thoại gọi cho Ngụy Thất ba lần, không có người nhận, hắn biết luôn là đã có chuyện, thả cần xuống dưới, cử vài người đến thăm dò, chúng thấy được cảnh sát đã bao vây động hố tử quanh sườn núi, mấy người đó vội về cấp báo ngay.

Ngày thứ hai, Phượng Thành, Kinh Châu, giang Lăng ba thành phố đồng thời đột nhiên xảy ra một số sự kiện liên quan đến băng đảng buôn lậu, tại khu vui chơi, trung tâm bơi và vũ trường đêm, tuy không đến nỗi thiệt mạng nhưng cũng thu hút sự chú ý cao độ của cảnh sát ba vùng, Hải Dung cũng nhận được thông báo của cục cảnh sát Phượng Thành.

Đến trưa, Cô cùng Đường Sinh đi ăn trưa ở quán ăn vặt bên ngoài, cách đó không xa, quanh hồ vẫn là một cục diện hài hòa và thống nhất, họ căn bản không hề biết rằng trên núi Ô Long vừa xảy ra một trận phong ba gió dật, nam nữ chơi trong hồ e rằng không dưới ngàn người,nơi này quả thật danh bất hư truyền.

Trong lúc ăn cơm nói đến chuyện ba thành phố đột nhiên xuất hiện băng đảng tội phạm, Hải Dung hỏi:

- Anh thấy thế nào về những tình trạng này?

- Dương đông kích tây, phân tán sự chú ý của mọi người dồn về đây, bọn chúng sợ rồi, chút trò vặt, không đáng nhắc đến.

Hải Dung gật gật đầu,

- Báo cáo đã được gửi cho sở Công an tỉnh, nhưng chưa thấy hồi âm, tôi sợ máy bay không thể cử đến ngay được, nếu lại cử vài người đến để điều tra này nọ, sẽ mất công thôi, bên này luôn nói không thể ngồi không chờ đợi, tôi chuẩn bị tương kế tựu kế.

- Không ổn, chị Dung.

Đường Sinh lắc đầu

 Tôi hiểu ý của cô, các cô rút lui khỏi đây, quay lại Phượng Thành hoạt động ở bốn phía, khiến bọn chúng nơi lỏng đề phòng, chúng sẽ tự động xuống núi, nhưng cô đã nghĩ đến những du khách ở đây chưa? Những người này một khi đã trộn lẫn vào đám đông, có khả năng sẽ gây ra những hoạt động ảnh hưởng đến công chúng, chó cùng dứt giậu, kỳ địch lấy nhược, ở đây không hợp, những du khách vô tội ở đây có thể bị đả thương, đều có những chấp pháp ban đầu, tôi cũng không nhẫn tâm, lẽ nào cô nhẫn tâm?

Hải Dung nhăn mặt

- Thế là hết cách à?

Lúc đó quan cảm trong lòng cô đối với Đường Sinh lại khác, anh tuổi không nhiều nhưng suy nghĩ trước sau chu đáo hơn hẳn mình, thật là xấu hổ vô cùng, bất luận nói người con gái nhà họ Đinh này năng lực không nhỏ, nhưng ở tỉnh Giang trung này thật không có cán bộ nào to như nhà họ Đinh, trước kia Vương Ngạn Đôn còn có thể nói với chủ tịch tỉnh, bây giờ lại giống như sơn cùng thủy tận.

Đường Sinh cười cười, giơ tay vỗ tay cô

- Được rồi, Chị Dung, cô giúp tôi đổi chén rượu.

Anh rút điện thoại ra lấy số.

Hải Dung giật mình ngây người ra một lát không nói được gì, liền cầm chai bia rót đầy cốc cho anh, Đường Sinh ngồi đợi đầu dây nhận điện thoại.

 Xin chào bí thư Chung, tôi là Đường Sinh…. Tôi đang ở gần hồ đảo Ô Long khu vực ba tỉnh không ai quản, Đêm qua tôi ở đây cùng đồng chí Đỉnh Hải Dung đã tự mình trải qua nhiều chuyện, bọn tội phạm cứ hiểm mà thủ, chúng tôi không bay lên được, muốn dẫn xà xuất động, lại sợ những du khách ở đây sẽ bị liên quan, nếu tỉnh có thể trợ giúp bằng máy bay trực thăng, tiến thẳng đảo Hoàng Long cũng là một việc vô cùng nhỏ, uhm, tuyệt đối không thả bọn họ xuống núi.

Cúp điện thoại anh nhìn Hải Dung nói:

 ok rồi, máy bay chiều sẽ tới, uống hết chén này cô lại chuẩn bị bố binh lần nữa.

- Vẫn là anh lợi hại, tôi tôn trọng anh

Hải Dung mỉm cười nâng chén, không hổ là con cháu Đường gia, dám trực tiếp gọi điện thoại cho cả bí thư Chung.

Họ ăn cơm, Cung Vĩnh của Khánh châu đến sớm, cô đi bộ đi tìm đồ ăn vặt, vô tình nhìn thấy Đường Sinh và Hải Dung, bản lĩnh không lớn, Hải Dung liền đi trước rồi, Cô cười khanh khách bước tới, ngồi vào chỗ Hải Dung vừa ngồi, vẫn tốt chứ?

- A, chị hai, nhân sinh hà xử bất tương phùng, đêm nay chúng ta đại chiến ba trăm hiệp chứ? hahaha!

Đường Sinh nhỏ giọng trêu chọc.

Cung Vĩnh mặt đỏ tía tai, nhìn trái phải, cũng nói nhỏ:

- Anh vẫn được đấy chứ? Tôi thấy anh với người vừa rồi không bình thường?

- Ghen tị à?

Đường Sinh ha hả cười,

- Tôi biết vì sao chị tới đây, chiến lược có thể lập tức điều chỉnh một chút, chị đi theo cô ấy, tin rằng chị cũng biết cô ấy là Đinh Hải Dung của Phượng Thành, chiều nay máy bay trực thăng của sở tỉnh cũng sẽ tham gia, bọn chị cũng thoải mái rồi.

- Thật sao?

Cung Vĩnh đôi mắt sáng ngời

- Vẫn là cậu có bản lĩnh, hôm đó ở Khánh Châu Uông tiểu thư để tôi cầu xin cậu quả không sai.

 Hei, nói như vậy, đêm hôm đó chị bạo lực với em là bị Uông sở sở chỉ điểm à? Tôi phải về cảm ơn cô ấy rồi.

Cung Vĩnh thẳng thắn, đối nhân xử thế cũng hào hiệp, uống một chén rồi nói:

- Khi Tam bách hợp ở lại, cậu đi Khánh Châu tháp tùng, hôm nay trước tiên tôi làm việc, cậu còn ôm cô bé của cậu, tôi cũng không kiêu căng mà nói, người tình của cậu ở Khánh Châu lúc nào cũng có thể điều khiển được.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ