Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Năm được mùa tuyết rơi, Kinh Nam, trong biệt thự của Biệt viện Thanh Trúc, có một cụ già thân hình cao lớn đang đứng ở đó ngắm tuyết rơi.
Biệt viện Thanh Trúc tọa lạc ở một nơi có vị trí địa lý mà không có nhiều người biết tới, cũng chẳng có ai biết những con người sống ở đó là những ai.
Nằm khuất trong một vùng hoang của Thành phố, không ai có thể ngờ rằng, ông già đang nắm cây gậy ba-toong kia từng oai phong một cõi trên cái vùng đất màu mỡ này. Mười mấy năm trở lại đây hình tượng của ông ta đã phai nhạt dần trong tâm trí của người dân nơi đây, sau Q năm ông ấy hoàn toàn mở nhạt trong sự nghiệp chính trị.
Nhìn từ xa xa, mảnh rừng Thanh Trúc kia vô cùng yên tĩnh, trong những ngày tháng cực lạnh tuyết rơi dày đặc như thế này thì nó lại hiện lên một sức sống tràn trề .
Biệt viện Thanh Trúc không phải là khu nhà ở của dân cũng không phải là khu du lịch. Sở dĩ nó được gọi là biệt viện cũng chính bởi vì sự khác thường của nó.
Núi Thanh Trúc, biển Các Trung, đây là hai nơi mà khi các vị quan chức tai to mặt lớn nhìn vào cũng có vài phần kính nể, có thể nhìn chứ không thể phạm.
Trên con đường nhỏ yên tĩnh của Thanh Trúc,ông lão được hai người đàn ông hộ tống bước từng bước ra khỏi Thanh Trúc, mới nhìn thấy được ánh sang của những ngọn đèn đường cong cong chạy dài phía dưới. Trên thực tế thì con đường này rất ít khi thấy có xe chạy qua, nó là con đường duy nhất tới Biệt viện Thanh Trúc.
Liếc ánh mắt nhìn xa mênh mông, trong ánh mắt ông cụ hiện rõ lên một sự chờ đợi. Bảy, tám năm đã trôi qua, vẫn chưa được gặp thằng nhóc đó , chỉ nghe nói nó không ra làm sao cả , cả con trai mình cũng không đưa nó vào Kinh để gặp ông nội nó , chỉ nói đến khi nào nó trưởng thành, hiểu chuyện rồi thì mới bảo nó tới.
Bề ngoài nhìn ông già rất rảnh rỗi nhàn hạ ở trong nhà, trên thực tế thì công việc mỗi ngày cũng chẳng phải là ít, phần lớn thời gian ông đều ngồi trong phòng đọc sách ‘Thanh Trúc Hiên’, tiếp một số cuộc điện thoại quan trọng. Trong trí nhớ của ông cụ , hình dáng đứa cháu trai chỉ có mười tuổi, tới giờ không biết đứa trẻ đó lớn như thế nào rồi nhỉ?
Gọi điện thoại hỏi tiểu tứ xem, vẫn chưa đón được người là sao?Đáng nhẽ ra phải đến rồi mà. Ông già dặn dò nhân viên cảnh vệ đang đứng bên cạnh.
Tiểu tứ nhận được điện thoại của cảnh vệ ông ấy là một người đàn ông trung niên đang đứng ở trạm kiểm an dưới chân núi Thanh Trúc, tên là Đường Thiên Tứ . Trong các anh em họ hàng, ông ta đứng thứ tư , năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, trên người diện một bộ quân phục màu xanh, trên vai là quân hàm với những ngôi sao sang lấp lánh quân hàm Thiếu tướng nước cộng hòa.
Nói với ông cụ là người vẫn chưa tới. Chắc cũng sẽ nhanh tới thôi để người khỏi lo lắng, hôm nay không phải là đang có tuyết rơi hay sao?
Người bình thường thì không vào được núi Thanh Trúc, nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh, là thế giới thần tiên, nhưng bởi vì địa thế nơi này không lớn, chưa hình thành được quy mô khu du lịch, đầu những năm 80, cũng chỉ xây dựng lên trung tâm nghỉ dưỡng mà phải những quan chức cấp cao mới có tư cách tới đây nghỉ dưỡng , nhưng trên thực tế số lượng người đến đây cũng vô cùng ít ỏi.
- Danh tiếng của Biển Các Trung còn nổi tiếng hơn cả núi Thanh Trúc, bởi vì đó là nơi các vị lãnh đạo quốc gia đang nhậm chức được ở đó, còn núi Thanh Trúc này thì chỉ có nhứng vị lãnh đạo cao cấp mới biết đến , nếu như hỏi những người dân bình thường trong Kinh Thành thì e là bon họ cũng không biết nổi núi Thanh Trúc là cái nơi khỉ ho cò gáy nào.
Đường Sinh đối với núi Thanh Trúc vẫn còn chút ấn tượng. Khi xe Audi lên núi, một chút ký ức của hắn như đã bừng tỉnh, nhớ mang máng rằng hình như đã từng đi qua trên con đường này, nhưng ký ức đó cũng quá lâu rồi,cộng thêm quãng thời gian hai mươi mấy năm, ít nhất thì cũng hơn hai bảy hai tám năm.
Hôm nay cũng đã là hai chín rồi, cả quãng đường đều nhìn thấy nhà nhà nhộn nhịp, người người vui vẻ không khí vui mừng rộn ràng tới nơi nào cũng đều có thể cảm nhận được
Tuyết rơi đã làm giảm đi một phần huyên náo nhưng cũng không thể nào giảm được sự vui mừng rạng rỡ đón giao thừa của mọi người. Lại thêm một lần nữa đón giao thừa trong núi Thanh Trúc, trong lòng Đường Sinh thở dài thườn thượt. Kiếp trước cha không đưa mình về Kinh , năm nào cha cũng mẹ cũng về Kinh , rồi đưa mình tới nhà bà ngoại đón tết . Thật thảm!
Kể ra thì hồi đó Đường Sinh cũng chẳng quan tâm ăn tết ở đâu, thậm chí là còn không thích cái không khí vô cùng nghiêm khắc như ở nhà ông nội, cứ luôn khiến cho người ta có cảm giác bị áp lực đè nặng. Làm người ta không cảm nhận được sự vui mừng khi đón năm mới
Tết đến, lũ trẻ có thẻ bắn pháo bông thể này thể kia, còn ở Biệt việt Thanh Trúc muốn tìm một người chơi đùa với mình cũng chẳng có ai, chỉ có thể cùng mấy cụ già đánh vài ván cờ, kéo đàn nhị hồ, với các việc linh tinh bên ngoài. Không có một chút việc gì có thể coi là vui vẻ được. Chính vì vậy việc nhớ lại những ký ức hồi đó khiến cho sống mũi của Đường Sinh cay cay.
Tài xế Ninh Hân khoác trên mình bộ trang phục cảnh sát, ngồi bên cạnh là phó xe La Sắc Sắc đang ngồi nghiêm trang, chỉ có mình Đường Sinh là ngồi đằng sau.
Chiếc xe đi tới ngoài cửa của trạm kiểm an núi Thanh Trúc, theo quỹ đạo thì viện an dưỡng núi Thanh Trúc sẽ ở phía đằng sau, đoạn đường này chỉ thông tới đây, bình thường thì những chiếc xe lạc đường tới trạm kiểm an này là phải quay đầu rời khỏi, không có giấy thông hành đặc biệt thì không thể vào được
Trạm kiểm an này không phải là những người bình thường có thể đóng được ở đây mà đều là lực lượng vũ trang đặc biệt, ẩn ẩn một luồng sát khí.
Ninh Hân và La Sắc Sắc cũng được coi là những người từng trải, nhưng dừng xe nhìn vào đội trạm kiểm an thì trong lòng cũng không tránh khỏi chút căng thẳng, trong gió tuyết mấy kẻ đứng trước mặt lộ vẻ oai phong, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm chiếc xe Audi màu đen đang đứng bên ngoài.
Sau đó bước từ trong phòng khách của trạm kiểm an ra là một vị thiếu tướng có tên Đường Thiên Thấm, đi theo phía sau còn có vài kẻ có cấp hiệu sĩ quan.
Ninh Hân và La Sắc Sắc nhìn thấy cảnh tượng này đều nuốt nước miếng:
- Đường Sinh, có phải chúng ta đến nhầm địa điểm rồi không?
Trên thực tế thì Ninh Hân và La Sắc Sắc cũng không biết ông nội của Đường Sinh là vị nào, vậy mà lại có thể ở trong một nơi vùng núi nhỏ này?
Nhưng trong cái vùng núi nhỏ bé này lại có thể xuất hiện một trại an dưỡng núi Thanh Trúc, còn có một đội cảnh sát vũ trang đóng chốt ở cổng, rõ ràng là tới sai địa điểm rồi mà. Trong suy nghĩ của bọn họ, ông nội của Đường Sinh chắc là một ông cụ sống trong một thôn nào đó gần đây, khoác trên mình chiếc áo bông giản dị, cầm trên tay một cái tẩu thuốc, hoặc là đội trên đầu một cái mũ bông lớn, dưới nách kẹp lấy một cái dây dê, ngồi xổm trên một cánh đồng hoang vu, vừa chăn dê, vừa trông ngóng con cháu trở về đón năm mới.
Chỉ có hình ảnh như vậy mới phù hợp với hình ảnh người cha của Bí thư Đường nghiêm khắc trong lòng bọn họ . Bình thường các vị sinh thành của các cán bộ địa phương đều có xuất thân là nông dân nghèo, có đứa con làm quan, làm rạng rỡ tổ tông, khi trở về mới có thể khiến cho các cụ nở mày nở mặt không phải sao?
Thế nên Ninh Hân mới nói là có phải đi sai nơi rồi không? Đón năm mới thì tới cái viện an dưỡng này làm cái quái gì? Đây cũng chẳng phải là nơi tổ chức đón năm mới mà.
Oa….. một đoàn người ra kìa, i, lại còn có cả một thiếu tướng nữa, không phải là đang hù dọa những người dân bình thường như chúng ta đấy chứ?
La Sắc Sắc nói.
Ninh Hân nói:
- Người ta đến vừa đúng lúc, có lẽ chúng ta cần lên xe rời khỏi chỗ này thôi. Cậu còn đứng đó cho rằng người ta sẽ ra hỏi thăm chúng ta à? Nằm mơ nha!
Trong lúc hai người bọn họ đang đấu khẩu với nhau, Đường Sinh đã mở cửa sau bước xuống xe, Ninh – La hai người phụ nữ còn cho rằng là anh ta bước xuống hỏi đường, cũng cùng xuống xe.
Vị thiếu tướng và mấy vị sĩ quan lại không hề lên mấy xe quân đội như Ninh Hân tưởng tượng, mà là bỏ qua chiếc xe quân đội và đi đến cổng .
Đường Sinh vẫn như trước kia, trực tiếp bước tới trước cửa lớn đang đóng chặt của trạm kiểm an, hô một câu “Mở cửa cho tôi”, Ái chà , Đường Sinh à, cái của góc bên cạnh không phải là đang mở sẵn rồi hay sao? Cậu lại đứng ngay trước cổng lớn của người ta làm cái quái gì vậy? Lại bắt đầu làm bộ da dáng rồi sao?
Vị thiếu tướng ở bên trong cũng hướng theo cửa lớn tiến ra, lại hướng dơ tay lên ra hiệu, cánh cửa tự động chầm chậm mở ra.
Mang máng nhớ là vị thiếu tướng có tướng mạo đường đường này chính là ông chú ruột Đường Thiên Tứ , ông ta nhỏ hơn cha hai tuổi, là một trong những nhân vật trung kiên thế hệ thứ hai trong Đường gia. Đường gia có mấy anh em, duy nhất chỉ có cây đại thụ là cụ Đường ba đời đơn truyền thôi.
Đường Thiên Tắc là con trai độc nhất của ông cụ, Đường Sinh lại là con trai độc nhất của Đường Thiên Tắc, cụ Đường cũng lại không có anh em ruột, chỉ có anh em họ.
Lúc này cửa lớn vừa mở ra, Ninh Hân và La Sắc Sắc đều giật bắn mình, không phải đó chứ? Đại thiếu gia, chúng ta có phải là đi nhầm rồi không? Đường Thiên Tứ cũng đã bảy tám năm không có gặp Đường Sinh rồi, hôm nay vừa nhìn thấy cậu chàng, không khỏi gật gật đầu, tướng mạo cũng thật giống với anh hai Thiên Tắc , tuổi còn nhỏ mà lại hiển hiện lên khí thế như vậy, chả trách mà anh hai năm nay cứ nhất định phải gọi nó về đón năm mới, rất có tiền đồ.
Cửa mở ra, chàng trai trẻ và vị thiếu tướng nhẹ nhàng ôm nhau, cảnh tượng này khiến cho Ninh Hân và La Sắc Sắc mắt tròn mắt dẹt, chả hiểu là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?
- Chào chú tư , có vài năm không gặp mà trên vai chú đã có thêm vài ngôi sao rồi, tới chức Quân đoàn trưởng rồi nhỉ?
Đường Sinh nói năng rất tự nhiên.
Đường Thiên Tứ vỗ vỗ mạnh vào vai Đường Sinh, cười ha hả:
- Thằng nhóc hhá lắm, giọng điệu vẫn không thay đổi, vẫn là thích trêu trọc ta ? Không sợ ta tét mấy phát vào mông hử? Hahaha, cuối cùng thì cũng đã mong ngóng được cháu về rồi, cũng tám năm rồi nhỉ? Đường Sinh, ông cụ nhớ cháu lắm đấy.
- Cháu cũng rất nhớ ông nội.
Đường Sinh bỗng thấy sống mũi cay cay. Hình ảnh khuôn mặt ông hiền từ, ân cần lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Chàng trai trẻ mắt như đỏ lên, Đường Thiên Tứ hít một hơi thật sâu, lại chuyển hướng hỏi hai tuyệt đại giai nhân đứng sau Đường Sinh.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi