Chương 271: Chuyện cũ ở kinh thành (2)

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Anh phong lẫm liệt như Ninh Hân, thanh tú tuyệt luân như Sắc Sắc trông đều rất đoan trang, không hiện lên một chút tùy tiện lỗ mãng, hai cô đều thanh trần thoát tục, chính là Đường Sinh kêu hai người đó không được ăn mặc diêm dúa, tô son trát phấn, chính là để nguyên vẻ đẹp tự nhiên, đó chính là cái đẹp khiến người ta động lòng nhất.

- Để con giới thiệu một chút, đây chính là hai ân nhân cứu mạng của con, bây giờ cũng là chị kết nghĩa của con, cảnh sát đặc nhiệm Ninh Hân, nữ thương nhân La Sắc Sắc. Chị Hân , chị Sắc Sắc, đây là nhà của chú họ tôi Đường Thiên Thấm, bảy tám năm không gặp rồi, cũng không biết chú Tứ đã nhậm chức ở đâu.

Đường Thiên Thấm vừa nghe tới ân nhân cứu mạng của Đường Sinh, mặt mày quả nhiên khác trước, đích thân tiến tới bắt tay hàn huyên với hai cô.

- Chú tứ của cháu đang làm ở bộ nhị bên Tổng Tham mưu, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho chú, nhưng mà việc xử lý người thì đừng có tìm ta.

Ninh Hân hiểu rõ rằng Tổng nhị tham mưu là cơ quan như thế nào, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi. Ôi trời, gia thế Đường Sinh nhà ta nghe vẻ là dạng không vừa chút nào đây.

La Sắc Sắc lại không quan tâm tới những chuyện đó, cũng chẳng kinh ngạc như Ninh Hân, cũng không thể cho là La Sắc Sắc không biết gì, chỉ có điều là cái tầng lớp đó cách quá xa cô ấy.

- Đường Sinh, lên xe của ta đi, đưa xe Audi giao cho bọn họ là được rồi, ông cụ vẫn đang trên một con đường nhỏ Thanh Trúc ngóng chờ đó.

Hai chiếc xe quân đội uốn lượn léo dài, khi ông cụ đang đứng trên con đường nhỏ Thanh Trúc nhìn thấy mấy chiếc xe đó, liền biết rằng thằng cháu trai của mình cuối cùng cũng đã trở về.

- Thằng nhỏ đó cuối cùng cũng về rồi, tám năm, đời người có được mấy cái tám năm chứ?

Đôi mắt sáng ngời của ông cụ dường như hơi nhòe đi ươn ướt.

Xe dừng, Đường Sinh nhảy xuống xe, không biết vì sao, nước mắt lại không thể kìm chế nổi tuôn trào, hắn cũng không cho rằng bản thân hốc hác, tiều tụy đến nỗi nào, nhưng trong phút chốc gặp được ông nội thì thực không có cách nào có thể kìm chế được bản thân, trong đầu vẫn đầy ắp những hình ảnh nụ cười hiền hậu, ân cần của ông cụ tám năm trước, chơi cờ, kéo nhị hồ, tán gẫu tới mấy chuyện quốc gia đại sự mà khiến cả bản thân mình cũng không hiểu, kể lại những câu chuyện huy hoàng của mình năm xưa.

- Ông nội, Sinh nhi tới thăm ông đây, và ăn tết với ông, ông vẫn khoẻ chứ ạ?

Đường Sinh bước nhanh về phía trước hướng tới con đường nhỏ.

- Được, được, Sinh nhi, tám năm, cháu rất có thành tựu rồi? Cha cháu có thể đồng ý cho cháu tới gặp ông già như ta thì ắt hẳn cháu rất có thành tựu rồi.

Trong lòng ông cụ có phần kích động, nhưng thân hình sừng sững đứng đó bất động, giống như một tòa núi non trùng điệp không thể di chuyển, sự uy nghiêm trên mặt bỗng chốc trở thành sự hiền từ, trong đôi mắt có thể thấy ẩn hiện những tia nước. Một ông cụ đã tám mươi mấy tuổi rồi, vẫn còn có thể giữ được thân thể khỏe mạnh thế này thật không đơn giản chút nào.

Ninh Hân và La Sắc Sắc cũng đều xuống xe, bọn họ liền đi sau vị thiếu tướng Đường Thiên Tứ , ánh mắt nhìn về ông cụ kia có chút sùng kính và khiếp sợ. Lúc các cô vẫn còn học ở trường, nhớ mang máng là hình như đã gặp qua bức họa của ông cụ này, trước đây còn cho rằng người trong tranh chắc là đã qua đời rồi, giờ mới phát hiện ra, có những người vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh, trong lòng dâng lên một chút kinh hãi mà không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả được.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó tin trong mắt người kia, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi ông nội của Đường Sinh lại có thể là cụ già này.

Tận mắt thấy hai ông cháu đang xúc động ôm chặt lấy nhau, các cô cũng không kìm được sự xúc động cùng rơi nước mắt theo bọn họ. Không biết có phải là khóc thay Đường Sinh hay là bởi vì sợ hãi vì bản thân vừa phát hiện ra một bí mật, nói chung thì vẫn là vừa mừng vừa sợ, giống như một bình ngũ vị hương, không nói lên cảm giác lúc này.

- Cháu cũng sắp mười tám tuổi rồi, vẫn còn khóc nhè à? Người nhà họ Đường đều là những nam tử hán đổ máu chứ không rơi lệ, không sợ hai cô gái kia chê cười sao?

Ông cụ thân thiết vỗ vỗ sau gáy của Đường Sinh, sau đó chỉ về hướng Ninh Hân và La Sắc Sắc.

Đường Thiên Tứ đi tới nói nhỏ giới thiệu hai cô gái chính là ân nhân cứu mạng của Đường Sinh, ông cụ chuyển cây gậy ba-toong đang bên tay phải chuyển sang tay trái, thân thiết bắt tay với hai ân nhân cứu mạng cháu trai mình

- Đường Sinh từ nhỏ đều là thằng bé hay gây chuyện, phá phách, có rước lấy tai họa thì đó cũng nằm trong sự dự tính của ta.

Ninh Hân và La Sắc Sắc trong lòng lo sợ, có thể bắt tay với một vị như thế này, trong lòng các cô có một chút cảm giác kích động khó có thể diễn tả bằng lời.

Đi dọc theo con đường nhỏ Thanh Trúc quanh co khúc khuỷu liền dần dần hiện ra Biệt viện Thanh Trúc, Đường Sinh liền đỡ tay trái của ông cụ, La Sắc Sắc liền đi bên trái anh ta, Ninh Hân ở bên phải ông cụ tượng trưng như đang dìu ông đi, Đường Thiên Tứ đi sau bọn họ, không cười không nói, vẫn mang bộ mặt trang nghiêm.

Biệt viện Thanh Trúc chỉ có mỗi ông cụ ở, nơi này thanh tịnh, yên tĩnh, không khí tươi mát thần kì, bóng trúc che phủ, trong tiếng gió còn có hơi chút âm thanh kì lạ vọng ra, sân nhỏ ẩn trong rừng trúc lại mang phong cách cổ xưa, lại có thêm hai cảnh vệ mặc y phục màu đen lặng lẽ đứng cạnh sườn sư tử đá.

Bức hoành phi trên cửa là bốn chữ được viết theo thể chữ Lệ với nét bút vô cùng cứng rắn ‘Biệt viện Thanh Trúc’, cánh cửa lớn bằng đồng nặng nề được mở ra, trái phải mỗi góc đều có một cây, ở giữa là đình Tiểu Hoa, hai bên cánh cửa đều là bức điêu khắc trạm chổ rất tinh xảo, mái vòm cong cong, đèn lồng thì đã được treo đầy dưới mái hiên, mang không khí đón năm mới vô cùng lộng lẫy.

Bước vào phòng khách, bay ra một mùi hương cổ nồng đậm, hai bức chữ trên vách trái phải là hiện lên rõ nhất.

Trí dũng kiêm bị, trụ thạch hổ thần, cao chiêm viễn chúc, cử trọng nhược khinh.

Nghe nói mười sáu chữ này là khi khai quốc có một nhân vật vĩ đại tặng cho, có thể nói nhân vật lớn đó mà có thể đề ra mấy chữ này thì quả thật là rất lợi hại.

Theo quan điểm lịch sử chủ nghĩa duy vật mà nói, sự đánh giá của người đối với người không thể coi là tiêu chuẩn đánh giá cao nhất của người đó, dù rằng người đánh giá có thân phận địa vị cao quý tới đâu, thì ở đây cũng không thể bao trọn được toàn bộ thực tiễn xã hội và tác dụng của hắn đối với xã hội này, sự đánh giá của nhân vật vĩ đại này thể hiệnsự tán thành, niềm yêu mến và sự coi trọng. Nhưng đứng trên lập trường của người đương đại xuất hiện trong mỗi thời khắc khác nhau, một chút đánh giá đó cũng sẽ trở thành không khách quan.

Có một chút hoài nghi, nhân vật vĩ đại thì sẽ không dễ dàng để bất cứ kẻ nào tùy tiện đánh giá, không thể nghi ngờ rằng sự đánh giá của nhân vật này một chữ như nặng ngàn cân, không thể chịu đựng sự coi thường, khinh bạc, cuối cùng cả đời cũng hưởng thụ bất tận, mười sáu chữ này được viết vào khoảng thời trung đại thế kỉ mười bảy, đúng là thời kì mà quốc gia đang có sự biến đổi.

Đường Sinh biết được tầm quan trọng của mười sáu chữ này, có thể nói nó còn nặng hơn cả núi Thái Sơn, phần vinh quang này chính là của ông nội mình.

Ông cụ dưới sự dìu bước của Đường Sinh tiến vào phòng khách, nhìn lại mười sáu chữ này, chuyện trước kia như lại hiện về rõ ràng trước mắt, lá cờ bay phất phới, tiếng pháo vang ầm ầm, ba chiến dịch lớn,tứ độ xích thuỷ một đầm máu tươi giữ kiên định trong việc gìn giữ nước nhà, duy chỉ có con trai và con gái Trung Hoa có thể làm được. ……..

Đêm trước giao thừa, cả nước mọi người đang háo hức đón mừng năm mới, Ở Biệt viện Thanh Trúc trong núi Thanh Trúc, , sáng sớm 30 Tết đã có khách tới, ai vậy?

Ba chiếc xe quân đội đi thẳng đến chỗ ngoặt trên đường, bất cứ ai tới đây cũng đều phải dừng xe, và chỉ có thể thong thả bước giẫm lên những viên đá cuội nhỏ rải trên đường, xuyên qua con đường quanh co khúc khuỷu trong rừng trúc tiến vào tòa biệt viện,, ông lão mặc quân phục Thượng tướng bứơc đi mạnh mẽ như bao giừo hết.()…..

- Ông xem 30 Tết rồi, ông không ở trong nhà cùng với cháu trai cháu gái ông đón năm mới, chạy tới chỗ tôi tụ tập náo nhiệt gì chứ?

- Hahaha, ta là ta đã ngửi thấy mùi rượu thơm rồi đấy, mà núi Thanh Trúc này cách biển Các Trung cũng không xa là mấy, rượu vừa bỏ ra còn không vội đến sao được Lão thủ trưởng ông không định uống độc rượu ngon một mình đấy chứ?

Đi cùng với Lão tướng quân đó lại chính là Cao Ngọc Mỹ với cách trang điểm ăn mặc thanh tú vô cùng, không cần hỏi, ông cụ này chính là người giữ chức vị khá cao trong quân ủy, cũng chính là ông nội của Cao Ngọc Mỹ, bố của Cao Hoành Kiến, là cây đại thụ của nhà họ Cao, nhưng mà tuổi tác của ông ta vẫn chưa tới bảy mươi.

Ông lão nhà họ Caokém Lão gia nhà họ Đường chục tuổi, năm đó đứng trước mặt bọn họ cũng chỉ giống như tên tiểu quỷ, bây giờ cũng đã thành nhân vật lớn rồi.

Cụ Đường lại nắm chắc cây gậy ba toong đứng ngay ở bậc cửa nhà, trên cao nhìn xuống, chỉ chỉ Cao Ngọc Mỹ:

- Chắc đây là cô bé con của Hoành Kiến nhỉ?

- Chào ông Đường, Ồni càng già sức khỏe lại càng dẻo dai à, khí sắc trông rất tốt.

Cao Ngọc Mỹ tới dìu ông nội, vừa ân cần hỏi thăm ông Đường.

- Haha! Ta còn khỏe gì nữa chứ, chỉ còn lại một thân xương già, còn kém xa so với ông nội con, ông ấy mới là càng già sức khỏe càng dẻo dai.

Bên này đang nói chuyện là Đường Sinh, Ninh Hân, La Sắc Sắc liền ra đón, lại tụ tập nói chuyện rôm rả. Cao lão tướng quân thân thiết nắm lấy tay của Đường Sinh, không ngừng gật gật đầu.

- Giống y chang Thiên Tắc trước đây, gần như không thể phân biệt được, quá là giống, chỉ là…..ài!

- Thở dài gì chứ.

Ông Đường chỉ vào ông Cao

- Tâm tư này của ông tôi còn không hiểu hay sao? Có phải là muốn thằng cháu của tôi lấy cô cháu gái của ông chứ gì? Hahaha, tôi còn nhớ là cô bé Cao Ngọc Mỹ này hơn Đường Sinh mấy tuổi thì phải, cưới thế nào à? Nói lung tung quá đi!

Nói chung lời này cũng chỉ là lời nói cửa miệng trêu đùa của hai nhân vật lớn, bọn họ ha hả cười, cùng nhau tiến vào phòng khách, Đường Sinh cùng với Cao Ngọc Mỹ đi sau đang e thẹn đỏ mặt xấu hổ chớp chớp mắt, ngượng ngùng, nhưng Cao Ngọc Mỹ lại không tỏ vẻ bị thiệt thòi, nói đem mình lấy một thằng trẻ con kém mình những chín tuổi rõ ràng là đang nói lung tung mà, dù rằng có một số việc đã nằm trong sự dự tính của mọi người, nhưng cũng chỉ là lỗi của một đứa trẻ.

Ninh Hân và La Sắc Sắc nhìn thấy cụ Cao lại thêm phần kinh hãi, trước đó hai cô cũng không biết ông nội của Cao Ngọc Mỹ là vị này.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi