Chương 410: Công dụng của côn điện

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Lần này chợt gặp được Đường Sinh và cũng nói chuyện rõ ràng với hắn. Đinh Hải Dung bỗng giác ngộ được thế giới của cô, đột nhiên thấy ánh sáng. Người khác nhìn mình thế nào không quan trọng, mình chỉ quan tâm tới cách nhìn của người đàn ông của mình. Trước đây mình đã để ý họ Vương kia nhìn nhận như thế nào, bây giờ mình chỉ quan tâm xem Đường Sinh nghĩ thế nào thôi.

Khi Đường Sinh nói ánh mắt rất chân thành, cô có thể cảm nhận được, tấm lòng và tâm hồn anh đều rất rộng rãi, quả là không giống người phàm. Ngoài ra yêu cầu của mình không cao, là người thứ bảy thứ tám là cùng, chỉ cần trong lòng Đường Sinh không có áp lực, nếu cưới hỏi đàng hoàng về làm vợ nhất định có vấn đề.

Đừng nói Đường Sinh không làm như thế được, mà bản thân mình cũng khó mà bước vào Đường gia. Về tuổi tác đã chênh lệch rất lớn, còn về những thứ khác thì cũng đừng nghĩ đến.

Sau khi trải qua một trận suy sụp tình cảm đến tận cùng của đau đớn, cô đã nhanh chóng bắt đầu một tình cảm mới. Vì có ưu thế là ‘lên xe trước trả vé sau’ thì mới có quan hệ được với hắn. Đau thương đến tận cùng mà cuối cùng cô vẫn có thể nhanh chóng hồi phục, lúc đó lòng cô lại rất nhẹ nhàng.

Vào phòng khách, hai người phụ nữ mặc thường phục đang bàn luận điều gì đó, nhìn thấy phó cục trưởng Đinh bước vào thì họ không nói gì nữa. Một người thanh niên cũng mặc thường phục bước tới,

- Phó cục Đinh, Những học sinh xuất dương kia không dễ chỉnh đốn, hay là tìm cho cậu ta một cô gái vậy, đưa vào bệnh viên cũng không có làm được gì, ái dà…

Việc này là thế nào đây? Đinh Hải Dung ngớ người ra, “Cảnh sát mà gọi gái giúp những kẻ bị tình nghi giải sầu ư? Quả thực là khó mà hiểu được.”

Hai cô gái mặc thường phục kia đều che miệng, với một bộ dạng nực cười, làm cảnh sát phá án bao năm rồi, chưa từng gặp qua một chuyện khiến người ta dở khóc dở cười như thế này.

Người thanh niên mặc thường phục kia cũng cười mếu,

- Phó cục Đinh, tóm lại phải nhanh chóng đưa ra quyết định, cứ kéo dài mãi thế này sợ là cậu ta sẽ phải tàn phế mất, rất nguy hiểm đến tính mạng.

- Nơi này có xa khu nội thành lắm không?

Đinh Hải Dung nghĩ đối phương vẫn là một học sinh, gọi gái đến giải quyết thì làm sao mà ăn nói với người nhà họ chứ? Phía cảnh sát có thể làm được việc này sao? Truyền ra ngoài làm sao tránh được dân chúng dị nghị, thật làm đau đầu người ta quá, uống cái gì xuân dược chư.

- Vào nội thành tìm bệnh viện bây giờ thì không kịp được, cái vùng biên giới Ô Long giáp với cả ba tỉnh này, gần huyện nhất cũng phải đến hàng vạn cây số, chỉ đi ra khỏi ngọn núi ghập ghềnh này cũng phải mất đến 40 phút, đợi đưa đến bệnh viện nữa, khẳng định chắc chắn là dưa chuột cũng lạnh cóng ấy.

Đinh Hải Dung cắn cắn hàm răng bạc,

- Vậy các cậu xem rồi giải quyết nhé. Tôi không biết gì.

Ý của cô là đồng ý gọi gái cho đám học sinh bị xuất dương kia, đến nước này thì còn có thể làm được gì chứ? Cũng không thể để cậu ta nhịn đến chết được? Hay là nhờ đến nữ cảnh sát giải quyết?

Người thanh niên mặc thường phục quay người rồi đi luôn, Đinh Hải Dung nhìn hội Ninh Manh viết biên bản,

- Vậy thả ba nữ học sinh này trước đi, không liên quan tới họ, còn mấy cậu học sinh nam, lục soát ra không thấy thuốc thì cũng thả luôn đi. Còn nếu tìm thấy thuốc thì tạm giữ để tiếp tục điều tra.

Nháy mắt cái đã đến trưa, Nhóm Đường Sinh vẫn đợi hội Ninh Manh ở dưới đại sảnh, anh ta vẫn tỏ vẻ quan tâm hỏi một câu

- Không sao chứ?

- Không cần anh lo?

Ninh Manh không chút khách khí nói thẳng với hắn, Đường Sinh trong lòng ngĩ, “Tôi là anh là anh rể cô đấy, chết tiệt”

Vài phút sau, Uông Triệu Quân, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải ba người bọn họ cũng bước ra. Cô Trương hỏi còn Viên Phi Dương thì sao? Ba người bọn họ ngấp nga ngấp ngứ viết không ra, xem ra chính là kẻ khả nghi mua bán thuốc lắc rồi, vậy thì không còn cách nào nữa, nhanh chóng thông báo cho người nhà họ thôi.

Cô Trương quay đầu lại hỏi Đường Sinh, anh ta cũng lắc đầu cười nói:

- Tôi cũng không vào được, nên không biết gì hết.

- Không phải sao? Chẳng phải em gọi nữ cảnh sát kia là chị Dung sao? Cô ấy không nói gì với em à?

Mấy lời này mà để lộ ra cho mấy em học sinh biết thì thật là, ngay đến Ninh Manh cũng kìm nổi ánh mắt nhìn vào hắn, xem ra mình được thả nhanh như vậy là vì tên tiểu tử này, chứ không phải người ta nể mặt chị Ninh Hân, trên thực tế thì Đinh Hải Dung cũng không biết Ninh Hân.

Uông Triệu Quân dò xét Đường Sinh với ánh mắt có chút buồn rầu, “mấy ngày trước đã bị chị họ Sở Tình giáo huấn cho một trận rồi, bây giờ mà nói lại xảy ra chuyện gì, thì chị ấy sẽ nói luôn với bố mình ấy chứ. Tôi cũng không thể quản được cậu nữa, những việc mà cậu làm thật xấu xa. Tôi cũng không dám nói cậu là em trai tôi.”

Uông Triệu Quân cũng không phải rất tôn trọng chị họ mình, lầm rầm nói một câu: Chị có vẻ rất thanh cao nhỉ? Giả bộ thuần khiết cái gì chứ?

Cũng vì câu nói này, chị ta đầu bốc hỏa, liền cho hắn luôn một cái bạt tai, giữa chị em họ này cũng có nhiều hiềm khích.

Việc này Sở Tình chưa nói với Đường Sinh, sợ hắn cười cho, người xưa có câu: chuyện xấu trong nhà không để người ngoài biết, giống như việc xảy ra hôm nay, Uông Triệu Quân đầu tiên nghĩ ngay đến gọi điện cho chị họ mình, dù sao thì Sở Tình ở Giang Lăng này cũng có một chút quan hệ xã hội nhất định, cũng biết chị có quan hệ rất gần với phó thị trưởng Quan Cẩn Du, có thể nói ở bất cứ mặt nào lôi kéo quan hệ cũng có thể giải quyết được không ít việc, còn có cả năng lực nữa.

Hắn không ngờ, lần này lại là Đường Sinh xuất hiện giải quyết phiền phức, trong lòng rất không phục, nhưng người ta lại có khả năng đó.

Chu Vĩnh Húc và Vạn Khải cũng có cảm giác đó với Đường Sinh, bọn họ cũng không dám làm càn trước mặt Đường Sinh, nên nói rất ít.

Trong lúc bọn họ nói chuyện ở đại sảnh thì trong một căn phòng xa hoa nào đó trong khách sạn một người đàn ông to béo đang nhìn chằm chằm qua cửa sổ theo dõi những chuyện bên hồ, đứng cạnh gã là một người đàn ông bỉ ổi, khoảng 28, 29 tuổi, ánh mắt giả dối thay đổi liên tục.

- … .. điều tra rõ rồi, đại ca, bọn ‘cớm’ của Phượng Thành đang ở phòng 6, có khoảng hơn chục người, trưởng đội là nữ, họ Đinh.

- Mẹ kiếp.

Người đàn ông béo đó quay người về phía người đàn ông đeo kính và nói:

- Phía Khang lão tam ở Phượng Thành chưa có tin tức gì sao?

Người đàn ông đeo kính lắc lắc đầu, lúc đang định nói gì đó thì điện thoại rung lên, hắn cầm lại xem liền vui mừng hiện lên:

- Điện thoại của Khang lão tam bên Phượng Thành.

Tên béo đó liền đi tới nghe điện thoại..

- ..... Khang lão tam, tôi là chim béo, sao anh còn chưa đến? Bảo anh điều tra người phụ nữ kia…. ồ, còn là phó cục trưởng sao?... cái đồ đê tiện, đêm nay làm một cục, chúng ta cho ả biết tay.

Hắn cúp điện thoại, hướng về phía người đàn ông kia dặn dò, buổi chiều không nên có bất cứ hành động gì, hãy theo dõi sát sao người phụ nữ trong phòng số 6 cho ta. Gọi điện thoại điều đội bình xịt tới đây cho ta, để cho họ biết khu Ô Long không có người quản này ai định đoạt được nào.

Đội bình xịt, là tiếng lóng, chính là đám cặn bã lưu vong trong xã hội lập nên, chúng là một nhóm chuyên sử dụng súng săn, súng kíp, dám dùng thuốc thì cũng dám liều mạng. Nhưng trong tay mà không có súng là không được, không có được những vũ khí đích thực, súng săn, súng kíp đều là những vũ khí lợi hại trong tay họ, tính sát thương là rất mạnh.

Người đàn ông đeo kính nói:

- Đại ca, hay là chúng ta chuyển vào núi, nếu bọn cớm có hành động gì thì chúng ta sẽ chơi luôn cùng chúng.

Con chim beo hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói:

- Ô Long là địa bàn của ta, sợ cái đếch gì chứ? Đợi chiều Khang lão tam đến rồi nói đi.

Lại có một tên đang cầm điện thoại, lúc này cũng đứng dậy nói:

- Đại ca, có tin từ Khánh Châu nói, ả Cung tiện nhân đuổi đến rồi.

- Cung Vĩnh Xuân à?

Tên beo hạ lông mày rậm xuống, đối với Nữ anh hùng đất Khánh Châu này gã cũng có chút kiêng kị, giao đấu nhiều lần, cũng không chiếm được ưu thế, lúc đó không biết cô ta có thần thánh gì phù trợ. Không ngờ đã phá tan được hang ổ thuốc lắc ở đất Khánh Châu, ngay đến Lưu Nhất cũng bị bắt, Bí thư Lưu Đại nghe nói bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam, hiện giờ Cung Vĩnh Xuân là Cục phó cục Phòng chống ma tuý Khánh Châu.

- Mẹ kiếp, người đàn bà này rất khiến người ta đau đầu, nhanh chóng truyền xuống thực hiện kế hoạch B, chỉ có vậy mới có thể khiến họ Cung kia pham tội

Sau khi Lưu Nhất sa lưới, Tên béo cũng bị bại lộ. Gã lên kế hoạch B mục đích là nhằm vào Cung Vĩnh Xuân. Trước đây lúc Lưu Nhất chưa bị bắt thì không xem Cung Vĩnh Xuân ra gì, bây giờ khác rồi, nhất định phải tiêu diệt người đàn bà này, nếu không mãi mãi không có ngày mai.

Hôm nay, cảnh sát Phượng Thành đã bắt được ba thanh niên ở đại sảnh nhưng lại là ba người ngoại vi không có liên quan gì đến vụ án, bán chút tán hoàn lấy ít tiền thôi.

Những thứ mà bọn họ biết còn hạn chế, nhưng cuộc sống quanh đất Ô Long hỗn độn này cũng rất bình yên. Tiền bán thuốc có thể tận hưởng rượu thịt, đêm đêm đều có mỹ nữ hầu hạ. Nuốt một viên thuốc ban đêm có thể mây mưa ba bốn trận, mệt rồi thì lại chìm vào giấc ngủ.

Không ít người tới nơi này du ngoạn đều lén mua những viên thuốc để lén lút tận hưởng những thú vui của cuộc sống, cũng đều không có mật báo tin tức gì.

Thị trường thuốc lắc ở Ô Long rất mịt mờ, bí ẩn, đa số mọi người chỉ coi thứ đồ chơi ấy là một loại xuân dược, không hề biết có hại.

Cảnh sát phía Khánh Châu đã sớm chú ý đến Ô Long, nhưng mới đầu thì cho rằng nó chỉ là một trong nhưng khu tiêu thụ thuốc. Chỉ cần phá vỡ được hang ổ của bọn chúng là cắt đứt nguồn hàng, thị trường thuốc lắc sẽ tự nhiên không còn. Nhưng Lưu Nhất đã tiết lộ bọn tên béo cho nên phía cảnh sát mới biết Ô Long có thể là địa bàn thuốc lắc lớn nhất. Bên cục phòng chống tội phạm ma tuý đã triệu tập đội quân tinh anh bắt đầu triển khai hoạt động ở Ô Long, tất cả đều rất kín kẽ.

Người đàn ông đeo kính là một trong nhưng quân sư đầu gấu nhất của thằng béo, lúc đó hắn nói:

- Đại ca, bọn cớm của Khánh Châu và bọn cớm ở Phượng Thành đều nhằm đến Ô Sơn, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Có thể bên Giang Lăng cũng đã phải người đến, em nghĩ tốt nhất hay là đại ca lên núi vẫn hơn, sau đó cứ theo dự định của chúng ta dương đông kích tây. Khánh Châu, Phượng Thành thậm chí là Giang Lăng cả ba nơi này đều trong tầm mắt của chúng ta, mà khu Ô Long lại vô sự:

- Ừ, mẹ kiếp, mắt kính chiến lược của cậu rất là ổn thỏa. Thu hút tầm mắt của họ rất là quan trọng, thông báo hành động đi.

Mấy tên thuộc hạ chia nhau ra làm, tên béo đi đến chỗ một cô gái ở phía bên kia.

- Đi, chúng ta đi vui vẻ nào.

Giờ ngọ vừa đến, mấy người bọn Đường Sinh đi dạo quanh những con phố ăn vặt, họ mặc quần áo bình thường, cả đám đều đầm đìa mồ hôi, và hòa cùng rất nhiều những du khách đang tảo bộ, Chu Tiểu Thường cởi áo sơ mi vắt trên vai, để lộ ra lớp thịt chắc nịch, mỗi bước đi đều run rẩy.

Còn cô Trương và hội Ninh Manh đi phía sau Đường Sinh, đến Ô Long mà không tận hưởng những món ăn vặt ở đây thì thật là không đáng.

Còn vài người hội Uông Triệu Quân đi sau tán gẫu rất náo nhiệt.

- Mẹ kiếp thật, Sử Nghĩa Quốc nhét cái lọ đó vào hậu môn còn bị phát hiện. Không ngờ tên tiểu tử ấy cũng nghĩ ra được cách này, nhưng hắn vẫn còn hơn so với cậu bạn Tiểu Viên. Tiêu Viên nổi như cồn rồi, cảnh sát còn ‘gà’ giúp nó nữa chứ, haha.

Vạn Khải ác ý nói:

- Để tôi nói, phải là ba nữ cảnh sát kia đã vì nhân dân phục vụ thay cho tiểu Viên giải quyết mọi vấn đề.

Uông Triệu Quân khinh thường nói:

- Cái bộ dạng đáng khinh của hắn, nữ cảnh sát thèm nhìn vào hắn sao? Ai có thể “tận hưởng” được cái kiểu đãi ngộ ấy?

Thật ra, lúc đó Viên Phi Dương vạn phần đau khổ, nguyên nhân là gì nào? Bởi vì cả ngày không tìm ‘hàng’ nào để giải quyết, thật đúng là thê thảm.

- Phó cục Đinh, cái này xử lý sao đây? Chúng tôi khi ở khách sạn đã hỏi vài lần rồi, người ta nói làm gì có ‘hàng’ nào ở đây chứ? Chúng tôi đây rất trong sạch.

Đinh Hải Dung cũng buồn rầu, cắn hàm răng bạc nói:

- Ai mang côn điện theo không? chích thử cho nó vài cái. Lực điện là rất mạnh, nhưng hậu quả lại cực kỳ nghiêm trọng, có khả năng làm mất đi khả năng của người đàn ông, một người phụ nữ mặc thường phụ nói:

- Có thể bị chích tàn phế không?

Người thanh niên mặc thường phục nói:

- Hắn cần phải có chút kích thích, không nhât định phải chích vào chỗ đó, cục phó Đinh, có cần thử không?

Lúc này xin chỉ thị, bọn họ cũng không dám đảm nhận trọng trách, mọi hậu quả sau này đều là cục phó Đinh, cô gật đầu,

- Đừng có làm quá.

Rất nhanh, hai người thanh niên mặc thường phục đưa Viên vào phòng ngủ, sau đó từ trong phát ra tiếng kêu gào của cậu ta.

Những người mặc thường phục trong phòng khách bao gồm cả Đinh Hải Dung đều đưa mắt nhìn vào trong, không ngờ gặp phải tình huống này, thật sự là bất đắc dĩ.

Sức mạnh không lớn, tiếng kêu gào nhỏ lại, chỉ khoảng hai phút, thật là nhẫn tâm, một người mặc thường phục bước ra nói,

- OK, phun được ra rồi.

- Uhm, biện pháp này không tồi, sau này có tình huống này nữa, dùng côn điện luôn, được rồi, mọi người rút đi, ăn cơm thôi….

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ