Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Gần hai giờ chiều, Vương Tương dẫn tới một người. Đó là một chàng trai tầm hai lăm hai sáu tuổi gì đó. Tướng mạo khôi ngô, rất có khí chất. Anh ta cũng đi vào phòng bệnh hỏi thăm chị Vương Tương sau đó mới đi ra ngoài với Tần Quang Viễn. Hai người to nhỏ với nhau một vài câu chuyện.
Vị này là ai? Chính là Vương Ngạn Đôn, con út của lão Vương ở Kinh thành. Tính là đời thứ 2, còn Đường Sinh là đời thứ ba. Nói ra Vương Ngạn Đôn và Đường Thiên Tắc là cùng một thời với nhau. Chỉ có điều là nhỏ tuổi hơn chút. Nhưng thân phận của anh ta thì cực hoành tráng. Anh ta là một nhân vật cấp cao quan trọng.
Vương Ngạn Đôn cũng giống như Hồng Triệu Cương đều là cán bộ nhỏ vừa được tập huấn để tạm giữ chức vụ. Cấp bậc thì lên nửa cấp, từ Trưởng phòng lên Cục phó. Hiện tại đang giữ chức Phó chủ nhiệm văn phòng giám sát tỉnh ủy (Cấp cục phó). Nghe nói vị công tử họ Vương này đã được “cương thần” Lê Thiên Sâm chú ý rồi.
Nói cụ thể hơn, đại sứ Lê Thiên Sâm phụ trách biên giới của Giang Trung không phải là cán bộ trực thuộc TW, mà chỉ là cán bộ tỉnh lị .Thế nhưng ở trên đã có người đánh tiếng “ chào hỏi”, cho nên ông ta nhất định sẽ chiếu cố tới cậu út nhà họ Vương- Vương Ngạn Đôn.
Ở Kinh thành, Vương Ngạn Đôn cũng là một công tử có tiếng. Cũng nổi danh không kém gì Đinh Hải Quân- người bị Đường Sinh đánh cho gãy mũi.
Nhưng Vương Ngạn Đôn lại là người lắm mưu nhiều kế . Anh ta có sự tu dưỡng và tố chất nhất định. Anh ta đi theo con đường chính trị, là một trong những con cháu trung kiên mà nhà họ Vương gắng sức đào tạo.
Đừng nhìn cậu ta mới hai lăm hai sáu tuổi. Cái trầm lắng của cậu ta khiến người ta hơi có chút sợ hãi. Cậu ta bày mưu tính kế vô cùng lợi hại. Ngay cả Tần Quang Viễn -Phó Chủ tịch thành phố cũng không dám xem nhẹ cái ông em vợ là Phó trưởng phòng này. Đối với cậu ta thì ông ta vô cùng khách khí và lễ độ.
Nói đến chuyện Tần Hải Dương có thể trở thành người thực vật. Mắt của Tần Quang Viễn cũng ngân ngấn nước mắt. Con trai mình sinh ra gặp họa như thế, ông chỉ tiếc là mình không gánh thay họa được cho con. Ông đau lòng đến mức nào thì ai cũng hiểu. Tự nhiên lại chuyển sự giận dữ sang bên cái kẻ gây ra vụ tai nạn xe này.
Ngạn Đôn, chỉ sợ chuyện này khó giải quyết đây. Thân phận của đối phương không dễ động vào. Đừng nói là ở tỉnh Giang Trung mà nếu là ở Kinh thành, thì cũng e Cơ quan thực thi Pháp luật cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ đi truy cứu người ta, Sở Công an tỉnh ư, trừ phi lão gia đích thân lên tiếng, chúng ta……….
Vương Ngạn Đôn nhẹ nhàng đặt tay xuống :
Anh rể à, vấn đề trước mắt không phải là đi truy cứu xem chị Trần là như thế nào. Việc của mình còn lo chưa xong. Cảnh sát ở bên này cũng không ép được sự buộc tội của cái tên họ Lý kia. Những điều này đều bất lợi cho Hải Dương. Nó có trở thành người thực vật hay không thì cũng chẳng phụ thuộc vào lời nói của chúng ta. Mà chúng ta cũng chẳng ngăn cản nổi. Phải xem mệnh của nó thế nào thôi. Việc chúng ta cần làm là phải phán đoán ảnh hưởng sau cái vụ này. Thứ hai, Uỷ ban nhân dân tỉnh sẽ nghiên cứu danh sách ứng cử Đại biểu nhân dân tỉnh khóa này để chọn ra Phó chủ tịch tỉnh. Chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự ứng cử của anh. Bí thư Lê tuy không thể hiện thái độ nhưng ông ta sẽ không phản đối đâu. Chỉ cần xem mấy vị Thường ủy khác. Mấu chốt là một người là Phó bí thư Đậu mời đến. Ông ta nắm quyền tổ chức nhân sự. Anh rể à, anh phải đi thăm hỏi người ta đi chứ.
Tần Quang Viễn nén tâm trạng đau thương xuống, cũng là vì lo lắng cho tiền đồ mai sau của mình. Con trai mình và cái tên họ Lý nào đó cũng không hề nói ít về những chuyện độc ác tàn nhẫn. Lần này cái tên họ Lý đó đều đã bị vạch trần ra rồi. Hắn ta bị chị Trần cầm súng dọa đến đái cả ra quần, chỉ thiếu mỗi một nước nữa là bị xử lý luôn dòng giống tổ tông mười tám đời. Mình là bố của Tần Hải Dương, lại là Chủ tịch thành phố của Nam Phong, khó thoát khỏi mối nghi ngờ bao che.
Nói đến việc đi lại thăm hỏi Uỷ viên thường vụ tỉnh, Tần Quang Viễn lắc đầu cười khổ. Bản thân ông căn bản không quen Đậu Vân Huy. Làm sao mà qua lại đây?
Phó bí thư Đậu lần đầu tiên đến Giang Trung. Trong cuộc họp cũng đã gặp mặt vài lần. Con người này rất cẩn trọng, rất ít lời, chẳng thân quen với ai, chẳng có cách nào đi lại quan hệ với ông ta được. Ngay cả việc giao lưu giữa cấp trên và cấp dưới mà cũng không thích. Nghe nói Đậu lão gia cũng là cán bộ trong Uỷ ban Trung ương năm đó.
Tần Quang Viễn nói ra những lời này, thực ra chính là muốn để Vương Ngạn Đôn nghĩ cách. Cán bộ cũ của Uỷ ban trung ương, ông cụ nhà họ Vương sao lại không quen biết được? Vị họ Đậu này ít nhiều cũng phải nể mặt vài phần ông Vương chứ? Dù sao thì uy danh của ông Vương cũng là rất lớn.
Vương Ngạn Đôn cũng cười khổ não:
Chị à, không giấu gì chị, quan hệ của ông Đậu ở Kinh thành cũng không nhiều lắm. Còn không bằng ông nhà mình ấy chứ. Chị mong ông nhà mình mở lời với ông Đậu đó về chuyện này sao? Ông sẽ sợ mất mặt đấy. Chuyện này cứ dựa vào bản thân mình thôi.
Nói đến đây, anh ta lại nói tiếp:
Chuyện mà Hải Dương gây ra sẽ có ảnh hưởng nhất định. Nếu như truy xét đến cùng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh rể đó.Bất luận là có ảnh hưởng đến mặt nào thì chúng ta đều phải ngăn chặn.Tai nạn xe là một chuyện, ảnh hưởng của nó lại là một chuyện khác . Chỉ cần giữ được rừng xanh thì lo gì thiếu củi đốt.
Nói đến đây, Vương Ngạn Đôn căn bản đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi. Là con của ai gây ra tai nạn thì để nó tự đi chịu trách nhiệm. Tôi đây dù có giúp đỡ thì cũng chỉ giúp được việc loại bỏ những ảnh hưởng về sau của chuyện này mà thôi. Thế nào đi nữa thì Tần Quang Viễn – cấp Phó tỉnh này cũng là một trong những phần tử có thế lực và có mối quan hệ với họ Vương. Rốt cuộc cũng là “Trung ủy”. Như vậy thì thực lực cuả nhà họ Vương càng tăng lên.
Bọn họ đang nói chuyện. Vương Tương bước ra từ phòng bệnh. Bà ta dường như xanh xao đi rất nhiều. Con trai sắp biến thành người thực vật, người làm mẹ ai không đau lòng cơ chứ? Sự chấn động này đối với bà là quá lớn.
Cậu út à, em phải đứng ra làm chủ chuyện này cho chị đấy.
Vừa mới bước ra Vương Tương liền khóc. Bà nắm lấy tay của Vương Ngạn Đôn .Bà biết cậu em này làm việc rất có chừng mực , năng lực cũng rất khá. Nếu như cậu ấy thật lòng muốn giúp thì việc gì cũng có thể giải quyết được. Chỉ có điều cậu út này khá thâm thúy. Thường thì chẳng ai nhìn thấu được. Người trong gia tộc đều rất thiết tha kỳ vọng vào cậu ta. Trong các cuộc họp của dòng họ thì lời nói của cậu ta rất có trọng lượng.
Mối quan hệ giữa hai chị em cũng khá là tốt. Vương Ngạn Đôn đến Giang Trung tạm giữ chức vụ cũng là vì có tình sâu nghĩa nặng với chị Vương Tương. Lúc này cậu ta mới vỗ vỗ tay chị, nói:
Chị à, Hải Dương đã chuyển lên Bệnh viện ở Kinh thành để điều dưỡng rồi. Chị xin nghỉ đi cùng nó. Việc ở đây em sẽ lo. Quan hệ chị em mình như thế chị sao phải nghĩ nữa? Chuyện gì làm được em sẽ hết sức. Huống hồ anh rể cũng đâu phải là người dễ bắt nạt?
Tần Quang Viễn là Chủ tịch thành phố Nam Phong. Thực sự cũng không phải là quả hồng mềm dễ bóc. Khi mà liên thủ lại thì cũng khó mà đối phó được.
Cậu út à, chị hy vọng vào cậu đấy. Có một số chuyện bề nổi, anh rể cậu là Chủ tịch thành phố không dễ ra mặt. Cậu phải giúp anh ấy nha.
Vâng, vâng. Chị cứ yên tâm đi. Chị à, về phần này thì em đảm bảo mà. Hãy làm rõ nguyên do của sự việc một cách rõ ràng trước đã rồi hãy quyết định.
Được. Cậu út à, tóm lại là chị sẽ không để yên cho cái thằng làm cho con chị ra nông nỗi này. Chị phải bắt hắn ta đền lại gấp mười lần.
Chị à, họ Vương đó không phải dễ bị ăn hiếp được đâu. Tục ngữ có câu “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”. Sự phẫn nộ này em đây sẽ thay chị xả ra.
Trên mặt Vương Ngạn Đôn hiện lên nét mặt kiên quyết, an ủi chị mình vài câu rồi đi sang một bên gọi điện thoại.
- Chị Dung đấy à? Ừ, tôi là Ngạn Đôn đây. Sở Công an thành phố Nam Phong đang điều tra vụ án tai nạn xe ngày hôm nay. Chị có để ý đến không?
Tôi nhúng tay vào á? Có người đi cửa sau cho cậu rồi sao? Cậu ăn bao nhiêu tiền hoa hồng rồi? Với chị thì cũng phải nói thì chị mới giúp được chứ.
Vương Ngạn Đôn có chút dở khóc dở cười:
Chị Dung này, bây giờ em chẳng có tâm trạng đâu mà đùa với chị. Người gây ra tai nạn là con trai của chị Vương Tương của em. Nó có thể sẽ trở thành người thực vật. Ngoài ra còn kéo theo một số rắc rối nữa. Toàn là mấy cái chuyện phiền lòng dây mơ rễ má.
Á, nghiêm trọng vậy sao? Cậu đang ở đâu? Chị sang đó rồi nói chuyện tiếp.
Người phụ nữ là chị Dung đó sắc mặt lập tức thay đổi. Còn sắp có người bị trở thành người thực vật thì cô làm gì còn tâm trạng đùa giỡn với người yêu nữa? Vương Ngạn Đôn nói mình đang ở một bệnh viện trong thành phố. Ngắt điện thoại xong liền nói với Tần Quang Viễn và Vương Tương:
Anh chị à, anh chị đừng có buồn quá. Bạn gái em là con gái nhà họ Đinh. Hiện tại cô ấy đang làm việc ở Cục hình sự của tỉnh mà.
Nếu như có người của Sở Công an tỉnh lộ diện để xử lý vụ án này thì ảnh hưởng có thể ít đi đôi chút nhưng có nhiều sự thực không thể xóa nhòa đi được.
Nửa giờ sau Đinh Hải Dung xuất hiện tại bệnh viện. Cô ta và Vương Ngạn Đôn yêu nhau đã được hai năm rồi. Chuyện của hai người trong nhà ai cũng biết. Chỉ có điều Đinh Hải Dung là đời thứ ba nhà họ Đinh còn Vương Ngạn Đôn là đời thứ hai nhà họ Vương. Chính là luấn quấn ở cái chỗ này thế nhưng cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Đinh Hải Dung nàycũng không phải là người ngoài. Cô chính là chị ruột của của Đinh Hải Quân người bị đánh gãy sống mũi. Lần này cô ta cũng là theo người yêu đến Giang Trung làm việc. Qua sự giới thiệu của Vương Ngạn Đôn thì coi như đã quen biết vợ chồng Tần Quang Viễn, Vương Tương. Trước đây họ đã nghe nói Vương Ngạn Đôn có người yêu nhưng luôn không dám hỏi đó là ai. Đó cũng chẳng phải là điều họ nên quan tâm.
Hôm nay thì đã nhìn rõ rồi. Không ngờ lại là con gái nhà họ Đinh. Nếu như hai nhà Đinh Vương thông gia thì thế lực là quá mạnh rồi.
Tục ngữ có câu: Không phải oan gia không chạm mặt. .Việc đánh gãy mũi chỉ là nhà họ Đinh tạm thời cho qua chứ không phải là người ta muốn cảm ơn vì đã được dạy dỗ. Đương nhiên, Đinh Hải Dung cũng không nghĩ đến phải đối mặt với tên đánh gãy mũi em mình ở Giang Trung.
Trên thực tế cho dù để cho bọn họ thấy mặt, Đinh Hải Dung cũng không quen Đường Sinh. Đường Sinh cũng không quen cô ta. Nhưng cơn sóng ngầm bên trong thì rất mãnh liệt.
Bên này của Bệnh viện không chỉ có riêng Tần Quang Viễn đang trù tính. Cha mẹ của Tỉnh Minh Khoan cũng đang trông nom con họ trong bệnh viện.
Tỉnh Tuấn An sắc mặt u buồn, nếu chỉ là tai nạn xe thôi thì không nói làm gì. Vấn đề là bị lôi vào vụ án hình sự, làm mấy người có tên họ Lý nào đó bị mất mạng nữa. Chỉ có con dao và các bằng chứng phạm tội khác thì cũng tìm thấy đến sáu, bảy cái. Thế mới nói, có miệng mà chả biết cãi thế nào. Đau đầu đây.
Tỉnh Tuấn An và vợ con Tào Nguyệt Nga thương lượng mãi một hồi mà vẫn chưa tìm ra được cách đối phó tốt đẹp. Cho đến khi Tần Quang Viễn đến thăm tình hình của Tỉnh Minh Khoan, họ mới coi như tìm được đối tượng để giúp giải quyết vấn đề. Nghe Tần Quang Viễn nói Tần Hải Dương khả năng trở thành người thực vật, hai người vô cùng kinh hãi. Nghiêm trọng đến thế sao?
Vậy là, Tần Quang Viễn đã lôi kéo Tỉnh Tuấn An vào chuyện này rồi. Chung một chiến tuyến cũng tốt. Lần này ứng phó thì sức mạnh sẽ lớn hơn một chút.
Cho đến bây giờ, Đường Sinh bên này vẫn chưa bỏ ra chút sức lực gì. Nhưng nhìn từ sự tiến triển sự việc mà nói, vụ án nổ ra thì sẽ khiến Tần Hải Dương và Tỉnh Minh Khoan ẩn mình hoàn toàn. Chẳng cần Đường Sinh bên này phải cố ý trợ giúp. Bọn họ đều chẳng biết ứng phó thế nào.
Đường Sinh và Đường Cẩn sau khi đi ra từ quán ăn nhanh KFC thì lại đi vào một quán cà phê để nói chuyện tâm tình. Khi chị Trần đến thì cũng là buổi chiều. Thân phận của cô ấy mang tính đặc thù. Sau khi giúp bên cảnh sát xử lý một số việc vụn vặt thì có thể thoát được rồi. Cảnh sát không dám giữ cô lại.
Khi ba người cùng nhau uống cà phê, chị Trần nói qua về tình hình:
Cái thằng họ Tần đó biến thành người thực vật rồi. Thông tin bệnh viện cung cấp cho bên cảnh sát là như vậy. Một hai ngày nữa là sẽ đưa lên bệnh viện Trung ương thủ đô để điều trị. Những côn đồ mà cậu ta thuê cũng đều đã khai cả rồi. Ai nấy đều sợ hết hồn. Dù là chúng có phản cung thì phía cảnh sát Nam Phong cũng chẳng dám tùy tiện bày trò gì. Dù sao thì Sở Công an tỉnh cũng vào cuộc rồi.
Đường Sinh gật gật đầu.
Giúp mẹ của cô là người nhà Lão Vương gia. Không biết ở Giang Trung có con cháu của nhà họ Vương không?
Chị Trần lắc đầu:
Cái này thì không rõ lắm. Nếu như có thì họ có thể sẽ nổi lên mặt nước rồi. Bây giờ Tần Quang Viễn đau đầu là sợ chuyện này ảnh hưởng đến sự phát triển tiền đồ về sau. Chứ còn những thứ khác thì chỉ là thứ yếu. Tần Hải Dương có tàn thì cũng chẳng ai có thể ngăn nổi.
Đường Sinh cười lạnh lùng:
Cái tên đó em khá là hiểu, nó là một tên xấu. Nó mà không thảm như thế thì em cũng không yên tâm để Đường Cẩn ở đây. Mấy chuyện cường bạo để mưu sinh cái tên đó đều dám làm. Trên thực tế nó cũng đã làm không ít. Muốn trừng trị thì phải dứt khoát, trừng trị triệt để. Tai nạn xe bất ngờ đó lại là giúp em giải quyết việc đau đầu. Em thấy rất tốt. thì họ có thể sẽ nổi lên mặt nước rồi. Bây giờ Tần Quang Viễn đau đầu là sợ chuyện này ảnh hưởng đến sự phát triển tiền đồ về sau. Chứ còn những thứ khác thì chỉ là thứ yếu. Tần Hải Dương có tàn thì cũng chẳng ai có thể ngăn nổi.
Đường Sinh cười lạnh lùng:
Cái tên đó em khá là hiểu, nó là một tên xấu. Nó mà không thảm như thế thì em cũng không yên tâm để Đường Cẩn ở đây. Mấy chuyện cường bạo để mưu sinh cái tên đó đều dám làm. Trên thực tế nó cũng đã làm không ít. Muốn trừng trị thì phải dứt khoát, trừng trị triệt để. Tai nạn xe bất ngờ đó lại là giúp em giải quyết việc đau đầu. Em thấy rất tốt.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ