Chương 300: Hoan cư thời đại mới (7)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Đêm lạnh, phía bên ngoài cửa sổ ánh trăng như bạc, Ninh Hân đã lâu không về nhà, hôm nay vì cùng em gái Ninh Manh tâm sự, liền trở về nhà. Còn Vương Tĩnh bởi vì không có bạn, nên chạy tới Cẩn Sinh cung cùng Mai Chước, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ chơi mạt chược.

Hai chị em ôm nhau đắp chung một cái chăn, Ninh Manh liền bỉu môi đem chuyện chính mình bị Đường Sinh ức hiếp nói lại một lần, phải nói là thêm mắm thêm muối nói lại một lần mới đúng, đem Đường Sinh nói thành tên rất xấu xa, như thể muốn cắn hắn mấy cái mới hết giận, nhưng khi Ninh Hân hỏi cô một vấn đề, Ninh Manh liền trợn tròn mắt:

- Bại hoại có rất nhiều, sao em chỉhận một mình hắn?

Đúng vậy, sao mình chỉ hận một mình hắn? So với hắn thì thật không biết có bao nhiêu tên càng bại hoại hơn, vì sao mình chỉ cố tình hận một người là hắn?

- Tiểu Manh, em đặc biệt thấy hắn không vừa mắt à? Cho dù là chuyện người khác nhìn thuận mắt, em cũng sẽ thấy chướng mắt?

- Dạ, đúng là có cảm giác như vậy, tóm lại là em thấy hắn không vừa mắt, tên đa tình háo sắc. Em muốn chém hắn hai đao.

- Nhìn thấy hắn và Đường Cẩn hoặc Quan Quan ở cùng một chỗ, em liền thấy càng tức giận đúng hay không? Rất muốn đi lên đá hắn mấy đá có phải hay không?

- Đúng vậy, chị, không phải mấy đá, là mấy chục đá, hắn tự cho là đúng, cũng không nhìn người ta, em hận hắn.

Ninh Hân buồn bực, em gái tôi yêu thầm tiểu bại hoại rồi, hắn thật sự là rất hấp dẫn các cô gái, mặc dù hắn trốn học liên miên, nhưng một vài hành động lơ đãng của hắn cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý, hắn bẩm sinh đã có một loại khí chất lãnh tụ trời sinh.

Người khác không thể có được sư bình tĩnh ung dung khi xử lý công việc, hắn có thể được, người khác nhìn không thấu bản chất sự việc, hắn có thể nhìn thấu, hắn rất tài giỏi.

- Tiểu Manh, em thầm mến Đường Sinh rồi.

Thình lình, Ninh Hân buông một câu vạch trần lòng da em gái.

- Đúng vậy, em... A, không, không phải, chị, em…sao em có thể thầm mến hắn? Hắn cứ tự cho là đúng như vậy, em không có, thật sự không có.

Ninh Manh đỏ mặt, thậm chí nói năng hơi lộn xộn, giải thích không ngừng:

- Chị, chị phải tin tưởng em, em không có.

- Ừ, chị tin, như vậy đi, ngày mai chị sai vài người, đi đánh gãy chân hắn thành hai khúc, dám bắt nạt em chị.

Ninh Hân gương mặt lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lùng, hung dữ. Sát khí ẩn giấu trong người cô toát ra ngùn ngụt, biểu diễn rất giống thật.

Ninh Manh nghe vậy trợn tròn mắt, vội hỏi:

- Không, không cần như vậy? Cho dù hắn tán gái hay gì gì nữa, cũng không phải là hành động nguy hại xã hội nghiêm trọng, chị, dạy hắn một chút là được, không cần đập gãy chân, rất tàn nhẫn.

- Với bại hoại mà nói, sao tính là tàn nhẫn, hơn nữa chị luôn luôn ra tay đủ độc, căn bản nắm chắc nặng nhẹ mà.

Ninh Manh lập tức ưu sầu, đúng vậy, chị mình có danh sư tử cái, nói cô thu thập người thì nắm chắc cái chết rồi.

Ninh Hân vừa thấy vẻ mặt em gái, càng kết luận trong lòng nó thật sự là có tình cảm với Đường Sinh. Ôi, xong đời, đây gọi là gì? Luôn sợ em gái và Đường Sinh có sự quấn kết, vẫn tưởng rằng không có việc gì, hoá ra em mình yêu thầm tiểu bại hoại,

- Vậy có trừng trị hắn không?

- Cái này, thôi đi, chị, em nhịn một chút, suy cho cùng, em và hắn là bạn học, em lại cho hắn cái tát, cũng không bị thiệt thòi gì. Chị, chị cũng đừng bận tâm đến việc này nữa, cho dù hắn có hư hỏng hơn nữa, cũng là... Ôi, chị, không nói nữa, không đề cập đến hắn nữa.

Đột nhiên, Ninh Hân cảm thấy em gái rất đáng thương, là cô gái hết sức xinh đẹp của gia đình, là “Nhị Công chúa” của hai họ Ninh - Vinh, mọi người ai cũng cưng chiều, nhưng trời sinh tính khí cao ngạo, mắt cao hơn trán, rất ít nam sinh lọt vào mắt cô. Hình như đối với nhiều việc, nhiều người cô không thèm nhìn đến.

Thật ra cô rất cô độc, mỗi ngày chỉ biết ngồi ở nhà học tập một mình. Ở trường học cô còn phải phụ trách không ít chuyện, lớp trưởng so với người khác trách nhiệm càng nhiều, nhưng cô chưa từng oán giận. Cuộc sống của cô dường như không đơn điệu, cũng rất phong phú, thật ra không phải vậy. Cô chỉ mới có mười bảy tuổi, cô cũng hy vọng người khác tán thành cô, ca ngợi cô, khích lệ cô, cô đạt danh hiệu hoa hậu giảng đường, lại không được nhìn ngó đến, nhưng bạn học cùng cô, Đường Cẩn, Quan Quan, Tiểu Bàn đều là danh hoa có chủ, cô, chỉ là sự mất mát.

Đường Sinh đối với cô lạnh nhạt, không nhìn ngó, là nguyên nhân căn bản kích thích cô, nhưng cô nằm mơ cũng không thể tưởng được, nguyên nhân không ở nơi cô, mà là bởi vì chị gái và Đường Sinh có quan hệ, nên hắn chỉ có thể bỏ qua cô. Điều này đối với cô không công bằng, khiến lòng cô âm thầm đau khổ, cô không thể hiểu nổi.

Mình sao kém hơn Đường Cẩn? Mình sao kém hơn Quan Quan? Vì sao họ Đường kia không đùa giỡn cùng mình một hồi? Quá đáng.

Lúc này, em gái tình nguyện buông tha, không trừng trị Đường Sinh, cũng không muốn xúc phạm tới hắn, càng chứng thực suy đoán trong lòng Ninh Hân.

Em không phải yêu thầm Đường Sinh mới là lạ, hơn nữa nguyên nhân thầm mến này là do nghịch phản tâm lý gây ra, càng hận Đường Sinh không để ý tới mình, không quan tâm mình, cô lại càng chú ý Đường Sinh, sau đó nhìn hắn ở đâu cũng không vừa mắt, thật muốn trừng trị hắn, nhưng cô lại không nỡ.

Đó là tâm trạng của nữ giới, bị vây bủa bởi tâm lý và tình cảm mâu thuẫn, các cô yếu ớt, không chịu nổi kích thích, khó trách Đường Sinh bị ăn cái tát.

Ninh Hân trong lòng hết sức đau xót, ôm em thật chặt, nếu có khả năng, chính mình nguyện ý tặng cho em, nhưng chuyện này có thể nói tặng là tặng sao? Trả giá chính là chân tình, trả giá chính là tâm và thân, là yêu say đắm, yêu triền miên đến chết được, sao có thể nhường? Làm sao có thể đây?

- Chị, sao chị lại khóc?

Khi nước mắt Ninh Hân chảy dài, rơi trên mặt em gái, Ninh Manh ngẩng đầu lên nhìn chị.

- Ồ... Là đột nhiên nghĩ tới bà ngoại đã mất,

Ninh Hân nói đại, che dấu sự xấu hổ:

- Chị không có việc gì.

- Nói bậy, chị không lớn lên ở nhà bà ngoại, sao có cảm tình nhiều với bà ngoại? Có phải thất tình hay không?

Ninh Manh cũng không dễ dụ dỗ như vậy, năm đó bà ngoại qua đời, thời điểm xử lý tang sự, nhớ rõ chính mình còn hỏi chị sao không khóc, chị nói không khóc được.

Ninh Hân dường như cũng nhớ tới tình cảnh năm đó, lúc này bị em vạch trần, vẻ mặt bối rối:

- Nói bậy bạ gì đó, chị yêu ai đâu?

- Làm sao em biết được chị yêu ai?

Ninh Manh lúc này lại thở dài, trong đầu thoáng hiện hình ảnh của Đường Sinh:

- Chị, chị nói xem, em… em ghét Đường Sinh, nhưng chị vừa nói phải trừng trị hắn độc ác như vậy, em, em liền mềm lòng, sao lại thế này?

Ninh Hân trong lòng thở dài, cô bé ngốc, đây là yêu thầm đó, chỉ có điều em không muốn thừa nhận, có một ngày khi em thực sự nhận ra vấn đề, mới biết được chính mình bị lún sâu rồi, hai chị em ta làm mẹ tức mà chết mất, làm thế nào đây?

- Tiểu Manh, nghe chị nói này, về sau không cần suy nghĩ về hắn hoặc chú ý đến hắn, hắn chính là cái mốc xì, căn bản không đáng để em chú ý, giống như em nói vậy, hắn tự cho là đúng rất, thật ra hắn còn không xứng là cái mốc xì, con trai tốt có rất nhiều, em sợ gì không tìm được?

- Chị, con trai tốt có rất nhiều, nhưng bọn họ rất cứng nhắc, Đường Sinh thì khác. Thật sự, Đường Sinh có một loại khí chất làm người ta mê muội mà không thể diễn tả bằng lời nói. Lúc hắn vừa mới chuyển đến còn ngồi cùng bàn với em, em… em vẫn nhớ kỹ...

Nói xong, Ninh Manh liền rơi lệ, cô rõ ràng nhớ kỹ cảnh Đường Sinh ngày đầu tiên đến, nhớ kỹ hắn trên bảng đen viết ba chữ 'một nồi phân’, ghẹo bạn học Sử thiếu chút nữa gây ra xô xát, hắn nhẹ nhàng ung dung dàn xếp ổn tất cả.

Trải qua thời gian ngắn ngủi ngồi cùng bàn, có lẽ kiếp này sẽ tồn tại mãi mãi ở trong trí nhớ của mình, quên không được, xoá không xong, phải chôn kín.

Mối tình đầu của thiếu nữ hết sức thuần khiết, nó không có chỗ cho sự khinh nhờn. Vô số thiếu nữ đều đem trinh tiết quý báu nhất của mình dâng hiến cho mối tình đầu tỉnh tỉnh mê mê, dù cho nhiều năm về sau có nhớ lại, các cô cũng sẽ không hối hận, mối tình đầu kia là đơn thuần nhất, nhưng chân thành nhất.

Khi hai chị em họ Ninh ở trong phòng tâm sự, cùng lúc ở Cẩn Sinh cung đang diễn ra màn yêu cuồng nhiệt giữa dã thú và mỹ nữ.

Khi Đường Sinh đưa hung khí hung hãn của mình xé mở màn trinh mà Mai Chước gìn giữ hai mươi lăm năm, cô lệ tràn vành mắt, không phủ nhận rằng khi hắn cho vào cô thấy đau đến tê tâm liệt phế, nhưng bị chính vật của người mình yêu đâm sâu vào, sự dung hợp càng làm cho tâm trí cô mê man, bay bổng:

- Đường Sinh, đau.

Đường Sinh nằm hẳn lên thân thể thấm đầy mồ hôi của Mai Chước, thân thể cường tráng như nghé con hoàn toàn trùm lên người cô. Nam nhân thích nhất là áp sát háng của mình vào mông phụ nữ, còn phụ nữ thích nhất là áp sát mông mình vào háng nam nhân. Trời sinh nơi đó nhạy cảm một cách kỳ diệu, nếu chạm nhau, nó liền mang lại cảm giác gắn bó chặt chẽ và thâm tình, làm nhịp tim đập ổn định, khiến cho con người có cảm giác thân thể hoà hợp thành một khối thống nhất.

Hiện giờ Đường Sinh cao thêm chừng ba bốn cm, thể trọng cũng đạt tới mức ít nhất là 70 kg, theo tuổi mà nói, hắn rất khỏe mạnh, khi nằm cả trên người Mai Chước, cô không thở gấp mới là lạ, hơn nữa thân thể bị ‘xuyên thủng’, dường như nhanh đến tắt thở.

Trước khi cho vào, Đường Sinh kêu Mai Chước nằm ở tư thế giống lần trước, cứ thế hôn cô gần nửa giờ, hôn Mai Chước hồn xiêu phách lạc, trước sau hai lần đều dùng đến tư thế xấu hổ như vậy để hắn hôn ngấu nghiến, sự ngượng ngùng trong đầu Mai Chước giờ đã hoàn toàn bay biến.

Bức màn cửa sổ không che, cửa sổ phòng hơi hé mở, bên ngoài khí lạnh len vào qua khe hở làm giảm bớt không khí xuân tình đang nóng dần lên bên trong.

Dưới ánh trăng, hai người nằm chồng lên nhau, theo động tác nhẹ nhàng chậm chạp của Đường Sinh, Mai Chước phát ra tiếng rên rỉ, ‘cái’ của tiểu oan gia cương cứng lên, làm mình có cảm giác bị rách đến chảy máu, tuy rằng hai chân cố gắng giang ra thật rộng cho hắn thuận tiện, nhưng vẫn...

Tóm lại một lời khó nói hết, hôm nay chính là ngày chịu ‘ngược đãi’, đích xác, Mai Chước không chịu nổi sự chà đạp, màn trinh bị rách, đúng là rất đau.

- Chước, dường như máu ra không ít, khổ cho chị, để em gọi Trần tỷ vào giúp chị xử lý một chút nha, chị ấy là bác sĩ quân y.

- Không, thẹn chết!

Mai Chước nắm chặt hơn tấm ga trải giường, e lệ từ chối, Đường Sinh lúc này đã rút ra. Mùi máu tươi đậm đặc, xem ra vết rách của Mai Chước rất sâu, chỗ đó của cô quá hẹp, có thể tưởng tượng sự thống khổ của cô, sợ đến chân luôn run rẩy.

- Trần tỷ, chị qua đây một chút đi, Chước tỷ xuất huyết rất nhiều.

Đường Sinh ngồi tránh sang một bên, khẽ vuốt má Mai Chước.

Trần tỷ vừa lên tiếng trả lời đã xuất hiện, về cơ bản cô đã thành bảo mẫu của tiểu thủ trưởng, nơi nào có mặt Đường Sinh, chắc chắn cô cũng sẽ xuất hiện. Tuy rằng với thể chất và thân thủ Đường Sinh mà nói, không cần người bảo hộ, nhưng không thể tránh khỏi có một số việc vặt phải có người khác giúp hắn xử lý, vì thế mới cần đến Trần tỷ. Chẳng hạn như lúc này Mai Chước xuất huyết, nếu không có Trần tỷ, phải mời thầy thuốc và đủ thứ chuyện phải làm rồi?

Khi Mai Chước thấy Trần tỷ mở đèn, xấu hổ chui vào chân Đường Sinh, cứ như vậy nằm úp sấp, chân vẫn giang rộng, kêu lên thẹn thùng. Đường Sinh cũng không nhảy xuống đi kéo màn cửa sổ, ở trên tầng mười một của tòa nhà cao tầng này, không sợ ai nhìn thấy, bởi vì lân cận không có tòa nào cao như vậy, ‘hung khí’ của hắn vẫn dính máu, vẫn cương cứng, dường như ‘làm ác’ chưa hết hứng, rất không cam lòng.

Trần tỷ rất nhanh mang tới hòm thuốc nhỏ tinh xảo của cô, mang găng tay dùng một lần vào, động tác nhanh nhẹn giúp Mai Chước xử lý, vài phút sau đã ổn:

- Tiểu thủ trưởng, Mai tổng không thể tiếp tục, vết rách hơi sâu, cho nên xuất huyết, nhưng không cần khâu lại, cậu đi rửa một chút đi.

Cô là ăn ngay nói thật, cũng không sợ tiểu thủ trưởng mất hứng, đây là làm tròn trách nhiệm.

- Ừ,

Đường Sinh lên tiếng:

- Chị giúp Chước tỷ thay ga giường đi, tôi đi tắm rửa.

Nói xong cười khổ rời đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ