Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Buổi trưa uống một ít rượu, vì vậy đầu của Quan Cận Du hơi choáng váng, con gái ở chốn quan trường uống rượu là chuyện không tránh được.
Đợi Cận Du đi vào phòng của cô ấy, Đường Sinh liền chuồn khỏi giường, đến chỗ bàn học bật máy tính lên, đây là máy tính của Quan Đậu Đậu, kiếp này Đường Sinh rất ít khi tiếp xúc với thứ đồ chơi giải trí này, thực tế quá nhiều việc khiến hắn không có thời gian lên mạng.
Nhưng mà hắn biết được Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu buổi tối đều lên mạng vào QQ nói chuyện, chính hắn cũng có QQ và đã được Đường Cẩn thêm vào trong danh sách liên lạc, chỉ là ít khi thấy mình lên nói chuyện với bọn họ. Bây giờ đã ở hai nơi khác nhau, chỉ nói chuyện không thôi thì không có ý nghĩa gì.
Đường Cẩn cũng vậy, Quan Đậu Đậu cũng thế, họ đều không thích nhìn thấy mình trên QQ mà chỉ muốn nhìn thấy con người bằng xương bằng thịt thật sự của hắn kia.
Đường Sinh lên mạng là để tra xem một vài động thái trên trang web của chính quyền Giang Lăng, ở trang này sẽ không lộ bất kỳ tin tức nào có ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy những hướng đi của chính quyền, kỳ thực Đường Sinh nhàm chán quá nên mới dạo qua trên mạng, lúc trở về trang bất động sản thì bị thu hút bởi một chủ đề “Theo tôi được biết về khu trung cư cao cấp Cửu Ngũ của công trình ngõ Lão Đường”, á, khu trung cư cao cấp Cửu Ngũ? Đó chẳng phải khu trung cư của hắn sao?
Tương truyền Cửu Ngũ là do một gia đình đế vương truyền lại cho đời sau, trung cư cao cấp Cửu Ngũ cũng có ảnh hưởng của gia đình đế vương. Ở thời đại của thế kỷ mới này cách nói đó đã không được quá nhiều người chú ý tới nữa, cho dù là khu trung cư mà đế vương Phú Thân nổi tiếng đã ở đi nữa thì ông ấy cũng có thể trở thành một đế vương đích thực hay sao?
Hiển nhiên là không có ai tin tưởng mấy lời lẽ đàm tiếu này, cái mà Phú Thân theo đuổi có lẽ chỉ là một sự hưởng thụ mà không phải là một vật thể thực tế.
Đề tài này hiển nhiên là của một người trong nội bộ viết, người viết là cư sĩ Giang Lăng, anh ta phân tích về khu trung cư cao cấp là có ngụ ý tôn thế.
Năm tòa nhà chính nằm nối tiếp nhau, trước sau là bốn tòa nhà bao quanh, hợp lại thành chín tòa. Số chín là một con số cực kỳ lạ, nó tiềm ẩn phong thái tôn nghiêm. Theo ngôn ngữ chuẩn xác mà nói thì người chủ của khu trung cư này ắt là một người phi phàm, không giàu sang thì cũng cao quý, mà còn có khí thế cực kỳ tôn nghiêm. Trên thương trường tất trở thành người giàu có, trên chốn quan trường tất làm quan to. Tin đồn như vậy dường như có phần bảo thủ, nhưng có ẩn ý bên trong đó mà những người có con mắt tinh tường có thể nhận ra, cái tòa chung cư này thật không tầm thường chút nào!
Ấy, khu chung cư con còn chưa xây xong mà cái tin đồn đã lan truyền như thế? Đường Sinh cảm thấy có chút buồn bực. Xem ra bản thân hắn phải suy nghĩ lại xem nên đem tòa nhà này cho ai đứng tên, Sắc Sắc có được không? Dường như là không thỏa đáng lắm, cô ta và gia đình họ Đường qua lại gần quá, còn Mai Chước? Cũng không ổn, cô ấy bây giờ là người nổi tiếng của tỉnh Giang Lăng, lại là Chủ tịch Công ty quản lý vốn của Cẩn Sinh, là chủ tịch của Cẩn Sinh trên trường quốc tế, cũng chịu sự chú ý của mọi nơi như Sắc Sắc vậy, không được!
Còn Ninh Hân? Dường như là cũng không được, thân phận của cô ấy là một người chấp hành pháp luật, bố của cô ấy là một cán bộ, bị thiên hạ nói ra nói vào cũng khó mà giải thích.
Ngọc Mỹ cũng không được, Vương Tĩnh thì có phần táo bạo, lời nói của cô ấy thì có những khuyết điểm. Còn Bích Tú Hinh? Ừ nhỉ, hình như là được, nhưng tính tình của Tú Hinh lại có phần mạnh mẽ quá, không chịu thua ai bao giờ. Nhưng tài năng của cô lại là có một không hai, lấy danh nghĩa của cô ấy thì là thích hợp.
Người khác thì còn có ai nữa nhỉ? Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu thì vẫn còn phải suy xét nữa, tòa nhà này có giá ngất trời, bọn họ căn bản đều không mua nổi.
Đường Sinh biết, không thể xem thường chuyện này được, nếu như tin đồn truyền ra thì đân chúng cũng không để ý. Nhưng trên chốn quan trường chính trị mẫn cảm ắt chụp cái mũ lên đầu mình, sẽ không để cho tòa nhà này có mối liên hệ gì với Bí thư Đường, những ngày sau mạng lưới Internet sẽ càng phát triển thì một chút tin tức nhỏ như lông gà cũng lan truyền với tốc độ kinh hoàng, đã cận thận lái con tàu nghìn năm tuổi thì không thể lơ là được, chỉ một chút không thận trọng thôi thì vạn kiếp cũng không lấy lại được.
Đường Sinh cởi bỏ đôi tất đang đi, ngồi chõm chọe ở trên ghế. Mấy ngày ở nhà La Mai hắn đã quá quen với cách ngồi kiểu thổ dân này rồi, hai cánh tay thì đặt lên đầu gối, nếu mà trong tay có thêm một điếu thuốc lá thì càng dễ hình dung hơn, giống hệt một tên nông dân! Trong lòng hắn tạm thời có hai lựa chọn, người lý tưởng nhất và không lý tưởng nhất chính là Bích Tú Hinh, tiếp theo chính là Uông Sở Tình.
Mối quan hệ trong chuyến hành trình ở Khánh Châu và người con gái họ Uông đột nhiên tiến triển hơn. Mặc dù không có sự tiến triển thực chất nhưng bước đột phá trên phương diện tinh thần lại tương đối khả quan. Tổng hợp những kinh nghiệm đối nhân xử thế của Đường Sinh thì xét việc hiểu biết về Uông Sở Tình mà nói thì cô ấy bước vào vòng quay dày đặc của chính mình.
Nói là phải thuê cô ấy đến Cẩn Sinh không phải là nói đùa, chỉ là Sở Tình lại tưởng rằng đó là lời nói trêu đùa. Không ngờ Đường Sinh lại đem cái mồm mép đùa giỡn ấy mà xóa tan đi nỗi băn khoăn của cô ấy, trên thực tế trong lòng của Sở Tình cũng đã có ý nghĩ rời khỏi gia tộc. Cô ấy là phận nữ nhi, không được gia tộc coi là người lãnh đạo trong nội bộ. Nhiều nhất cũng chỉ là người trợ giúp, bởi vì cô lấy chồng muộn một ngày nên nhiều nhất cũng chỉ được thừa kế gia tài của bố cô ấy.
Khi nghĩ tới người đứng đầu họ Uông trong tương lai là Uông Triệu Quân. Đường Sinh liền lắc đầu, anh ta còn quá non nớt không thể là đối thủ hàng đầu, cơ bản là không có năng lưc phản kháng nào cả, ngược lại người dòng họ Vương trong thành phố Bắc Kinh cũ là Vương Ngạn Đôn có chút năng lực, người này thì cần phải coi trọng...
Bồi dưỡng Uông Sở Tình để làm cho cô ta kế thừa Sắc Sắc và Mai Chước, trở thành cánh tay đắc lực thứ ba của hắn. Xét về khả năng thiên phú trong buôn bán mà nói thì để cô ta trong gia đình họ Uông thì quả thật là lãng phí nhân tài, bọn họ thật không hiểu cách dùng người, lại trong nội bộ lục đục với nhau...
Trong đầu nghĩ những việc thế này thì có chút mông lung mơ hồ, xuất thần đến nỗi Cẩn Du xuất hiện đằng sau cũng không biết, chỉ chăm chăm đôi mắt vào màn hình máy tính, lúc này suy nghĩ của hắn lại chuyển sang phần người viết tự xưng là Cư sĩ Giang Lăng.
Người này là chuyên gia kiến trúc, cũng thông hiểu một chút bí mật phong thủy. Anh ta dường như là người lo chính sự, con người này nhất định phải gặp mặt mới được.
Lại nói đến phong cách kiến trúc của tòa nhà chung cư kia hoàn toàn dựa theo kiến trúc của biệt viện Núi Thanh Trúc. Ở Kinh thành kiểu kiến trúc như vậy không phải là ít, không nói đến ai có thể ở ai không thể ở, giống như cụ Đường ở trong biệt viện Núi Thanh Trúc cũng chỉ là mượn tạm mà thôi. Khu biệt thự này đã được khánh thành từ những năm 60 của thế kỷ trước rồi.
- Chân không bị sao chứ?
Cẩn Du nghiến răng, nhìn chằm chằm Đường Sinh với vẻ oán giận. Mình vẫn bị mắc lừa tên khốn kiếp này rồi.
Lời nói dịu dàng lọt vào tai Đường Sinh, hắn rất thản nhiên mà trả lời:
- Không sao…à, dì út à, có..., có chứ…
- Có cái đầu cậu ý!
Cẩn Du trợn trừng đôi mắt đẹp, tay đã đặt vào tai hắn, Đường Sinh lấy một tay che lên.
- Tha mạng cho anh nhé dì nhỏ, có, có tình hình là, chân, chân anh thật sự là bị thương, chỉ là không bị thương quá nghiêm trọng thôi mà.
- Cởi quần ra tôi xem …
Cận Du thật sự nổi giận rồi, lôi hắn đứng dậy.
- Tôi quan tâm tới cậu mà cậu lại đùa giỡn với tôi à?.
Đường Sinh cười gượng, cả năm giác quan như kéo dồn cả vào với nhau:
- Không, không cần cởi đâu? Thật không ra sao cả, cháu nhận sai rồi mà vẫn không được à?
- Không được, cậu cởi ra cho tôi, tôi muốn xem xem vết thương của cậu nghiêm trọng tới mức nào, có cởi hay không hả, cậu có tin là tôi véo chết cậu không hả?
Vốn dĩ giọng điệu của Cận Du không như vậy, nhưng lần trước bị hắn cố tình hôn cũng làm cô ôm nỗi giận. Chỉ có điều vẫn cứ để trong tận đáy lòng, lần này lại bị hắn ta trêu chọc, hai cục tức gộp lại làm một biến thành cơn thịnh nộ, tay mà cô túm lấy cái tai của Đường Sinh tự nhiên cũng dùng lực mạnh hơn.
- Cháu cởi, cháu cởi, dì nhẹ tay một chút đi.
Đường Sinh nhe răng trợn mắt, sớm đã nghe Đậu Đậu nói qua là dì nhỏ có sức mạnh tiềm tàng. Hôm nay thật sự là đã được chứng kiến, hai tay hắn cởi thắt lưng, sau đó buông lỏng tay, tiếp tục kéo quần tụt xuống tới cổ chân, giờ còn thừa lại mỗi chiếc quần lót, ở đó nhô lên một khối nhìn rõ nhất, khiến Cẩn Du xấu hổ nhưng cũng đã từng bị hắn hôn rồi thì còn sợ những cái này sao?
- Vết thương đâu? Ở đâu vậy?
Ánh mắt của Cận Du soi xét qua bắp chân to lớn của hắn. Có bị thương sao? Có cái con khỉ, chẳng có gì hết cả.
- Ở, ở chỗ góc ấy, thật mà không, không lừa dì đâu…
Cũng tới bước này rồi, chống đỡ thì cũng phải đỡ tiếp thôi.
- Thật không, vậy cởi nốt ra xem! Tôi chưa nhìn thấy vết thương đấy thì không can tâm, cho dù là ở tận trong thịt thì cũng phải lôi ra xem, cởi ra…
Đường Sinh không còn cánh nào khác, tay chạm vào chiếc quần lót mà cười đau khổ:
- Dì út à, vết thương giờ không nhìn rõ nữa đâu, vốn dĩ là bị muỗi cắn mà.
Bị muỗi cắn? Tên khốn kiếp này, muỗi cắn mà cũng gọi là bị thương sao? Lại còn muốn tẩm bổ sao, nghĩ lại đi, ngày tháng tư mà lại có muỗi sao?
- Tôi cho cậu biết tay, tên quỷ sứ.
Cẩn Du nắm chặt lấy tai hắn bắt đầu hành hạ, xoay ngược lên, xoay ngược xuống, vặn lên trên, vặn xuống dưới. Đường Sinh nhảy loanh quanh, luôn mồm xin khoan dung:
- …lần sau cháu không dám thế nữa, đây không phải là cháu quá nhớ dì út hay sao, vậy nên mới nghĩ ra cái hạ sách này.
Thật sự là chịu không nổi sự hành hạ của cô ấy, chỉ còn cách đưa tay ra ôm trọn cô ấy và lòng. Tim Cẩn Du đập thình thịch, lúc này ôm như vậy thì quá là... cái quần của hắn ta tuột xuống cổ chân, nhìn thật khó coi, rất nhanh sau đó cảm nhận được rõ ràng cái đó của hắn cứng lên, tay lại càng ôm chặt hơn.
- Tay ôm lấy đầu mình ngay, bằng không tôi xé rách cái tai của cậu đấy!
Lúc này mềm lòng cũng không được, bằng không càng không thể hoàn thành việc.
Đường sinh đau điếng, cuống quít buông tay ôm lấy gáy mình, Cẩn Du nhân cơ hội đẩy hắn ta ngồi lên ghế:
- Kéo quần lên và cút ngay cho tôi…
Nói xong lời này cô ấy liền bước ra ngoài, Đường Sinh thở phào nhẹ nhõm, lúc hắn mặc quần áo gọn gàng chuẩn bị đi ra ngoài thì Cẩn Du đang ôm ngực ngồi ở ghế sofa.
Thấy hắn đi ra ngoài liền liếc cho hắn một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác. Đường Sinh thích nhất là nhìn vẻ giận giữ của con gái, mỗi người đều có một dáng vẻ khác nhau, chẳng có ai là giống nhau cả, xưa nay Cẩn Du rất thanh lịch làm gì có lúc nào tức giận? Có muốn xem vẻ giận giữ của cô ấy cũng không thấy nổi, nếu có thể nhìn thấy đôi mày lá liễu dựng đứng, đôi mắt đầy vẻ tức giận của cô ấy thì đúng là một kiểu hưởng thụ.
Đường Sinh bạo gan đến ngồi cạnh cô, không ngờ vẫn còn dám đến gần cô ấy, Cẩn Du tức không chịu được, đấm vào lưng hắn một cái:
- Cậu là cái loại da mặt gì thế hả?
- Chỉ là dày hơn bức tường thành chút thôi mà.
Đường Sinh nhún vai, cười vởi vẻ rạng rỡ:
- Vừa nãy trên trang bất động sản cháu đã nhìn thấy một đề mục, ám chỉ khu chung cư cao cấp ở ngõ Lão Đường có kiến trúc cực tôn, về phía dân thì không có gì, chỉ sợ có người nói bóng nói gió thôi.
Trong lòng Cẩn Du không phải giận Đường Sinh, vừa nãy véo tai hắn cũng chẳng có dùng lực là mấy, nghe hắn nói có lý liền nhíu mày nói:
- Đồn đại trong nhân gian thì rất bình thường, lời nói của tên cư sĩ Giang Lăng kia không chỉ lan truyền trên mạng, trên báo cũng có đăng rồi, là Vương Tĩnh đi phỏng vấn anh ta đấy. Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố có không ít người cũng bàn luận về việc này sau lưng, buổi sáng bố cậu chuẩn bị đi tới khu nhà cao cấp đó nhưng tôi đề nghị ông ấy không cần phải đi…
Đường Sinh gật đầu:
- Ừ, việc này cháu đi giải quyết là thỏa đáng nhất. Đúng rồi, vài ngày trước sau khi La Kiên trở về có động thái gì không?
- Hình như là không có, nhưng mà bên Ủy ban nhân dân thành phố có người bàn luận, một Phó trưởng ban thư ký có quan hệ tốt với La Kiên đã trao quyền cho cấp dưới, cho đi chức Chủ tịch huyện, chuyện xảy ra vào trung tuần tháng ba, bây giờ có người đem ra nói, tôi cảm thấy chuyện này ắt có mưu mô gì.
- Ồ? Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố trao quyền cho cấp dưới đảm nhiệm chức Chủ tịch, là thăng chức còn gì, La Kiên ở Giang Lăng thì phải mở rộng mối quan hệ nhiều.
- Cậu không biết rõ chứ, Phó trưởng ban thư ký này lại là cấp Cục trưởng khác, xuống rồi thì là nắm quyền thực sự, nhưng là thăng chức rõ ràng mà xuống chức mờ ám, Thành phố và huyện là hai mặt, cục diện không giống thôi. Huống hồ ông ta cho đi một huyện nghèo nhất của Giang Lăng này. Nghe nói những oán giận trong lòng của những người này thực không nhỏ.
- Hứ, goi là cái gì chứ? Có sức cháu sẽ đi nói chuyện với ông ta xem, cháu rất thích làm những việc thế này.
Cẩn Du lườm cho hắn một cái:
- Cũng không đơn giản như vậy đâu, lợi ích cùng tập trung ở một chỗ, người ta sẽ không dễ dàng chuyển đi đâu.
- Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đầu óc của chúng ta thì không có bức tường nào là không đổ.
- Cậu đúng thật là tên khốn mà, nếu chẳng may rút dây động rừng thì sao? Tên La Kiên này trên phương diện chính trị thì luôn cẩn thận, không có điểm yếu nào hết.
- Chưa chắc đâu? Hứ, hiện tại mối quan hệ giữa cháu và vợ anh ta rất tốt, cháu muốn…ai da, lại véo cháu nữa, cháu không phải là có ý đó!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ