Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ở tại Cẩn Sinh cung, Đường Sinh không lo chuyện giải quyết không được mọi vấn đề, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ đều ở đó, nếu không được thì còn có Trần tỷ bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, Đường Sinh từ chỗ Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ đi ra, chạy tới thăm Mai Chước. Cô đã tỉnh, đang cùng Trần tỷ trò chuyện. Đêm qua Trần tỷ thay Đường Sinh chăm sóc Mai Chước, một đêm vào thăm chừng cô bảy tám lần, Mai Chước không tài nào ngủ được, suy nghĩ đủ điều. Khi Trần tỷ đi ra ngoài mua thức ăn sáng, Mai Chước kéo Đường Sinh lại nói:
- Đường Sinh, Trần tỷ, thật sự rất tốt, cậu thật có phúc.
Bởi vì khi ở nhà Trần tỷ không mặc áo khoác, luôn mang bao súng, điều này làm cho Mai Chước hơi thắc mắc về thân phận của cô ta, liền hỏi Đường Sinh có phải cô là nội vệ từ chỗ ông nội phái đến hay không? Thật ra sau khi trở về La Sắc Sắc có nói với Mai Chước một vài việc, chỉ có điều nói không hoàn toàn hết câu chuyện mà thôi.
Đường Sinh gật đầu, liền đem lai lịch của Trần tỷ tiết lộ cho Mai Chước biết. Mai Chước cũng vì việc mình được gặp gỡ “tiểu thái gia” mà nảy sinh rất nhiều cảm xúc. Thật ra, cho dù Đường Sinh không có thân phận này, quan hệ của hai người cũng sẽ phát triển đến mức này: yêu thương, quan hệ tình dục, nồng nàn, mãnh liệt chắc chắn có cả, còn về phần về sau sẽ thế nào, Mai Chước không nghĩ đến. Lúc này cô nằm gối trên đùi Đường Sinh, ôm thắt lưng hắn, chính là muốn làm nũng.
Mặc dù mình lớn hơn hắn bảy tuổi, nhưng sau khi thành người của hắn, trong lòng cảm thấy mình rất yếu thế, xem hắn như ông trời của mình, cho nên làm nũng là chuyện rất bình thường:
- Tiểu bại hoại, ngươi nói làm sao bây giờ đây? Chỉ sợ đau đến hai ba ngày thì không tiện, công việc...
- Giả bệnh đi, có chuyện gì thì ở trong này giải quyết, bảo Phó tổng có thể vào đây báo cáo công việc cho chị xử lý.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đúng rồi, Đường Sinh, Phó tổng xử lý kia tên gọi Đường Tinh. Tuy rằng tôi và cô ta là họ hàng, nhưng cô ta dựa vào năng lực mà đi lên. Nếu cậu cảm thấy không thích hợp, tôi sẽ chuyển cô ta sang bộ phận khác. Cô là em họ của mẹ, tôi gọi cô ta là dì út.
- Ồ, không sao cả, có năng lực là được. Tôi thấy cô ta cũng khá có trách nhiệm, tôi muốn đi vào bên trong cô ta dám ngăn cản, vừa nhìn đã biết là có chỗ dựa vững chắc. Không tồi! Tuy nhiên cô ta nếu làm chuyện sai quấy, lúc đó tôi sẽ tìm ô dù của cô ta tính sổ là được rồi.
Mai Chước bật cười, dùng trán cọ vào bụng tình nhân, dịu dàng nói:
- Cô ta biết cách cư xử mà, xảy ra vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm.
- Ôi, mỹ nữ, càng nhiều càng tốt, tuy nhiên xem ra thì cô ta là người đã có chồng? Chị yên tâm, tôi sẽ không quấy nhiễu cô ta đâu.
- Tên đáng ghét, công ty chúng ta không thể có mỹ nữ sao? Xem ra sau này tôi phải tuyển thêm vợ cho cậu, tránh cho cậu khỏi lửa gần rơm.
Buổi sáng Đường Sinh ở trong phòng Mai Chước viết bản “Ý kiến về quy hoạch xây dựng lại ngõ Lão Đường của tập đoàn Cẩn Sinh”. Hắn viết ra một số ý tưởng của mình, đánh giá phải đầu tư không nhỏ, viết xong thì đã mười một giờ, đưa cho Mai Chước xem qua:
- Chị xem có cần bổ sung thêm gì nữa không? Nếu không có vấn đề gì lớn thì bảo tài vụ làm dự toán, xem cần bao nhiêu tiền đầu tư, cần đầu tư mấy lần.
Mai Chước nằm úp trên giường làm việc, chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh, trên người cũng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, hoàn toàn không mặc đồ lót. Nói đến chuyện đêm qua, đời người ai cũng phải trải qua, trong một đêm từ con gái biến thành đàn bà, chuyển biến này không phải chỉ về mặt sinh lý, mà cả về tâm lý.
Không thể xem thường cái thứ ‘vũ khí đâm xuyên’ lấy mạng người kia, nó khiến cho sự ham muốn vốn ẩn giấu bên trong của người thiếu nữ kích phát tới cực điểm. Từ hôm nay trở đi, Mai Chước đã bước vào hàng ngũ phong vận tuyệt đại, trên dung nhan thánh khiết không thể xâm phạm và khinh nhờn của cô tăng thêm một tia sáng loá mắt.
Vương Tĩnh gọi cho Đường Sinh lúc khoảng mười một giờ ba mươi, nói là đang ngồi cùng Bí thư Quận uỷ Ninh, mời hắn trưa nay đến ăn cơm.
Đường Sinh một mình chạy đến đó, bảo Trần tỷ ở lại chăm sóc Mai Chước, vì cô nằm sấp trên giường không được tiện, nhờ người khác thì lại càng không tiện. Đợi khi Đường Sinh đến được phòng ăn riêng tại nhà hàng, không chỉ có Ninh Thiên Hữu, Vương Tĩnh ở đó, Ninh Hân hoa khôi cảnh sát cũng ở đó, sau khi chào hỏi hắn liền ngồi xuống.
- Đường Sinh, bữa cơm hôm nay tôi mời mọi người. Tôi ít nhiều có một chút âu lo đối với dự án quy hoạch xây dựng lại ngõ Lão Đường của Bất động sản Giang Dục, cũng vài ba lần xem qua báo cáo quy hoạch mà bọn họ gửi tới, cái khác không nói, chỉ có một trăm triệu con số đầu tư nhỏ nhoi thế rõ ràng là không đủ.
Ninh Thiên Hữu cũng không quanh co với Đường Sinh, có chuyện liền nói thẳng. Trong lòng ông biết Đường Sinh và con gái lớn có mối quan hệ khá tốt, tết năm nay con gái đi thủ đô, nghe nói khi ở bên đó đã nhận được sự tiếp đãi trọng hậu của Đường Sinh, ông cũng đã đoán được bối cảnh của Đường Sinh.
Ninh Hân trước khi chưa được sự cho phép của tình nhân cũng sẽ không dám nói với cha về thế lực mạnh mẽ của Đường gia, cô sợ phụ thân bị kích động, lại sợ tinh thần ông không yên, ngược lại sinh ra ý tưởng không tốt, chi bằng cứ như bây giờ, xem ra ông đối với tiểu tình nhân của mình cũng không có ý đồ gì khác. Thật ra, cô biết, cho dù mình có nói gì, tiểu tình nhân cũng sẽ không trách mình, hắn rất yêu thương cô.
Quan sát Đường Sinh, Vương Tĩnh rất hận hắn, ngày hôm qua cô và Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ các cô ở cùng nhau, nào ngờ Đường Sinh nửa đêm chạy tới, làm hai người Cao, Lâm chết dở, cô nghe mà muốn nhảy lầu. Tên khốn khiếp, ngươi có ý định chọc tức ta có phải hay không? Ngươi chờ mà xem.
Đường Sinh nhìn Ninh Thiên Hữu:
- Bác Ninh, hiện tại về mặt tài chính, tập đoàn Giang Dục có vấn đề rất lớn, một trăm triệu cũng chỉ là hư trương thanh thế, ngõ Lão Đường nếu giao cho bọn họ, cháu sợ hai năm cũng không xong. Ủy ban nhân dân quận bên này nếu chiếu theo quy định trong hiệp nghị mà uy hiếp phải thu hồi đất, đấu thầu thêm một lần nữa, Giang Dục sẽ càng giở trò lừa gạt, việc xây dựng lại ngõ Lão Đường tất lại rối tinh rối mù.
- Đúng vậy, Đường Sinh, ta cũng lo lắng về vấn đề này, một phố buôn bán Giang Giáo đã tạo sức ép quá lớn cho Đường Dục, đúng như lúc trước cháu nói, ông ta không có thực lực đi nơi khác gây mưa gây gió, vậy mà nghe nói còn thu mua khách sạn Trung Hoàn ở tỉnh thành, ta rất lo lắng về ông ta.
- Việc bên tỉnh thành là do cháu giật dây cho ông ta, cái giá phải trả là ông ta đem quyền tài sản của Trung tâm thương vụ tiểu Giang Lăng nhượng cho cháu. Việc thu mua khách sạn Trung Hoàn là nhờ vay vốn từ Nam Hối ngân hàng, số vốn một trăm năm mươi triệu, ngân hàng phụ trách giám sát sử dụng tài chính, nên sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Phố buôn bán Giang Giáo cũng không phải ông ta làm một mình, cũng không cần lo lắng, duy còn lại chính là ngõ Lão Đường, ông ta đã phóng đại năng lực hơi quá.
Ninh Thiên Hữu lần đầu nghe nói đến tình huống này, trong lòng thất kinh với năng lực khá mạnh của Đường Sinh, khó trách sao Cẩn Sinh ở trong thời gian ngắn lại quật khởi như thế, thu mua con quái vật lớn Giang Xỉ. Thảo nào các anh em vợ họ Vinh của mình cũng không dưới một lần bàn luận về tập đoàn Cẩn Sinh.
- Mặt khác công ty Bất động sản Giang Dục cùng Ủy ban nhân dân quận cò kè mặc cả, ông ta xuất ra một trăm triệu, còn muốn lôi kéo Ủy ban nhân dân quận xuất ra năm mươi triệu, nói tài chính gì đó căng thẳng. Tôi lấy đâu ra năm mươi triệu để cùng ông ta đàm luận chuyện xây dựng lại ngõ Lão Đường? Cuối năm ngoái, dự toán cấp cho ngõ Lão Đường khoản tài chính chỉ mười triệu, chút tiền ấy còn phải dùng cho những chuyện cần thiết nhất, Đường Sinh, bác nghèo lắm, cháu đưa ra chủ ý xem?
Ninh Thiên Hữu cười đau khổ, nói xong còn nhìn con gái liếc mắt một cái, ý tứ là con cũng thay ba nói thêm lời vào? Đừng chỉ biết nhìn thôi!
Ninh Hân vờ như không nhận ra, còn gắp đồ ăn cho cha:
- Ba, đừng chỉ nói chuyện thôi, đồ ăn đều nguội cả rồi, nếm thử chút đồ ăn này đi.
Ninh đại Chủ tịch quận rất buồn bực, nhưng cảm thấy thật ra có thể thông cảm cho con gái, cô căn bản không biết gì về kiến thiết kinh tế, từ trước đến nay không xen vào những loại vấn đề thế này. Vương Tĩnh cũng hạ giọng nói chuyện riêng tư với cô, dường như các cô đều không quan tâm chuyện già khác, Đường Sinh thấy vậy cười thầm.
- Bác Ninh, chuyện ngõ Lão Đường cháu vẫn đang chú ý, sắp tới công ty Cẩn Sinh sẽ làm bản quy hoạch, cùng Bất động sản Giang Dục tranh miếng thịt ngõ Lão Đường. Muốn cho bọn họ hoàn toàn buông tha miếng thịt này là không có khả năng, cho dù là canh thì Đường Dục cũng muốn uống một ngụm. Bác đừng nóng vội, uống rượu trước đã.
Ninh Thiên Hữu vừa nghe Cẩn Sinh có ý tưởng tham dự xây dựng lại ngõ Lão Đường, trong lòng thấy nhẹ nhõm, không biết vì sao, hiện tại đối với Cẩn Sinh vô cùng tín nhiệm, lập tức cùng Đường Sinh chạm cốc:
- Gần đây có phái Hải Quy quay về Giang Lăng, nghe nói là thân thích Đường gia. Đường Dục đi theo sau lưng người ta một ngày, mặt mày rạng rỡ, bác nghe nói vị này có sản nghiệp rất lớn, cố ý thành lập vương quốc buôn bán ở đại lục một lần nữa.
- Cháu cũng có nghe thấy chút ít, tuy nhiên khó mà nói được, hoàn cảnh kinh tế Giang Lăng vẫn lạc hậu, chỉ sợ người ta chướng mắt.
Bọn họ bên này đàm luận, Ninh Hân và Vương Tĩnh đứng dậy đi ra ngoài, không cần hỏi cũng biết các cô đi toilet. Hai người đi ra, Vương Tĩnh liền than phiền:
- Cô không thấy cảnh ngày hôm qua, tôi tức chết đi được? Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ kêu thật giống heo.
Ninh Hân mắt đẹp trợn trắng, hiện tại muốn để Đường Sinh không dày vò đều không được, hắn bị con có cái lông vàng cắn một miếng biến thành hoàn toàn hiếu sắc. Trong lĩnh vực này hắn là sói, tuy nhiên cũng là phù hợp tình huống của hắn, xem phụ nữ bên cạnh hắn nhiều ít? Không có thể chất dũng mãnh, chơi một ngày đã hết hơi.
Hiện tại Ninh Hân nghĩ thông rồi, có lẽ tất cả đều có thể có quy củ, chỉ riêng về tình trường, đừng hy vọng hắn quy củ.
- Cô oán giận cái rắm gì thế? Muốn dâng cho hắn thì đi đi, tôi cũng ngăn không được cô, hắn là như vậy, ai quản được?
Hai người tiến vào phòng rửa tay, liền chạm mặt với hai con ma men, nếu không phản ứng kịp, đã đụng vào người Ninh Hân, nhưng Vương Tĩnh người cao to, động tác không linh hoạt bằng Ninh Hân, vừa lúc bị đụng phải, thân hình lảo đảo thiếu chút nữa ngã lăn, may mắn được Ninh Hân đỡ lại.
- Này, mày không có mắt sao? Chà chà chà, con gái cao lớn như ngựa, chậc chậc, ra giá đi, tôi cưỡi cô, tôi...
Tên này uống đến say mèm, đầu mù mờ, mở miệng nói bừa, khuỷu tay đánh vào trên người Vương Tĩnh, Vương Tĩnh bị đụng đau, y càng mượn men rượu đùa giỡn, đồng bọn của y còn bồi thêm một câu,
- Tám phần là gái lẳng lơ.
- Cưỡi mẹ mày hả? Lẳng lơ cái mẹ mày!
Vương Tĩnh đang tức khí, lúc này đột nhiên liền bộc phát, tay một quyền chân một cước, tiếp đón hai con ma men, tên bên trái đã ăn một đấm, tên bên phải bị một cước đá trúng “trứng”, phải nói là phụ nữ đều thích đá trúng “trứng”!
Vương Tĩnh cao to, đá trứng càng thuận tiện, chân vừa nhấc lên liền đá, giày nhọn đá rất ác độc, đá tên kia hai mắt trắng dã nằm tại chỗ trên mặt đất, miệng còn kêu oai oái. Đối với loại bản chất lưu manh này Ninh Hân căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng thân phận cô ta không cho phép cô đi đánh người, cô nghĩ là nên nhịn, nhưng tên trúng cú đấm phát hỏa:
- Con **, mày. . .
Câu chửi này lập tức khiến Ninh cảnh hoa không nhịn được nữa, khi một phụ nữ bị mắng là con ** thì cô ta cảm thấy bị sỉ nhục hết mức rồi.
Một cước, lúc này là Ninh Hân ra đòn, cô so với Vương Tĩnh độc hơn nhiều, một cước khiến tên mắng chửi kia ngã chổng vó, bụng chịu áp lực quá lớn, dạ dày lật ngược, thức ăn toàn bộ trào ra. Vương Tĩnh ghê tởm thiếu chút nữa cũng ói theo, kéo Ninh Hân đi. Thật hoành tráng, hai phụ nữ có tiếng của Giang Lăng, đánh hai gã xong liền rút lui, vệ sinh cũng không buồn đi nữa.
- Chạm trán hai tên ngốc, hại lão nương phải nhịn tiểu, chuẩn bị sẵn sàng nha, ta nói bọn họ chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
- Tôi gọi cho Trưởng phòng Mã, bảo anh ta phái người đến xử lý, chúng ta chỉ là tiên hạ thủ vi cường, đánh hai tên rác rưởi mà thôi.
Vừa gọi điện thoại, vừa lên lầu ba đi toa lét, người sống sao có thể để nước tiểu bị đầy ứ trong người? Đợi khi các cô trở ra, dưới này đã náo nhiệt, anh mắt kính không ngờ ra mặt, cho biết hai tên bị Ninh Vương đánh không phải người nội địa, là người của Hải Quy Đường.
- Ai? Ai đánh người rồi bỏ chạy? Anh, cô, mấy người thấy hả? Để tôi bắt được sẽ đập gãy chân hắn, ai nhìn thấy?
Nhân viên dọn dẹp toa lét nói:
- Là, là hai cô gái đánh đấy, các cô ấy dường như là đi lên lầu ba.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ