Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Trong phòng hát karaoke Bích Tú Hinh hai tay khoanh ngực, Không có chút nhiệt tình vui chơi với mọi người. Đường Sinh ở trước mặt hai vị cán bộ làm mất mặt Bích Tông Nguyên. Có thể thấy Đường Sinh đang bày tỏ sự bất mãn với Bích Tông Nguyên, Tức hơn là em mình không thể tranh lại hắn.
- Chị Hinh, tuy Đường Sinh có sắc bén nhưng xem ra hắn với hai phó chủ tịch Thành phố Quan và Viên có mối quan hệ rất tốt.
Viên Bỉnh Tường là một quan chức cấp cao, hơn nữa là thành viên trong ban thường ủy, là một lãnh đạo chính thức. Vậy mà lại gọi hắn là anh Sinh, rõ ràng là cách xưng hô có phần thân mật lẫn tôn kính. Thật ra, Viên Bỉnh Tường không rõ lắm về địa vị của Đường Sinh, chỉ biết là con của Bí thư Thành ủy Giang Lăng Đường Thiên Tắc, còn là cố vấn tập đoàn Cẩn Sinh. Đã vậy còn cứu được mạng con của Lục Như Hành. Cái khác thì chưa nói tới, còn có cả bí thư Lục cũng không rõ lắm về thế lực sau lưng của tên họ Đường này.
Nhưng cũng vì con ông ta được Đường Sinh cứu, trong lòng ông ta cũng có phần cảm kích và cũng bởi vì Đường Sinh sau lưng nắm giữ Cẩn Sinh, đối với việc đầu tư ở thị trấn Tùng Sơn, rõ ràng là muốn ủng hộ việc làm của mình ở Phượng Thành, hơn nữa cũng do ông ta có quan hệ tốt vời đồng liêu Đường Thiên Tắc, nên mới xưng hô như vậy với Đường Sinh. Trong tình huống này, Viên Bỉnh Tường lại cũng gọi hắn là anh Sinh giống như Lục Như Hành thật đúng là làm cho người khác không hiểu nổi.
Bích Tú Hinh đã sớm nhìn ra Đường Sinh nhất định có người đứng sau lưng rồi. Mặc dù cho tới hôm nay cô cũng không thể xác định rõ quan hệ giữa Đường Sinh và Bí thư Đường. Nhưng có một điểm hắn ta nhất định có mối quan hệ với Đường Thiên Tắc,Thậm chí ở Phượng Thành, hắn cũng có năng lực gây ảnh hưởng như Lục Như Hành.
Lúc đó, Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh, Lục Thâm, Viên Na, đang hát hò om sòm. Tiếng cười đùa không ngớt, chỉ cần Đường Sinh có mặt ở đây là các cô không còn lo nghĩ gì nhiều mặc sức quậy phá. Bởi vì các cô biết dù có chuyện gì thì Đường Sinh cũng có thể ứng phó được. Cũng bởi không lo không nghĩ này mà các cô nảy sinh tâm lý ỷ lại. cũng không ai để ý rằng cứ có mặt Đường Sinh là các cô không lo lắng nữa.
Trong lúc đó, Bích Tông Nguyên vô cùng buồn bực. Một mình uống không biết bao nhiêu là rượu đến nỗi hai tròng mắt đỏ ngầu. Hôm nay ai cũng bỏ mặc hắn ta, để cho tên Đường Sinh nó dương oai đúng là không đáng. Trong lòng hắn ta rất hận lại còn thêm Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh ai cũng không thèm ngó ngàng tới hắn ta. Làm cho Bích Tông Nguyên không thấy không dễ chịu chút nào. Còn phải nghe Uông Sở Thanh và chị mình thảo luận với Đường Sinh, Trong lòng hắn ta càng lúc càng thất vọng.
Tôi… có kém gì với hắn đâu? Tôi cũng rất vĩ đại phải không? Tôi cũng rất hào hoa đúng không? Tôi cũng đa tình lắm tiền đúng không? Tôi cũng là con trai đúng nghĩa mà phải không? Tại sao các cô… đều quay quanh hắn. Hắn chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa. Ta đây mà ra tay là có thể làm cho các cô chạy chối chết, các cô có tin không? Còn hắn có làm được không? Hừ, ta đây không phục, không phục.
Đột nhiên âm nhạc chuyển sang chất âm khiến cho máu trong người như sôi sục lên. Nhóm người của Sắc Sắc bắt đầu nhảy múa điên cuồng. Vương Tĩnh bắt đầu lắc mông một cách quá lộ liễu. La Sắc Sắc liền đụng cô ấy. Mai Chước cười nghiêng cười ngã, hướng về bọn họ mà cười không dứt.
- Nè, nè, nè, Vương Tĩnh đừng có lộ liễu quá như vậy. Phía dưới có người nhìn kìa, không chừng người ta có ý với cô bây giờ.
Vương Tĩnh hừ một tiếng bất cần:
- Có ý chỉ là một cảnh giới vô thần. Đừng nói nữa, chúng ta không quan tâm. Pháp luật cũng không bắt tội những thằng con trai có ý nghĩ xấu. Bọn họ chỉ mơ mộng thôi. Cái tên họ Bích có tiền nhưng không có đức.
Bích Tông Nguyên còn đang trừng mắt nhìn cặp mông của Vương Tĩnh, với lại những năm vừa qua vui chơi không biết bao nhiêu cô gái, với nhiều loại gái khác nhau. Ngây ngô, hiền thục, xinh đẹp, đoan trang, phóng đãng. Chưa có ai mà hắn chưa chơi qua, nhưng chưa chơi qua kiểu như Vương Tĩnh thôi.
Vương Tĩnh cao khoảng một mét bảy chín, đã vậy còn mang thêm đôi giày cao gót. Nhiều anh con trai nhìn mà phát khiếp. Đứng cùng cô ta giống như thấy mình không giống thằng con trai chút nào. Cô ta là người cao lớn thu hút ánh mắt của nhiều người. Biểu hiện bề ngoài thì Vương Tĩnh rất tự do phóng đãng, mỗi lần nói chuyện đều nói tục, làm phóng viên chửi người là biệt tài của cô ấy. Một người con gái như vậy thử tưởng tượng có thể đưa được cô ta lên giường thì không biết như thế nào nhỉ? Lúc trước, Bích Tông Nguyên không phải chưa gặp qua Vương Tĩnh, nhưng Vương Tĩnh không thèm ngó ngàng tới.
Không phải Bích Tông Nguyên không đẹp trai, không phải không có tiền, cũng không phải không có khí chất nam nhi. Vấn đề là tính cách lựa chọn của Vương Tĩnh có vấn đề, cô ta có xu hướng thích những người trẻ tuổi. Cô ta cho rằng cái vẻ ngại ngùng, chết nhát, đỏ mặt khi thấy con gái đẹp của mấy cậu thiếu niên mới thú vị.
Sau nhiều lần tiếp xúc Bích Tông Nguyên không thể công kích được bắt đầu phỉ báng sau lưng Vương Tĩnh, nói cô ấy là kẻ lẳng lơ đê tiện chuyên lừa tình. Cứ tự cho là đúng kỳ thật bên trong đã biến thái rồi, không chỉ mỗi đêm đều leo lên giường của các ông già để cho người ta làm đồ chơi.
Dưới ngòi bút của Vương Tĩnh, Bích Tông Nguyên được miêu tả giống như một hoa hoa công tử không chút gì thú vị. Về việc là con cháu kế tục sự nghiệp của nhà họ Bích thì luôn là một tên đói chỉ biết ăn. Mặc dù có người quay về phía hắn lắc mông hắn cũng chỉ biết ngồi nhìn mà kiềm chế.
Hiềm khích giữa họ luôn công khai rất nhiều người ở Giang Lăng điều biết. Mặc dù vậy, trong lòng Bích Tông Nguyên vẫn không bỏ được ý nghĩ ham muốn đối với Vương Tĩnh. Rồi cũng sẽ có ngày ông đây sẽ chiếm được cô chơi đã rồi sẽ quăng cô cho lũ tạp nham ở Giang Lăng.
Đương nhiên đây chỉ là ảo tưởng có chút thần kinh của Bích Tông Nguyên. Cho tới khi Uông Sở Thanh xuất hiện, hắn mới giật mình tỉnh giấc. Hắn bắt đầu chú ý người phụ nữ này. Cũng không phải đoạn tuyệt tình nghĩa với cô ta. Nhưng tiếc là Uông Sở Thanh càng lúc càng nhạt dần. Làm cho Bích Tông Nguyên muốn công kích cũng rơi vào thế khó. Mỗi lần không để ý cái là bỏ qua mọi cố gắng công kích của hắn làm cho hắn vô cùng buồn bực.
Tất cả các cô gái trong phòng karaoke này, không ai coi trọng Bích thiếu gia này cả. Hắn mà không thất vọng mới không bình thường.
Bích Tú Hinh đã thấy em mình buồn rầu, một mình uống rượu buồn. Cặp mắt đỏ ngầu như thế, có thể biết được em mình đã chịu đả kích như thế nào, không đau lòng mới là lạ, cũng có chút trách nó dở hơi. Dù gì nó cũng lớn hơn Đường Sinh vài tuổi kinh nghiệm sống cũng phong phú, không biết vì sao cứ lúng ta lúng túng? Sớm đã kêu nó thay đổi tính nết mà không chịu nghe nó thì làm được gì?
Lúc này nghe Uông Sở Thanh nhắc tới Đường Sinh, Bích Tú Hinh than nhỏ một tiếng:
- Hắn đúng là có ý không ưa giám đốc tài vụ mới nhậm chức của Tập đoàn cơ khí Phượng Thành.
Uông Sở Thanh còn nói được gì? Thật ra cô ta cũng không hài lòng. Nhưng tất cả các khoản tiền đều do Bích Tú Hinh bỏ ra mặc dù là cho Uông Sở Thanh và Cẩn Sinh mượn nhưng cũng là công sức của người ta, bất luận là bỏ qua Bích Tông Nguyên hay không, thì đây cũng là sự quyết đoán đau đầu của Bích Tú Hinh. Đường Sinh rất khâm phục cô ta. Vì cô ta đúng là người có thể làm được chuyện lớn, đôi khi cũng không tránh khỏi việc cần giở thủ đoạn ra với cô ta.
Bích Tú Hinh cũng biết để cho em trai mình làm giám đốc tài vụ Tập đoàn cơ khí Phượng Thành không chỉ làm cho Cẩn Sinh bất mãn, ngay cả thành ý hợp tác của Uông Sở Thanh cũng không có, Chỉ là cô ta không nói ra thôi.
- Chốc nữa nói chuyện với Đường Sinh về chuyện Bích Tông Nguyên ở Phượng Khí xảy ra bất đồng ý kiến với Sở Hùng Đông, việc này cũng ảnh hưởng tới lợi ích của Cẩn Sinh và Giang Xỉ, thực ra tôi cũng muốn nghe ý kiến của Uông Sở Thanh cô, cô cứ mạnh dạn nói nhé.
Uông Sở Thanh cười cười nói nói:
- Quan điểm của tôi thiên về cái ưu, chất lượng hộp thay đổi tốc độ bánh răng của Giang Xỉ đạt yêu cầu là được, còn không ai cũng không được.
Uông Sở Thanh vẫn duy trì lập trường của mình. Cô không chuẩn bị cho tình huống xảy ra mâu thuẫn giữa Cẩn Sinh và nhà họ Bích. Nói tới đây, cô ta luôn cẩn thận xử lý các mối quan hệ với các nơi, mặc dù là trong chuyện hạng mục hồ lô Bích Tông Nguyên muốn dùng quyền hành đàn áp La Sắc Sắc, Uông Sở Thanh cũng không đồng ý lắm, việc này không phù hợp với phong cách làm việc của tập đoàn nhà họ Uông. Ai mà vượt qua được tiền thì là thánh rồi.
Bích Tú Hinh vốn muốn tranh thủ sự ủng hộ của Uông Sở Thanh về phía mình để cho em mình làm giám đốc tài vụ của Phượng Khí cũng là một cách bí mật khống chế Cẩn Sinh. Nhưng vấn đề là làm cho mâu thuẫn thêm trầm trọng hơn. Chà, chuyện này cũng không thể giải quyết tốt phải gọi là đáng thất vọng mới đúng.
Mà lúc này Cơ khí Phượng Thành đang trong giai đoạn chỉnh đốn lại toàn bộ. Bao gồm sản xuất, bán hàng, đều tiến hành tổng thể kiểm tra, Bích Tông Nguyên không có tâm trí quan tâm chuyện này. Ngược lại lại lập bè kết phái tìm cách chèn ép Sở Hùng Đông đại diện của Cẩn Sinh chuyện khó mà làm được!
Đường Sinh đi vào ghé sát tai chị Trần nói nhỏ vài điều gì đó, sau đó đi tới chỗ Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh, Bích Tông Nguyên nhìn Đường Sinh với cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Lúc này các cô gái đẹp đang nhảy múa cũng không thu hút được hắn. Có thể thấy hắn hận Đường Sinh tới mức nào rồi. Đường Sinh vẫn giữ phong thái điềm tĩnh chân đi hơi có chút hiên ngang cầm điếu thuốc lên mũi ngửi ngửi.
Chị Trần và Mai Chước có nói chuyện với nhau một vài điều, sau đó nhóm người đẹp cùng với Lục Viên Na, Trần Liêm cùng bước ra ngoài. Những người đang say sưa với âm nhạc cũng bị chị Trần làm mất hứng sau một lúc thì cũng im lặng, xem ra Đường Sinh phải nói chuyện với Bích Tú Hinh.
Bích Tú Hinh đối với Đường Sinh có một cảm giác không rõ ràng. Đã trải qua nhiều chuyện như chuyện vệ sĩ, chuyện chém giết, như vậy lẽ ra quan hệ của họ rất gần gũi, còn kí hiệp định truyền giống với nhau nữa. Nhưng sau năm nay dường như tất cả đều thay đổi, vấn đề là ở đâu?
Vì thế Bích Tú Hinh mới nghĩ tới vấn đề tuyệt nhiên không như bề ngoài thường thấy, gần như gắn liền với tranh chấp trong Phượng Khí, hẳn có nhiều khúc mắc bên trong.
Chỉ là trong thoáng chốc cô ta không nghĩ ra được, Đường Sinh cũng chưa chỉ rõ ra hắn bí mật quá không ai có thể cạy miệng của hắn được.
Đường Sinh cầm lấy chai rượu rót mời Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh. Uông Sở Thanh ra vẻ khách khí, lúc Đường Sinh rót rượu, cô ta đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy chén rượu. Đây chỉ là một cử chỉ lịch sự, thể hiện thái độ khiêm tốn, Uông Sở Thanh phong thái nho nhã. Trước giờ vẫn chưa bực mình chuyện gì điểm này rất giống trưởng phòng Liễu. Nên trong lòng của Đường Sinh có phần ngưỡng mộ Uông Sở Thanh.
Bình rượu buông xuống, hắn lại không thèm nhìn Bích Tông Nguyên lấy một cái, cũng không định rót rượu mời hắn, khỏi nói Bích Tông Nguyên tức giận cỡ nào.
Đường Sinh cũng thản nhiên liếc hắn một cái, rồi tự nhiên thả mình trên ghế sô-pha, đôi mắt sáng nhe răng cười với Bích Tú Hinh.
Bích Tú Hinh là người thông minh lẽ nào không biết ý tứ của Đường Sinh, có ý là không coi em trai mình ra gì có nó ở đây thì khó nói chuyện được.
- Tông Nguyên, em uống nhiều rồi về nghỉ sớm đi!
Bích Tú Hinh mở miệng đuổi khéo, đỡ phải mất mặt.
Bích Tông Nguyên hít sâu một hơi, uống hết ly rượu cầm trên tay, nhìn Đường Sinh với ánh mắt không cam tâm. Hừ một tiếng rồi đứng dậy, cũng không chào hỏi Uông Sở Thanh. Chào cái gì chứ? Hôm nay mất mặt chưa đủ à, còn mặt mũi đâu mà cua gái?
Tên họ Đường kia, mày chờ đó tao thề không đội trời chung với mày, tao thề rồi sẽ có ngày tao tính sổ với mày.
Tiếng cửa đóng rầm một cái Bích Tú Hinh mới lộ ra vẻ tươi cười giơ chén rượu lên:
- Nào, ba chúng ta uống một ly đi?
Cái vẻ ung dung của cô ta mới đúng là đáng phục, mặc dù là em trai của mình không thể làm cho cô ta nở mặt. Cô ta vẫn có thể nói chuyện cười đùa với Đường Sinh không biết trong lòng có hận Đường Sinh hay không, trên mặt cũng không hề biến sắc.
Đường Sinh như đang ngồi trên chỗ hiểm nâng chén cùng cạn với Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh, trước khi uống còn nói đùa:
- Chị Hinh, hôm nay đúng là đã đắc tội với chị vì đã làm mất mặt giám đốc Bích, chỉ sợ là anh ta hận tôi tới thấu xương. Nhưng hãy nhìn theo chiều sâu xem như vậy cũng có cái tốt của nó. Nói ra thì anh ta lớn hơn em vài năm nhưng còn rất ngông cuồng kiêu ngạo. Nếu em mà là chị của anh ta, em sẽ để mặc cho anh ta chịu đựng vị trí thấp nhất để anh ta biết khổ cực như thế nào, trải qua hai năm sinh hoạt khổ cực như người dân bình thường. Cách nhìn đời nhìn người của anh ta mới có thể thay đổi hoàn toàn được. Đương nhiên những lời em nói đúng ra là không thích hợp, có chút mặn đắng chua cay trong lời nói, chủ yếu cũng vì chị Hinh cả.
Giáo huấn em trai người ta còn nói thay lời của người ta, Uông Sở Thanh cũng lén cười thầm cậu thiếu niên này đúng là thú vị thật.
Bích Tú Hinh cũng dở khóc dở cười cắn chặt răng, rồi nói:
- Tôi biết cậu không ưa gì Tông Nguyên. Nó cũng có khuyết điểm hơn nữa lại không ít nhưng cậu cũng thật không nể mặt tôi. Khiến cho con người ta xanh cả mặt còn đem chuyện chủ tịch Mao ở Diên An ra mà gây sức ép người ta, tôi cũng phục cậu thật, cậu có cần phải đả kích người ta như thế không? Cậu nhờ Uông Sở Thanh ra phân xử, có phải là hơi quá đáng không?
Uông Sở Thanh che miệng cười với một dáng vẻ rất đoan trang nhưng có phần lạnh lùng. Đường Sinh liếc nhìn với ánh mắt sáng quắc cười:
- Chị Hinh, tác phẩm 《tổ quốc đóa hoa 》đúng là tác phẩm để đời của vĩ nhân truyền lại. Em chỉ nói đúng chuyện lịch sử thôi.
Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh trợn mắt nhìn hắn
- Cậu rõ ràng là ép người đúng không? Để người khác không thể phản bác được cậu, cậu mới là ác đó.
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, về chuyện chọn người giữ chức giám đốc tài vụ của Cơ khí Phượng Thành có thể thảo luận lại Tông Nguyên chỉ là giữ chức tạm thời thôi.
- Như vậy à , vậy để em nói quan điểm của em nhé. Chị Hinh, Tổng giám đốc Uông, em thấy Bích Tông Nguyên cũng có tài đó nhưng nếu đường hoàng đi lên mới có thể phát huy tài năng được. Ở Phượng Thành người dân chưa quen mặt, anh ta nóng tính khó chịu như vậy trước sau cũng rước họa vào thân. Sau này khó mà dẫn đầu người khác có điều không phải Giang Lăng? Ngoài ra năng lực của anh ta so với Tổng giám đốc Uông còn kém một chút. Em thấy nên để cho chị Uông giữ chức Giám đốc tài vụ thì hay hơn. Một mặt bên Cẩn Sinh sẽ phục hơn một mặt Bích Tông Nguyên cũng sẽ vui vẻ nhường lại.
Đường Sinh suy xét cũng rất chu toàn đó. Với việc sắp xếp như vậy thì bên họ Bích và Cẩn Sinh cũng có thể chấp nhận. Kể cả chút không vừa ý của Uông Sở Thanh cũng không còn nữa. Có thể nói là nhất cử tam tiện. Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh phải khen Đường Sinh sáng suốt, cái tên này quả là nhanh nhạy.
Uông Sở Thanh liếc sang nhìn Đường Sinh, đối với đề nghị của hắn cũng không đề phòng. Nhưng sau khi nghe xong suy nghĩ lại, ừ đây mới đúng là lựa chọn tốt nhất, Bích Tú Hinh cười:
- Tôi đồng ý với ý kiến của cậu, Uông Sở Thanh năng lực đều không thua ai. Mai sẽ mời họp ban giám đốc vậy.
Họ vừa mới quyết định xong chị Trần liền chạy sộc tới nói:
- Bích Tông Nguyên chắc uống nhiều quá rồi, mới xuống lầu đã đụng phải người ta, còn đánh người ta nữa, phía bên kia cũng không vừa còn gọi cảnh sát nữa. Bích Tông Nguyên bị bắt rồi.
Trời, đúng là lời của Đường Sinh đã ứng nghiệm.
- Cô nói là hắn đã gây chuyện rồi à.
Giọng nói như lạc đi hắn đang ở dưới đánh người hả!.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ