Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Xe Porsche sao có thể đấu lại với xe X5 chứ? Trọng lượng của Porsche còn kém xe X5 những một cấp, hơn nữa nếu chạy trên đường cao tốc cấp hai với tốc độ nhanh, đối với sàn xe Porsche thấp mà chạy với tốc độ 130 km/h là không dễ dàng gì, mặt đường gồ ghề khiến chiếc xe vênh lên.
Lúc hai xe va chạm, thật không may là diễn biến lại nằm ngoài dự liệu của Tần Hải Dương. Cậu ta cho rằng xe mình có thể vượt lên trước chiếc X5, sau đó lạng lách đánh võng ép X5, xe X5 theo quán tính sẽ rẽ về phía bên trái, với tốc độ nhanh như vậy, kiểu gì xe X5 cũng bị lật..
Nhưng sự tính toán của cậu ta đã sai hoàn toàn rồi, chị Trần không hề mảy may trước sự đùa giỡn của Porsche gì hết, ngược lại là nghênh đón Porsche khi nó lạng lách trước mặt .
Sau một tiếng phanh, Tần Hải Dương cảm thấy kinh ngạc, phương hướng của Porsche hơi mất thăng bằng, đầu tiên quệt bay mạnh về hướng bên trái, bản năng của hắn là vòng về phía bên phải, nhưng mà phản ứng quá nhanh, tốc độ của xe chưa kịp giảm xuống, kết quả là trong nháy mắt xe Porsche cắt ngang trên đường, nhiên liệu đốt trong của động cơ bén lửa, X5 cũng phản ứng không kịp, hung hăng đâm vào giữa xe Porsche.
Thực ra khi xe Porsche nằm chắn ngang trên đường, Tần Hải Dương đã linh tính sắp xảy ra vấn đề, nhưng mà phản ứng trong nháy mắt quá nhanh, trong lúc cậu ta muốn rẽ về bên trái, X5 liền đâm vào ngay, sau khi phịch một tiếng, Porsche hoàn toàn mất khống chế lăn lộn trên đường.
Cùng lúc đó chị Trần liền nhấn phanh xe, tiếng rít mạnh của mặt đất ma sát với lốp xe xé rách bầu trời yên tĩnh, vô cùng chói tai.
Tần Hải Dương và Tỉnh Minh Khoan bên trong xe Porsche vọng ra những tiếng kêu kinh hãi, bọn họ cũng không khống chế được.
Sau tiếng nổ liên thanh, chiếc Porsche lăn sáu bảy vòng liền rồi bị rơi vào con kênh cạn bên đường, thật là may, trong lúc xe Porsche lăn lộn thì đều là sàn xe đập vào mặt đất, mà không phải là đỉnh xe, nếu không thì hai người bên trong đã bị đập bẹp từ lâu rồi, mạng lớn thật.
Đường Sinh đứng sau xe X5 đập chân
- Chậc chậc…, mệnh tốt vậy? Lẽ nào không một lần đập vào đỉnh xe sao?
Mắt chị Trần lóe sáng nói :
- Tiểu thủ trưởng, đỉnh xe có bị va đập hay không không quan trọng, lúc hai xe đâm nhau, họ Tần bên này đứng mũi chịu sào, tôi cho rằng lần va chạm này chúng cũng chịu đủ rồi, phải nói là quá may mắn,may mắn vì đã ở bên phải?
- Ôi, cuộc đại chiến này có thể giải quyết một cách đơn giản như vậy sao? Thật sự chẳng có gì khó khăn cả, ngươi xem, theo sau còn có mấy cái xe nữa, chắc là người mà tên Tần Hải Dương gọi đến, dừng ở bên đó, xem tình hình thế nào.
Đường Sinh cũng không ngờ cuộc đại chiến đã được hẹn từ trước vẫn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi, hai “ chủ tướng” của đối phương đều phải vào bệnh viện, thế thì còn gì để chiến đấu nữa ?
Bất cứ lúc nào xe X5 phanh gấp, xe đi theo sau cũng đều phanh gấp theo, may mà không xảy ra chuyện đâm vào đuôi xe.
- Phải giữ nguyên hiện trường, đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông thôi mà
Đường Sinh bĩu môi nhìn chị Trần, nói ra thì bọn họ không thẹn với lương tâm, từ khi mới bắt đầu đã là Tần Hải Dương khiêu khích, cả chuyện đụng xe bên trong, chỉ có thể nói là tên này gieo gió gặt bão, trách ai được?
Cuối cùng Porsche lật ở cái kênh đã cạn, xe bị chổng ngược, tuy nhiên lần này nói rất nhẹ, quán tính lăn lộn đều giảm bớt hết, tuy nhiên hai người bên trong xe sống hay không còn phải xem mệnh của bọn họ có đủ lớn hay không, thắt dây an toàn hẳn sẽ không sao, lại có túi khí an toàn, nhiều nhất là tàn phế, không đến mức mất mạng, hơn nữa chiếc Porsche cũng không bị hư hại nhiều lắm, chỉ là thiết bị chắn gió bị vỡ nát toàn bộ.
Đợi lúc chị Trần và Đường Sinh xuống xe chuẩn bị qua xem tình hình, lập tức xe đi theo bên dưới đã xuống bảy tám người thanh niên, trong đó hình như có một người là đầu sỏ, khoảng 30 tuổi, sắc mặt ngăm đen, gã giơ tay lên ra lệnh cho thuộc hạ
- Chém bọn chúng !.
Chỉ có một câu này của gã, đã khiêu khích ý định giết người của chị Trần, trước tiên cô liền rút súng từ dưới nách ra, đoàng đoàng đoàng… ba phát súng, khiến đao trong tay của ba tên xông đến phía trước rơi xuống, đạn còn bắn trúng đùi phải của một tên trong số đó.
Lần này tất cả mọi người đều kinh ngạc lặng đi, tên đầu sỏ kia sợ đến mức hai chân run run rồi quỳ xuống
- Đừng, đừng giết tôi, tôi đầu hàng!
Rầm, vài tên đều vứt đao đang cầm trên tay xuống đất, từng người một đều quỳ xuống
- Đừng, đừng nổ súng!
Vẫn còn hai tên khốn nữa cũng vứt đao xuống, sợ đến phát khóc, bình thường lúc chém người ta cũng rất kiêu ngạo, nhưng lúc thực sự đối mặt với cái chết, bọn họ mới biết bản thân mình sợ hãi bao nhiêu, đồng đảng đều trúng đạn sau đó lật xuống đường, không ngừng khóc thét, nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có một người hôn mêbất tỉnh tại chỗ, hai người khác vẫn mấp máy bò trên mặt đất, có thể thấy vũng máu chảy ra từ đũng quần của chúng.
Bởi vì ở đằng sau, cho nên không nhìn thấy đồng đảng bắn vào vùng nào, cứ tưởng rằng bọn họ đang chiến đấu trước khi chết
Chị Trần giơ súng, bước về phía trước, áo vét đang mở, bị áo phông bó chặt run rẩy mạnh, nhưng mà trong lúc này nó hoàn toàn mất đi sức lực mê người, trong mắt của mấy tên này, người chủ nhân đang run rẩy này chỉ là một hung thần máu lạnh.
Chị Trần đi lên liền xách tóc của tên đầu sỏ rồi lạnh lung nói :
- Mày chính là đầu sỏ của bọn chúng sao?
- Tôi, đúng vậy, cảnh sát tha cho tôi đi, đúng vậy, là Tần công tử cử tôi đến, cậu ta cho tôi tiền, tôi không biết các người…
Súng của chị Trần giơ lên dí vào trán hắn, ý muốn giết người trong ánh mắt đẹp càng mãnh liệt hơn, đối với cô mà nói, bất cứ nhân tố nào dám uy hiếp đến tính mạng của Tiểu thủ trưởng cô đều sẽ không nương tay , cho nên nếu cẩn thiết cô cũng không ngại nã một phát súng kết liễu tính mạng của gã.
Tên đầu sỏ kia thực sự bị sát tính của chị Trần dọa đến mức sụp đổ, mắt nhắm lại,run lên
- Đừng giết tôi, tôi đều nói sự thật, tôi, tôi đồng ý hợp tácvới cảnh sát để khai báo toàn bộ hành vi phạm tội
Gã cũng tưởng rằng ba người bị trúng đạn trước đó đều chết rồi, nên gã sợ đến mức đái ra quần.
Chị Trần cũng không có ý định giết gã, nếu như có ý định giết, ba người phía trước cũng sẽ không bị thương không nguy hiểm đến tính mạng, Đường Sinh từng chỉ bảo ở phương diện này, những tình huống bình thường không phải toi mạng người, trừ phi là tình huống rất gấp gáp, những trường hợp nhỏ như thế này không đáng lấy mạng người.
Nhẹ giơ tay, nã một phát súng, phịch... một tên liền ngã vào chỗ thái dương của tên đầu sỏ đó, hắn kêu một tiếng rồi ngã sấp xuống hôn mê.
- Các ngươi, quỳ hết xuống cho ta, kéo dài tứ chi, ừ, đúng, cứ như vậy, không được động đậy, súng của ta không có mắt.
Trên đường còn có xe qua lại, bởi vì Porsche lao xuống chỗ kênh cạn, X5 cũng phanh lại ở một bên, căn bản không ảnh hưởng đến xe đến đối diện, lại để tắc mười xe ở đằng sau, trước khi có tiếng súng, làm cho những người ở dưới sợ, có người nhìn thấy có người bị hắn từ xa, liền quay đầu trở về, và Đường Sinh lúc này đã gọi điện thoại cho cảnh sát.
Chị Trần ở bên này nhìn chằm chằm mấy tên đang quỳ rạp trên đất, Đường Sinh lại đi đến bên cạnh xe Porsche, xem xét hai người bộ dạng máu đưa bọc túi khí, lại thở dài vừa lắc đầu, hà tất phải tự làm khổ mình? Hắn vừa gọi xe cứu thương 120, chắc chắn phải gọi rồi.
Điều đáng tiếc là đại chiến ở bãi cỏ xanh lần này đã kết thúc trước khi xảy ra, nếu không thì làm không tốt sẽ xảy ra cái gì, buổi sáng thứ bảy, đã xử lý sự cố,, bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc, bởi vì chủ nhân Porsche rất quen thuộc, đó chẳng phải là xe của công tử của Chủ tịch thành phố Tần Hải Dương sao? Ngoài ra, phía cảnh sát hình sự càng nghi hoặc ba người bị bắn thương.
Chị Trần trực tiếp nói chuyện với Tiểu đội trưởng Đội cảnh sát, đưa giấy tờ chứng nhận của mình cho anh ta xem
- Người là do tôi đánh thương.
Anh ta vừa kiểm tra xong thẻ công tác của cô, da đầu như tê dại, vội báo cáo tình hình cho cấp trên, chuyện này khó giải quyết rồi.
Giấy tờ chứng nhận của chị Trần là trong Cụccảnh sát, như thế có nghĩa là nhân vật mà cô ấy bảo vệ cũng rất quan trọng, ở nơi đây xảy ra tai nạn xe, còn có giết người, nghi phạm có liên quan đều bắt tại hiện trường, chuyện lớn như thế này, chỉ e rằng sẽ kinh động tỉnh ủy, không báo cáo làm sao được? Quả nhiên, sau khi Sở Công an thành phố Nam Phong nhận được thông tin, lập tức báo cáo cho Đảng ủy, sau đó báo lên cấp cao hơn nữa, nửa tiếng sau tỉnh ủy đã biết.
Đích thân Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật tỉnh hạ lệnh, điều tra rõ vụ án này, đến hơn 10 giờ, Chủ nhiệm ủy ban chính trị Lưu Quang Thế nhanh chóng đến hiện trường, đi cùng ông ấy còn có cán bộ bộ phận của thành phố Nam Phong, và Tần Quang Viễn cũng nhận được tin tức, nói là con hắn là kẻ chủ mưu gây họa, cũng là kẻ khả nghi vụ án giết người, đối phương là người của Cục Công an, chính là lên án như thế này, Tần Quang Viễn thực sự choáng váng, chuyện này còn có thể biện bạch rõ ràng sao?
Đến trưa, Đường Sinh và Đường Cẩn đến quán ăn nhanh KFC để ăn đùi gà rán, chị Trần thì phối hợp điều tra với cảnh sát, về phần chị ấy đang thực thi nhiệm vụ gì, không ai dám hỏi, đến cả người của phòng ban tỉnh cũng không dám lên tiếng hỏi, sau khi kiểm tra chứng thật giấy tờ của chị Trần, biết Cục Công an đúng là có người này, bọn họ cũng không thể hỏi cái gì nữa, cũng gần đến trưa, về phần tin tức của Tần Hải Dương và Tỉnh Minh Khoan cũng truyền từ bệnh viện đến bên cảnh sát, Tỉnh Minh Khoan còn tốt một chút, chỉ là bị chặt đứt cánh tay phải, vết thương không quá nghiêm trọng, Tần Hải Dương vẫn đang cấp cứu.
Ở hành lang của bệnh viện, Chủ tịch Tần Quang Viễn và vợ là Vương Tương đều âm trầm như nước, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào chao đèn trên cửa phòng phẫu thuật.
- Làm sao đây? Cứ coi như bệnh viện ở đây không có gì, nếu như người đó chỉ ra bằng chứng Hải Dương, hắn cũng không tốt được, vừa có tin tức truyền đến từ trong cục, những tên cầm dao giết người kia là thế lực xã hội đen của thành phố này, đầu sỏ là tên họ Lýnào đó, khai là được Hải Dương thuê.
Hiện tại Tần Quang Viễn chỉ biết thở dài mà thôi, con đường làm quan của ông ta cũng thay đổi trong cuộc họp Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân sắp tới, nào biết sẽ xảy ra chuyện gì trong những lời chỉ trích này, đứa con liên quan đến vụ cướp người bảo vệ của Sở công an, tội danh này quá lớn.
Muốn nói làm sao có thể không liên lụy đến Tần Quang Viễn? Chỉ e rằng đừng có nghĩ đến chức danh Phó chủ tịch tỉnh, ngoài ra, còn phải đi tiến một bước đi giải thích với Tỉnh ủy? Vương Tương cũng lo lắng
- Trước tiên xem tình hình của con thế nào đã, không được thì tôi lại đi nói chuyện vậy.
Chú của Vương Tương chính là ông cụ họ Vương, nhưng sẽ không tùy tiện đến nhờ vả ông cụ, bởi vì có một vài chuyện không dám làm việc với ông cụ, nếu chuyện rắc rối đều phiền ông cụ, rõ ràng các người năng lực quá kém, sau này ông cụ làm sao chiếu cố tới các ngươi? Đúng không?
Đến 12 giờ 20, đèn ở phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Vương Tương và Tần Quang Viễn thở phào nhẹ nhõm, xem ra mạng của con trai đã giữ được rồi, về phần rắc rối của tai nạn, dưới tình huống bất đắc dĩ tìm ông cụ họ Vương ra mặt cũng có thể xử phạt, không sợ!
Phiền phức là tên họ Lý nói ra một loạt những hoạt động tội ác của đứa con trai Tần Hải Dương, đủ để đưa cậu ta vào trại cải tạo.
Lúc bác sĩ đi ra, Vương Tương vội lên nghênh tiếp, vội vàng hỏi:
- Con tôi nó không sao chứ?
Bác sĩ lắc đầu cười gượng
- Phó Viện trưởng Vương, tính mạng của cậu nhà giữ lại được, nhưng mà, có thể sống đời sống thực vật.
- A?
Vương Tương vừa nghe câu này, liền mềm người ra tại chỗ, Tần Quang Viễn còn coi như là điềm tĩnh, tiến lên ôm lấy người vợ đang ngất đi
- Vương Tương,Vương Tương, mau đưa đến phòng cấp cứu,
Vài người thư kí xung quanh đều tiến lên giúp đỡ, đưa Vương Tương đi.
Tần Quang Viễn cũng như là hạ đường huyết, không bao giờ có thể ngờ rằng đứa con còn vui vẻ ngày hôm qua, hôm nay đã trở thành người thực vật.
Đường Sinh và Đường Cẩn vẫn ngồi ở quán ăn nhanh KFC coi như không có chuyện gì, Đường Sinh vừa ăn vừa xoạch miệng
- Cẩn à, em đừng có lo tên họ Tần đó, lần này coi như nó gặp đại nạn không chết, cũng có thể sẽ tàn phế, nó đã làm quá nhiều việc xấu, lần này coi như là báo ứng!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ