Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Từ xưa đến nay, người nghệ sĩ đều phong lưu, nhà văn lẳng lơ để câu khách. Có bao nhiêu tác phẩm ra đời là có bấy nhiêu chuyện phong lưu, nhưng có ngưòi cũng có tính tình rất tốt.
Vương Tĩnh tuy là người con gái phong lưu nhưng cô cũng là người nội tâm. Là một nữ trung hào kiệt, nếu cô ấy mà là thân nam nhi thì nhất định cũng phong lưu phóng khoáng. Đường Sinh biết cô ấy đang viết về cuộc sống mục nát của đám tiểu thư công tử con nhà quyền quý kia, cũng là chỉ ra bí mật riêng tư của xã hội thượng lưu ở một góc độ nào đó.
- Cư sĩ Giang Lăng viết bài viết kia tôi cũng biết, tôi cũng chẳng nói gì cả. Đứng trên lập trường của tôi mà nói, ông ấy sẽ gióng hồi chuông cảnh báo cho một người nào đó. Những lời nói này mà từ miệng chị nói ra thì không chắc đã phát huy được tác dụng, chị không có trình độ thâm sâu như ông ấy, bức tranh vẽ rồng sẽ không có mắt.
Trong mắt Vương Tĩnh lộ ra vẻ ngưỡng mộ, Đường Sinh cũng đã nhìn thấy điều đó, hắn vỗ nhẹ vào vai cô ta và nói:
- Hình như là chị rất ngưỡng mộ ông ấy?
- Ừ, tôi và cư sĩ Giang Lăng cùng thộc một tuýp người. Tôi cũng hận đời như thế, bọn tôi có rất nhiều điểm tương đồng về tính cách, không sợ cường quyền, đều dám nói thẳng. Những người bên ngoài xã hội chỉ cần có một số người là có khí khái, tôi và cư sĩ Giang Lăng có thể nói là anh em thân thiết. Mặc dù tuổi tác của tôi và ông ấy có sự chênh lệch tương đối lớn, nhưng chí thú thì lại tương đồng,. Ba năm trước ông ấy có mời chị chụp ảnh chân thực bản sắc nhân tính của con người. Cả quá trình mất đến ba tháng trải nghiệm về cuộc sống của tầng lớp thấp hơn trong xã hội, bao gồm hơn 1 lần tới chốn gái làng chơi. Sau đó gửi lên mục “Tầm nhìn xã hội” tham gia tranh giải thưởng lớn cũng không có tin tức gì. Một năm sau cả ảnh và bài lại xuất hiện trên cuốn “ba điều lố bịch bí ẩn trong văn chương”. Tác giả là cư sĩ Giang Lăng và tôi. Đối với tôi mà nói thì đó là một sự thử thách lớn, cũng là những trải nghiệm trong ba năm trước làm cho tôi thay đổi quan điểm nhân sinh của mình. Mặc dù chị rất ngưỡng mộ tài hoa và cá tính của cư sĩ Giang Lăng nhưng ông ta thật xấu xa. Ông ta cứ tưởng rằng đã qua lại với tôi rất thân thiết rồi liền đề nghị tôi kết thành bạn đời với lão.
- Sau đó bị chị cương quyết cự tuyệt phải không?
Đường Sinh cười to lên, hắn biết Vương Tĩnh muốn tình cảm giống như tình yêu chị em này cơ.
- Đúng vậy, cương quyết cự tuyệt. Trước tiên là từ thời tôi vẫn còn học cấp 3 đã xác định phương châm tình yêu trong tương lai của tôi là tình yêu chị em. Người bạn trai của tôi phải là thiếu niên bảnh bao phong độ tuyệt thế. Tài cán không cần cao quá chỉ cần có hai đấu thôi là đủ, kiến thức không cần quá nhiều chỉ bằng nửa xe thôi là ổn. Tiếp theo là tôi ghét nhất những người đàn ông lớn tuổi, ghét những cái râu và lông của họ. Càng ghét cái dáng vẻ họ ở trần, vốn dĩ kích thước cậu nhỏ cũng chẳng ra sao, lại thêm một cái bụng bia. Như thế có thể hình dung ra khi hành sự thì sẽ gặp phải những cản trở như thế nào. Thể lực kém cỏi, không có năng lực, da thịt không đàn hồi, da thịt ở mông thì chảy xệ. Ôi, trời đất ơi, càng nói càng thấy ghê tởm, thứ ba nữa là tôi và ông ta quá quen biết rồi, lúc giao du với đám gái làng chơi thì lo lắng thay cho ông ta. Lúc chụp được ba kiểu hình thì các cô gái được thuê đã không biết bao nhiêu lần từ chối, nếu không phải là đưa thêm tiền cho họ thì họ đã bỏ đi từ lâu rồi.
Chị Trần nghe thấy vậy cũng không nhịn nổi liền bật cười, Vương Tĩnh tiếp tục nói:
- Cậu nói xem, chơi gái thì cứ việc chơi đi, đằng này ông ta kén chọn rất nhiều. Nào là khi dạng chân ra thì không được để đối diện với cửa và gương. Tiếng rên của đàn bà con gái thì phải kiềm chế mà hàm súc, không thể hành động một cách khác thường. Thật biến thái hết mức, ông lấy tay bóp ngực của người ta lại bắt người a không được kêu to. Đến con heo cũng chẳng chịu được, ông ta đặc biệt yêu thích “văn hóa” tỉ mỉ. Bà vợ thứ hai của ông ta cũng chính là bị ông ta chọc ngoáy cho phải bỏ đi. Lão già này đến sinh hoạt vợ chồng cũng phải xem giờ. Ông ta cũng giỏi xem tướng, chỉ nhìn mặt và mông của đàn bà cũng nhìn ra đủ thứ. Thời gian trước vì để được đăng bản thảo kia lêm mà ông ta mời tôi ăn cơm. Ông ấy nói lần sau phải nhất định đưa trai trẻ đến gặp ông ấy.
- Ồ, lợi hại vậy kia à?
Đường Sinh nghiến răng, kỳ sĩ ẩn giật trong nhân gian càng là những người như thế lại càng có chút bản lĩnh thần kỳ.
- Ông ta còn nói, nếu năm đó tôi theo ông ta thì đã được ông ta tôn sùng như nữ hoàng. Còn nói tôi mà đi theo người con trai khác thì nhất định phải hầu hạ người ta mà thôi. Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nhưng thà rằng tôi có phải hầu hạ trai trẻ, cũng không làm hoàng hậu của lão ta, ghê tởm đến không chịu nổi.
Nói ra thì bản thảo kia được đăng báo cũng là công lao của Vương Tĩnh, Đường Sinh cười không được mà khóc cũng chẳng xong:
- Hóa ra là như vậy, tối nay mời ông ta tới nói chuyện được không?
- Hai ngày gần đây thì e là không được, ông ta được canh cửa cho văn quán Giăng Lăng. Hôm trước văn quán bị mất chộm, ông ta được cảnh sát mời đi để hỗ trợ cho công tác điều tra rồi.
- Ái chà, mệnh lão già này thật tối tăm. Ông ta coi trọng việc xem tướng thế mà lại không xem cho bản thân một quẻ xem số phận thế nào à?
Vương Tĩnh cười khanh khách:
- Ông ta đã từng nói với tôi, chỉ có thể xem được cho người khác mà không thể xem được cho chính mình, nếu không đã giàu từ lâu rồi. Hơn nữa lại chỉ xem được cho con gái còn con trai thì lại không xem được. Lão lưu manh này là chuyên gia xem mông, xem là chỉ có chuẩn, còn xem mặt thì không rành cho lắm.
Cái gì cơ? Đường Sinh mở to mắt vẻ ngạc nhiên, là một nhân vật như vậy, không ngờ lại bới móc về kiến trúc Cửu ngũ mà ta xây dựng ở ngõ Lão Đường? Thật là oan gia, đúng lúc buồn bực thì chuông điện thoại reo lên, hắn lôi ra xem thì ra là điện thoại của Đại chi đội trưởng Ninh Hân của chúng ta gọi.
Lúc hắn ta nghe điện thoại thì Vương Tĩnh kéo hắn ngả vào lòng mình. Cô ta thích ôm người đàn ông của mình như thế này, để cho hắn ta gối đầu lên khuỷu tay mình, dựa vào bờ ngực đẫy đà của mình, phơi bày ra tư thái hưởng thụ của kẻ nam nhân, để cho bản tính sa đọa của hắn phát huy tới mức cao độ.
Con người Vương Tĩnh hàm ẩn hai mặt, một mặt cô ta mạnh mẽ như con ngựa không chịu thuần phục, bất kỳ ai nhìn cô ta cũng đều thấy một người con gái tư thái cao. Mặt kia thì lại khác, Vương Tĩnh bên trong là một cô gái nhỏ bé, nhẫn nhịn chịu đựng, cho dù người đàn ông cô ta yêu có bắt ép thế nào thì cô ta cũng đều ngoan ngoãn chịu đựng. Thậm chí còn lấy làm biết ơn anh ta đã ra lệnh cho mình nữa kia. Bạn phải thế này thế kia, bạn, bạn chỉ còn cách là phải thế này hoặc thế kia thôi. Tôi sẽ giả vờ không nghe thấy, sau đó bị bắt ép thêm một chút thì sẽ ngoan ngoãn hơn. Đó chính là Vương Tĩnh, có thể nhìn thấy mặt này của cô ta chỉ có những người đàn ông chiếm được thể xác và tình cảm của ả.
Đường Sinh chính là một trong số những người có thể nhìn thấu bản tính của Vương Tĩnh. Phương pháp xem mông của cư sĩ Giang Lăng không có tác dụng với Vương Tĩnh năm đó. Bởi vì ông ta xem không nổi mông của người chưa mất trinh, con gái bước đi uyển chuyển, muôn hình vạn trạng, tướng mông cũng sẽ thay đổi, lão già ấy xét về góc độ này thì vẫn còn ngu ngơ lắm.
Cuộc điện thoại mà Ninh Hân gọi đến chính là một vụ án có liên quan đến vụ án mất trộm ở Văn quán:
- Văn quán bị mất đi một vật vô cùng quan trọng, hôm qua mộ ngự giam Thái Bình của đồi nam Thái Bình ở Giang Lăng bị đào bới. Ở hiện trường chỉ để lại hai con dao đào mộ, vừa khớp với manh mối mà tên trộm để lại. Nhưng tại hiện trường đào mộ không tìm thấy manh mối có giá trị hơn, kỳ hạn phá án thành phố đã quy định, tôi nghĩ tới cậu, cậu đến giúp người ta đi được không?
- Ấy, tôi à? Tôi nói này Chi đội trưởng Ninh Hân, cô thấy tôi có thể làm được gì kia chứ? Sao cô trông tôi giống một cao thủ phá án lắm sao?
- Vật mà ông tôi để lại cho anh rất hữu dụng, khí thuật địa lý là cực pháp quan sát luồng khí, người chết có oan khí, mộ phần có ma khí, người mà đã bị nhiễm khí đó vào mà muốn trốn là điều không thể. Chỉ là tôi không hiểu về quan sát luồng khí, cậu không thể đến thử xem sao? Tôi không thể mời nổi cậu sao?
- Đúng là... Tôi đi là được chứ gì. Cô nói địa chỉ đi, nhìn trời tối đen cả rồi, không phải cô muốn mời tôi đến nấm mộ bỏ hoang đấy chứ?
- Cậu nói đúng đấy, đi ra khỏi thành về phía nam, tới vùng ngoại thành hơn mười dặm tôi sẽ đón anh ở đó. Tối nay sẽ mời cậu ăn khuya luôn.
- Ồ, vì bữa ăn khuya của Chi đội trưởng Ninh, tôi phải xem xét đã.
Đường Sinh tắt điện thoại liền bảo chị Trần lái xe về hướng ngoại thành phía nam. Trong lòng đang suy nghĩ, trong đầu có những việc cần phải liên hệ lại với nhau, sự kiện lần này có móc nối với con đường đại thần nào đây?
Trong lúc chiếc xe X5 của bọn Đường sinh hướng về phía ngoại thành, thì La Kiên đã về tới nhà khách Uỷ ban Thành phố từ lâu. Anh ta tự nhốt mình ở trong phòng ngủ, cẩn thận mở một chiếc va li đen ra, sau đó lấy ra một cái túi màu đen đựng vật gì đó, nhìn giống như là một cái hộp.
Bỏ cái túi màu đen ra, để lộ ra bên trong là một cái hộp được chế tạo tinh xảo, mang chút phong cách cổ xưa, có màu đồng loang lổ. Những nét hoa văn điêu khắc lồi lõm ở đầy các mặt của cái hộp. Nét khắc họa trên chiếc hộp thật tinh xảo, là một bức tranh hai con rồng với hòn ngọc châu. Ở chính giữa được khảm một viên ngân châu tỏa ánh hào quang rực rỡ, tuyệt nhiên không phải sảm phẩm bình thường, ánh mắt của La Kiên rất phấn chấn.
Lúc nhẹ nhàng mở cái hộp, có phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, sau đó luồng khí ẩm mốc bốc ra xông lên tận mũi anh ta, bên trong là phủ toàn vải gấm, ở giữa có một chỗ lõm xuống, nơi đó đặt một vật trông giống như mẩu dưa chuột, toàn là màu đen.
Phía cuối của vật đó được quấn quanh bằng thứ tơ đồng, phía đầu thì có hình nấm, nhìn kỹ một chút thì đó chính là cái “ấy” của một người đàn ông, chính là cái đó không sai đi đâu được.
Mắt La Kiên lóe lên ánh hào quang, trong sử sách nhà tù Hoàng gia không ghi chép lại, ông ta qua đời rồi thì cái vật đó cũng chẳng có giá trị gì cả. Trong dã sử thì lại ghi chép rằng người đàn ông kia vì sau khi có qua lại với một người phi tử, người phi tử đó đã bị Hoàng thượng biết. Nhưng lại không nỡ bị chia lìa khỏi tình nhân liền hạ quyết tâm biến người đàn ông đó thành thái giám ở bên cạnh mình, cô ta tự tay làm việc đó, rồi giấu bảo bối của người đàn ông kia vào trong một cái hộp mạ vàng tinh xảo,sau khi được đậy kín lại thì mấy trăm năm sau cũng không bị phân hủy.
La Kiên biết chính là mình vừa mở cái hộp đó, thì trong chớp mắt đã hủy mất cái vật đó đi, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả. Vài năm trước có nghe nói trong mộ ở nhà tù Hoàng gia Thái Bình có thể có báu vật được cất giữ. Nhưng ông ta là một trong những di chỉ văn vật cảu Giang Lăng, ngôi mộ đó từ thời Dân Quốc tới nay đã bị đào bới vài lần, cũng chẳng phát hiện ra bên trong ngôi mộ có kỳ tích gì cả. Hôm trước “bản đồ nhà ngục Thái Bình” của bảo tàng văn hoá vật Giang Lăng đột nhiên bị mất thì ngày hôm sau đã xảy ra vụ án mộ của nhà giam Thái Bình bị đào trộm, còm có hai người bị chết, vụ án này sợ là có chút ảnh hưởng.
Cái hộp ở trong cái mộ nhà giam này vốn không đáng giá, trong cả ngôi mộ cũng chẳng có cái gì đáng giá cả, nhưng nó cũng được coi như là một văn hoá phẩm đi. Nói ra cũng chỉ là nấm mộ của một tiểu thái giám thời Ngũ Đại, nếu không phải người đời sau nâng thân phận của anh ta lên thì có ai biết đến anh ta ?
Nói là như thế, cụ thể sự việc có phải như vậy hay không cũng không có kết luận nào từ một nhân vật quyền uy hay cơ quan nào cả.
Lão Chu ở phố đồ cổ là chỗ quen biết lâu năm với mình, ông ta dám bán những vật này cũng không sợ cảnh sát đến truy xét sao?
La Kiên ít nhiều cũng có chút rối ren, nhưng cái hộp đó có ý nghĩa quá lớn với anh ta, hai năm rồi, anh ta để cho lão Chu thật thà cất giữ cái hộp đó, chỉ lấy cớ là có tổ tiên một thời làm thái giám có thú sưu tập những vật không dùng được, lão Chu thành thật đã quen biết với La Kiên từ lâu, có thể có quan hệ với một Phó chủ tịch thành phố như vậy, ông ta đương nhiên là vui vẻ cống hiến sức lực rồi, ông ta cũng không màng đến xuất xứ ra sao.
Điện thoại reo lên. La Kiên nghe máy nói:
- Lão Chu à, tôi biết ông muốn nói gì, tại sao bây giờ mới có hồi âm?
- Phó Chủ tịch La, không phải là tôi không nghĩ ra, lúc đó tôi cũng đã nghĩ qua, nhưng mà giá cả không phải quá đắt, đối phương vội ra tay, thì…
- Ừ, ông đóng cửa vài ngày đi, sự việc này tôi sẽ xem xét, không còn gì xảy ra nữa tôi sẽ gọi ông về.
- Vậy cũng được, tôi mấy hôm nay đều sống chui lủi, về việc tiền nong…
Lão Chu mạo hiểm nhận vật này, vẫn chẳng hải là muốn kiếm tiền của La Kiên sao?
- Tiền thì ngày mai sẽ gửi vào tài khoản cho ông, cái đó không cần phải lo lắng, số tài khoản của ông tôi cũng biết rồi, không phải chúng ta có qua lại sao, ông vẫn không tin tôi à?
Là một Phó chủ tịch thành phố, xưa nay La Kiên có được bức tranh chữ của người nổi tiếng nào cũng đều bán cho ông ta.
Anh ta giữ lại đều là bút tích thật, còn toàn bộ đổ giả thì mang đi trả lại lấy tiền, chốn quan trường tặng bút tích của người nổi tiếng thì cái gì là tốt nhất, không rõ ràng cũng không nói công khai.
Việc duy nhất làm La Kiên rối ren chính là mạng người, nếu mà không có án mạng thì lão Chu đã không phải lảng trốn như vậy, dựa vào quyền thế của mình mà nói thì không khó để anh ta loại trừ chút khó khăn này, ngoài ra thì chính là cái đồ vật không đáng tiền kia, việc mất đầu ẩn chứa thì không tốt, chẳng ai cần cả.
Đã dặn dò với lão Chu rồi, nếu có tra xét đến lão thì nói là đã bán cho một người nước ngoài đi du lịch tới, giới cảnh sát sẽ không thể nào truy xét được.
Nhìn thì có vẻ như chuyện rất đơn giản nhưng lại là bắt đầu cho việc bại lộ bí mật riêng tư của La Kiên, chỉ là anh ta vẫn chưa cảnh giác thôi.
Màn đêm u ám nặng nề, mây đen kéo đến cuồn cuộn, chiếc X5 nhanh chóng gặp xe của Ninh Hận, Đường Sinh xuống xe rồi ra hiệu cho bọn chị Trần đi về.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ