Chương 387: Miệng và “lỗ”

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Từ chỗ Quan Cẩn Du ra, nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ rồi. Cẩn Du vẫn kiên quyết đuổi hắn về vì sợ rằng buổi tối sẽ xảy ra chuyện.

Vốn dĩ ý của Đường Sinh là muốn xóa đi sự xấu hổ phía Cẩn Du, tạm thời vẫn chưa có ý tưởng gì cả. Cẩn Du lại là một cô gái truyền thống, lần trước cố tình hôn cô ấy thì cô đẫ phản kháng quá mạnh rồi. Những cách khác thì hiện tại không còn khả thi nữa. Trong con người của cô ấy có thứ gì đó rất mạnh mẽ, sự trói buộc của quan niệm truyền thống đối với cô ấy vẫn còn đang tồn tại. Trong chốc lát không thể phá bỏ đi được, nếu muốn làm mạnh thì kết quả ắt sẽ ngược lại. Thực tế hiện tại hắn rất hài lòng với tình cảnh này.

Chủ yếu là ở trên phương diện này hắn cũng không có nhu cầu quá cao, Sắc Sắc, Ninh Hân không thì Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ, Lâm Ph, bọn họ đấy tha hồ mà chọ lựa. Ở trong tình huống như thế mà hắn vẫn có thể duy trì mối quan hệ như vậy với Cẩn Du thì cũng đã là một cách hưởng thụ rồi, nếu mà cứ nhất định muốn lên giường thì sẽ mất đi rất nhiều thú vui khác.

Chị Trần nói là tới sáu giờ thì quay lại, chị ấy có mua rất nhiều nguyên liệu nấu cháo Bát Bảo đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Đường Sinh gọi điện thoại cho chị ấy, nguyên liệu đó để lại ở nhà chúng ta đi, hôm nào đó chị nấu cho tôi ăn là được rồi. Tôi bị Phó chủ tịch thành phố véo cho một trận tím hết cả người lên, bây giờ bị đuổi ra ngoài cổng ngồi rồi.

Ở cách khu nhà ở của Uỷ ban nhân dân không xa có một cái siêu thị. Đường Sinh đi vào mua một bao thuốc Trung Hoa, tiện tay bóp bóp xem thử:

- Đúng là thật không đấy?

Ông chủ cười nói:- Giả thì bồi thường gấp mười, cửa hàng này của tôi là chi nhánh uy tín, chẳng nhẽ lại dùng chiêu này để phá vỡ uy tín của mình sao? Không đâu.

Đường Sinh gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng trong lòng thì lại không hề nghĩ như vậy. Càng là những người tự nhận là có uy tín thì càng bóp chẹt người khác, mua giúp cho ông còn giúp ông tiêu thụ sản phẩm rồi. Thôi được, thật hay giả thì cũng là điếu thuốc lá cả thôi, bổn thiếu gia ta hút được tất, khi hắn ta đang suy nghĩ, thì một phụ nữ trung tuổi chen vào.

Chỗ thanh toán tiền ở bên này hơi chật trội, lúc người phụ nữ này chen vào đây, phần ngực đẫy đà của cô ta chạm vào lưng Đường Sinh. Nhị thế tổ của chúng ta không khỏi rung động, lúc quay đầu lại nhìn mỹ nữ này, hắn thầm khen một tiếng rằng cô thật đầy đặn, đậm chất nữ nhi, ước chừng cô ả khoảng 34, 35 tuổi.

Người phụ nữ xinh đẹp cũng bị thu hút bởi Đường Sinh, liếc nhìn thấy tướng mạo tuấn tú của vị thiếu niên trẻ, cảm thấy trong lòng cũng không chịu nổi nhưng không để lộ ra bên ngoài.

Sau đó cô cũng đi thanh toán tiền, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Đường Sinh cũng thôi không nhìn cô ta nữa, như vậy hơi mất lịch sự. Hắn mua một chiếc bật lửa nữa rồi chậm rãi bước về phía cửa. Người phụ nữ liếc nhìn bóng dáng của Đường Sinh thì nghe thấy ông chủ nói:

- Lưu phu nhân, lâu quá không gặp Lưu Bí rồi, nghe nói anh ấy đã làm lên chức Chủ tịch huyện rồi.

Ông ta vừa nói vừa tính tiền.

- Làm Chủ tịch huyện cũng tốt, trong tay nắm quyền lực thực sự, chúc mừng nhá.

Cô này đáp lại một tiếng, ông nào biết chốn quan trường bao nhiêu là gian truân rình rập. Chồng của tôi cũng chỉ là bề ngoài là lên chức nhưng thực ra là giáng chức thôi, bị người ta ném xuống dưới huyện.

Đường Sinh nghe tiếng nói chuyện đằng sau, trong lòng giật nảy, Lưu Bí làm Chủ tịch huyện? Chẳng lẽ nào là vị Phó ban thư ký mà Cẩn Du nhắc tới?

Người vẫn quan tâm tới ông ta La Kiên, tại sao lại bị tống xuống huyện xa xôi này chứ? Không phải là làm sai chuyện gì nên bị La Kiên trừng trị chứ?

Theo đuổi những suy nghĩ, Đường Sinh đã đi ra khỏi siêu thị. Trước cổng ủy ban nhân dân có một chiếc X5, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy trên xe còn có một người con gái.

Hình như là Vương Tĩnh, đúng lúc cũng muốn nói với cô ấy một chút chuyện, không ngờ cô ấy lại cùng chị Trần tới đây. Lúc Đường Sinh đi về hướng đó thì người phụ nữ xinh đẹp kia cũng bước ra và đi về phía Đường Sinh. Tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất kêu vang, Đường Sinh không cần quay đầu lại cũng biết là cô ấy, người phụ nữ đẹp kia cũng đang nhìn hắn.

Cửa xe bên phải của chiếc X5 mở ra, là Vương Hummer xuống xe, vốn dĩ là không chuẩn bị xuống xe, bởi vì đợi Đường Sinh lên xe thì sẽ đi luôn. Nào ngờ cô ấy nhìn thấy người quen, chính là người phụ nữ xinh đẹp kia. Vì vậy Vương Tĩnh liền xuống xe:

- Chị Tào, thật trùng hợp gặp chị ở đây.

- Ôi, đây chẳng phải là phóng viên nổi tiếng Vương Tĩnh đó sao, chị tới đây có việc gì vậy?

Người phụ nữ kia bước lại gần.

Đường Sinh cũng đã dừng bước, trùng hợp vậy sao. Thiếu gia ta đây đang lo lắng là làm sao có thể quen biết với cô ta đây, thế mà lại tự động tới.

Đương nhiên, Dường Sinh cũng chẳng có ý gì với người phụ nữ kia. Cô ấy có đẹp cũng chẳng sánh được với Vương Tĩnh, quen biết cô ta cũng là muốn biết được một số tình hình trong nội bộ thôi. Vương Tĩnh bước lại gần bắt tay người phụ nữ kia. Đường Sinh cũng quay người lại, nhưng lại làm cho người phụ nữ kia ngẩn người ra, sao vậy? Họ quen nhau?

Vương Tĩnh bèn giới thiệu:

- Đây là em kết nghĩa của tôi, tôi đến đây là để đón em ấy, cậu ấy tên là Đường Sinh. Đường Sinh, còn đây là vợ của Chủ tịch huyện Lưu, họ Tào, em cũng gọi là chị Tào giống chị đi.

Đường Sinh cười gật đầu, đưa tay ra bắt tay với cô ấy:

- Chào chị Tào!

Người phụ nữ cũng chào hỏi hắn.

Trò chuyện vài câu, người ta cũng đi rồi, Đường Sinh và Vương Tịnh lên xe:

- Chồng của chị ta là người thân cận của La Kiên, chị có biết không?

- Cũng không rõ lắm, chị chỉ biết chồng cô ấy là Phó ban thư ký của thành phố, hay còn có cấp bậc khác nữa. Tôi cũng không rõ lắm về cô ấy, quan hệ giữa cô ta và vợ của Lăng Quốc Hoành là Chu Lỵ rất thân. Họ đều là những người phụ nữ đẹp nổi tiếng trong bệnh viện. Sao thế hả? Cậu muốn câu kéo người ta hả?

- Tôi thèm vào.

Đường Sinh tỏ vẻ khinh thường.

- Cô ấy quá già, cũng đáng để giải nhiệt đấy chứ? Nhưng bậc vĩ nhân đã từng nói với chúng ta, nếu muốn làm nhục người phụ nữ đã có chồng thì không tốt. Phải dựa trên cơ sở tình cảm, tuần tự tiến hành, dần dần chiếm được trái tim, rồi chiếm nốt tấm thân đó, hành động đó mới không phải là hành động của loài cầm thú.

Chị Trần và Vương Tĩnh đều cười lên, ngồi ở phía sau, Vương Tĩnh vòng tay ôm Đường Sinh:

- Nào lại đây, tên cầm thú nhỏ, để chị câu kéo ngươi xem nào?

Chiếc X5 chuyển bánh, đi lướt qua phía trước cổng khu nhà ở của Uỷ ban nhân dân Thành phố. Đường Sinh còn hướng mắt vào phía trong dò xét, nhìn thấy phía đằng sau lưng của chị Tào, đang thướt tha bước đi, một ý ngĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:

- Chị Hummer, chị giúp tôi tiếp cận chị ta, nghe ngóng về chuyện của chồng chị ta, tôi muốn biết chuyện của La Kiên.

- Được, một chút chuyện nhỏ nhặt này cũng để tôi phải ra tay sao? Nhưng quan hệ giữa tôi và chị ta không thân lắm, để Chu Lỵ thay tôi làm việc này đi.

Chuyện chồng Chu Lỵ là Lăng Quốc Hoành cũng bị cáo buộc cùng với vụ án của Ninh Hân. Cơ bản lật án để vu cáo hãm hại, cấp trên thì cho thưởng, vì vậy mà Lăng Quốc Hoành cũng bị cuốn vào vòng tròn ấy. Mối quan hệ giữavợ của anh ta Chu Lỵ với Vương Tĩnh rất tốt, còn được biết Vương Tĩnh có quan hệ cả với cấp trên. Hai vợ chồng họ dù là có việc hay không có việc gì cũng đều mời Vương Tịnh đi ăn, thường xuyên biếu chị ấy những đặc sản quê nhà, nói ra thì Vương Tĩnh là một phú bà giàu có, nếu tặng những thứ khác thì dễ mất lòng, người ta cũng không thiếu gì, biếu đặc sản thì không dễ đắc tội, cũng không mất lòng, lại dễ dàng kéo gần tình cảm.

Đường Sinh nói những điều này, Vương Tĩnh mới cười nói:

- Hai vợ chồng Chu Lỵ thật không tồi, Lăng Quốc Hoành nếu có thể từ Quản lý vốn Giang Lăng tiến vào Uỷ ban Thành phố thì sẽ càng có ích. Con người này cũng có chút khí chí chính trực, hành sự cũng có nguyên tắc, đầu óc thì khôn khéo. Tóm lại tôi thấy anh ta không tồi chút nào.

- Thật không? Chị ăn bao nhiêu lộc bổng từ người ta rồi? Tự nhiên lại nói một đống lời lẽ tốt đẹp cho anh ta?

Đường Sinh quay đầu lại hỏi cô ấy.

Vương Tĩnh khinh thường nói:

- Cái gì cơ, chị nhổ cả chân tóc thì cũng thô hơn lưng của anh ta, ta đây không để ý tới tí tẹo hối lộ của anh ta.

- Chị có tóc để nhổ sao?

Đường Sinh cười lên ha hả, Vương Tịnh là một bạch ngọc lão hổ, chỉ có điều là trên đầu không có tóc.

Vương Tĩnh cũng cười, ghé sát miệng cắn vào vành tai hắn một cái, dịu dàng nói:

- Chị mượn một sợi của Sắc Sắc là được rồi, cho dù cậu có nghèo cũng không có đâu, hứ…

Đường Sinh thấy hơi bối rối, tay ôm ngay vòng eo của cô ta, cô mỹ nữ này cũng có chút ý vị.

- Tên cư sĩ Giang Lăng kia chi đã từng phỏng vấn qua à? Khu nhà cao cấp ở ngõ Lão Đường của chúng ta đã bị người ta soi mói, tôi phải gặp mặt ông ta mới được.

Vương Tĩnh ôm chặt hắn, dùng bờ ngực đẫy đà của mình áp vào người hắn, từ sau khi nếm qua mùi vị được làm đàn bà, cô ta mới phát hiện ra mình cũng không thua kém gì Ninh Hân, trước đây trong lòng cũng tự xếp Ninh Hân có đủ sức, sau nhận thấy mình cũng có đủ sức, đây cũng là phản ứng bản năng thôi.

- Cư sĩ Giang Lăng? Con người này rất lập dị, giống như lão Văn Thanh phẫn nộ vậy. Chỉ vì lời nói nhất thời mà mất luôn cả chức quan.

Đường Sinh nhíu mày, hả, trước đây cư sĩ Giang Lăng có làm quan sao? Trong ký ức kiếp trước của mình cũng không có ấn tượng về con người này.

- Lão già đó cũng là một nhân vật truyền kỳ, giữa thập niên chín mươi vẫn còn làm trong chốn quan trường. Nói ông ta nóng tính, ông ta còn rất phong lưu nữa, có quan hệ với biết bao nhiêu là Cách Cách. Cả đời ông ta kết hôn ly hôn cả thảy sáu lần. Sáu người đàn bà đã qua tay, ông ta còn ra một cuốn sách có tựa đề “ hoa tú tài hiện đại”, lúc tái bản thì bị cấm. Lúc bấy giờ cuốn sách của ông ta được ví với Kim Bình Mai hiện đại, cả gan tường thuật tỉ mỉ cuộc sống dung tục ở tầng lớp thấp trong xã hội. Khi phỏng vấn ông ta nói với tôi rằng nhân vật chính trong câu chuyện đó chính là ông ta. Sau này ông ta bị mất chức cũng là có liên quan đến cuốn sách đó.

- Ồ, Kim Bình Mai hiện đại cơ à? Có quá khoa trương không đấy? Vĩ nhân Mao cũng đã từng nói, Kim Bình Mai là một tuyệt tác. Trong năm đó xuất bản hơn hai nghìn cuốn, cấp Thứ trưởng trở lên thì trong tay mỗi người đều có một cuốn. Kỳ thực là muốn cho mọi người nhìn nhận một cách sâu sắc nhất về mâu thuẫn của tầng lớp thấp kém và tầng lớp thống trị, vẫn là ở cuốn sách đó. Cả xung đột về mâu thuẫn và lợi ích đều có thể tìm thấy, rất nhiều vấn đề đều có thể tìm được cách giải quyết.

Vương tĩnh cũng không cho là đúng, chen lời nói:

- Mâu thuẫn là vũ khí thúc đẩy tiến bộ xã hội, không có mâu thuẫn và xung đột thì sẽ không có sự phát triển. Tầng lớp bị áp bức vĩnh viễn vẫn oán giận giai cấp thống trị. Lợi ích của họ không thể thống nhất hoàn toàn, mưu cầu thống nhất chung mà vẫn tồn tại vết dơ nhỏ. Làm quan có tiền lại có qyền, nhớ lúc chị mới xin đi làm, Phó thủ trưởng tờ báo buổi chiều đã gặp riêng chị nói chuyện. Ông ấy hỏi chị có muốn thăng chức không? Chị nói có muốn, ông ấy bảo không có bữa cơm nào là không phải trả tiền cả. Ta phải phục vụ cho người có chức quyền đã rồi mới có thể thăng tiến. Từ cổ chí kim nếu dùng sắc đẹp mà thăng tiến thì là đúng luật. Chị nói chị không hiểu, ông ta đáp rằng, giá trị của người phụ nữ chính là thân thể họ. Trong xã hội hiện thực đàn ông làm chủ, thì phụ nữ muốn dựa vào đầu óc của mình mà thăng tiến là điều không thể.

- Chị có xinh đẹp không? Tự nhiên lại trở thành miếng thịt béo bở trong mắt lũ quan lại. Lúc đó chị liền đùa ông ấy, đàn ông các ông dựa vào đầu óc để lăn lộn trên đời còn phụ nữ chúng tôi thì dựa vào ‘cái đó’. Trên cấp bậc mà nói phụ nữ chúng tôi còn cao hơn các ông. Cái đó của chúng tôi tương đương với cái đầu của các ông, là như vậy đấy đúng chưa?

Đường Sinh cười đau khổ, từng lời nói của Vương tĩnh đều sắc bén, cô ấy có thể nói ra những lời như thế cũng không có gì là lạ:

- Lão già đó lúc ấy đã nói. Đầu óc của đàn ông là dùng để tạo ra của cải vật chất, còn cái đó của đàn bà thì chỉ dùng để làm chuyện đó thôi. Nếu cô để tôi làm chuyện đó thì cái đó của cô có thể tạo ra của cải. Lúc đó tôi ưỡn cái đó của tôi ra cạnh bàn, mà nói rõ ràng với ông ta. Nếu ông ta có thể chui đầu vào đây thì lão nương sẽ nhận đứa con ngoan như ông ta...

Đường Sinh cười to lên, chị Trần cũng cười khanh khách, Vương Tĩnh lại nói:

- Từ tòa soạn báo đến Cục thông tin thành phố và Ban tuyên truyền, không dưới mười mấy lần tôi gặp những phiền nhiễu. Nhưng đó chính là lần lẳng lơ của văn nhân. Trong tác phẩm nổi tiếng của cư sĩ Giang Lăng, ông ta vạch trần vô cùng nhuần nhuyễn hiện tượng xấu xa này. Toàn bộ cuốn sách đều dùng những chuỗi ‘đầu óc’ và ‘cái đó’ để mà kể lại tỉ mỉ quá trình từ khi bắt đẩu rồi đến yêu mến nhau, và cuối cùng là chia tay của ông ta với những người phụ nữ. Ông ta dùng chính những gì ông ta nếm trải để nói bóng gió về hiện thực xã hội. Ông ấy xuất phát từ văn chương lẳng lơ để đi vào xã hội quan lại. Quan điểm của ông ấy để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho tôi đó là đã đặt dấu bằng cho “ miệng danh sĩ” và “Cái đó của đàn bà”. Danh sĩ lỡ lời giống như phụ nữ mất trinh vậy. Các danh thần văn sĩ đều có cốt cách của mình, thà mất mạng cũng không bỏ khí tiết. Có vô số những trinh phụ cũng hy sinh mạng sống để giữ gìn sự tôn nghiêm của mình. Văn nhân không thể mất đi khí tiết, không thì cái miệng của họ giống như cái đó của những con điếm. Chỉ cần bỏ chút tiền là có thể có được, không còn giới hạn phẩm chất .

Từ trong lời nói của Vương Tĩnh, Đường Sinh có chút hứng thú với Cư sĩ Giang Lăng này, Vương Tĩnh tiếp tục nói:

- Cư sĩ Giang Lăng hiện tại đang ở một mình, nghe nói có một người tình nhỏ ở chung với ông ta mấy năm nay rồi. Bọn họ cũng không có chứng nhận kết hôn, nhưng sinh được một người con trai nên trở thành cuộc hôn nhân chính thức. Con người này vẫn hận đời như vậy, trên lĩnh vực kiến trúc ông ta cũng có trình độ nhất định. Thời gian trước thường chú ý tới ngõ Lão Đường, vì vậy mới có bản thảo mờ ám kia. Sở thích của ông ta là tố giác bí mật tâm tư của một số người, giống như thói quen lật tật người khác của tôi vậy.

- Vậy thì chị Hummer và tên cư sĩ Giang Lăng này nhất định là rất thân với nhau rồi.

Đường Sinh lại nảy ra trong đầu chủ ý.

- Tất nhiên rồi, bọn chị thường ngồi uống trà với nhau, chị cũng là một người đa tình, hiện tại chị có viết một tác phẩm ông ấy cũng đóng góp chút ý kiến.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ