Chương 299: Hoan cư thời đại mới (6)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Bữa tiệc tám giờ rưỡi mới bắt đầu, rất trễ, bởi vì Đường Sinh phải đón bạn học Quan Đậu Đậu tan học cùng nhau về.

Tham dự tiệc có Đường Sinh, Mai Chước, Trần tỷ, Quan Cẩn Du và Quan Đậu Đậu, bốn nam một nữ, trong đó có ba nữ có quan hệ vô cùng ám muội với Đường Sinh. Quan Cẩn Du,Phó Chủ tịch thành phố cũng chạy không thoát sự hiềm nghi có quan hệ ám muội với hắn, Mai Chước và Trần tỷ không rõ lắm về điều này.

Nhưng trong lòng Quan Đậu Đậu biết, khi còn ở nhà mẹ ở thủ đô, Đường Sinh trị liệu cho dì, rất ám muội, có gì bên trong sao?

Trên thực tế trải qua sự kiện ở thủ đô, quan hệ của Quan Đậu Đậu và Đường Sinh ở trước mặt Quan Cẩn Du và Quan Cẩn Tú cũng đã bán công khai, cho nên ở nhà, Quan Đậu Đậu cũng không tránh né dì quá mức, nếu làm quá với tính cách đó khả năng cô và Đường Sinh bỏ trốn là rất có thể.

Nói chuyện luyến ái, gian tình, mưu cầu danh lợi, rất nhiều thứ đều bị Quan Đậu Đậu xem nhẹ, mặc dù là ở trước mặt cô giáo cũ Mai Chước, cô cũng thản nhiên đối mặt, vì sao? Bởi vì cô Mai so với cô lại càng không ổn, không ngờ lại rơi vào vòng tay của học trò của mình…

Trên bàn cơm tối có rượu vang đỏ Trường Thành, mấy cô đều uống một chút. Trần tỷ vốn không uống, Đường Sinh nói không sao, có hắn bên cạnh rồi, không cần câu nệ như vậy, tiểu thủ trưởng đã lên tiếng, thì cứ uống một chút, không thể làm cho hắn mất mặt.

Chuyện Quan Cẩn Du muốn nói không ngờ lại trùng khớp với suy nghĩ của Đường Sinh, là chuyện quy hoạch xây dựng lại ngõ Lão Đường,

- Bản quy hoạch mà Ủy ban nhân dân quận gửi lên tôi cũng đã xem qua, luôn cảm thấy còn khiếm khuyết chút gì đó, Cẩn Sinh của các vị không biết có hứng thú tham dự hay không?

Mai Chước chỉ cười mà không nói gì, cô rất thông minh, khi có Nhị Thế Tổ, cô lười quan tâm việc này, ai biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào? Khi trước cô có lộ ra ý tưởng muốn tham dự trong chuyện xây dựng lại ngõ Lão Đường, nhưng chi tiết cụ thể thì căn bản là không bàn đến.

Cho nên Mai Chước không lên tiếng, mặc dù ánh mắt Quan Cẩn Du chuyển sang nhìn cô, cô lại đưa mắt liếc Đường Sinh, ý là Phó Chủ tịch thành phố Quan cứ trực tiếp hỏi hắn, người ta là Chủ nhiệm Ban cố vấn của Cẩn Sinh, nắm giữ thực quyền của tập đoàn Cẩn Sinh.

Thật ra trải qua sự tiếp xúc lâu nay, Quan Cẩn Du cũng biết tình hình, nhìn về phía Mai Chước cũng là lịch sự, một cách thể hiện sự coi trọng Mai tổng.

Đường Sinh hiện tại ăn càng mạnh, sau khi thể chất tăng cường, bữa cơm đó như gió cuốn mây tan, nhìn hắn ăn cơm là một sự hưởng thụ, ăn thật sự, không phải chỉ ngồi ra dáng khách sáo, có gì ăn đó, căn bản không kiêng, có thể ăn xuống bụng là được.

- Cậu có chút khác biệt, bình thường thấy con người cậu khá tao nhã, sao giờ so với Trư Bát Giới còn khó coi hơn? Tôi vẫn còn chưa ăn đấy.

Đường Sinh nghẹn một chút, liền đổ nửa chén còn lại vào chén của Quan Đậu Đậu,

- Tôi tưởng cô ăn no rồi, ăn của tôi đi.

- A, ghê chết, sao có thể đem thức ăn của heo đổ vào trong bát của tôi? Không cần đâu, trả lại cho cậu nè!

Quan Đậu Đậu cầm lấy bát, toàn bộ đổ ngược vào trong bát Đường Sinh, hắn cười ha hả:

- Hay thật, lại được thêm nửa bát, trời sầu thì sao ăn no đây, lần này cũng vậy.

Mai Chước và Quan Cẩn Du, Trần tỷ đều bật cười, Quan Đậu Đậu tức giận mắt trợn trắng, gõ trán hắn một cái,

- Dì xem, dì mặc kệ à? Hiếp người tới tận cửa, cứ như tới nhà của hắn vậy, tranh hết cơm của chủ nhà, cháu còn ăn chưa no mà.

Đường Sinh mặc kệ, cứ cho cơm vào miệng, ăn sạch, bưng ly lên, vỗ vỗ bụng:

- Tôi không sợ hình thể khó coi, ăn no là việc chính, phụ nữ các cô phiền toái, sợ ăn nhiều sẽ mập, sợ mất eo, sợ mông to, sợ chân thô. Bạn học Đậu Đậu, giảm béo đi, ăn ít chút, nếu chẳng may chân thô, mông thũng có thể sẽ bị xoá tên trong danh sách hoa hậu giảng đường đấy, đúng không?

Ngoại trừ Quan Đậu Đậu đang tức giận, mọi người đều mỉm cười. Quan Đậu Đậu cũng không có biện pháp gì, nhún vai:

- Buổi tối cậu phải dẫn tôi đi ăn bữa ăn khuya, bằng không giết cậu cũng không giải hết hận. Hừ, mặc kệ cậu, tôi lên mạng nói chuyện phiếm đây.

Cô đứng dậy bước đi.

Đường Sinh lúc này mới quay đầu lại nhìn Quan Cẩn Du nói:

- Dì út, về việc Cẩn Sinh có tham dự kiến thiết ngõ Lão Đường hay không, còn cần Phó Chủ tịch thành phố Quan hỗ trợ, trước mắt về tài chính Cẩn Sinh cũng có hơi khó khăn, chiến lược Phượng Thành sắp triển khai, dự toán vài trăm triệu, Giang Lăng bên này cháu sợ buôn bán không ra, tuy nhiên bên Thương mại thành của Vương Tĩnh ngay từ đầu đã kinh doanh bất động sản, bên đó có vài khoản nợ, nếu có thể xoay kịp, cháu cam đoan toàn bộ sẽ đưa vào quy hoạch ngõ Lão Đường, bởi vì cô ta là một trong những cổ đông của Cẩn Sinh, Cẩn Sinh còn có khả năng kiếm tiền.

- Ồ, cậu đúng là tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa, ăn của tôi uống của tôi, còn bảo tôi đi giải quyết chuyện nợ nần phiền toái? Phải không?

Nghe đến đây, Quan Cẩn Du hiểu ra là Đường Sinh nhân cơ hội này muốn đem nợ nần của Thương mại thành chuyển thành cổ quyền công ty quản lý đầu tư Giang Lăng, thông qua việc tái cho vay.

- Không vòng vèo với dì, đều là vì phát triển kinh tế Giang Lăng thôi, làm một ly, cùng nhau nỗ lực.

Mai Chước cười phì, chưa thấy qua ai mặt dày như vậy, chuyện của hắn cần nhờ đến người ta, hiện tại được rồi, thì hắn lại ném cái phiền phức cho Phó Chủ tịch thành phố. Đó là Đường Sinh đấy thôi, chứ đổi lại là người khác bàn chuyện với Quan Cẩn Du, không những không thành mà sợ còn đắc tội với cô.

- Tôi cũng ăn xong rồi, xem thử Đậu Đậu nói chuyện phiếm với ai đã.

Mai Chước tìm cái cớ đứng dậy, còn hướng về Trần tỷ nhìn một cái.

Trần tỷ liền đứng dậy đi theo, nhà ăn giờ còn lại Quan Cẩn Du và Đường Sinh, cô nói:

- Cậu rất biết dựa thế mà làm việc.

- Dì này, cái này không quan hệ gì với vấn đề quan hệ cá nhân, đổi góc độ mà nói, Thương mại thành cũng cần phải đi trên một con đường mới. Vương Tĩnh cùng cháu có một chút quan hệ, Thương mại thành cũng là một doanh nghiệp tư nhân của Giang Lăng, đây là sự thật? Đã nói tới đây, cháu phải nói Quan Phó Chủ tịch thành phố người vài câu, ở trong con mắt quan liêu của các dì, doanh nghiệp tư nhân phụ thuộc và bổ sung cho doanh nghiệp quốc doanh, đúng không?

Quan Cẩn Du không xem lời Đường Sinh nói là đùa, hắn cũng không phải là đứa trẻ con, trên thực tế, việc hắn làm đã ăn đứt nhiều người khác rồi. Lúc này nghe hắn nói như vậy, liền hỏi lại:

- Tôi quan liêu? Chẳng phải cậu cũng là con cháu của quan liêu đó sao?

- Cũng là sự thật, nhưng hiện tại cháu là đại diện cho doanh nghiệp tư nhân, phải thay mặt doanh nghiệp tư nhân nói chuyện. Ở quốc nội, địa vị của doanh nghiệp tư nhân nói ra rất xấu hổ, nó vẫn bị vây hãm mạnh mẽ, địa vị thấp bé, bị những chính sách của chính phủ trói buộc, các người nắm giữ quy tắc và chính sách pháp quy bất cứ lúc nào cũng có thể tự thân bảo vệ ích lợi cao nhất, còn chúng tôi thì sao, chỉ có thể ở trong không gian cực kỳ hạn hẹp tìm kiếm sinh tồn và phát triển, kêu chúng tôi phát triển như thế nào đây? Chỉ có thể lựa chọn hợp tác với doanh nghiệp quốc doanh mà không phải cạnh tranh, bổ sung mà không phải thay thế, phụ thuộc mà không được phép đi quá giới hạn lập trường. Trên thực tế, doanh nghiệp tư nhân muốn đạt được sự thừa nhận thật sự của xã hội xem ra rất khó, muốn bảo đảm giá trị tiền gửi cũng khó, thật ra nói điều này ra là hy vọng Quan Phó Chủ tịch thành phố đứng ở lập trường của mình mà suy xét vấn đề.

Quan Cẩn Du sau khi nghe xong cũng có chút đồng tình, lời nói này có thể từ miệng Đường Sinh nói ra, rất không dễ dàng. Nhận thức của hắn về xã hội này đã tới một trình độ rất sâu sắc, không hề phù hợp với tuổi tác của hắn. Chẳng lẽ người xuất thân là con cháu quan chức cao cấp đều ưu tú như vậy? Dường như không phải? Cô gặp con cháu quan liêu nhiều rồi, người giống như Đường Sinh đây, có thể gây dựng sự nghiệp, lại có kiến thức quả là quá ít.

- Cũng không thể nói như vậy? Hiện giờ tình thế quốc lui dân tiến rất rõ ràng, lũng đoạn rất nhiều, chính phủ đã buông tay. Đứng ở lập trường của chính phủ mà suy xét sẽ càng nhiều, rất nhiều chế độ doanh nghiệp tư nhân, quản lý và phúc lợi rất không hoàn chỉnh, chúng không thể bảo đảm quyền lợi hợp pháp của người lao động, điểm này trong lòng ai cũng rõ? Có lẽ không cần suy xét này nọ, nhưng chính phủ muốn suy xét hay không? Cẩn Sinh của cậu ngày mai bồi thường tiền, tuyên bố phá sản cũng không có việc gì, nhưng còn công nhân trước kia vì Cẩn Sinh thì được bảo đảm gì, là như thế này đấy à? Doanh nghiệp nhà nước có các loại đãi ngộ và bảo đảm không giống với tư nhân, cho nên tôi không thể hoàn toàn đứng ở lập trường của cậu được.

- Điểm này dì nói rất đúng, cháu cũng thừa nhận. Cẩn Sinh sau khi đi vào quỹ đạo sẽ kiện toàn chế độ phúc lợi và bảo đảm, cũng sẽ chính quy hóa hợp đồng cho công nhân, khiến nó có hiệu lực pháp lý. Chỉ cần chính phủ cho chúng tôi chính sách, điều này có thể thực hiện. Nhưng chúng tôi tuyệt không chấp nhận bị một cước đá văng sau khi mọi việc đâu vào đấy. Chúng tôi cần một phần bảo đảm và hứa hẹn, về phần nói hợp tác đều là việc nhỏ.

Quan Cẩn Du cười cười:

- Tôi chỉ biết cậu sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy, ngoại trừ chuyện Thương mại thành, còn là gì khác?

- Ai nói? Dì kêu cháu làm chuyện gì, cháu đi làm ngay lập tức? Nhưng đề cập đến việc công, chúng ta nhất định phải công thức hoá, ích lợi hóa, nói trắng ra, cháu cam tâm tình nguyện làm lừa cho dì út cưỡi.

Chà, lời nói này dường như có dư vị ấm áp?

Quan Cẩn Du mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn hắn, hơi có chút bất an nhìn về thư phòng bên kia, liếc mắt,

- Tôi không lạ gì cậu đâu.

- Sao có thể? Lần trước, khi mát xa chân cho dì, cháu thấy dì rất biết hưởng thụ mà? Có đúng không?

Đường Sinh mặt dày đề cập chuyện lần trước.

Lập tức dì Quan đột nhiên gõ đầu hắn:

- Đóng chặt miệng của cậu lại, cậu chỉ cần nói một lời chắc chắn, Cẩn Sinh rốt cuộc có tiếp nhận việc quy hoạch ngõ Lão Đường hay không? Nếu không tiếp nhận, tôi đi tìm Uông Sở Tình bên công ty Bất động sản Uông thị, cô ta dường như rất có hứng thú với chuyện này.

- Ha ha, cô ta thật đúng là muốn làm sao? Cháu không sợ cùng cô ta cạnh tranh, cháu tự mình làm ra phương án quy hoạch ngõ Lão Đường cho dì xem. Dì cũng có thể chỉ thị Ủy ban nhân dân quận đi gặp Uông sở Tình, phương án của cháu nếu không bằng cô ta, cháu sẽ chắp tay nhường, còn mời dì đi dùng cơm.

- Bốc phét, tôi đương nhiên sẽ không treo cổ rồi, ngoại trừ Bất động sản Giang Dục của Đường Dục, còn có rất nhiều công ty bất động sản khác.

Hai người đang trò chuyện, Quan Đậu Đậu liền đi ra, quan sát nét mặt của dì út và Đường Sinh một lúc, dường như muốn phát hiện điều gì đó. Thật sự là Đường Sinh bị cô nhìn đến sợ hãi, Quan Cẩn Du cũng có cùng cảm giác, chủ yếu là do lần mát xa chân trước đó khiến hai người có tật giật mình..

- Dì út, sắc mặt dì rất hồng đấy, là uống rượu à? Dường như uống không nhiều mà, Đường Sinh, cậu lại đùa giỡn với dì út của tôi?

Phì, Đường Sinh cố nhiên là trợn mắt vờ không biết gì, Quan Cẩn Du cũng trừng mắt nhìn Quan Đậu Đậu muốn nổi doá, con bé này nói cái gì thế?

- Chúng ta rất quen thuộc, nhưng cậu không thể vì vậy mà phỉ báng sự trong sạch của tôi hết lần này đến lần khác như vậy. Sao cậu lại hy vọng tôi đùa giỡn với dì út được?

- Trừ phi cậu không muốn sống, tôi rất hoài nghi lần trước cậu mát xa chân cho dì út tôi là có ý đồ, rất không đơn thuần, phải không dì út?

Đối với vấn đề này, Quan Cẩn Du không nói gì, cô đứng lên bưng chén đĩa đi vào phòng bếp, làm bộ thu dọn đồ ăn. Đường Sinh liền nhướng mắt ngắm nghía Quan Đậu Đậu, nhỏ giọng nói:

- Nói mò cái gì thế, tôi lưu manh như vậy sao? Tôi có thể làm như vậy sao?

- Sao lại không thể? Tôi thà rằng tin tưởng heo có tám chân, cũng không tin cậu, đừng giả bộ, cậu là tên hiếu sắc, có phải xem dì út là cái bánh nhân đậu thật lớn hay không? A, còn đỏ mặt cơ đấy? Muốn giấu diếm tôi? Nói, sao lại đùa giỡn dì?

Đường Sinh duỗi tay ra, nhéo Quan Đậu Đậu một cái:

- Làm ơn, câm miệng được không, làm cho người ta chê cười đấy.

- Ồ, cậu véo tôi đau, bại hoại, làm sao dám ở nhà của ta véo mông ta? Dì út, người quản hay mặc kệ đây, Đường Sinh sờ mông cháu này.

Thật ra, lựa lúc Quan Cẩn Du vừa đi ra, Quan Đậu Đậu mới kêu như vậy, Đường Sinh xấu hổ:

- Là mông cậu đụng tay của tôi chứ bộ?

- Quá vô sỉ, kéo vào phòng ngủ lột da của ngươi.

Quan Đậu Đậu tức giận, Quan Cẩn Du rất bất đắc dĩ khi thấy bọn họ như vậy.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ