Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Kể từ bây giờ, xe của Ninh Hân đã chuyển thành xe Việt Dã Vưong có một không hai của cảnh sát. Với dáng vẻ dương dương tự đắc đi được khoảng năm, sáu dặm Đường Sinh liền nhìn thấy phía bên trái có mấy chiếc xe cùng với một đám người quây xung quanh.
Vụ án này xảy ra vào nửa đêm hôm qua nhưng hiện trường thì chiều nay mới được phát hiện .Vào 4h chiều ngày hôm hôm nay mới có người báo án và vào lúc 5h thì cảnh sát đã kịp thời có mặt , nhưng mà mãi đến 6h vụ án này mới được báo cáo lên lãnh đạoThành ủy.
La Kiên nhận được những đồ vật kia cũng tầm vào lúc giữa trưa, nhưng ông ta cũng nhanh chóng nhận thấy sẽ bị theo dõi đến đường dây kia của Lão Chu, cho nên từ sáng sớm ông ta đã sắp xếp cho Lão Chu ra ngoài giải sầu. Khách chơi đồ cổ thường, thì thường từ mọi nơi khác nhau đến. Trong tiệm chỉ cần để vợ hắn ở lại trôm nom là được rồi, điều này rất là bình thường.
Đường Sinh thật không hề nghĩ tới việc vụ án này có liên quan đến La Kiên, nhưng hắn vẫn mơ hồ nghĩ rằng vụ án này có liên quan đến một người tai to mặt lớn ở Giang Lăng. Nhưng những suy nghĩ này có phần không được chuẩn xác cho lắm. Trên thực tế thì việc của La Kiên làm cho Đường Sinh rất đau đầu, thật sự rất muốn trừng trị La Kiên nhưng mà trị không có nổi.
Việt Dã Vương đã đến hiện trường nhưng Ninh Hân không tắt động cơ xe, chùm sáng chói chang từ hai cái đèn to của chiếc xe đã làm cho quang cảnh phía trước trắng như tuyết vậy.
Có một nam thanh niên dáng vóc trung bình cử chỉ nho nhã rất đáng chú ý, bởi anh ta không mặc đồng phục cảnh sát, trên tay lại còn mang theo một cái máy quay phim mini, phải chăng đó là nhà báo ?
Trước khi mở cửa xuống xe Đường Sinh quay sang hỏi Ninh Hân :
- Những thông tin này lan truyền rất là nhanh, các phóng viên đều đã đến hiện trường cả rồi ư?
- Ồ, Cậu nói anh ta à, anh ta là phóng viên nổi tiếng của tờ nhật báo, là đơn vị liên quan, anh ta tên là An Phong, ngòi bút của anh ta rất sắc bén và rất thân với Vương Tĩnh.
- Hả, có quan hệ rất thân với cô ấy à, vậy chắc chị cũng quen biết anh ta? Sau đó chị gọi anh ta đến lấy những tin tức sốt dẻo à?
Ninh Hân cười,
- Ừ, chúng tôi rất thân, còn hay cùng nhau đi uống trà nữa. Bạn bè của Vương Tĩnh không phải là ít, nhưng những người bạn đã vượt qua những khó khăn thử thách thì đều là những người có học,hơn nữa đều là một đám nam nhân phong lưu. Theo tôi được biết thì An Phong theo đuổi Vương Tĩnh đã được ba năm rồi, nhưng tên An Phong vừa theo đuổi Vương Tĩnh lại vừa tìm một cô gái khác . Do đó, Vương Tĩnh đã từ chối hắn nhưng vẫn đồng thời giữ mối quan hệ anh em với hắn. Trong đời sống sinh hoạt thì hắn là một người rất là cẩu thả , tùy tiện nhưng trong đời sống tình cảm thì rất là nghiêm túc.
- Trời, tôi tưởng là tôi, chị và Vương Tĩnh thân nhau đến mức không còn chuyện gì không thể nói, ai ngờ hôm nay mới biết là không phải như vậy.
Ninh Hân bật cười.
- Là do tôi không để cho Vương Tĩnh giới thiệu An Phong với cậu đấy, anh ta là một văn sỹ xấu xa. Vừa gặp Vương Tĩnh liền nói rất yêu rất nhớ cô ấy, quay đi quay lại lại nói hôm trước vừa có được hàng mới, dáng đẹp thế này thế nọ. Một con người tuỳ ý như vậy nhưng khi làm việc lại rất chú tâm. Chơi thì cũng chơi rất cuồng nhiệt. Theo như tôi nghĩ ấy, anh ta chẳng xem Vương Tĩnh là phụ nữ đâu.
Hai người nói chuyện một lát rồi xuống xe.Vụ án này là do đội Cảnh sát hình sự thành phố tiếp nhận, nhưng vụ án này lại liên quan đến di sản văn hoá cho nên lãnh đạo cấp trên chỉ thị Đội đặc công cùng hỗ trợ điều tra, và phải phá án trong thời gian ngắn nhất. Bởi vì còn liên quan đến 2 mạng người nên vụ án này càng trở nên nghiêm trọng, do đó Ninh Hân phải đích thân xuống đây.
Đoan Mộc Chân mấy ngày không gặp cũng có mặt ở hiện trường. Nên khi vừa nhìn thấy Đường Sinh, Đoan Mộc Chân liền nở nụ cười, Đường Sinh cũng cười lại với anh ta. Nhưng ngay sau đó liền hướng đôi mắt vào An Phong. Ninh Hân có thể nói một cách rất tỉ mỉ về anh ta, như vậy có thể nhận thấy quan hệ của họ thường ngày cũng rất tổt.
- Anh ta không coi Vương Tĩnh là phụ nữ. Nhưng chắc chắn là coi chị là phụ nữ rồi, Chẳng lẽ anh ta cũng theo đuổi chị à?
Đường Sinh thấp giọng hỏi.
- Những người con trai theo đuổi tôi rất nhiều, anh ta chẳng qua chỉ là một trong những người không có chút hấp dẫn gì đó thôi. Vương Tĩnh còn có ông anh được gọi là Cư sĩ Giang Lăng theo đuổi nữa. gã hơi kỳ dị một chút, gã biết xem tướng, xem cho phụ nữ cực chuẩn. Tết xong chúng tôi có gặp nhau một lần. Gã liền nói cho An Phong “Hay là cậu theo đuổi Vương Tĩnh đi, Ninh Hân đừng có kỳ vọng nữa.” Lúc đó Vương Tĩnh nói cho tôi biết toi nhất định đã bị Cư sĩ Vương Lăng nhìn thấu tâm can rồi.
Hai người nói chuyện thì thầm với nhau, nhưng con mắt Đường Sinh lại hướng về phía hiện trường nơi đang có ba, bốn bác sĩ pháp y đến để khám nghiệm tử thi. Có ba nữ bác sĩ pháp y, một nam bác sĩ , tất cả bọn họ đều mặc áo blouse trắng. Cả hai thi thể đều ở trạng thái trần truồng. Ngoài ra còn có một số cảnh sát đang ở khu vực hiện trường để tìm manh mối. Mỗi người một đèn pin, các chùm sáng đan xen vào nhau trong khu vực này. Tìm kiếm xa nhất là cách khu hiện trường nửa dặm. Theo dự đoán thì tại hiện trường có khoảng hơn 40 cảnh sát điều tra.
Cái gã An Phong thân hình vừa phải không quá mập cũng không quá gầy. Mắt còn đeo thêm đôi kính càng làm cho hắn toát ra vẻ nho nhã, nhưng đằng sau đôi kính đấy là cặp mắt rất sắc sảo. Khi nhìn thấy Ninh Hân cùng Đường Sinh đi tới, hắn liền ném cho Đường Sinh một cái nhìn.
Càng đến gần hiện trường, Đường Sinh càng cảm thấy âm khí tràn ngập nơi đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn không trung thì thấy một khoảng hư không, mơ hồ nhận thấy có một dòng ám khí đang chảy. Nếu như hắn không học hỏi kiến thức của ông nội Ninh từ trước thì có lẽ hắn sẽ không cảm nhận được như vậy.
Đường Sinh của hiện tại không giống trước kia, khi ở trạng thái vô tri vô giác thì không chỉ thể chất của Đường Sinh thay đổi mà đến cả tinh thần cũng đã thấm nhuần màu sắc huyền ảo.
Đường Sinh mở to con mắt lên hưởng thụ bầu trời đêm, trong khi đó Ninh Hân đứng một góc nhìn hắn mà lòng rung động, rõ ràng khí chất chàng trai nhỏ bé của tôi đã có những biến đổi sâu sắc.
Đường Sinh dần dần thu ánh mắt sắc nhọn lại, hắn ngày càng cảm thấy rõ rệt có hai dòng ám khí đang lơ lửng phía trên không trung. Hẳn là hai dòng ám khí này có liên quan đến oan hồn của hai nạn nhân. Người xưa nói về hiện tượng oan hồn không siêu thoát chắc là nói về hiện tượng này đây, người sống không thể liên lạc được với người chết mà chỉ có thể cảm nhận được mà thôi.
Khi ánh mắt từ không trung của bầu trời đêm được thu lại, thì có một cô gái đẹp đi đến. Ai vậy? Hoa Anh Tú, cô hiện tại thuộc Chi đội đặc công.
- Ninh Thủ trưởng, chị gọi một con sói đến làm gì chứ?
Hoa Anh Tú vẫn tức giận Đường Sinh, khi cô rất phẫn nộ với hắn đã cắn vào cái chân thối của hắn một cái, đây là một sự sỉ nhục lớn trong. Trong lòng cứ nghĩ đến việc đó không thể nào bình tĩnh được.
Lần trước lại giúp hắn diễn trò, đóng giả là bạn gái để lừa La Mai, cô cũng không hiểu nổi bản thân mình, vì sao vẫn còn đồng ý yêu cầu này của hắn.
Không ngờ tại hiện trường một vụ án nghiêm trọng, lại gặp Đường Sinh ở đây. Trong lòng Hoa Anh Tú thấy vui lạ thường, mặc dù điều ấy cô sẽ không bao giờ thể hiện ra bên ngoài.
- Tên tiểu tử này đắc tội gì với cô sao? Mà sao mỗi lần nhắc tới hắn là cô luôn nghiến răng nghiến lợi vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hai người vậy?
- Thật ra thì không có gì đâu.
Đường Sinh quay đầu cười cười,
- Chị không biết à? Vương Tĩnh không nói gì với chị sao? Vậy để tôi nói cho chị ..
- Cậu mà dám nói à? Tôi giết chết cậu!
Hoa Anh Tú hùng hổ, trừng mắt nhìn Đường Sinh, sau đó nguýt một cái dài , rụt lại cổ nói
- Vậy thì thôi.
Ninh Hân không tỏ rõ ý kiến cũng không truy vấn thêm nữa. Lúc này có đội trưởng đội cảnh sát hình sự đi tới ,
- Ninh chi đội , vị này là?
Vương Minh Quang hơn 40 tuổi, mày rậm mắt to, dáng vẻ có vẻ trầm trầm, nhưng ánh mắt thì sắc bén có thần, Đường Sinh quay đầu lại thì thấy ông ấy.
- Ồ.. Đây là người quan sát khí tượng do tôi mời đến, là người có kinh nghiệm và được đào tạo chuyên sâu, đừng có nhìn thấy hắn trẻ mà khinh thường hắn. Đường Sinh, đây là Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Quang Minh.
Ninh Hân giới thiệu. Đường Sinh liền đưa tay ra bắt tay với Vương Quang Minh. Cái tên An Phong cũng đã tiếp cận lại đến đây.
Vị phóng viên có tiếng này với Đội trưởng Vương Quang Minh và Ninh Hân đều quen biết nhau rất rõ. Lúc nãy nghe Ninh Hân giới thiệu Đường Sinh là người quan sát khí tượng. Hắn nói có lộ ra một chút khinh thường, người quan sát khí tượng? Có lầm hay không vậy? Từng này tuổi thì nó biết cái gì? Liệu hắn có quan sát ra không?
- Ồ, Đường quan sát khí tượng. Tôi là An Phong.
Hắn chủ động giơ tay ra bắt với Đường Sinh, ngôn ngữ của hắn có phần cao ngạo của kẻ học sĩ và thái độ khinh thường người khác.
Đường Sinh khẽ mỉm cười rồi quay đầu đi, đừng nói đến việc bắt tay, thậm chí đến việc nhìn hắn không thôi cũng chẳng thèm, Vì sao vậy? Bởi An Phong là kẻ coi thường người khác.
Ninh Hân chút nữa không nhịn được cười, e trai cưng của mình đúng là có một cái bệnh, nếu anh coi thường tôi thì tôi không có lí do gì lại phải tôn trọng lại anh cả.
An Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, lần đầu vấp phải gậy ông đập lưng ông như thế này. Ninh Hân cười lớn nói:
- Thế nào? Phóng viên An, em trai tôi cũng có phong độ phết chứ nhỉ?Ai biểu nhà ngươi mở miệng khinh thường nó, chính là đã đắc tội với nó rồi, nó cũng là người cao ngạo mà.
Nói xong Ninh Hân cùng với Hoa Anh Tú đi theo Đường Sinh
Vương Minh Quang và An Phong nhìn nhau cười trừ. Vương Minh Quang thấp giọng nói,
- Đồng chí An, e trai của Chi đội Ninh mà ngươi cũng dám đắc tội ư?
Nói rồi hắn lắc đầu đi mất. An Phong cảm thấy không phục. Đường Sinh hơn mình cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là trẻ hơn ta, đẹp trai hơn ta một chút mà thôi.
Ở bên này, bốn bác sĩ pháp y đang khám nghiệm tử thi của hai nạn nhân, nhưng vẫn không tìm thấy vết thương chí mạng, thật là kỳ lạ.
Trong đó có 2 nữ bác sĩ cầm đèn pin, một bác sĩ nam một bác sĩ nữ thì tay cầm dao giải phẫu, tay kia thì lật qua lật lại tử thi xem xét tứ chi của tử thi.
Ninh Hân và Hoa Anh Tú dường như đã quen thuộc với việc nạn nhân nam trần truồng nên không có gì là lạ cả, là cảnh sát có trường hợp nào mà không trải qua đâu.
Đường Sinh đến bên cạnh tử thi ngồi xuống, làm cho bốn vị bác sĩ hết sức kinh ngạc. Hắn nhìn qua hai tử thi rồi nói,
- Chị cho tôi mượn con dao giải phẫu với.
Vừa nói Đường Sinh vừa giơ tay phải hướng vào cô bác sĩ đang cầm trong tay con dao phẫu thuật. Cô bác sĩ rất ngạc nhiên nhìn về hướng Ninh Hân và thấy Ninh Hân gật gật đầu.
Chi đội Ninh cũng đã gật đầu đồng ý rồi, đưa cho hắn vậy. Vào lúc này thì có khoảng hơn 10 người vây quanh và nhìn chằm chằm vào Đường Sinh
Đường Sinh dùng ngón cái và ngón giữa nhẹ nhàng cầm chiếc dao phẫu thuật. Xem xét một lượt toàn bộ thân thể nạn nhân, nhãn cầu của nạn nhân mở to, hiện thị sự hoảng sợ và mất tin tưởng cực độ. Hiển nhiên đây chính là những biểu hiện của nạn nhân trước khi chết, hơn nữa không có gì thay đổi , điều đó có nghĩa là đòn chí mạng đến đã giết nạn bất thình lình. Bằng chứng là trên khuôn mặt không hề có một chút biểu hiện sự đau khổ, nạn nhân còn lại cũng tương tự, trên khuôn mặt chỉ biểu hiện sự hoảng loạn và không tin tưởng mà không hề có sự biểu hiện của sự đau khổ.
Đường Sinh bắt đầu khám nghiệm. Hắn rạch một đường dài từ đỉnh đầu xuống, lớp da đầu nạn nhân bắt đầu xuất hiện
Các chùm sáng của đèn pin cùng đi theo hướng tay của Đường Sinh, sau đó những người đứng bên này nạn nhân nhận thấy trên đầu nạn nhân có một số vết lõm. Đường Sinh tinh mắt dừng vết dao lại, sau đó chuyển sang thi thể nạn nhân bên cạnh, hai nạn nhân này đều bị thương giống nhau, trên đỉnh đầu có một số điểm trắng.
- Chị Hân, đây là bị kim xuyên qua não, sát thủ này hẳn là cao thủ trong dân gian, có nội công rất tinh thông”
Đường Sinh trả lại dao phẫu thuật cho bác sĩ pháp y.
Ơ, Thật là thần kỳ, thế mà chúng ta không nghĩ tới việc bỏ vùng da đầu ra để tiến hành khám nghiệm nhỉ? Chủ yếu là do tại vết thương không hề có dấu vết của máu cho nên chúng ta đã xem nhẹ. Cũng đã khám nghiệm vùng ngực, nhưng cũng không tìm ra được manh mối gì, cũng không hề có dấu hiệu gì về việc trúng độc cả, hóa ra vết thương chí mạng nằm ở đỉnh đầu.
Sắc mặt của Ninh Hân có chút nghiêm trọng
- Nếu như tên sát thủ là cao thủ trong dân gian thì khó có thể mà bắt giữ hắn ta, hèn gì tại hiện trường không hề có một dấu vết gì.
Những người xung quanh rất khâm phục Đường Sinh. Mấy vị bác sĩ pháp y cảm thấy hơi xấu hổ, bởi đã ở hiện trường hơn 2 tiếng đồng hồ để khám nghiệm nhưng mà không tìm ra được bất kỳ manh mối nào,trong khi đó người ta chỉ cần một nhát dao cũng đã tìm ra manh mối cho vụ án. Người anh em, hai người kia chẳng phải là bác sĩ phải xét nghiệm tử thi sao? Sao cậu lại chạy đến đây giả bộ là cao thủ làm gì?
Mắt của Hoa Anh Tú sáng lên. Đừng nói tên tiểu tử này lại giở trò nhé? Đến Vương Quang Minh và An Phong cũng nhìn nhau, líu lưỡi không nói nên lời.
Đường Sinh không quan tâm đến bọn họ, hắn đứng dậy đi đến bên kia mộ kiểm tra xem xét, có một luồng âm khí thoát ra ngoài.
Nhưng hắn không thể cảm nhận được những thứ khác. Sau đó một lúc, hắn lại xoay người ngắm bầu trời đêm. Xem xét một cách kĩ lưỡng thì những âm khí đang lan tỏa trong không trung. Không có bất kỳ ai quấy rầy hắn, Hoa Anh Tú dường như muốn nói điều gì thì Ninh Hân phất phất tay ngăn lại, cô chắc chắn là cậu em trai yêu quý đã phát hiện được điều gì đó, chứ không thì sao phải giả bộ thế kia?
Đường Sinh nhìn chăm chú một lát sau,dường như nhìn thấy rõ hai dòng âm khí đang quyện vào nhau, không tách ra quỹ tích chuyển động. Thực ra trong đêm tối thì không có cái gì, nhưng mà hắn ta thực sự có thể cảm nhận được dòng âm khí vô hình đang chuyển động theo quỹ tích,chúng hướng theo phương bắc và không ngừng co dãn.
Ánh mắt của Đường Sinh từ không trung đã dần dần trở về với thực tại, lẳng lặng nhìn về tấm màn đen hướng về thành phố và nói:
- Sát thủ ở trong thành phố.
Mọi người nghe hắn nói xong không khỏi kinh ngạc.
Ninh Hân liền hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm như thế nào?
Đôi mắt Đường Sinh hướng về phía thành phố Giang Lăng.
- Đưa các thi thể vào trong thành phố, các âm hồn sẽ đi theo , sẽ chỉ rõ vị trí của tên sát thủ.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ