Chương 273: Chuyện cũ ở kinh thành (4)

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Gia đình nhà người ta thì mừng năm mới trong không khí vui mừng rộn ràng, cả nhà đoàn viên cùng vui vẻ, hòa thuận, nhưng còn nhà họ Quan thì giờ phút này lại phải lo cho tang sự.

Quan Cẩn Du cũng không phải là biết tin cha mất ngay phút đầu tiên, lúc đó cô ấy đang ở Giang Lăng, người nhà sợ cô không chịu nổi đả kích nên không dám nói với cô, chỉ bảo Quan Cẩn Du dẫn theo đứa cháu Quan Quan chuẩn bị về đón năm mới. Cho dù là gần hai năm nay cụ Quan cũng gây ra một số chuyện, giả danh dưỡng bệnh để trốn tránh thời gian bị tình nghi, nhưng xét đến cùng thì ông ta vẫn là một vị quan lớn của đất nước, kiểu gì cũng không thể coi nhẹ được.

Hơn hai năm nay, cũng không nói thế nào , để ông ta giữ chức ở Kinh thành, dù cho Minh Thăng có gây khó dễ nhưng cũng không làm cho ông ta để tâm , sau đó ông ta thực sự đi dưỡng bệnh, người già màcó bệnh như vậy thì cũng là hợp tình hợp lý, nhưng mà….

Nhưng mà hai đêm trước đêm giao thừa, ông ấy lại ra đi thật, điều đó khiến cho cả gia đình nhà họ Quan đều không thể chịu đựng được sự thực này.

Cũng trước lúc đó, <Sự kiện Đông Nam> bị điều tra càng bới móc càng sâu, trong thể chế thì đủ các loại cách nói che trời phủ đất, có câu dậu đổ bìm leo, lòng người rất dễ thay đổi. Chính bởi vì lúc ông Quan còn sống không thể đưa ra được kết luận gì, cho nên sau khi ông ta qua đời ba ngày, không hề có một vị quan chức, lãnh đạo cấp cao nào có mặt ở linh đường, thậm chí còn có người mắng, khi còn sống thì xa hoa hiển quý, chết rồi bắt đầu giả bộ nghèo khổ.

Mọi người trên dưới trong gia đình thì mang một bầu không khí lo lắng, khuôn mặt của đàn bà trẻ con trong gia đình đều mang vẻ bi thương, mấy vị anh em với ông Quan thì đều im lặng không nói gì, ba con trai, hai con gái của Quan Chấn Dân, dù gì cũng đều là cán bộ quốc gia, con trai cả Quan Cẩn Bình, hiện đang giữ chức Cục trưởng Ban TW, con thứ hai Quan Cẩn An, đang giữ chức Bí thư tỉnh Hoa Đông, con thứ ba Quan Cẩn Phú hiện đang giữ chức Tham mưu trưởng quân sự tỉnh, con thứ tư Quan Cẩn Tú (mẹ của Quan Quan), đang giữ chức cao nhất ở tòa án, con thứ năm chính là Quan Cẩn Du, Phó chủ tịch thành phố Giang Lăng, năm anh em đều giữ chức Phó Giám đốc trở lên.

Chủ yếu là Quan Chấn Dân này giữ chức Ủy viên Chính phủ, đó là sự đãi ngộ của cấp Phó quốc gia …., trong mắt của người dân bình thường thì đó là một vị lãnh đạo cấp cao quốc gia, mấy anh em trong nhà họ Quan cũng đều nhậm chức cán bộ cấp cao trong các Bộ và Ủy ban Trung ương, không phải hoàn toàn đều nhận chức chính nhưng cũng không phải tất cả đều nhàn hạ.

Có thể nói nhà họ Quan cũng có thể được coi là một thế gia chính trị không nhỏ, thêm cả các mối quan hệ thông gia rồi anh em đồng hao thế này thế kia cũng thật không biết có biết bao nhiêu người.

Nhưng mà hai năm trước sau khi Quan Chấn Dân trở về Kinh thành, gần như là bắt đầu trượt xuống dốc, đối thủ trên chiến trường chính trị lại cứ nhằm vào vấn đề nghèo khó của Đông Nam mà truy cứu , tình hình càng ngày càng xấu đi, cụ Quan giả bệnh về dưỡng bệnh lại không quan tâm tới vấn đề chính sự nữa, nhưng càng ngày càng có nhiều cách nói khác nhau, đối với ông ta mà nói đó cũng là một loại áp lực rất lớn, kết quả là hai đêm trước đêm giao thừa, đột nhiên xuất huyết não rồi qua đời, chỉ có một đêm ngắn ngủi mà cả ngôi nhà nghiêng ngả.

- Lúc ông cụ còn trên trần gian, vẫn luôn bất đồng chính kiến với cụ Đường, cả một đời người, tính tình ngang ngược không thay đổi được, chẳng có ai có biện pháp gì để thay đổi ông cụ. Đổi lại nếu tôi là ông cụ bên nhà họ Đường, lúc này cũng chưa chắc đã đứng ra để nói chuyện, mọi người oán trách thì có tác dụng gì chứ?

Đại viện nhà họ Quan đặt một cái linh cữu không nhỏ, ngồi quanh đó là năm người con trai và con gái, còn có mấy anh em họ, ngoài ra còn có mấy đứa cháu, trong số đó đương nhiên có cả Quan Quan. Ông ngoại cô đã qua đời, đúng là cô có thấy đau lòng, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều, cũng chẳng giống như mẹ, dì và cậu đang giả bộ thương tâm quá mức như vậy, lúc này cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, nghe câu chuyện của cậu cùng mấy người đang nói.

Con trai thứ hai Quan Cẩn An vỗ đùi nói:

- Ông cụ nhà chúng ta trước giờ có điều gì không đúng, nhưng cũng không thể phủ định những cống hiến mà ông cụ đã làm vì Đảng vì dân, lúc này là cụ Đường uy cao vọng trọng, ổn định đại cục. Nhưng bây giờ cha đã qua đời rồi, ân oán cũng nên tiêu tan đi thôi.

- Đó chỉ là mình anh hai nghĩ vậy thôi, đều là ông lão nhà họ Đường kia khí phách khoáng đạt, em thấy cũng chẳng thế nào cả, nếu không hai năm trước lại để ông cụ nhà ta đến Mặt trận Tổ quốc sao? Lại nói tới việc tang sự này, cũng đã ba ngày trôi qua rồi, bên ‘Trung Ban’ kia cũng chưa có cách nói gì chắc chắn.

Trung Ban là chỉ văn phòng Trung ương, Quan Chấn Dân qua đời bàn một lễ tang gì đó có quy cách một chút thì bên đó cũng cần phải qua đây hỏi một tiếng, không thể nào mà không có động tĩnh gì như vậy.

Nhưng sự kiện Đông Nam đã làm tới mức chấn động, khi ông cụ còn sống, tận mắt chứng kiến cũng sẽ nghiêm túc xử phạt, các loại quan chức gì đó, sợ là cũng đều phải cách chức hết, vậy mà lại cố tình nuốt nghẹn hàm ý này lại, khiến cho cái khí thế như luồng gió ồn ào đó vô tình thổi bay không còn tung tích.

Có lẽ đây lại là một kết quả tốt nhất, nhưng cuối cùng thì cũng cần phải có một lễ tang đúng quy cách chứ, đó chính là định luận về một vị quan chức cao cấp. Không có quy cách gì cả, chính là đã phủ nhận sự cống hiến một đời của cụ Quan, quy cách thấp xuốngchính là do sự ảnh hưởng của sự kiện Đông Nam, cho nên khiến cho người trong nhà họ Quan ai ai cũng đều thấp thỏm lo sợ.

- Anh ba, lời này của anh cũng có chút võ đoán, theo em thấy hai năm trước ông cụ tới Mặt trận Tổ quốc cũng là một sự lựa chọn không tồi, làm ra sự kiện Đông Nam, nói trước tiên đó là sự hiềm khích đố kị, Trung ương cũng được, người nhà họ Đường cũng được, cũng đều nên suy nghĩ từ các phương diện chứ? Không phải em có ý bênh bọn họ, nhưng suy cho cùng ông cụ nhà chúng ta ngồi lên cái vị trí như vậy, không chỉ là đại diện cho mỗi cụ, sự kiện Đông Nam điều tra đã hai năm cũng không điều tra được rõ ràng, chính là bởi vì có một bọn người đứng sau lưng thêm dầu đổ lửa, che phủ sự thật, Trung ương cứ chần chừ chưa đưa ra định luận gì cả, cũng là trách nhiệm đối với ông cụ.

Người đang nói chính là mẹ của Quan Quan – Quan Cẩn Tú, bà khoảng bốn mươi tuổi, xinh đẹp thùy mị. Quan Quan trông rất giống bà , ngay cả Quan Cẩn Du đứng trước mặt chị cũng thua một bậc, bà là Giám Đốc Toà án tối cao , khí chất lịch sự tao nhã vô cùng, một thần thái nhẹ nhàng ung dung.

Chỉ có điều, chuyện phụ thân đột ngột qua đời cũng khiến vô cùng đau lòng, nhưng bà cũng không dễ thể hiện tình cảm nội tâm của mình ra ngoài.

Giám đốc Quan là người cứng rắn mạnh mẽ nổi danh là nữ Bao công trong giới luật pháp, không nhận quen biết thân thích, có tội rơi vào tay bà ta thì cứ chuẩn bị tinh thần chịu tội là vừa.

Nói là Quan Quan sợ dì, nhưng dì ấy mà so với mẹ thì đúng là kiến gặp voi, khi mẹ nói những lời uy nghiêm thì mười bà dì cũng nói không bằng bà ấy được, cho nên Quan Quan trước mặt mẹ thì cứ gọi là ngoan một phép, mẹ cũng rất ít khi xử lý mình, nhưng khi mà đã xử lý thì rất nặng.

Bây giờ người nhà họ Quan đang đợi thông báo tới, bọn họ cũng biết đây là sự kiện lớn nhất trong năm năm gần đây, có đưa ra kết luận thế nào với cụ Quan cũng đều ảnh hưởng rất lớn. Dù cho lúc cụ còn sống cụ với Lão gia nhà họ Đường có bất đống ý kiến như thế nào đi chăng nữa, ông ấy chắc cũng không gây khó dễ với mình?

Nếu làm một cái gì đó lớn lao thì không dám hy vọng, nhưng ít nhất thì tro cốt cũng được đặt trong núi Bát Bảo chứ? Công không che, tội cũng không giấu, có phải chính là đạo lý đó không?

Đoán chắc là mấy vị lãnh đạo đó ăn tết cũng không ngon, đang trong thời gian gấp rút bàn về chuyện này, cũng đã ba ngày rồi, không thể lại chần chừ thêm nữa chứ?

Trong ba ngày này, một bộ phận cán bộ mà lúc cụ Quan còn sống có mối quan hệ cũng đều đã đến đưa vòng hoa, tới rất khiêm tốn, còn có một bộ phận lớn khác gần như là bặt tin tức, không thấy bóng dáng đâu cả , sợ lại dính dáng tới mình mà. Dù sao thì người cũng đã đi rồi, nhà họ Quan thịnh suy thế nào thì cũng chẳng quan trọng.

Cũng trong buổi chiều Ba mươi Tết, Đường Thiên Tắc cùngvợ là Liễu Vân Huệ ngồi trong Thanh Trúc Hiên nói chuyện với cha. Tại Linh đường nhà họ Quan có một vị đem di ảnh của Quan Chấn Dân tiến đến trước khiến cho tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn người đưa vòng hoa. Ai vậy? Rõ ràng là chồng trước của Quan Cẩn Tú – Đậu Vân Huy.

Đây cũng chính là cha ruột của Quan Quan, là nhân vật đời thứ hai của gia tộc Đậu Thị, hiện đang giữ chức Thường vụ, Phó Chủ tịch tỉnh.

Nói về Đậu Vân Huy năm đó phong lưu phóng khoáng, cũng được liệt vào hàng công tử đại gia. Ông ta lớn hơn Quan Cẩn Tú bốn tuổi, lại cưới được kiều nữ nhà họ Quan này về nhà, chỉ là tính tình phong lưu không thay đổi, không bao lâu bị Quan Cẩn Tú bắt quả tang tại trận, hai vợ chồng sóng gió một phen, lúc ly hôn Quan Quan mới hơn một tuổi, nhưng vợ lại quá cương quyết, quyết không chịu được sự sỉ nhục này, Đậu Vân Huy cũng rất đau khổ khi mất đi người vợ thân yêu, thực sự đau khổ vô cùng .

Loáng một cái đã mười sáu năm trôi qua, Quan Cẩn Tú không đi bước nữa, Đậu Vân Huy cũng không lấy thêm vợ. Sau khi ly hôn, hắn mới biết được bản thân đã mất đi bảo bối quý báu tới cỡ nào, mười sáu năm trôi qua như trong một ngày, Vân Huy chăm chỉ làm việc chính trị, không còn bất kì một ý nghĩ nào khác, từ giờ phút đó trở đi trong lòng lúc nào cũng chỉ có mình Quan Cẩn Tú.

Hôm nay Đậu Vân Huy xuất hiện, khiến cho mọi người trong nhà không kịp xoay sở , không phải bởi vì trước đây hắn từng là con rể nhà họ Quan, mà là bởi vì bối cảnh chính trị của nhà họ Đậu không thể so sánh với nhà họ Quan, ở Kinh thành này cũng chỉ là thế tộc hạng hai, so với hạng nhất họ Quan thì còn thua kém xa, nhưng trước khi vẫn chưa có kết luận gì cho cụ Quan, hắn lại dám mang vòng hoa tới viếng, có thể thấy đó tấm chân thật của hắn . Hắn đã gạt bỏ đi cái gì là sự nguy hiểm trong chính trị, dứt bỏ hết tất cả những kiêng dè, điều này chứng tỏ phần cảm tình chôn sâu trong lòng của hắn đối với Quan Cẩn Tú. Trên con đường làm quan của hắn không hưởng một chút lợi gì của họ Quan, sớm đã ly dị, không nói được cảm tình sâu đậm cỡ nào đối với người nhà họ Quan, thậm chí còn chịu một chút áp lực bởi thế lực nhà họ Quan quá lớn, nhưng hắn, hôm nay lại tới đây.

Người nhà họ Quan từ trên xuống dưới không ai nói một lời, không biết nên nói điều gì, xét tới địa vị hiện tại của Đậu Vân Huy, trong số bọn họ không ai có thể hơn được người ta. Người ta là nhân vật thứ tư trong Ủy Ban Tỉnh, nắm quyền Phó Chủ tịch Thường vụ, không cần thiết phải coi sắc mặt người nhà họ Quan, đặc biệt là trong thời gian họ Quan đang rơi vào tình thế chính trị vô cùng nguy hiểm, ngày tháng xuống dốc cũng hiện ra trước mặt, người ta sẽ kiêng nể ngươi sao?

Cho nên trong tình huống như thế này, sự xuất hiện của Đậu Vân Huy khiến cho Quan Cẩn Tú không kìm nổi nước mắt. Những năm gần đây cô âm thầm trong lòng chú ý tới người ta, nói thật, người đàn ông cô yêu thương sâu sắc trong lòng chỉ có một, chính là Đậu Vân Huy, mười sáu năm như một ngày, anh ta đã quyết chí không lấy vợ, để bù đắp lại tội lỗi trước đây, đâu có phải là làm cho người khác nhìn, mà chính là để xoa dịu vết thương lòng trước đây do chính mình đây ra, anh ta cũng thật không dễ dàng gì.

Mấy anh em nhà họ Quan đều đang cẩn thận chăm chú nhìn Quan Cẩn Tú, ngoại trừ cô, không ai thích hợp nói chuyện với Đậu Vân Huy hơn cô. Bởi vì do Đậu Vân Huy phụ lòng con gái họ Quan, trong mấy năm nay bọn họ cũng không ít lần chèn ép người nhà họ Đậu, sự ân oán giữa hai nhà tương đối sâu sắc, lúc này Đậu Vân Huy có thể tới đây, có thể nhìn ra được tấm chân tình mà hắn ta dành cho Quan Cẩm Tú vẫn không thay đổi, với lại Đậu Phó Chủ tịch tỉnh vẫn chưa lấy vợ, bọn họ đứng sau lưng cũng thầm chửi rủa hắn giả bộ làm người tốt mà thôi.

Sau khi dâng vòng hoa, lạy ba lạy, yên lặng lần lượt bắt tay năm anh em nhà họ Quan an ủi:

- Mong mọi người nén bớt đau thương.

Đến Quan Cẩn Tú, lời nói đó lại không thể nói được ra, nắm chặt bàn tay từng thuộc về mình, Đậu Vân Huy có vô vàn cảm xúc, ánh mắt chuyển từ người vợ nhìn sang Quan Quan, trong nháy mắt ánh mắt trở nên đỏ rực, nắm chặt lấy tay vợ, cười đau khổ nói:

- Em cũng thật nhẫn tâm quá, mười sáu năm không cho anh gặp con bé, chuyện của ông cụ em cũng đừng lo lắng quá, anh tin rằng Trung ương Đảng sẽ có sự đánh giá công bằng nhất cho ông cụ, những cống hiến năm đó của cụ tuyệt đối không thể che dấu, không để cho cụ có một định luận công bằng nhất, Đảng và quốc gia sẽ không chấp nhận, Chính phủ và cán bộ không chấp nhận, xã hội và quần chúng nhân dân cũng sẽ không chấp nhận.

Vài lời nói có gang có thép này khiến cho đám người nhà họ đều nước mắt lưng tròng, trong nhất thời âm thanh bi thương vang lên bốn phía.

Trong lòng Quan Cẩn Tú cũng khó kiềm chế nỗi xúc động, nhưng môi cũng chỉ giật giật, cuối cùng vẫn chưa nói ra lời gì, chỉ nước mắt lưng tròng.

Đậu Vân Huy lại nắm chặt tay cô, mới nói với cô “Mong em bớt đau thương”, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi.

- Mẹ, ông ta là ai vậy? Sao con có cảm giác với ông ấy rất quen thuộc nhỉ? Nhưng thực con chưa từng gặp qua ông ấy.

Quan Quan cuối cùng cũng mở miệng nói

Quan Cẩn Tú một tay ôm lấy cô con gái, khóc lớn, một Quan Giám đốc Sở mạnh mẽ, cứng rắn lần đầu tiên thể hiện ra những nỗi đau buồn như vậy, Quan Quan cũng có thể nghe ra người đàn ông vừa rồi đã nói những lời an ủi mẹ mình, an ủi những người trong gia đình, ông ta rốt cuộc là ai?

- Dì, người nói cho con biết, ông ta là ai vậy? Nói cho con biết đi, được không?

Quan Quan có cảm giác mơ hồ, người đó với mình…..

Quan Cẩn Du cười đau khổ, hướng ánh mắt nhìn về phía chị:

- Dì không biết à, con hỏi mẹ con đi.

Quan Cẩn Tú lúc này ngừng khóc, hít sâu một hơi:

- Ông ta là ba của con.

Quan Quan như sét đánh ngang tai, lập tức thét lớn, xoay người chạy đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi