Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ba cô gái không dám vào phòng khách lớn mà là đứng ở góc hành lang nói chuyện riêng với nhau, nhân viên cảnh vệ đã đem trà đặt trên chiếc bàn được làm từ gỗ đàn hương , hai ông cụ thì đã yên vị trên một chiếc ghế lớn được trạm trổ hoa, chén ngọc Lưu Ly, hương trà lan tỏa, trong phòng có một bếp sưởi mang phong cách cổ, củi đốt không âm thanh, không mùi vị, bên ngoài nhìn vô cùng đẹp đẽ, còn tỏa nhiệt sưởi ấm con người.
Đường Sinh tiến vào trong, ngồi ngay trên cái ghế dưới chỗ của ông nội, phong thái ung dung, điềm đạm, mơ hồ toát ra khí chất nam nhi.
Cao lão tướng quân thì ngồi đối diện cậu ta, càng nhìn càng thấy thích chàng trai này, lại thở dài:
- Đều trách Hoành Kiến kết hôn sớm quá.
Kéo cây gậy ba toong đặt chính giữa, ông Đường cười mà không nói gì, chỉ là ánh mắt thản nhiên nhìn thuộc hạ cũ gần bảy chục tuổi này.
Đường Sinh cũng không tiện nói thêm câu gì, trên thực tế thì khi ngồi cùng với hai vị này, hắn cũng phải giả bộ nghiêm túc hơn.
- Thế kỉ mới lại trôi qua được năm năm rồi, bản than có thể sống tới giờ cũng cảm thấy không thực tế cho lắm. Sự nghiệp của chúng ta là kiến thiết xã hội chủ nghĩa. Chậm một ngày cần phải giao phó cho thế hệ tiếp theo, không có gì là không thể buông xuống được nữa rồi, giống như tôi bây giờ, nhàn hạ thưởng thức chén trà thơm.
Trong lời nói của cụ Đường, Cao lão tướng quân cũng hiểu đôi chút:
- Lời nói này của lão thủ trưởng lại khiến tôi ghen tị rồi đó, tôi thì lại thích làm vài ván cờ hơn.
- Cái nước cờ dở đó của ông sao có thể đề lên con mã pháo của tôi được? Cho dù là Thất Tinh tới trợ giúp thì cũng chưa chắc đã thắng được Đường Sinh.
- Cờ tàn không dễ đi à, đời người như ván cờ, thế sự cũng như ván cờ, mấy hôm trước cụ Quan đã qua đời rồi, có một số cách nói không giống nhau, công bằng mà nói, tôi cũng cảm thấy là ông ấy phạm sai lầm mới về nhà mà thôi, kỳ lạ gì chứ? Thật chẳng hiểu ra làm sao cả.
Cảm tình của hai ông cụ mỗi người một lời lại nói tới vấn đề chính trị, Đường Sinh tự thấy bản thân rất khéo léo trong việc đối nhân xử thế, vậy mà lúc này cũng chỉ tự mình thở dài.
Đúng lúc này, phía xa xa ngoài biệt viện có tiếng xe đang tới, hơn nữa không chỉ có một chiếc, xem ra là lại có khách tới chơi rồi, Đường Sinh đang định đứng lên, ông cụ liền khoát khoát tay, nhìn sâu vào ánh mắt hắn ta:
- Tuổi trẻ cần bỏ cái thói ngạo mạn đi, không phải là tới tìm cháu, ngồi xuống đi!
Ý của ông cụ đại loại là muốn để cho Đường Sinh thấy cảnh tượng này là thế nào, chính trị là gì, thế nên mới bảo hắn ngồi đó để xem màn kịch hay.
Ninh Hân và La Sắc Sắc là hai trong ba cô gái đang đứng ở hành lang lại lần nữa cẩn thận dò xét chuyện gì đang xảy ra, những điều kinh ngạc của cả đời người trong hai ngày vừa rồi dường như đã được trải qua hết.
Liền nhìn thấy Thiếu tướng Đường Thiên Tứ dẫn theo bảy tám nhân vật mặc đồng phục tối màu, chỉ nghe thấy tiếng đế giày da gõ gõ xuống đất, không hề có một thứ âm thanh gì khác, vẻ mặt mọi người vô cùng trang nghiêm, còn chứa đựng vài phần sùng kính , rõ ràng là một vị lãnh đạo cấp cao.
La Sắc Sắc thở không nổi, hô hấp như bị ngừng lại, Ninh Hân cũng khó khăn lắm mới nuốt được nước miếng xuống cổ, trời ạ i!
Khi đám đông tiến đến Cao lão tướng quân liền đứng dậy tới bắt tay từng người , ông Đường thì ngồi yên không động đậy, Đường Sinh cũng ngồi yên không nhúc nhích, hắn ta là không được nhúc nhích. Những người này không phải là đối tượng mà hắn phải tới bắt tay, thực ra trong thâm tâm hắn cũng đang rồi bời lên .
Mấy người này lần lượt chúc tết cụ Đường, một mặt là tới chúc tết , mặt khác là vấn đề giải pháp sắp tới , rõ ràng là tới để nghe ý kiến của cụ Đường, và bọn họ cũng không thể coi thường Đường Sinh, nhưng phải có lễ với bề trên trước.
- Đều ngồi xuống cả đi.
Cụ Đường vẫy vẫy tay bảo cả hai bên ngồi xuống, trong khi đội cảnh vệ không biết từ lúc nào đã bưng trà tới, không hề có một chút hỗn loạn nào. .
Không khí lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng, từ khi bọn họ bước vào thì nét tươi cười trên mặt cụ Đường cũng biến mất, Đường Sinh hồi hộp là sự thực, ba cô gái đứng ở phía hành lang cũng không dám nói chuyện gì nữa? Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn vào trong, chỉ ngoan ngoãn đứng cúi đầu bên ngoài, Đường Thiên Tứ cũng đứng cùng bọn họ.
Có một vị thư kí tuổi trung niên nhẹ nhàng đưa bản văn kiện đặt trên bàn của cụ Đường.
Chúc tết sớm ít nhiều cũng phải mang chút quà biếu lễ tới, cũng không đến nỗi nghiêm túc như hôm nay . Mà tạo ra cái bầu không khí nghiêm túc trang nghiêm này lại chính là do mấy trang văn kiện đang được đặt trên bàn kia, cụ Đường cũng lại không nói chuyện với bất kì ai, đem cây gậy ba-toong chuyển qua bên tay trái, trước tiên là dùng tay phải với lấy cái kính ở góc bàn, thận trọng đeo kính xong mới bắt đầu cầm tập văn kiện đó lên xem , hai mươi phút sau thì đặt tập giấy đó xuống vàthay đổi nét mặt.
Hai mươi phút này đối với tất cả mọi người ở đây mà nói giống như một thế kỉ vừa chầm chậm trôi qua, tất cả mọi người đều có một loại áp lực đè nặng.
Đứng nghe bên ngoài hành lang Đường Thiên Tứ từ đầu đến cuối vẫn đứng nghiêm chỉnh ở đó, ngúi đầu xuống, nhìn chằm chằm xuống đất, ba cô gái nhìn thấy thái độ này của ông ta thì lại càng trở nên lo lắng, hồi hộp. Trời ơi là trời, nếu phải ở đây ba ngày, có lẽ nào sau này ta sẽ biến thành mấy khúc gỗ không?
- Bản thảo nghị quyết này cơ bản là không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà viết vẫn còn có chút mơ hồ, năm trước nữa , mấy ngày gần cuối năm, trong quân đội củ Đảng ta tổn thất mất một chiến sĩ trung thành của giai cấp vô sản, phải làm lễ truy điệu vàtất cả các cán bộ cao cấp ở Kinh thành đều phải đi dự.
Nói tới đây, tất cả mọi người khẽ rùng mình, ánh mắt cũng sáng lên vài phần, cụ Đường đứng lên, nắm chắc lấy cây gậy ba toong bước đi thong thả, tay trái cũng đỡ cùng, hơi chau mày ánh mắt của tất cả mọi người đều hướngtheo ông ta, biết được ông cụ này đang trầm ngâm vấn đề gì.
- Đối với vấn đề lịch sử, chúng ta phải làm đúng với thực tế, đúng với kết quả tổng kết, công là công, đã qua thì cho qua, đánh giá công tội không thỏa đáng thì sẽ có rất nhiều cán bộ không phục, rất nhiều công nhân cũng sẽ không phục, rất nhiều người dân sẽ có cách nghĩ riêng của họ. Lúc còn sống, đồng chí Quan Chấn Dân là cán bộ cao cấp trong Đảng ta, trong thời kì kháng chiến, trong thời kì chiến tranh giải phóng, thời kỳ đầu khi Trung Quốc mới được thành lập và sau đó là thời kỳ mười năm Liêu Tây, mười năm Tây Nam, mười năm Đông Nam, tạo ra những cống hiến vĩ đại, tất cả những điều đó cần phải được đối đãi một cách công bằng.
- Đem tất cả vấn đề quy kết phẩm chất con người ông ấy, đó là không đúng, đối với sai lầm thì chúng ta phải nghiêm khắc phê bình, phải dựa vào nguyên tắc làm đúng thực tế, phải nghiên cứu tình thế chính trị qua từng thời kì, bối cảnh xã hội và các nhân tố tạo nên tình trạng thực tế, không được đổ tất cả mọi vấn đề lên phẩm chất của một người. Cho đến phút cuối cùng của đời người , đồng chí Quan Chấn Dân cũng không phải là một đồng chí cô lập, trước khi qua đời, ông ấy vẫn luôn là cán bộ cao cấp trong đội ngũ Đảng, việc phê bình đó cũng chỉ là phủi vết đen trên bộ mặt của Đảng và chính phủ, cũng chỉ là làm trái với sự thực lịch sử. Có một vài đồng chí cực đoan vạch trần các vấn đề về tác phong như vậy của tiểu Quan, nói quá sự thực, đối với tiểu Quan thì tôi cũng là người hiểu rõ con người ông ấy, nếu nói ông ta không phải là vì sự nghiệp chủ nghĩa xã hội này, mà đơn thuần chỉ là một địa vị lớn nắm chức giữ quyền, đồng chí nào mà nói ra những lời như vậy là người rất không có trách nhiệm. Có một số vấn đề nhất định phải dùng con mắt của khoa học lịch sử để xem xét, không được mang theo tình cảm riêng tư, không thể bởi vì hắn đã từng chỉnh đốn anh mà anh đi bóp méo sự thật. Bản nghị quyết này cần phải chú ý cách ghi chép, cần phải đắn đo, cân nhắc câu chữ.
- Còn nữa, đối với vấn đề mang tính lịch sử, có thể đại khái không cần chau chuốt từ ngữ, đừng có làm tỉ mỉ quá, chỗ then chốt cần phải có luận chứng, luận chứng đó phải làm thật cẩn thận, không được chỉ tạo có ấn tượng về sai lầm của một mình tiểu Quan còn những người khác đều đúng hết. Chính sách sai lầm là do cả một bộ máy quyết định, người đứng đầu thì cần phải gánh vác trách nhiệm, nhưng cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên một mình người đó được, bản thảo này đem về sửa chữa lần nữa, sau đó gửi cho tất cả cán bộ từ cấp Phó Bộ trở lên thảo luận, có những vấn đề không thể ra kết luận quá sớm, phải điều tra và nghiên cứu thật tỉ mỉ.
Rốt cuộc thì cũng có người đứng lên nói
- Cụ Đường, những điều này chúng tôi đều nghe rõ rồi, ngoài ra, chính sách điều tiết khống chế tháng tư này có thực thi hay không ạ, cũng đang chờ người cho ý kiến, bây giờ xem ra lỗ hổng kinh tế sản xuất quốc nội cũng không nhỏ, chỉ sợ không thể lại chần chừ thêm nữa.
- Đón năm mới trước đã, cách tháng tư vẫn còn gần trăm ngày mà, cậu đừng khiến tôi ăn Tết mất ngon chứ.
Cụ Đường rốt cuộc cũng mỉm cười.
Cái không khí như tảng băng đè nặng tới giờ phút này cuối cùng cũng đã được nới lỏng ra một chút, giống như có chút không khí đã lưu thông, lúc nói chuyện phiếm giờ mới chính thức bắt đầu.
Đường Sinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cho tới tận khi đám người kia rời khỏi, hắn mới phát hiện ra trên mặt, ngực và sau lưng mình ướt đẫm.
Trong ấn tượng của bản thân chưa từng thấy ông nội mình uy nghiêm như vậy, hôm nay được thấy qua trình độ và sự uy phong của ông, quá lợi hại!
Quan Chấn Dân hình như là Bí thư Tỉnh ủy Đông Nam, cũng là một người hừng hực dòng máu cách mạng, cuối đời hình như là có mắc một số sai sót?
Đường Sinh hiện tại vẫn chưa biết, Quan Chấn Dân lại là cha của Quan Cẩn Du, ông ngoại của Quan Quan.
Buổi chiều, Bí thư Đường Thiên Tắc dẫn theo vợ là Liễu Vân Huệ cuối cùng cũng lên được núi Thanh Trúc, Đường Sinh dẫn hai cô gái La, Ninh ra nghênh đón.
Trên đường quay về Kinh, Đường Thiên Tắc có nghe vợ nói, con trai dẫn theo hai bà chị kết nghĩa về cùng đón năm mới, có chút không hiểu lắm.
Kỳ thực trong đầu Đường Thiên Tắc phản ứng rất nhanh, chỉ là không nghĩ rằng đó là tình cảm nam nữ, mà ngược lại lại nghĩ tới cha của Ninh Hân – Ninh Thiên Hữu.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi