Chương 313: Sóng gió ở tỉnh thành (6)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Tiễn Đường Sinh và chị Trần xong, lão Đậu lại ngồi xuống với Quan Cẩn Tú, tuy nói bọn họ hẹn hò không chỉ có lần này, lại từng là vợ chồng, nhưng mà đã hai lần yêu thương đến nay, bọn họ vẫn chưa từng ở với nhau ở nhà ai, lão Đậu phải chăng đã động lòng ,

- Uống rượu hơi váng đầu rồi.

Quan Cẩn Tú nghe giọng là biết, khuôn mặt xinh đẹp hơi hồng

- Ông bớt giả vờ đi, hôm nay ông còn phải về nhà đấy.

- Bà xem bà kìa, tôi thật sự choáng váng đầu óc, tôi ngủ ở sô pha có được không?

Nói trong lòng Phó chủ tịch Đậu là nóng hầm hập, gặp được Quan Cẩn Tú vẻ mặt ẩn hiện sự thẹn thùng, trong nháy mắt ông ta hình như đã trở về cảm giác của mối tình đầu, không chỉ là trong lòng nóng lòng kêu gào, mà cả người đều nóng ran lên.

Quan Cẩn Tú cũng không cứng rắn đuổi ông ta đi, sau khi ngồi xuống nói:

- Hôm nay Đường Sinh đến để lập hồ sơ, chỉ sợ lại phiền phức thôi.

- Ha ha ha, sợ cái gì chứ ?

Lão Đậu cũng đã hào khí ngất trời rồi, trước kia không biết gia thế của Đường Sinh, hôm nay toàn nghe Quan Cẩn Tú nói thì bĩu môi

- Tôi đang lo không tìm cơ hội lập uy kìa, Khải Thụy đưa cho tôi một cái gối, liền mượn Tỉnh Tuấn An và Tần Quang Viễn để “khai đao”, muốn nói Phó chủ tịch tỉnh, quả thực tư cách và sự từng trải của ông ấy hơi kém một chút, đều có chút quan hệ ở bên trên, vợ tôi đã giới thiệu cho tôi cháu ruột của nhà họ Đường, nếu như tôi không nhân cơ hội này mượn một con dao, như vậy chẳng phải là đồ ngốc sao? Cẩn Tú à, hãyxem thủ đoạn của Đậu Vân Huy tôi.

- Hoặc là phải thận trọng một chút, lần này nhà lão Đường và họ Quan đã có sự qua lại, cũng không phải trong vụ trọng án như vậy sao, nhà lão Đường quả thật đẩy một tay sau lưng, bao gồm việc tôi xuống dưới đảm nhận chức Viện trưởng của Tòa án nhân dân tối cao tỉnh, cũng là dựa vào sự ủng hộ của nhà lão Đường, nhưng mà mối quan hệ giữa họ Quan với nhà lão Đường cũng chỉ mới bắt đầu, ngươi biết tình hình lúc ông cụ còn sống, ông cụ họ Đường có thể bỏ qua hiềm khích cũ cũng là không dễ dàng gì, rất khâm phục tấm lòng rộng rãi của ông cụ đó, không hổ là nhà chính trị có tầm nhìn xa trông rộng, tầm nhìn của họ đúng là hơn hẳn chúng ta.

- Đúng vậy, tiếng tăm của cụ Đường rất đáng nể phục, rất nhiều quyết sách quan trọng đều được ông cụ xem qua, ông ấy đồng ý nhúng tay vào việc sắp xếp công việc của em, quả thực là một kì tích, ông cụ không thể nói gì trong chuyện này, chắc chắn người khác đang triển khai hoạt động.

Quan Cẩn Tú gật đầu

- Ừ, em cũng nghĩ như vậy, hẳn là thiếu tướng Đường Thiên Tứ rồi, ông ta có thế lực ở Kinh thành mà, lại là thân phận bên quân đội, chẳng ngại làm chuyện gì, nhìn bề ngoài thì có vẻ như rất bình thường nhưng trên thực tế năng lực của ông ta vượt quá sức tưởng tượng.

Hai người nói chuyện, trên cơ bản đã định sẵn số phận của Tỉnh-Tần hai người rồi, ai khiến lão Đậu nắm giữ quyền lớn ở phòng nhân sự chứ? Mặc dù là Bí thư tỉnh ủy Lê Miên Sâm muốn để trên một địa vị nào đó của Tỉnh Tần, nếu như trong lúc này lão Đậu phát biểu ý kiến không giống trước, đại Bí thư Lê có thể sẽ thay đổi ý kiến, ông ta là nhân vật số một ở Giang Trung, ông ta không nhất định sẽ phân kì với ba người sừng sỏ kia, , lão Lê chỉ biết lặng lẽ im lặng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bày tỏ thái độ, chỉ có như thế này mới có thể giữ gìn được uy nghiêm của Bí thư tỉnh ủy.

- Anh thực sự ngủ trên sô pha à, dậy cho em, phải trở về nhà, sáng hôm sau anh thức dậy và đi ra khỏi nhà em, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào ?

- Kìa, bà xã gào thét, không phải chúng ta đã tái hợp rồi sao? Anh tá túc ở nhà bà xã một đêm, ai dám nói anh cái gì nào?

- Không được, chúng ta vẫn chưa có giấy chứng nhận, miệng lưỡi người đời rất đáng sợ

Giọng điệu của Quan Cẩn Tú lập tức trở nêndịu dàng

- Đã nhận giấy chứng nhận, làm một bữa tiệc đơn giản ở nhà cũng là tất yếu, ví dụ như mời Bí thư Lê và chủ tịch tỉnh Trương đến ăn một bữa cơm, không để cho người khác biết được, cũng không thể giấu bọn họ.

Đậu Vân Huy gật đầu, sửa sang giả vờ lúc muốn đi lại kéo tay của Quan Cẩn Tú nói

- Đã mười sáu năm rồi, Tú, em hôn anh đi?

Lời nói này thật là chua xót lòng, khóe mắt của Quan Cẩn Tú thấy cay cay, đến gần nhẹ nhàng hôn lên mặt ông xã, sau đó liền đẩy lão Đậu ra ngoài cửa, cái đẹp đó của lão Đậu, bị đóng ở ngoài của vẫn sờ mặt hài lòng ở chỗ được hôn, không ngờ là đang ngây ngô cười liên tiếp, cái hạnh phúc mười sáu năm lâu nay cuối cùng đã trở lại rồi, Quan Cẩn Tú nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của chồng mà dàn giụa nước mắt .

Đường Sinh ngồi trong chiếc xe hơi X5, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hồng Triệu, vị cán bộ trẻ tuổi rèn luyện trong Uỷ ban kỉ luật Trung ương cũng chính thức nhận chức ở tỉnh Giang Trung, ông ta vẫn chưa đến 38 tuổi, không ngờ đã đảm nhận chức Phó Bí thư Uỷ ban kỉ luật tỉnh Giang Trung, Giám đốc Viện Kiểm sát tỉnh, Chủ nhiệm Phòng công tác tỉnh, ba cái danh hiệu ấy có rõ ràng cho thấy người thanh niên này có gia thế mạnh như thế nào.

Hồng Triệu Cương cũng chính là cậu em vợ của Đường Thiên Tứ, ngày đầu tiên đến tỉnh Giang Trung liền đi thăm anh rể của Trưởng phòng Liễu, vẫn không phải là mỗi ngày, điện thoại của ông cụ trẻ Đường Sinh đã gọi đến rồi, Hồng Triệu Cương vừa không khỏi vui mừng, xem ra đến tỉnh Giang Trung thật sự rất tốt, sự sắp xếp chức vụ thể hiện đầy đủ đối với độ mạnh yếu của sự trọng dụng và coi trọng của cán bộ tạm giữ chức, đương nhiên đã làm trong Tỉnh ủy thì cũng được coi trọng.

Có lẽ không có ai biết được thân thế của Trưởng phòng Liễu như thế nào, nhưng mà Hồng Triệu vừa mới đến mà đã biểu hiện ra thực lựcmạnh mẽ đến mức nào.

Vợ của lão Hồng- Cốc Tiểu Huệ cũng theo chồng đến tỉnh Giang Trung, lần này trực tiếp vào phòng Công an trong tỉnh Giang Trung, đưa chức vụ nhân viên thật cho cấp Cục phó, nhận chức Phó cục trưởng hình sự công an tỉnh, tuy rằng là quyền cao thật thiếu, nhưng trọng trách cũng không nhẹ.

Phó Bí thư của Uỷ ban Kỷ luật,, Giám đốc Viện kiểm sát, được trọng dụng như thế này, khiến cho người ta phải liếc mắt, trong lòng không ít người đang phỏng đoán lai lịch của Phó Bí thư Hồng này.

Đường Sinh nào dám động vào những người có thế lực như vậy chứ, , có lão Đậu và Hồng Triệu đối xử công bằng nhiều chuyện, cho nên hắn lấy cảm tình liên lạc trước với hai người này, tiếp theo à, nè, kịch hay của bạn Tần Hải Dương đang ở phía trước, hắn kêu ngươi lộ ra hứng thú với Đướng Cẩn đâu? Mày nói lúc tao ở đó mày dám vô lễ với cô ấy sao? Cho nên, phải dạy dỗ ngươi !

Hơn nữa lần này sẽ không nương tay mà dạy dỗ mày, cái đá hôm qua chỉ là một món ăn khai vị nhỏ, bữa tiệc lớn buổi sáng lần lượt sẽ bày ra cho ngươi.

Bạn Tần Hải Dương bây giờ đang làm gì vậy? Sau khi tên tiểu tử này về nhà vẫn rất có dũng khí,, cũng không nói với người nhà chuyện hôm đó bị đá, hay là sợ mất mặt, trước kia cũng chưa đánh nhau với Đường Sinh, cậu ta không lợi hại như vậy chứ? Cũng không dám ra tay quá độc.

Hôm nay tiểu tử này có chút cảm giác như uống nhầm thuốc, không chỉ đá bản thân, còn đá Tỉnh Minh Khoang, ừ, điểm này có thể lợi dụng, hắn về nhà báo cáo, giả vờ như không có chuyện gì, sau đó sau bữa cơm liền chuồn ra ngoài, gọi điện thoại cho Tỉnh Minh Khoan, muốn ngồi với cậu ta một chút.

Trước kia hai người bọn họ thực sự chưa bao giờ ngồi với nhau, Tỉnh Minh Khoan tự xưng là quân tử thanh cao, coi thường tiếng tăm cùng ra cùng vào với Tần Hải Dương, nhưng mà hôm nay chọc tức hắn, sau đó đi thương lượng với Lê Hỷ Mỹ và Tạ Trường Quân, nhưng cũng không đạt được kết quả gì, trong lòng rất không căm giận, cũng suy nghĩ liên hệ với Tần Hải Dương một chút, dẫu sao đêm nay đá hai bọn họ, thực xem như cùng chung mối thù.

Nhưng mà Tỉnh Minh Khoan vẫn không từ bỏ, bản thân đi tìm Đường Sinh thì lại cảm thấy yếu thế, , thực sự dường như không đánh được hắn, thật sự buồn rầu, liền nhận được cuộc điện thoại của Tần Hải Dương, thế là, ngầm hiểu, hai người có hẹn ngầm, lần này coi như là hợp tác đi.

Ở quán rượu nào đó, bọn họ tập trung lại với nhau thảo luận chuyện đối phó với Đường Sinh, sau đó do Tỉnh Minh Khoan gọi điện thoại cho Đường Sinh, hẹn hắn ra giải quyết chuyện, bởi vì ngày mai đã là cuối tuần rồi, mọi người cũng đều có thời gian, cho nên hẹn sáng ngày mai gặp nhau ở sân cỏ .

Hai vị công tử bị đánh này, màn đêm buông xuống thì đi tìm hai cô gái đẹp, đưa vào phòng rồi cùng nhau luận bàn kế sách đối phó.

Bởi vì có cái giường như vậy, mối quan hệ giữa Tần Hải Dương và Tỉnh Minh Khoan nhanh chóng ấm lên, đêm lại ôm người đẹp bàn bạc như thế nào đi trừng trị Đường Sinh

- Mưu đồ của tên tiểu tử đó là tìm sự tàn phế, tôi đã liên hệ thuộc hạ đâu vào đây rồi, ngày mai chuẩn bị phế hắn.

Tần Hải Dương nghiến răng nghiến lợi nói

- Hừ, làm nó tàn phế chỉ là chuyện nhỏ, tôi muốn chiếm đoạt người con gái của nó ngay trước mặt, tôi muốn hắn biết được kết cục đối đầu với tôi, nếu như ngươi có hứng thú, hai anh em mình cùng lên? Hai chúng ta cùng chiếm đoạt Đường Cẩn, để cho tên tiểu tử đó tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ phát điên cho mà xem, ha ha ha, dựa vào sức mạnh của chúng ta. Anh, sẽ lấy sức mười phút!

Từ đó có thể thấy Tần Hải Dương hận Đường Sinh đến mức nào, cậu ta đã nghĩ ra hơn mười loại tư thế của Đường Cẩn để gây sức ép với Đường Sinh, kết cục gây rối ta chính là thảm hại như thế đó, chơi Đường Cẩn đủ rồi, lại cho cô ta đến chốn vui chơi làm gái bán hoa, khiến mày mãi mãi hối hận vì đã đối đầu với Tần Hải Dương tao, cha mày còn bới lông tìm vết sao? Thật không biết sống chết là gì.

Tỉnh Minh Khoan lại không độc địa như Tần Hải Dương, cậu ta cũng hận việc bị Đường Sinh hạ nhục trước mặt mọi người, nhưng bảo cậu ta dùng những cách đó đi trả thù Đường Sinh, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, dù sao gan của Tỉnh Minh Khoan không to như Tần Hải Dương, tâm địa cũng không độc ác như thế.

- Này, tôi không có cảm hứng gì với cô Đường Cẩn, làm sao xem Hải Dương ngươi, một mình ngươi đủ để trở chơi cô ta rồi, không cần đến tôi

Tỉnh Minh Khoang đưa một câu nịnh bợ đắc ý cho Tần Hải Dương, cậu ta có tâm kế hơn Tần Hải Dương, cũng thận trọng hơn nhiều.

Tất nhiên, Tần Hải Dương lại không biết tai họa đang sắp xảy ra, lúc đang tính toán cách trừng trị Đường Sinh vô cùng ác độc, thì Nhị Thế Tổ của chúng ta cũng đang tính toán phải xử lý y như thế nào, tuy nhiên Đường Sinh độc hơn một chút, cũng đem cha mẹ của Tần Hải Dương vào sự tính toán đó, hắn muốn làm một mẻ khỏe suốt đời.

Nói đến sân cỏ ở Nam Phong, đó là một nơi tương đối nổi tiếng, nó nổi tiếng vì cái gì? Bởi vì nó là một chiến trường nổi tiếng đối kháng với các thế lực đen tối trong lịch sử, việc giải quyết thù oán giữa các băng đảng thường được tiến hành bí mật ở đây, có lúc là nửa đêm, có lúc là ban ngày.

Sân cỏ chính là một vùng đồng nội hoang vu, trước kia là một bãi hoang, sau đó càng hoang vu, người ta nói nơi đây ám khí nặng, những người đến đây đều sẽ dính vào vận đen đủi, cũng khó trách nơi đây trở thành chiến trường đen, trên thực tế có không ít án mạng xảy ra ở nơi này.

Hơn chín giờ sáng, chị Trần lái chiếc X5 đi về phía bãi cỏ xanh xa bảy tám km về phía thành nam, Đường Sinh và cô đều gan lớn tài cao, không sợ sự tính toán nào, về phần Tần Hải Dương và Tỉnh Minh Khoang gọi đến bao nhiêu người bọn họ cũng không để ý trong lòng, đều đỡ lấy.

Vừa ra tới đường quốc lộ thì phía sau có một chiếc Porsche vượt lên nhanh như chớp, lái xe rõ ràng là người đeo kính râm Tần Hải Dương, phó điều khiển chiếu thượng là Tỉnh Minh Khoang, vượt lên thì vượt lên đi, đâu biết họ Tần còn bày ra đuôi xe, đùa giỡn lạng lách trên đường.

Sắc mặt của chị Trần bối rối, Đường Sinh xem thường hừ lên một tiếng

- Chị Trần, đi xe tốc độ nhanh với bọn họ, có thể cho bọn nó xuống cái kênh nhỏ thì càng tốt, cuộc hội ngộ hôm nay là chuyện của tỉnh, đánh giết không phải là nghề của chúng ta.

Chị Trần nhấn chân ga , chiếc X5 liền gầm lên, nói đầu của họ Tần từng chen chúc vào cửa, nếu như đâm vào, Porsche của người làm sao đâm qua được X5? Hắn không cho rằng đối phương dám đâm hắn, mắt nhìn thấy X5 đuổi theo từ phía sau, Tần Hải Dương cũng cười lạnh một tiếng, bắt đầu cố gắng cướp đường với X5, hai chiếc xe này đều thuộc những dòng xe mang đẳng cấp quốc tế, nhưng sàn xe Porsche địa bàn thấp, trên đường quốc lộ cấp hai hang oa oa phập phồng có chút triển khai không ra, kết quả đuổi qua X5, sau đó đánh võng thêm một lần nữa.

Căn bản là chị Trần không nhìn hắn, mắt thấy Porsche chơi đùa từ bên phải đến, phương hướng trong tay chị Trần hơi run lên hướng về bên trái rồi

Răng rắc một tiếng, hai xe chạy song song, khi tốc độ vượt quá 130 km/h thì hai chiếc xe va chạm nhau, ngay sau đó, chiếc Porsche bị văng đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ