Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ô Long hồ nổi lên với một trận bão thuốc lắc, chỉ có điều rất nhiều người không biết tình hình, những kẻ đại gia có thể chơi thì vẫn chơi.
Hội Đường Sinh cũng vậy, cứ chiều đến lại ngâm mình trong hồ nước, ôm tiểu mỹ nhân trong lòng, cái cảm giác đó thật sảng khoái.
Gió thổi mạnh báo trước chuẩn bị đón một cơn bão tới, cơn sóng ngầm bắt đầu khởi động khiến Đường Sinh có một phát hiện nhất định. Hắn cũng từ phía cảnh sát Phượng Thành mà phán đoán được tình thế, Phía Khánh Châu không thể có người đến sao? Phía Giang Lăng sẽ không có người đến sao? Tuy nhiên, Giang Lăng nếu đến cũng là bên cảnh sát phòng chống ma tuý chứ không phải cảnh sát đặc nhiệm.
Nhưng rất khâm phục những nhà kinh doanh buôn bán bên gần hồ, vẻ ngoài là một sự điều hòa, ăn ý, họ luôn tuân thủ theo một quy tắc, chỉ bán thuốc và hưởng thụ. Nhưng những hoạt động khác thì họ không làm, họ sợ sẽ phá vỡ mất cái sự hòa hợp ấy, một khi khiến du khách nảy sinh sự sợ hãi đối với nơi này, những nhà kinh doanh đó sẽ thất bại hoàn toàn. Cho nên nơi này rất ít khi xảy ra các vụ ẩu đả, đánh người hay những việc nhưng trộm cắp linh tinh.
Đã từng có những kẻ muốn giở trò ở đây nhưng kết quả vẫn là biến mất, những người nắm bắt những chuyện mờ ám quanh hồ lại quá hùng mạnh, không thể dây vào bọn họ được.
Ven hồ không có bờ cát, chỉ có bãi cỏ, trên bãi cỏ rộng thênh thang có thể mua những chiếc chiếu giản dị, mọi người ngồi hoặc là nằm dài trên đó. Ngồi đánh bài, nói chuyện, uống rượu, chọc cười, nói chuyện yêu đương, phóng tầm mắt ra xa, cảnh tượng những người trên bãi cỏ đông đúc như một đàn kiến.
Lần này đến đây hơn ba trăm học sinh liền, nhưng họ chỉ chiếm khoảng một phần mười những du khách đến Ô Long du ngoạn, nhiều không đếm xuể.
Nhất phương thủy thổ dục nhất phương nhân, những đại ca xã hội đen ở hồ Ô Long không nỡ phá đi cái hài hòa này. Những người đến đây nghỉ mát chỉ là những hạng thứ dân đối với chúng, chúng sẽ không chậm chạp mà tiếp đãi bọn họ, chúng còn phải bảo toàn lợi ích của chúng.
Cho nên, ngoài mặt thì thấy, Đường Sinh cho rằng những vấn đề ẩn giấu trong này không phải là lớn, trên thực tế, bài xích thế lực mờ ám chính là người chấp pháp. Buôn bán thuốc lắc, đêm hay ngày thì ở đây đều rất kiếm được, mức độ giải trí rất cao, những thiết bị xung quanh cũng rất đầy đủ, toàn bộ dây chuyền sống cũng rất kiện toàn, ăn, uống, dùng, chơi cái gì cũng có, chỗ này cũng có thể coi là tiểu vương quốc.
Rất ít những thế lực chấp pháp đến nơi này quản lý việc ăn chơi, nhưng phương án xóa sạch thuốc lần này có chút thất sách, dẫn đến sự chú ý của cảnh sát, thật ra trong lòng thằng béo cũng có chút chột dạ:
- Phải khẩn trương bắt tay vào để thanh lý toàn bộ hàng trong tay, việc Lưu Nhất bị sa lưới có ảnh hưởng rất lớn đến hắn.
Trong lúc cấp bách rất dễ gây ra sai sót, bây giờ hối hận thì cũng vô dụng, giờ chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến thôi, bản thân hắn cũng không sợ bỏ mạng.
Khoảng 3,4 giờ chiều, mấy người không được để mắt tới mấy cũng trà trộn lẫn trong hồ, nhưng họ cũng đều có một đặc trưng chính là trẻ tuổi, khắc hãn, lạnh lùng và ánh mắt luôn mang vẻ bí ẩn. Khi Đường Sinh và Tiểu Yến nắm tay nhau đi dạo bên hồ, hắn đã phát hiện ra hai người như vậy, túm năm tụm ba, tuy mặc áo bơi nhưng không xuống nước, người nào người nấy không nở nụ cười, giống như đang đợi chờ điều gì đó.
Tiểu Yên lại cực kỳ mẫn cảm, cô có thể cảm nhận được sát khí phát ra từ những người đó, liền thầm thì với Đường Sinh.
Hai người ngồi dựa vào nhau dưới gốc cây, cả hai đều mặc đồ bơi, Đường Sinh mặc một chiếc quần bơi, áo bơi của Tiểu Yên phải chắc chắn một chút, phía trên dạng áo sát nách, vì ngực của Tiểu Yên khá to bộ Bikini 3 mảnh không thể che nổi. Bên dưới thì mặc quần bơi dạng váy, bên trong là chiếc quần lót, mặc dù chiếc váy bên ngoài cũng ngắn nhưng vẫn che kín hơn nhiều so với một chiếc quần bikini không.
Tiểu Yên vận mái tóc cao nên tận đỉnh đầu, đội cái mũ bơi lên, một khuôn mặt bóng trơn tựa ngọc tựa thủy tinh, mày liễu mắt phượng, thật hoàn mỹ.
- Này này, hai cái đó của cả kia cứ như được bơm căng phồng khí lên thì phải? Nhìn thấy cái đó của lão tử liền cứng lên rồi, làm xong việc sẽ cho cô ta một trận ….
Nhóm mấy người sát khí đùng đùng kia cũng đang hướng về Đường Sinh và Tiểu Yên vẻ dò xét. Bởi vì người xung quanh rất đông, nên âm thanh cũng rất hỗn độn, ong ong như một tổ ruồi, họ hoàn toàn không lo lắng người khác nghe được tiếng lòng của họ, một thanh niên khác đừng dạng chân và chỉ vào đũng quần nói,
- Nhìn này, cái của lão tử đã dựng lên rồi đây này, mẹ kiếp để mắt tới con đó nhé, tướng mạo thanh tú, quả là hàng tốt.
Một thanh niên khác trầm hơn, hình như là thủ lĩnh, thu lại ánh mắt đang rọi về phía Tiểu Yên
- Đừng có nghĩ nhiều nữa, nhiệm vụ đêm nay mà giải quyết xong thì gái nào mà không có chư? Giữ được mạng rồi hãng nói đi, bây giờ nói những chuyện này thì có tác dụng gì chứ? Ai bị bại lộ trước, kẻ đó sẽ phải chết.
Mấy người đàn ông đều không dám lên tiếng, chỉ có thể thu ánh mắt lại, sợ nếu nhìn nữa sẽ chịu không nổi và hành động thực tế.
TIểu Yên ghé sát vào tai Đường Sinh kể lại những gì nghe được cho anh,
- Bọn họ hình như định làm chuyện xấu, thật muốn cho bọn họ một trận.
Trong lòng cô đầy căm phẫn, mấy con lợn này, không ngờ nói ra những câu bỉ ổi như vậy với em? Có cơ hội phải đánh cho chúng một trận thành tàn phế luôn, Tiểu Yên là người để cho chúng mày vọng tưởng đến sao?
Đường Sinh thật ra cũng nghe được, tai mắt của hắn cũng rất thâm hậu, lại cố tình đi nghe ngóng bọn họ, đương nhiên không lọt một chữ nào.
- Yên Nhi, anh chỉ coi chúng là mấy bãi cứt lạc đà, giẫm lên chúng chỉ làm ô uế, dây bẩn chân anh mà thôi, đến đây ngồi lên chân anh nào, che cho anh chút đi.
Đường Sinh sếp bằng ngồi dưới đất, chỉ có điều Đường Thị thực tế không dễ mặc đồ bơi, đi đến đâu cũng gặp phải ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Tiểu Yến ngượng ngùng hơi đỏ mặt, sợ hãi nói:
- Đừng mà, xung quanh có rất nhiều học sinh mà, chúng ta cứ dính với nhau sẽ gây ra nhiều lời đàm tiếu.
- Những lời kiểu như ăn không được lê lại chê lê chua còn ít sao? Em mà để ý những cái đó, thì sớm muộn sẽ bị chết chìm trong nước bọt mất.
Đường Sinh không nói lời nào liền ôm ngay eo nhỏ nhắn của cô kéo lại gần để cô ngồi trên đùi, còn anh ngồi sếp bằng trên mặt đất, Tiểu Yên ngồi trên lòng anh, tư thế có chút ý tứ, Tiểu Yên ngại ngùng đỏ mặt, lén nhìn sang các nơi khác, các đôi nam nữ không phải đều ôm lấy nhau sao?
Bên kia Chu Tiểu Thường nằm sấp xuống chiếu cho Tú Tú làm cái đệm ngồi chồm chỗm lên trên, vừa nói chuyện với Tiểu Bàn.
Thật ra, mọi người đều có thú vui riêng của mình, cũng không ai để ý hay quan tâm nhìn người khác, chỉ là yên lặng thái quá. Thỉnh thoảng Đường Sinh liếc nhìn người khác sau đó lén rút điện thoại đút sau thắt lưng ra, bấm số của Ninh Hân và nói qua tình hình bên này.
- Ừ, bên Giang Lăng cũng cử người đi, là bên phòng chống ma tuý, đội đặc nhiệm không tham gia vào vụ án này. Thay tôi chăm sóc Ninh Manh, nhưng không có nghĩa là để anh trêu chọc nó đâu đấy, tiểu nha đầu đó giờ đang rất hận anh, anh nể mặt tôi mà nhẫn nhịn nó, đừng có tức giận, được chứ?
- OK, không vấn đề gì, Anh nhịn cô ấy rồi, cưỡi lên cổ tôi, tôi cũng phải nhẫn nhịn, ai bảo cô ấy là em gái của em chứ?
- Anh đừng nói bừa nữa đi, nó nói muốn chuyển trường, chính là muốn trốn anh đấy, làm sao lại cưỡi lên cổ anh chứ? Là anh suy nghĩ xiên xẹo?
- Có trời đất chứng dám, tôi mà dám nghĩ xiên xeo cho em gái của em à? Giờ tôi chỉ sợ cô ấy vô lễ với tôi, những chuyện khác không thành vấn đề.
- Chết đi, không nói với anh nữa, hai ngày nay bên đó không yên ổn lắm, anh giúp tôi xem chừng nó, để nó an toàn trở về, được không?
- Nhất định làm tròn sự chỉ thị của Ninh chi đội, không đưa được cô ấy về, tôi cũng sẽ không về, hey, vậy nhé, byebye.
Quả nhiên phía Giang Lăng đã cử người đến, xem ra Ô Long đang âm ỉ một trận cuồng phong, trong lòng nghĩ những thứ này nếu gặp phải Ninh Manh cô ấy cũng sẽ phải đối diện với sự xấu hổ của Yên Yên? Không biết có bao nhiêu người đang nhìn cô, tôi lại không thể đến gần.
- Yên nhi, Ô Long đang xảy ra vài tình huống, chị Hân giao cho anh bảo vệ Ninh Manh, anh làm sao đi được đây? Cô ấy rất hận anh.
Đoan Mộc Yên chớp chớp đôi mắt đẹp nói:
- Nếu không em đi thay anh, cô ấy ở trong khách sạn, không cắm trại ở ven hồ, em đi tìm cô ấy.
Yên Yên rất ngây thơ, Đường Sinh vừa nói hắn không đi được, lập tức liền nói tiếp:
- Chỉ có điều anh không thể thân mật với em rồi.
- Đi đi, người ta ở cạnh anh chỉ toàn bị ức hiếp thôi, các bạn học ở đây nhiều, em có chút không chịu được, không bằng đi tới chỗ cô ấy.
Hóa ra, Đoan Mộc Yên vì lí do đó mới chủ động xin đi bắt giặc, Đường Sinh toát mồ hôi hột, nhưng nghĩ cũng hay, buổi tối sẽ có cơ hội với Dung.
- Ừ, thế thì em đi đi, dù sao anh cũng bị mắng là người xấu nhất rồi, không thể liên lụy đến em được, chúng mình còn nhiều thời gian mà.
Sau khi Đoan Mộc Yên đứng lên đi khỏi, Đường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ bên Khánh Châu cử người tới liệu có phải là Cung Vĩnh Xuân không? Người này đối nghịch với những người đàn bà của mình, anh vẫn còn khắc sâu vào trí nhớ, hành trình ơ Khánh Châu chưa có kết quả, nhưng có diễm ngộ, cũng coi như là thu hoạch.
Những chuyện xảy ra bên Khách Châu Đường Sinh không để trong lòng, coi như là ngoài ý muốn đi. Bất luận là mình hay là Cung Vĩnh Xuân thì đều không có nghĩa lý gì với việc giằng co của đối phương, đó là một đêm chính nghĩa thực sự, ai cũng không nợ ai gì nữa, chỉ có thể coi như là đụng chạm xác thịt thôi.
Nhưng rút cuộc lại có một tầng quan hệ, nếu hai bên gặp nhau tự nhiên sẽ thân thiết hơn những người bạn bình thường. Nhưng nếu nói là tình nhân của nhau thì lại chưa đủ, hơn nữa, Đường Sinh không hề chủ động liên lạc với cô ta, sợ làm phiền đến cuộc sống bình thường của cô, Cung Vĩnh Xuân cũng không tìm hắn.
Lúc trời chạng vạng tối, Đường Sinh đi bộ về chỗ bọn Tiểu Chu và Dật phong, Tiểu Yên cũng gửi tin nhắn đến, nói là đã ở chung được với Ninh Manh, vậy anh yên tâm rồi, có Tiểu Yên bên cạnh Ninh Manh, một chuyện nhỏ nhặt nhất cô cũng có thể giải quyết được, không cần lo lắng cho họ.
- Sao cơ cậu bị Xa Đăng Yên bỏ rơi rồi sao? Tiểu Chu quay trái quay phải không thấy Đoan Mộc Yên, hơi kinh ngạc trêu trọc Đường Sinh.
- Đúng vậy, Yên Yên nói Chu phu nhân khêu gợi hết mực, ném đôi mắt quyến rũ về phía tôi, không ngờ tôi lại không nhìn thấy, thế là không chạm với cô ấy.
- Hả,
Tiểu Chu kêu rống lên một tiếng:
- Tôi còn ném mười ngàn ánh mắt quyến rũ cho Xa Đang Yên, sao cô ấy không chạm vào tôi nhỉ?
Đường Sinh ha hả cười:
- Cô ấy không họ Cao, cho nên không chạm lợn.
Nói xong quay sang Dật Phong nói:
- Tối nay đi với tôi, có việc.
- Được, nhưng…xuất hiện một vài người không tầm thường, có phải là có chuyện gì không?
Dật Phong cũng là con cháu của Lý thị có thân thủ không tầm thường, sự cảnh giác khẳng định không như người thường.
- Đưa cả Tiểu Bàn theo, được không?
- Củ chuối, tôi dẫn cậu đi chơi gái mà cậu mang cô ta theo còn chơi cái gì hả?
Đường Sinh cố ý đùa anh, hắn nghĩ gọi Dật Phong đi theo cũng vô dụng, mấy người bọn Chu Tiểu Thường không thể thiếu sự bảo vệ của Dật Phong được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao kịp xử lý đây?
- Anh chết đi, thông đồng với chồng tôi ít thôi.
Tiểu Bàn kéo tai Dật Phong,
- Anh dám đi á? Em thiến anh.
- Hey, Anh làm sao có thể đi được chứ?
Dật Phong giống như Tiểu Chu, đều sống trong sự quản lý của bà xã “Uy dưới, không phục không được.”
Đường Sinh đứng dậy, cố ý ưỡn bụng, dưới cạp quần đột nhiên chóa mắt, anh cười gian nói:
- Cuối cùng cũng thông đồng được với Tú và Tiểu Bàn, điện thoại của tôi luôn chờ tin nhắn liên lạc của các cậu, nhân cơ hội Tiểu Yên không ở đây, tôi đi tìm gái ôm, mấy ông sợ vợ, tạm biệt.
Trước khi hắn đi còn không quên liếc ánh mắt nhìn khinh bỉ Dật Phong và Tiểu Chu, xoay người véo mấy cái rồi cười to bước đi, để lại sau một tràng câu mắng.
Khi trời vừa tối, ven hồ sáng lên một loạt những ngọn đèn, ban đêm xuống vịnh hồ là một nét đặc sắc thu hút đặc biệt, nhiệt độ nước hồ ban đêm nóng lên. Từ trong phòng số 416 bước ra 3 nam 2 nữ năm người trang điểm vận quần áo của những du khách, chính là hội Đinh Hải Dung hóa trang thành, lần này đến để điều tra án, cũng tiện thể thể nghiệm tận hưởng đặc sắc của hồ Ô Long, những khách du lịch trong khách sạn đều mặc đồ bơi đi thẳng ra ngoài, nhập cảnh tùy tục.
Thật ra, Đinh Hải Dung có cuộc hẹn với Đường Sinh, hai người mặc thường phục đóng giả là tình nhân, đi trinh sát tình hình.
Sau khi tên béo nhận được tình hình, liền ra lệnh,
- Theo dõi sát người phụ nữ họ Đinh, đêm nay cô lại là tửu mỹ của ta.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ
Chương 459:Tôi cũng mang súng theo
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đêm đen ở Ô Long hồ, ánh đèn rực rỡ huy hoàng, còn người qua lại như nước thủy triều. Thậm chí người còn đông hơn cả ban ngày, ánh mặt trời ban ngày gay gắt đốt cháy da thịt, con người chẳng khác gì ngồi trong lồng hấp. Ban đêm thì không còn ánh mặt trời gay gắt, thật dễ chịu.
Những bàn chân dưới cốc san sát lồng vào nhau, khắp phố khắp hồ đều là những ngọn đèn cao áp sáng trắng cả một khu, tiếng nói, tiếng cười vang vọng khắp hồ.
Lúc Đinh Hải Dung xuất hiện trong quán ăn vặt chỗ Đường Sinh đang ngồi, ở đây cơ bản là thực khách nhiều như mây, hắn cũng chiếm được một cái bàn nhỏ. Ông chủ cùng mấy tiểu nhị bận đến tối mắt tối mũi, nên cũng không cẩn thận đón tiếp vị khách nào, mọi người đều choáng váng đầu óc.
Hải Dung rất trẻ trung, nhưng trong rừng người này cũng hiện rõ vẻ khó mà thu hút được, gầy béo đều đến nơi này, khiến người ta nhìn không hết. Cho nên khi cô ngồi đối diện với Đường Sinh cũng có vài người chú ý đến cô, sợ ai đó nhận ra cô, liền lấy tay đẩy gọng kính lên. Đường Sinh nhìn ra, hẳn là loại kính đặc chế đây, kim loại gắn trên gọng kính có một vài cơ quan nhỏ.
Cùng hẹn nhau ở quán ăn vặt ban đêm, Dung xuất hiện một cảm giác không chân thật. Nếu như là mười mấy ngày trước thì mình nằm mơ cũng không ngờ cuộc sống của mình có thể biến hóa thay đổi hoàn toàn đến như vậy. Thay đổi nhanh nhất từ trước tới giờ chưa từng thấy, hơn nữa còn trải qua ái tình.
Người thanh niên trước mắt mới có 17 tuổi mà không giống tuổi 17, thể hình lực lưỡng, cao to, dáng người còn cao hơn cả bản thân, vai rộng, lưng hẹp, đôi chân cường tráng, khi anh mặc quần áo sẽ không thấy được rõ vẻ cao to đó của anh, khí đó dường như rất tao nhã, thật ra chẳng có gì.
Đường Sinh cũng há hốc mồm ngạc nhiên, mặc dù đêm đó đã được thưởng thức toàn bộ thân thế tướng mạo của Đinh Hải Dung. Nhưng đêm nay trong lòng hắn vẫn phải thầm khen, cô vốn là một thục nữ, chiếc bikini ba mảnh được khoác lên người cô thật quyến rũ và hấp dẫn, đôi gò bồng đào phía trước lắc lư thật bắt mắt. Dưới ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang cũng có thể nhìn rõ những đường gân xanh dưới làn da trắng mịn như tuyết nhưng không thấy đầu nhũ hoa lộ ra.
Vô cùng nuối tiếc, khi không thấy đầu nhũ hoa lộ ra vì bên trong có một lớp mút mỏng, hiện nay loại thiết kế này rất phổ biến, ở quần bơi cũng có.
Hải Dung khẽ hừ một tiếng, trên mặt có một chút đỏ hồng lên, nhưng cuối cùng thì cô vẫn là thục nữ, nụ cười trên mặt vẫn còn nguyên.
- Nhìn cái gì hả?
- Khụ khụ
Đường Sinh ho khan lên hai tiếng,
- Quốc sắc thiên hương ngồi gần đây, phàm phu tục tử khó tránh được thất lễ à.
- Đường Sinh, tôi như nằm mơ vậy, thật đấy, không ngờ tôi có thể bước vào một cuộc tình mới nhanh như vậy…
Sự thẳng thắn không chút ngượng ngùng nào của Hải Dung làm cho Đường Sinh thích thú, cô là người có cá tính rất thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng. Cái gì cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.
- Vì sự may mắn được làm em của chị Dung, chúng ta cùng uống một ly nhé?
Hắn rót đấy một chén rượu đưa cho cô ta.
Phố ăn vặt phần lớn đều là bia, những loại bia như bia tươi được rất nhiều người uống, uống rượu trắng và rượu tây thì hoàn toàn không có.
- Ừ, phải uống chứ, tôi có cuộc sống mới là anh nhờ anh mang đến cho tôi, Đinh Hải Dung trước đây đã chết rồi, bây giờ là một tôi hoàn toàn khác.
Hai người cạn hết chén rượu, Đường Sinh đánh một phát tay,
- Ăn nhiều một chút.
Đêm nay e rằng sẽ có một số chuyện sẽ xảy ra.
Đinh Hải Dung khẽ gật đầu, dưới cặp kính liếc nhìn hắn một cái,
- Cậu rất mẫn cảm, tôi cũng có cảm giác như thế.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện tán gẫu, họ uống hết chai này đến chai khác, xếp thành một đống hơn chục chai, Đường Sinh mới gọi tiểu nhị lại tính tiền, bữa này cũng tiêu hết khoảng hai trăm tệ, hai người ra khỏi cửa hàng,
- Có ai theo cô không vậy?
- Không có, bọn họ đi nơi khác trinh sát rồi, tôi hành động một mình, có việc họ sẽ gọi điện cho tôi.
Cô giơ giơ di động lên.
- Vậy thì dắt tay cô cũng sẽ không sao rồi.
Đường Sinh cười nắm lấy tai trái của Dung, Hải Dung ngạc nhiên sau đó lại nắm chặt tay hắn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần đi được một đoạn xa, khu ven hồ nào nhiệt nhất là khu vực gần khách sạn Ô Long. Đây được coi là trung tâm một hướng đông, một hướng tây, phía đông là hẻm núi, phía tây là đường vào hẻm.
Đường Sinh và Hải Dung lúc đó đi đến phía đông mép của khu vực, vành đai này đã không có khách du lịch nữa. Mọi người đều tập trung ở khu trung tâm và hai bên gần đó, bên ngoài ngay cả đèn cũng không có, nhất là con đường vòng phía đông kia kéo dài đến tận hẻm, hiện lên một khu âm u.
Còn có vài cặp tình nhân sẽ hoạt động ở khu này, vì trật tự trị an ở khu O Long không tồi, nên không ai dám phá hoại.
- Con hẻm này là đường dẫn lên núi, người của chúng tôi đã quan sát ở đây mấy ngày, có người lên xuống núi. Họ ra vào khách sạn Ô Lông rất bí mật, thường vào nửa đêm, tôi đoán trên núi có ẩn tình gì đó, nhưng trước mắt chưa có phương án lên núi hành động, sợ sẽ đánh rắn động cỏ.
Hải Dung chỉ tay về phía khu rừng giải thích như vậy. Đường Sinh cũng nhìn theo hương tay cô chỉ, sau đó ánh mắt từ từ ngẩng lên núi. Nói ra thì núi Ô Long không cao, chắc chắn không quá 1000m so với mặt nước biển, màn đêm bao phủ ngọn núi, anh lại nhìn các chỗ lõm để đi vào các khu vực có oan khí, có nơi hồn xiêu phách lạc có cả những oan hồn, quả nhiên có nội tình.
- Có muốn lên đấy thám hiểm không?
Đường Sinh cười rất thản nhiên, trong mắt không hề có chút hoảng sợ, Hải Dung rất khâm phục sự gan dạ của anh.
- Hai chúng ta thôi sao? Tôi không mang theo súng, đêm nay chưa có chuẩn bị gì để hành động cả.
Trên thực tế, tình hình vẫn chưa khái quát được.
- Tôi mang súng rồi
Đường Sinh nói rồi nhìn cô nháy mắt phải một cái, cười rất mờ ám, Hải Dung đã hiểu ra.
- Khẩu súng đó của anh lực sát thương không lớn, lúc xảy ra một số tình huống thì không có tác dụng.
Hải Dung tránh ánh mắt của anh đáp lại như vậy.
Đường Sinh quay người lại, rất tự nhiên ôm cô vào ngực, đôi mắt đã liếc thấy ba thanh niên ở phía không xa đằng sau.
- Hình như có người theo dõi chúng ta, quyết định chưa vậy, nếu như lên núi, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn, tôi đoán vậy.
Đinh Hải Dung cũng là một cao thủ, tự nhiên có vài phản ứng nhưng cô không cần quay đầu nhìn,
- Có nắm chắc không? Tôi không muốn thất chiêu đâu.
- Hei, chị Dung, dựa vào thân thủ của cô cho dù không có thu hoạch gì, tự bảo vệ mình thoát khỏi đó sẽ thành vấn đề sao?
- Điều đó là chắc chắn, nhưng còn cậu thì làm thế nào? Liệu có làm lỡ bước của tôi không?
Việc lần trước khiến cô giờ biến thành chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.
Tay Đường Sinh từ eo trượt xuống dưới, phía dưới vòng eo lõm là một bộ phận lồi ra, chiếc quần bikini che kín một nửa. Động tác của hắn khiến ba tên kia phải trố mắt nhìn, có thể kết luận bọn họ đang nhìm chằm chằm vào hai người.
Dung thả người mình vào trong lòng ấm áp rộng lớn của anh, giờ khắc đó trong lòng cô không còn chút ký ức gì về người đàn ông ngày xưa.
Có một chút bi thương, hưng phấn càng nhiều, tôi có thể bắt đầu lại. Phụ nữ mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc mềm yếu, cũng cần những bờ vai như thế này để dựa vào.
Khi bàn tay Đường Sinh từ từ chạm vào những chỗ nhạy cảm, trong lòng cô như đang muốn bốc lửa :
- Chúng ta tìm một nơi nào đó đi. Hôm nay tôi chưa chuẩn bị hành động gì, chủ yếu là đến để hẹn anh, tình hình bên này cũng không có gì mới, căn bản không dám có hành động gì.
Âm thanh rất nhỏ, vang lên bên tai Đường Sinh, cùng với mùi thơm từ hơi thở toát ra, Đường Sinh phản ứng trực tiếp lại phản ứng của cô.
Thân mình lại dán chặt vào nhau. Hải Dung đương nhiên cảm nhận được, ừ nhẹ một tiếng, tay liền chạm vào bụng của hai người.
Đinh Hải Dung có nhiều kinh nghiệm phong phú thì không phải nói, bàn tay mềm mại của cô lần mò khắp người Đường Sinh, ngón giữa thon dài đi thẳng xuống dưới thăm dò, ngón tay mới thu về, theo miếng vải mỏng kia có thể cảm giác được đầu ngón tay đang đặt tại chỗ lõm vào.
Cô mãnh liệt ám chỉ yêu cầu của mình với Đường Sinh, các đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động chườn lên xuống từ trước đến sau.
- Đêm nay em chỉ muốn vui vẻ cùng anh thôi,
- Ha, anh cũng muốn, nhưng có người không đồng ý.
Đường Sinh cười đau khổ.
- Lên núi đi nếu bọn họ cũng lên theo thì giải quyết bọn họ trước sau đó sẽ ‘xử’ em.
Đường Sinh đã quyết định, liền ôm lấy Hải Dung dứt khoát đi về hướng đường núi kia, Hải Dung than nhỏ,
- Thế thì theo anh vậy.
Phía xa xa nơi sườn núi, có mấy bóng đen đứng lặng yên ở đó, trong đó có một người trên tay cầm một chiếc ống nhòm đang chăm chú nhìn về phía dưới núi.
Bản lĩnh không lớn lắm, niềm hưng phấn đã bị buông thõng,
- Hey, tự mình lại đến sao? Sớm biết thế này tôi không cần bày binh bố trận làm gì.
Anh tự lẩm bẩm một mình.
Rút điện thoại ra bấm số di động,
- Lão đại, người phụ nữ họ Đinh và người đàn ông của cô ta đã lên núi rồi, xem ra hình như là gian dâm.
- Ha…. Mang người đàn ông quẳng xuống hố, còn mang họ Đinh kia lên đây cho ta, việc này xong xuôi, ta cho ngươi cơ hội ăn sái.
- Hêhê, cảm ơn phần thưởng của lão đại, tôi nhất định làm thỏa đáng.
Tên đó cúp điện thoại rồi ra hiệu cho mấy người theo sau,sau đó bọn họ biến mất khỏi vách núi, nơi này chính là con đường nối đến cái sườn núi u ám kia, cây cối rậm rạp, thê lương rất kinh hãi.
Con hẻm lượn vòng đi lên, không có bậc thang hay lối đi, chỉ là một con đường dốc thoai thoải tự nhiên, ngoại trừ phải đi bộ lên thì không có cách nào khác cả.
Càng lên càng cao, trong lòng Hải Dung càng trống rỗng, rốt cuộc thì cô cũng là phụ nữ, hôm nay bắt người lại làm một cuộc bạo động trên núi, khó giữ được bí ẩn ở một nơi bí mật. Nhóm buôn lậu nhìn chằm chằm lên phía trên, bản thân cũng là một cao thủ, nhưng không đem theo súng thì vẫn có chút bất lợi, vì người ta thì có súng.
Thỉnh thoảng lại quay xuống dưới hướng về phía hẻm núi nói:
- Không chỉ có ba người đâu, còn có sáu người tiếp tục lên núi, ít nhất cũng phải có hơn chục người.
- Cậu có thể nói họ đều là đến vui chơi lúc nửa đêm, nhưng lại toàn đàn ông, lẽ nào lại toàn gay? Tất nhiên không phải để làm chuyện đó.
Đường Sinh chỉ là nắm tay Hải Dung, nắm thật chặt nói:
- Bọn chúng đi lững thững, trên mặt không lộ rõ sắc thái biểu cảm nào sao? Không có.
- Một đống bùn, hà tất phải để trong lòng làm gì cơ chứ? Chị Dung, hình như có chút căng thẳng à, không nên chứ?
- Ôi, tôi lo cho anh đấy chứ, họ có thể có súng, thân xác, máu thịt có thể chống lại súng chắc?
Hải Dung chính là lo vấn đề đó.
- Chẳng phải tôi nói rồi sao? Tôi cũng mang theo súng mà, sợ quái gì bọn chúng chứ?
Đường Sinh chũi mũi, có súng thì đã là cái gì chứ?
Hải Dung tức giận đấm anh một phát vào lưng
- Lúc nào rồi mà anh còn đùa được? Còn chưa biết trên núi có mai phục không nữa? Ai da.
Lại đi thêm hai vòng lớn nữa, những người dưới kia sắp đuổi đến nơi rồi, Đường sinh cũng kéo Hải Dung đi nhanh hơn, lúc đó cách đáy cốc rất xa, có thể nhìn thấy oan khí tràn ngập giữa sườn núi. Đường Sinh đột nhiên cắp cô bên sườn đi vào giữa rừng, Hải Dung hiểu ý của anh, cũng để yên, như vậy thì hai người sẽ biến mất khỏi đường núi, ngoài dự đoán của mọi người.
- A…., người đâu rồi?.... Không phải đã vào khu rừng bên sườn núi rồi đấy chứ? Tên rùa rụt cổ, phong tỏa con đường xuống núi
Người đi phía sau hiện ra vẻ bất thường, tại những cái cây đã đánh dấu trước chúng lấy ra các loại vũ khí như súng săn, súng kíp.
Người bình thường khó mà có thể trèo lên sườn dốc cao như vậy, cho dù có cây để treo cũng đủ dọa người ta, nhưng không thể làm khó được hai người Đường, Đinh.
Như vậy liền trèo tắt qua sườn núi, ở đây có một địa thế bằng phẳng, có một sơn động tối ngòm trụ ngay chỗ lõm vách núi.
Tục ngữ nói, không vào hang cọp, không bắt được cọp con? Nhưng họ không nên bám thân mình lên núi, trong đêm nó đã trở thành mục tiêu.
- Ở kia, ở kia, tôi nhìn thấy cái chân trắng nõn của người phụ nữ.
Một tên kêu lên vui mừng, một nhóm người liền chạy theo truy đuổi.
Đường Sinh đảo mắt,
- Chị Dung, chân quá trắng đôi khi cũng không tốt, đi, vào sơn động nào.
Hắn nắm tay Hải Dung tiến thẳng vào động.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ