Chương 345: Oan gia ngõ hẹp (3)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Đường Sinh có một khí chất rất là đặc biệt, Hắn chỉ nói sơ lược một câu mà có thể khiến cho người khác bán sống bán chết.

- Hôm nay trong những người ngồi đây có hai vị cán bộ của đảng Họ không tới đây để liên hoan với tôi mà họ chạy đôn chạy đáo vì hàng ngàn hàng vạn bách tính và vì xây dựng nền kinh tế chủ nghĩa xã hội lên một tầng cao mới. Trong những người ngồi đây có doanh nhân, có quân nhân nước cộng hòa, có người nối nghiệp thời đại mới. Cũng có cán bộ đảng và chính phủ. Hôm nay chúng ta tụ họp về đây là cũng vì sự nghiệp hợp tác tốt đẹp trong tương lai, cá nhân tôi rất khâm phục những cán bộ vì cuộc sống hạnh phúc của người dân dù họ có lìa đời cũng không tiếc khi sống cùng người dân. Bài hát này tôi xin dành tặng cho những cống hiến của hai vị phó chủ tịch Thành Phố.

Quan Cẩn Du và Viên Bỉnh Tường rất cảm động, chính xác là họ đến không phải đến để vui chơi. Trước mặt là những doanh nhân lớn mục đích chính của họ là muốn thu hút những doanh nghiệp này đến đầu tư, muốn xây dựng quốc gia tốt đẹp hơn.

Đường Sinh nói một câu đã nói trúng ngay mục đích thật sự của họ. Quan Cẩn Du và Viên Bỉnh Tường không tỏ ra kinh ngạc hay lúng túng, chỉ tỏ ra cảm kích không nói lên lời thôi.

Một giai điệu duyên dáng vang lên trên màn hình tinh thể lỏng là cảnh khói lửa mù mịt của những năm thành lập Trung Quốc, rồi chuyển thành cảnh những năm xây dựng đất nước đầy hăng say. Tiếp đến là cảnh những tòa nhà chọc trời đang mọc lên, đây là quá trình phát triển đầy hào hùng của đất nước.

- <<…mẹ dạy con một bài hát, Không có Đảng Cộng Sản thì không có một Trung Quốc mới như ngày nay. Bài ca này là từ sâu thẳm trong lòng mẹ, bài ca này đã theo mẹ đi khắp non sông tổ quốc, bài ca này là từ sâu thẳm trong lòng tôi. Bài ca này là động lực cho tôi xây dựng cuộc sống mới. Tôi dạy con trai con gái tôi bài ca này, không có Đảng Cộng Sản thì không có một Trung Quốc mới như ngày nay. Bài ca này đã đi vào tiềm thức từ nhỏ, bài ca này vĩnh viễn mãi không phai…

Bài hát làm cho Quan Cẩn Du vào trạng thái mơ hồ, trong đầu xuất hiện khuôn mặt của bố mẹ, bài hát này làm cho đôi mắt của Viên Bỉnh Tường đỏ hoe Đúng vậy, không có Đảng Cộng Sản thì không có Trung Quốc ngày nay. Bài hát này cũng làm Bích Tú Hinh trỗi dậy một cảm giác khó tả.

Bài hát này cũng làm cho Mai Chước, Sắc Sắc, Vương Tĩnh, chị Trần cảm động trong lòng đều nghĩ về mẹ mình, nghĩ về những vĩ nhân đã tạ thế. Không cần biết những vĩ nhân này những năm cuối đời đã phạm lỗi gì, nhưng không thể phủ nhận những công lao vĩ đại mà họ đã làm cho dân cho nước.

Uông Sở Thanh sau khi nghe Đường Sinh hát thì đã thay đổi cách nhìn với Đường Sinh. Cậu thiếu niên mười bảy tuổi này thực sự làm cho mọi người bị thu hút.

Lúc trước Ninh Tú Hinh có phần tôn sùng Đường Sinh, nhưng cô có phần không tin lắm, Cho tới hôm nay hắn không chỉ làm cho Bích Tông Nguyên bị bẽ mặt không nói lên lời, mà lại còn có thể làm cho Phó chủ tịch của hai thành phố cảm động tới như vậy chứng tỏ hắn không phải tầm thường.

Con người sợ nhất là bị khép chung vào cái gì đó, lại nói hai vị chủ tịch thành phố vì người dân vì xã hội mà bỏ ra biết bao công sức. Đường Sinh biết cách khơi dậy khát vọng trong họ, Đồng thời thôi thúc họ học tập những người đi trước theo đuổi sứ mệnh của Đảng Cộng Sản.

Ngay cả những vị chỉ chuyên làm kinh tế không làm cán bộ nhà nước cũng cảm thấy xúc động. Huống chi những cán bộ nhà nước mà nhân dân đang mong chờ.

Đường Sinh biết cách tạo ra bầu không khí và duy trì bầu không khí này bằng cách hát một bài hát nhưng làm cho ai ai trong phòng karaoke cũng không còn tâm trạng hát hò nữa. Hay là bắt chước Đường Sinh hát những ca khúc về chủ nghĩa xã hội là tốt nhất, còn hát nhạc trẻ thì sẽ bị chê cười.

Bích Tú Hinh lén lút cắn môi không muốn phục tên nhóc chủ nhiệm Đường này cũng không được. Quan Cẩn Du thì nhìn hắn một tên nhóc thối tha như vậy, không có chuyện gì làm luôn làm cho người khác cảm động rơi lệ, nói ra thì có cam tâm không? Cảm động hay không thì cũng đã cảm động rồi nhưng mình không phải rất kiên cường sao?

Sau khi Đường Sinh ngồi xuống Viên Bỉnh Tường mới bình tâm lại, Viên Na nói:

- Đường Sinh cậu cũng lợi hại thật, ba tôi chút nữa thì đã khóc rồi.

- Đấy là bởi vì trong lòng của phó chủ tịch Viên vẫn biết rõ trách nhiệm của mình với nhân dân, không vô tâm giống với ai đó chỉ biết ăn và uống thôi.

Đúng lúc Bích Tông Nguyên vừa cầm ly rượu tây uống, khi nghe thấy câu này xuýt nữa thì phun ra, không thể chịu được việc bị nói xấu sau lưng. Hắn ta buông ly rượu xuống ho không dứt khó chịu vô cùng Nhưng cũng không thể làm gì hơn, không thì không còn mặt mũi nào cả, liền cười một tiếng rồi bước ra ngoài.

Bích Tú Hinh trên mặt lộ vẻ khó chịu nghiến răng ken két, Uông Sở Thanh xuýt chút nữa thì bật cười buộc phải lấy tay che miệng.

Nhóm người đẹp cũng nhìn thấy cũng nhín cười đến mắc nghẹn chỉ phát ra âm thanh khúc khích nhẹ nhàng bằng không thì kì cục lắm.

Quan Cẩn Du cũng nhìn ra, Đường Sinh đang nhắm vào Bích Tông Nguyên, tên nhóc thối tha này khi đã nhắm vào ai thì khiến cho người đó tức chịu không nổi.

Chỉ đợi khi Bích Tông Nguyên bước ra ngoài buổi nói chuyện liền chuyển sang chủ đề hội chợ đầu tư của Phượng Thành. Bích Tú Hinh đại diện cho tập đoàn Cơ khí Phượng Thành nói là sẽ tham gia và cũng nêu rõ sự quan tâm tới hạng mục ở thị trấn Tùng Sơn. Dĩ nhiên lời nói của cô ta cũng đại diện cho Cẩn Sinh, bởi vì hạng mục này đã có người làm trước rồi, Mai Chước cũng đại diện cho Cẩn Sinh nói rõ quan điểm với phó chủ tịch Viên. Nói chung là sẽ ủng hộ kế hoạch xây dựng kinh tế Phượng Thành. Viên Bỉnh Tường cũng gật đầu.

Quan Cẩn Du cũng không ngăn cản họ làm gì, đều là những doanh nghiệp tư nhân có tham vọng mở rộng qui mô. Mình không thể thu hẹp qui mô hoạt động của họ chỉ trong Giang Lăng được. Có thể dùng nguồn tài chính của họ để xây dựng Giang Lăng thì không có gì sai, vì sự phát triển của thành phố anh em với nhau cũng xem như là một bước phát triển.

Nửa giờ sau, Quan Cẩn Du và Viên Bỉnh Tường cùng ra về, ra khỏi phòng karaoke mọi người mới dừng bước chỉ có Đường Sinh và chị Trần là đi tiễn thôi. Xe đưa rước của Quan Cẩn Du và Viên Bỉnh Tường cũng tới, Viên Bỉnh Tường không muốn làm phiền nên đi trước.

Quan Cẩn Du và Đường Sinh đứng trong góc khuất của cửa phòng nói chuyện, chị Trần đứng hơi xa một chút phía dưới bậc cầu thang.

- Sao vậy, cậu và chị em Bích Tú Hinh có xích mích à? Còn bày chuyện chọc tức người khác không có ai mà hiểm độc bằng cậu?

Nhớ lại hồi nãy, Quan Cẩn Du lại thấy mắc cười. Nhìn ánh mắt của Đường Sinh lúc này vô cùng ngây thơ. Nếu tiếp xúc với hắn nhiều hơn, thế nào cũng bị ảnh hưởng bởi sức hấp dẫn của cậu thiếu niên này, thật sự là không thể khống chế cái cảm xúc này. Ngay cả Quan Cẩn Du cũng không chống đỡ nổi.

- Gì đâu chứ, rõ ràng là chị em nhà họ Bích gây chuyện trước, ăn hiếp một Cẩn Sinh nhỏ nhoi. Chúng ta bên này người đông thế mạnh nhưng lại rơi vào thế yếu, quyền kiểm soát tài sản củaTập đoàn Cơ khí Phượng Thành lại rơi vào tay một tên giá áo túi cơm, thiếu điều tôi tức tới ung thư mà chết mất.

- Phủi phui cái mồm cậu đi, nói linh tinh cái gì vậy? lúc này Quan Cẩn Du gõ lên trán của hắn.

Cũng không hiểu tại sao lại làm vậy với hắn. Bởi vì một câu nói xằng nói bậy của hắn mà làm mất sự trong sáng nhưng lạnh lùng và ung dung.

Đường Sinh than đau một tiếng xoa lên cái trán bị gõ:

- Vậy dì út giúp cháu trút giận lên chị em nhà họ Bích nhé.

Quan Cẩn Du cười:

- Không thể chèn ép người khác được. Theo như lập trường của tôi, doanh nghiệp nhà họ Bích cũng có cống hiến nhiều cho nhân dân. Làm sao có thể đánh vào điểm tích cực đó chứ? Thù hằn giữa hai người không thể leo lên tới mức ảnh hưởng tới việc xây dựng kinh tế được?

- Ặc, không ngờ lại lấy lý do đó ra ép cháu được rồi, cháu nhẫn nhịn. Ai bảo dì là phó chủ tịch Thành phố chứ, hay dì chỉ bảo cho cháu cách đi?

- Tôi làm sao dám chỉ bảo trước mặt Đường chủ nhiệm được chứ? Chỉ là định nhờ cậu nghĩ ra kế sách gì đó vì lần hội chợ này có cả các doanh nghiệp trong và ngoài tỉnh thậm chí là doanh nghiệp nước ngoài. Có thể thu hút được ai thì thu hút, không ai leo núi bằng tay không cả, cậu nói đúng không?

Đường Sinh bĩu môi:

- Cái này cũng không dễ làm lắm Dù gì Phượng Thành cũng là lần đầu tổ chức, cháu lại không làm tốt.

- Chẳng phải cậu muốn có vị trí tốt sao?

Quan Cẩn Du liếc nhìn hắn một cái nhưng trong đáy mắt vẫn ẩn chứa sự dịu dàng.

- Đúng vậy, cháu lại không phải là thư kí thành phố hay trợ lý gì đưa ra ý kiến chẳng được cái gì lại được cái cốc đầu ai mà xấu số hơn tôi nữa chứ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Cẩn Du biểu lộ niềm vui bực mình với tên này, chẳng được gì:

- Có cần tôi xoa bóp cho cậu không?

Lần này, trong mắt cô ta có phần lo lắng chỉ sợ Đường Sinh gật đầu thì mình sẽ cốc một cái mạnh hơn chăng?

Đường Sinh cũng là người khôn khéo, thấy được nguy hiểm tiềm ẩn, nên cười nói:

- Cháu nào dám, nếu có thu hoạch, thì dì phải mời cháu ăn cơm đó nha.

- Cậu cứ mở miệng toàn chuyện không đâu, dù gì tôi cũng là phó thị trưởng mời một tên dân thường đi ăn? cậu cũng mặt dày thật? hứ!

- Ôi, cháu ra sức nghĩ cách không lẽ lại phải tự bỏ tiền ra ăn? Làm cán bộ thì không thể vắt cạn mồ hôi nước mắt của người dân chứ?

Quan Cẩn Du sờ lên mũi mỉm cười không nói, cậu có thể làm cho tôi cảm thấy như lúc này nhìn vẻ mặt bị ăn hiếp của cậu. Đường Sinh vẫn còn chiêu liền chuyển đề tài:

- Được rồi, cháu sẽ bao hết và còn khuyến mãi cho dì một lần mát xa chân nữa.

Quan Cẩn Du mặt có chút ửng hồng, mặc dù trong bóng tối cũng thấp thoáng thấy được sự mắc cỡ của cô.

Tên nhóc thối tha này đúng là thối tha, Xem ra muốn đùa giỡn với hắn cũng không được bởi vì tên này đã hư lắm rồi:

- Tôi mời cậu một bữa vậy!

- Như vậy còn tạm được nhưng không cần đi nhà hàng đâu. Cháu muốn ăn những món do dì nấu cơ như vậy mới ngon đi nhà dì nha.

Quan Cẩn Du chịu không nổi nữa, ánh mắt có chút hoang mang tìm cách xoay sở:

- Làm xong việc đi rồi bàn tiếp, tôi đi trước đây.

Lên xe Audi, trong lòng Quan Cẩn Du vẫn còn hồi hộp. Khi xe đã ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn, cô bất giác quay đầu lại nhìn vào cửa khách sạn, Ở đó, dáng người cao lớn của tên nhóc chủ nhiệm Đường còn đang đứng đó, đang giơ tay hướng về phía xe Audi khẽ vẫy, như biết rõ Quan Cẩn Du sẽ quay lại nhìn vậy. Sau đó, tim của Quan Cẩn Du lại đập nhanh hơn nữa sao mình lại quay lại nhìn nhỉ?

Lại nói lần trước không hề có ý nghĩ gì trong đầu, bây giờ dường như đã thay đổi rồi Quan Cẩn Du hình như cũng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, không lẽ tình cảm của mình sai rồi sao? Có một loại tình yêu gọi là yêu lầm, là cái tình cảm mà quan niệm người đời không thể chấp nhận, mình phải làm sao đây?

Trong một lúc, Quan Cẩn Du như mê man đau lòng, trong đầu như đang chiếu một đoạn phim đều là những hình ảnh trước giờ có liên quan đến Đường Sinh.

Yêu lầm, tuổi tác cách biệt tới mười sáu tuổi, sao mà có thể nảy sinh tình cảm được chứ? Không, không thể nào. Tôi không phải đang yêu, không phải.

Quan Cẩn Du không nghĩ là có thể thừa nhận cái cảm giác này. Cô ta cũng không muốn thừa nhận cái cảm giác này. Nhưng khi xua đuổi đi cái cảm giác này, thì tim cô đau như bị kim đâm, bị dao cắt. Cô nghiến chặt răng, hoang đường quá, sao mà mình đối mặt được đây?

Sống tới ba mươi ba tuổi rồi, Quan Cẩn Du lần đầu tiên phát hiện: con đường của mình đang đi từ từ chuyển hướng, tương lai không thể lường trước được!

Nhưng cũng bởi vì không thể lường trước như vậy, mới khiến cho con người càng thêm nôn nao, mình phải chịu đựng bao lâu đây? Có lẽ chỉ có trời biết!

Trong lòng Đường Sinh cũng đang rối rắm, dù là kiếp thứ hai hắn cũng là người. Đối mắt với một tuyệt thế giai nhân như vậy mà không thể không động lòng được. Quan Cẩn Du, Quan Đậu Đậu sao có thể xuất hiện cùng một lúc chứ? Ninh Hân, Ninh Manh cũng sao lại xuất hiện một lúc được?

Con người sống cả đời ít nhiều đều trải qua bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu mệt nhọc, bao nhiêu dại khờ, bao nhiêu bi ai, bao nhiêu ưu sầu, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu yêu thương.

Ai có thể nói cho tôi biết, yêu một người con gái có gì sai không? Thích một người con gái có gì sai không?

Ai có thể nói cho tôi biết, yêu mười cô gái thì có phạm sai lầm không? Thích một đám người đẹp cũng phạm lỗi à?

Trong lòng có một âm thanh đột nhiên truyền tới, yêu thì mày đã yêu rồi, cũng đã đi con đường mà chưa ai đi rồi, mày mới là không giống bình thường!!~!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ