Chương 344: Oan gia ngõ hẹp (2)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Ban đầu định nhờ Trần Liêm sắp xếp việc ăn uống tối nay ai ngờ lại xảy ra sự cố, Lúc đó Bích Tú Hinh biết được Đường Sinh tới Phượng Thành nên muốn mời hắn qua chơi, Đường Sinh cũng không từ chối. Cũng do phải hợp tác thân thiết với người ta nên cũng phải nể mặt chút.

Trước khi đi, hắn liên lạc với Quan Cẩn Du hỏi thăm cô ấy đang làm gì. Quan Cẩn Du nói Phượng Thành phái phó chủ tịch thành phố Viên Bỉnh Tường tiếp đãi và sẽ ngủ tại khách sạn Phượng Thành (Nhà khách Thành uỷ), bữa tối còn có thêm vài vị lãnh đạo Thành phố nữa tới và phải tiếp chuyện với họ.

Đường Sinh nói sẽ liên lạc lại sau. Hắn cùng với Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh, chị Trần, Trần Liêm cùng đi tới tiệc do Bích Tú Ninh đãi, là ở khách sạn nào đó của Phượng Thành, Bích Tú Hinh, Bích Tông Nguyên, Uông Sở Thanh cùng nghênh đón đoàn người của Đường Sinh, Sở Hùng Đông cũng tới nữa.

Lúc gặp lại Bích Tú Hinh, Đường Sinh cảm thấy như có khoảng cách với cô ta. Người phụ nữ này sau khi đã đạt được tới hàng trăm triệu đô la Mỹ thì dường như đã khôi phục lại vẻ thản nhiên cao ngạo của mình, cô không để cho mình xiêu lòng trước sự chinh phục của bất cứ người con trai nào. Trước giờ vẫn có quan niệm như vậy, mặc dù trong lòng vẫn có một cảm giác gì đó khó nói với Đường Sinh nhưng tuyệt đối không dễ dàng chiều theo ý hắn.

Tối nay, ánh mắt của Đường Sinh luôn dò xét Uông Sở Thanh . Cái vẻ lạnh lùng của một cô gái kiên cường mới thật sự là một cô gái có cá tính. Trong kí ức của Đường Sinh, Uông Sở Thanh sau nhiều năm vẫn sống cô đơn một mình, cô ta giống như một cây hoa thơm mọc ở vách núi mà không thể nào lấy được.

Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta ở cổng trường, Em của cô ta là Uông Triệu Quân đang cãi lộn với mình, nhưng trong mắt của Đường Sinh trước giờ không để mắt tới Uông Triệu Quân, Thậm chí coi nó như tên nhóc thối tha bẩn thỉu, bọn nó không cùng tầng lớp với mình.

Trải qua những ngày ở Giang Lăng Uông Sở Thanh vẫn chưa chính thức được tiếp xúc với Đường Sinh nhưng cũng chạm chán vài lần, nên cũng có ấn tượng khá sâu sắc với tên chủ nhiệm Tiểu Đường của Cẩn Sinh này. Khi Bích Tú Hinh nhắc đến hắn thì có vẻ rất tán thưởng, còn Bích Tông Nguyên nhắc đến hắn thì lại rất coi thường. Từ coi thường này tạo thành ghen tị. Có thể đoán được hàm ý ghen tức trong những lời nói mà Bích Tông Nguyên thốt ra.

Giữa bọn họ dường như có chút xung đột nhưng Uông Sở Thanh không rõ lắm về chuyện của con trai. Cô ta cũng không muốn biết nhiều cô ta chỉ quan tâm về chuyện làm ăn và sự phát triển của công ty. Cũng không phải cô ta không biết về tình cảm cá nhân nhưng chỉ là không để mắt tới.

Bích Tông Nguyên cả ngày lượn lờ trước mặt cô, bản tính hống hách nóng nảy của tên công tử này khiến cho Uông Sở Thanh không biết nói gì. Có vẻ không ổn định chút nào, mọi việc đều bất cần cứ làm như là ông trời là số một thì ta đây là thứ hai vậy, trong mắt chẳng coi ai ra gì lại còn hay khoác lác nữa, tóm lại là rất nhiều khuyết điểm.

Ngược lại khi nghe Bích Tú Hinh nói vài lần về Đường Sinh cô ấy rất là thích tài hoa và cách nhìn của hắn, còn nói Cẩn Sinh mà không có Đường Sinh cũng không thể đi lên nhanh như vậy được. Trong thời gian gần đây Uông Sở Thanh cũng có tiếp xúc với Sắc Sắc và Mai Chước và cũng rất thích hai người này.

Cô ta không cho rằng với năng lực của hai người này không thể làm được chuyện gì lớn. Thực tế hai người này rất xuất sắc Bích Tú Hinh để cho La Sắc Sắc làm quản lý ở hạng mục Hồ Lô là một lựa chọn sáng suốt. Hạng mục Hồ Lô phát triển không ngừng gọn gàng ngăn nắp đều do công của La Sắc Sắc.

Mà những việc lớn của Cẩn Sinh cũng do Mai Chước giải quyết, năng lực làm việc xuất sắc không chỉ ở Sắc Sắc, trong lòng Uông Sở Thanh rất khâm phục, trong trường hợp như vậy thì Cẩn Sinh còn cần cậu nhóc Đường Sinh làm gì nữa? Ồ, bây giờ thì nhìn hắn không còn nhỏ chút nào, dường như còn cao hơn cả mình nữa, hắn chẳng phải là bạn học của Triệu Quân sao? Cả ngày không lên lớp thì ra là ở cùng với đám người đẹp này chắc chắn không phải là người tốt rồi?

Trong bữa tiệc, Uông Sở Thanh nhiều lần liếc mắt nhìn Đường Sinh cũng không phải cố ý chú ý đến hắn sợ người khác sẽ hiểu lầm. Chỉ là những lúc hắn nói thì mới nhìn hắn như mọi người thôi, tuy nhiên cậu thiếu niên này giọng điệu nói chuyện hài hước trái lại làm cho không khí ở đây thêm náo nhiệt hơn thôi.

Cũng bởi vì vấn đề tuyển chọn người làm giám đốc tài vụ của tập đoàn cơ khí Phượng Thành, Phía bên Cẩn Sinh có một số ý kiến bất đồng nhưng Bích Tông Nguyên vẫn lên làm giám đốc tài vụ toàn bộ nguồn tài chính của tập đoàn Cơ khí Phượng Thành đều nằm trong tay của hắn ta. Bất kì khoản chi nào cũng phải có chữ kí của hắn.

Sở Hùng Đông có vài lời chê bai, hắn ta đã vài lần phàn nàn với Hoa Anh Hùng thậm trí phàn nàn cả với Mai Chước nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này thì việc quản lý của Tập đoang Cơ khí Phượng Thành cũng sẽ nối gót theo Giang Xỉ thôi. Bởi vì Bích Tông Nguyên là người chí lớn nhưng tài mọn. Giờ lại ở trong tập đoàn cơ khí Phượng Thành lập bè kết phái định loại trừ nhóm người Cẩn Sinh.

Như việc chọn mua thiết bị thay đổi tốc độ của truyền động bánh răng hắn ta cũng năm lần bảy lượt bác bỏ ý kiến của Sở Hùng Đông về việc sử dụng hộp thay đổi tốc độ của Giang Xỉ.

Cho nên có thể nói buổi tiệc tối nay cũng khá hài hoà, Với lại do mối quen biết với Đường Sinh và Bích Tú Hinh nên mới có buổi tiệc này.

Lúc ăn cơm mọi người đều cười cười nói nói, Trần Liêm cũng tham dự với thân phận là bạn của Đường Sinh, Xưa nay anh ta chỉ là một người khiêm tốn hàng ngày đều ở trong quân đội không đi đâu cả cho nên Bích Tông Nguyên xem anh ta không ra gì chỉ là một người không có gì nổi bật. Trần Liêm ra ngoài cũng chỉ mặc thường phục bởi vì tố chất của người quân nhân là cứng rắn và lạnh lùng với lại hắn ta cũng không thân thiết với Bích Tú Hinh, nên Trần Liêm không gây ấn tượng gì với bọn họ cả.

Sau buổi tiệc, Bích Tú Hinh nói tìm chỗ nào đó để tiện cho việc nói chuyện Bích Tông Nguyên đề nghị đi hát karaoke, mọi người cũng không có ai phản đối gì.

Cả đoàn người đều vào một phòng karaoke sang trọng của khách sạn. Trái cây, rượu tây, thuốc lá đắt tiền, trà hảo hạng đều lần lượt bày ra. Cái tên thích khoe khoang như Bích Tông Nguyên muốn tỏ ra hào phóng trước mặt nhóm người đẹp. Cầm micro lên hỏi mọi người nghe bài gì:

- Mọi người chọn bài để tôi hát.

Hắn sau đó hét lên vài âm cao vót, với chất giọng bình thường cũng không khó nghe lắm, đúng lúc này Sắc Sắc nhận được điện thoại.

Cô ấy quay lại nói với Đường Sinh và Bích Tú Hinh:

- Vừa rồi Phó chủ tịch Cẩn Du hỏi chúng ta đang ở đâu tôi nói là đang ở khách sạn này không ngờ cô ấy tới đây thật. Chủ yếu là Viên Phó chủ tich Thành phố Phượng Thành muốn gặp mấy nhà doanh nghiệp lớn của Giang Lăng, chúng ta không muốn tiếp cũng không được.

Trong lòng Đường Sinh đã biết Quan Cẩn Du tám phần là đã nói có mình ở đây nên Viên Bình Tường mới có ý vậy, vì con gái của của Viên Bình Tường là Viên Na đang là đối tượng của Lục Thâm con trai Lục Như Hành, hai bên gia đình cũng ngầm đồng ý mà bọn họ cũng hiểu chuyện, không có ý định chơi bời gì nên cũng bắt đầu nuôi dưỡng tình cảm.

Khi Quan Cẩn Du và Viên Bình Tường hai người họ vừa vào chưa được vài phút thì cửa phòng karaoke bật mở ra, một đôi nam nữ trẻ bước vào. Đường Sinh bước qua ôm một cái. Không phải ai khác chính là Lục Thâm và Viên Na

- Cậu tới Phượng Thành sao không báo cho tôi biết?

Lục Thâm đấm vào vai của Đường Sinh. Nhìn vào ánh mắt của Đường Sinh kêu lên một tiếng đầy cảm kích. Ân nhân cứu mạng mình mà sao không thể cảm kích chứ?

Nói thật chị em Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh từ khi tới Phượng Thành mua lại tập đoàn Cơ khí Phượng Thành đến nay. Cũng chưa có dịp tiếp đãi riêng lãnh đạo cấp một của thành phố Phượng Thành chứ đừng nói tới Uỷ viên thường vụ Viên Bỉnh Tường, điều này thể hiện rõ mối quan hệ của Cẩn Sinh.

Cũng vào lúc này chị em họ Bích và Uông Sở Thanh cảm thấy có chút ghen tỵ. Họ đều biết rõ trong việc kinh doanh không có sự ủng hộ của chính phủ, thì muốn kiếm tiền cũng không dễ, muốn mở rộng càng khó. Chỉ cần người ta thiên vị người khác một chút thì họ sẽ phát triển nhanh hơn mình rất nhiều.

Đột nhiên lại có thêm vài người gia nhập trong đó có hai cán bộ cấp phó giám đốc sở làm cho không khí có phần trầm lắng. Bích Tông Nguyên cũng không dám huênh hoang gì nữa nhưng con người này rất thích thể hiện hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào Quan Cẩn Du, thực ra với vẻ thanh tú của Quan Cẩn Du ai mà không động lòng chứ?

Mặt khác lại thấy Viên Bỉnh Tường đang lặng lẽ bắt tay Trần Liêm nói chuyện việc này khiến Bích Tú Hinh ngẩn ra.

Đường Sinh chưa giới thiệu thân phận của Trần Liêm cho bọn họ biết, lúc này Bích Tú Hinh có phần hơi hoảng hốt Sợ là tên oan gia nảy sinh ý định xấu, giữa người với người nếu có khoảng cách thì rất khó mà vượt qua được cái hố sâu vô hình đó. Không phải là hiện tượng tốt.

Quan Cẩn Du nhìn Đường Sinh với một cảm giác khó diễn tả, Trong lòng cô ấy tự nhủ không biết bao nhiêu lần là không được lại gần hắn. Nhưng lại cứ nhớ đến hắn cũng không phải nỗi nhớ con trai với con gái. Chỉ là trải qua những việc như vậy thì ấn tượng về hắn lại càng sâu sắc, Tên nhóc này đã để lại ấn tưởng sâu sắc trong lòng mình muốn xoá bỏ cũng không được lần này đi Phượng Thành không phải đã kêu hắn đi theo rồi sao? Ôi!

Phó chủ tịch Viên không có biểu hiện đặc biệt gì, chỉ đơn giản bắt tay với Đường Sinh sau đó mọi người đều ngồi xuống. Con gái của phó chủ tịch Viên là do ông ta gọi tới, kết quả cô bé này đã gọi luôn cho Lục Thâm cùng tới lần trước lúc Đường Sinh ở Phượng Thành bọn họ cũng đối xử với nhau rất tốt.

- Mọi người cứ vui chơi sao thì vui chơi. Không cần phải vì tôi và Cẩn Du mà cảm thấy gò bó hôm nay chúng ta chỉ là bạn bè, không quan tâm tới chức vụ ở đây!

Viên Bình Tường nói vậy không khí có phần dễ thở hơn chút, Bích Tông Nguyên hát trước một bài khá thịnh hành và nói:

- Mọi người chọn bài đi!

Nếu là đã chơi rồi thì quậy cho thêm náo nhiệt, về phần ai đang muốn bàn công việc thì họ cứ bàn, không thể để cho người khác cũng ngồi yên được.

Đường Sinh càng lúc càng thấy tên Bích Tông Nguyên này đáng ghét nên mới nói:

- Giám đốcBích, hát bài ‘Để chúng tôi khua nhẹ mái chèo’ đi.

Có vài người che miệng cười, Mai Chước và Sắc Sắc có phần tránh né. Tên nhóc thối tha này đúng là xấu xa hết mức mà chọn bài này đúng là tuyệt chiêu mà, ‘Để chúng tôi khua nhẹ mái chèo’ là bài hát thiếu niên nhi đồng mà bài này có từ rất lâu rồi, Bích Tông Nguyên xấu hổ đứng ngẩn ra.

Trong lòng Bích Tú Hinh có phần hơi nặng nề liếc nhìn em trai một cái ý nói, ai bảo cậu muốn thể hiện cơ? Được mọi người để mắt tới rồi đúng không? Cậu không biết Đường Sinh là người không dễ động tới đâu?

Bích Tông Nguyên cũng tỏ ra không yếu thế miễn cưỡng cười nói:

- Bài này tôi quên từ lâu rồi, bài hát của con nít ấy mà, nên không hợp với hoàn cảnh này.

Ở đây đều là những người thông minh Đường Sinh chọn bài này, hiển nhiên là làm hắn khó xử, xem ra giữa hai nhóm người ai cũng có tính toán cả.

Đường Sinh đứng dậy cầm lấy cái micro khác nói:

- Giám đốc Bích anh nói sai rồi, bài hát này là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông Kiều được gọi là Thái sơn bắc đẩu trên diễn đàn thơ ca trong nước, nổi tiếng giống như những tác phẩm 《 đêm nay khó quên》《 Trung Hoa tôi yêu》sao có thể nói bài này không hợp với hoàn cảnh này chứ? Từ khi Trung Quốc thành lập đến nay, chính phủ trung ương luôn muốn quán triệt tư tưởng của Chủ tịch Mao, tinh thần của 《 Buổi tọa đàm về văn nghệ Duyên An 》 Năm đó có thể thấy rằng văn nghệ, Chính trị và cuộc sống của nhân dân đều có quan hệ với nhau. À xưởng sản xuất phim truyền hình Trường Xuân đã lấy đề tài thiếu niên nhi đồng để sản xuất bộ phim 《Đóa hoa tổ quốc 》mà bài hát ‘Để chúng tôi khua nhẹ mái chèo’ chính là nhạc nền cho bộ phim này đấy.

Đường Sinh nhìn mọi người liếm liếm môi rồi nói:

- Chính là bài hát ca này đã lưu truyền đến nửa thế kỉ rồi. Đều ảnh hưởng đến mỗi thế hệ thiếu niên nhi đồng của Trung Quốc. Cùng với những niềm vui lúc trưởng thành bộ anh không được học qua à, nó là một bài phổ biến đó.

Một tràng vỗ tay đột nhiên vang lên, là do Viên Bỉnh Tường vỗ tay đầu tiên ông nói:

- Anh Sinh, nói rất hay, nói rất hay.

Mai Chước, Sắc Sắc, Vương Tĩnh, chị Trần đều vỗ tay theo, Trần Liêm cũng nhén tiếng cười, cậu Sinh, cậu nhất rồi.

Quan Cẩn Du càng nhìn Đường Sinh càng thấy ưng mắt, với những chuyện dường như hắn cũng không biết thế mà một bài hát có thể làm cho hắn nói như lên một cấp độ nào đó. Có thể đem chủ tịch Mao, với những năm ở Duyên An đem ra công kích người khác. Ông trời ơi, cậu ta đúng là giỏi thật.

Uông Sở Thanh lần đầu tiên lãnh hội được sức hấp dẫn của cậu nhóc chủ nhiệm Đường. Lời hắn nói không gây bức ép người khác, nhưng lại có áp lực lớn. muốn phản bác lời hắn nói cũng không tìm được lý do gì hợp lý. Người ta đem chủ tịch Mao ra để nói, mình có thể lấy chủ nghĩa Mác-Lê Nin ra nói được không?

Lục Thâm và Viên Na cũng vỗ tay theo, bọn họ cũng thắc mắc sao Đường Sinh có thể phản ứng linh hoạt một cách uyên bác đến vậy.

Đường Sinh cũng không nhìn Bích Tông Nguyên lấy một cái, giơ tay kêu cô gái phục vụ nói,

- Nhờ chị chọn giúp bài <<Mẹ dạy con một bài hát>> được không.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ