Chương 274: Chuyện cũ ở kinh thành (5)

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Việc Đường Sinh biết được Quan Quan đón tết ở thủ đô khi nhắn tin với cô ấy. Vừa nhắc là ở thủ đô Đường Sinh liền nói mình cũng đang ở đây.

Chiều mùng một đầu năm, Đường Sinh hẹn Quan Quan trong một quán cà phê trong Thủ đô . Không khí đón năm mới vẫn long trọng, náo nhiệt như thế. Trên đường chật kín những đoàn người háo hức đi đón năm mới, mỗi người đều vẽ những màu sắc yêu thích lên mặt mình. Chỉ có mĩ nữ Quan Quan chúng ta vẫn ủ rũ, âu sầu. Hỏi ra mới biết cô có bố rồi.

- Thế là sao? Có cha là điều rất bình thường à. cậu nên vui vẻ mới đúng chứ, đằng này mặt mũi lại dài thượt thế kia? Giống như ai nợ cậu tiền vậy?.

Nhưng Đường Sinh lại không cho là đúng. Đôi mắt của Quan Quan sắc bén nhìn chăm chú, khẽ bặm chặt môi.

Đó là điềm báo của mĩ nữ Quan Quan trước khi nổi giận, mọi người đã quen rồi. Anh ta tự nhiên lại rất hiểu cô ấy. Cười khô nói:

- Ta đã nói rồi, cô nên vui mới đúng chứ? Lại nói nếu người ta đón tết đều mặc quần áo lộng lẫy, cô lại ăn mặc mộc mạc thế này, giả bộ kín đáo sao?”

- Giả cái đầu anh đấy. Ông ngoại tôi qua đời rồi được chưa?

Quan Quan không thể nhịn được nữa. Giơ tay đánh một cái vào đầu cái tên xấu xa đang ngồi trước mặt. Sau đó lại nghĩ đến thân thế bi thương của mình, cảm thấy đau khổ, nước mắt lưng tròng lập tức liền òa khóc nức nở.

Đường Sinh tròn mắt ngạc nhiên

- Ông ngoại cậuqua đời rồi? Sao cậu không nói sớm à? Thế này là sao? Đột nhiên nghĩ tới Quan Quan theo họ mẹ, ông cô ấy là người họ Quan? Cảnh tượng ở Biệt viện Thanh Trúc hôm qua đã để lại cho bản thân một ấn tượng sâu sắc. Nói đến tên Quan Chấn Dân kia, lẽ nào?......

- A….Ông ngoại cậu là Quan Chấn Dân?

Ánh mắt của Đường Sinh đột nhiên sáng lên, mình là đầu heo phải không? Đáng lẽ nên sớm biết điều đó. Quan Cẩn Du trẻ tuổi như vậy mà đã lên Phó giám đốc sở, bỏ qua thân thế gia cảnh, hóa ra là con gái của cụ Quan. Nói cụ Quan hai năm sau khi từ chức Bí thư tỉnh Đông Nam chuyển về Mặt Trận Tổ Quốc, sau đó hình như không có động tĩnh gì. Hóa ra ông ta là ông ngoại của Quan Quan.

- Cậu sao cậu biết được?

Quan Quan nghe Đường Sinh trực tiếp gọi tên ông ngoại mình, lúc đầu ngẩn người ra quên khóc, sau đó cánh tay lại đánh tới, nhưng Đường Sinh lại nắm được bàn tay nhỏ bé của cô, cô cố giựt tay ra mà không giựt ra được.

- Cái tên Quan Chấn Dân cậu có thể tùy tiện gọi như vậy sao?

- Ừ ừ, tôi cũng chỉ là hơi kinh ngạc, không ngại thì cứ đánh người ta đi, không sợ tôi báo thù hay sao? Hãy nén đau thương, ai cũng không tránh khỏi phải ra đi. Nghĩ thoáng một chút đi, lát nữa chúng ta đi mua vòng hoa, tôi cũng phải thể hiện chút thành ý nữa.

Quan Quan trợn tròn mắt

- Cậu thì thể hiện cái nỗi gì cơ chứ? Cậu là tên oắt con vắt mũi chưa sạch, với lại cậu quen biết ông ngoại tôi sao?

- Thôi khỏi cần quen biết đi ? Hơn nữa quen biết ông ngoại cô, có lẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng, dâng vòng hoa là được rồi.

Quan Quan nín khóc bật cười. Đúng là hết cách đối với tên tiểu tử xấu xa như ngươi mà, , bên nhà người ta đang có tang sự lớn mà hắn còn đùa cợt được sao?

- Cậu nghiêm túc chút được không hả? Bây giờ ông ngoại tôi qua đời rồi, mẹ mà nhìn thấy tôi còn cười được chắc đánh chết tôi mất.

Đường Sinh cười khổ nói

- Chỉ là thấy cô mặt mày nhăn nhó, muốn đùa chút cho cô vui thôi mà.

Nói tới đây, hắn nắm chặt tay Quan Quan nói:

- Người đã mất giống như ngọn đèn tàn, mọi việc cũng đều trôi qua. Chúng ta còn nhỏ, chưa có thể nghiệm những việc sâu sắc tới vậy, nên nói nên cười cũng là bình thường. Nếu mẹ cô, bà phù thủy đó thật muốn đánh cô, ta đi chịu đòn thay là được rồi, sao ta nỡ để cô bị đánh cơ chứ.

- Sao cậu dám nói mẹ tôi là bà phù thủy? Mà cậu đã gặp qua mẹ tôi chưa đấy? Bà ấy không thua kém mẹ cậu một chút nào đâu được chưa? Cậu đúng là đồ đểu.

Đường Sinh là cố ý nói như vậy. Hắn cũng thực chỉ muốn kéo cảm xúc của Quan Quan từ vực thẳm lên thôi.

- Tôi đồ tồi, đồ đểu, đồ khốn nạn, được chưa nào?

- Không được, phải đi tìm một cây gậy, để tôi xử lý cậu một bữa, người ta bây giờ đang đau khổ thế này, đi nhanh đi.

Trong một góc của quán cà phê, ngồi ở đó có hai người bọn họ, nói là đón năm mới, ban ngày khách tới quán không nhiều, buổi tối có lẽ sẽ nhiều hơn chút.

Đường Sinh nhìn ngó xung quanh, hơi nhíu mày, nói:

- Ở nơi này thì là quái gì có gậy gộc gì chứ? Nhưng tôi lại chuẩn bị sẵn ở đây một cái dây, cô dùng coi.

- Thích chết à.

Sự tức giận của Quan Quan với hắn cũng mềm đi phần nào, muốn độc ác chút thì cũng chẳng còn sức lực, nghiêng sang một bên, vấp chân lại ngã vào lòng hắn, không kìm được ôm chặt lấy eo hắn, ngửa trán lên, nói:

- Đường Sinh, tôi thực sự rất đau lòng, khi tôi còn chưa hiểu chuyện, ba tôi đã bỏ mẹ tôi mà đi rồi, dần dần khi hiểu chuyện rồi, mỗi lần hỏi mẹ rằng ba ở đâu, bà ấy đều nói với tôi như vậy.

Nói tới đây Quan Quan lại rơi lệ, một đứa con gái đáng thương từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của cha, những người khác họ đều có cha, cô hâm mộ vô cùng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho tính cách của cô trở nên quái gở, thêm việc mẹ cô một mình quán xuyến mọi việc, thực sự là cô rất hận người cha đã bỏ mẹ cô mà đi, khiến cho cô giận cá chém thớt, hận tất cả lũ đàn ông con trai, cho tới tận khi tiếp xúc với Đường Sinh mới bị một lực hấp dẫn ma quái khiến cô dần dần thay đổi.

Hơn nữa Đường Sinh xấu xa như vậy, tự mình lại cứ dính vào với hắn , thậm chí còn phải nhân nhượng hắn tất cả, sự oán hận đối với bọn đàn ông cũng đã mất đi rất nhiều, sự hận thù trong lòng đối với người cha kia cũng đã dần phai nhạt rồi. Hôm qua gặp cha, buổi tối lại khổ sở gặng hỏi dì, mới biết được chân tướng sự việc. Sau đó trong lòng lại đem cha so sánh với tên Đường Sinh xấu xa này. Trời ạ. Cha mình vẫn quả thực là tình cảm sâu đậm, còn tên Đường Sinh này chỉ tính vào hàng cặn bã.

Nhưng mà tình yêu là thứ thật quá kỳ lạ, nó không phân biệt thiện ác, không có giới hạn, yêu là yêu, có cho đi chứ không có nhận lại.

Lấy thứ cảm giác của mình đối với Đường Sinh mà nói, ngay từ lúc đầu tiếp xúc với hắn thì đã thấy không bình thường rồi, bản thân mình hình như là kẻ thứ ba, sau đó còn phát hiện thêm Đường Sinh với La Sắc Sắc, Mai Chước đều có điều gì đó mờ ám. Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, đều không bất mãn với Đường Sinh, thậm chí còn nhân nhượng hắn ta, bị hắn ta đùa giỡn cô còn đắc chí, lần đó bị hắn ỡm ờ khiếm nhã, bị hắn cưỡng bức còn cảm thấy cuống quýt, mình làm sao vậy trời?

Sau khi tất cả những việc đó đã xảy ra, gần như là không còn đường lui nữa, sự trong trắng của mình đã mang họ Đường rồi, nếu mình còn ở cùng người khác thì chính là không còn trong trắng nữa rồi,…Không, mình không muốn như vậy. Mình cần phải đoạt lấy Đường Sinh từ Đường Cẩn sao? Có thể giành được sao?

Tâm lý mâu thuẫn về mối quan hệ của hai người không ngừng tranh đấu trong lòng Quan Quan, hiện tại lại càng không thể giải quyết được rồi, hoàn toàn không có thuốc nào có thể cứu được.

Nghe những lời bộc bạch tận đáy lòng của Quan Quan, nói về những điều bất hạnh của cô, Đường Sinh rất đau lòng, ôm lấy cô thật chặt, cô không thể tùy ý thay đổi tư thế cơ thể, cuối cùng không hiểu thế nào lại ngồi trên đùi hắn ta, trong một góc tối của tiệm cà phê, bọn họ cứ ôm lấy nhau như vậy.

Khi chuông điện thoại rung, hai người đó còn đang bận hôn nhau, đối với Đường Sinh mà nói, đây là một loại dày vò hắn, tình hình sức khoẻ của hắn trong lòng hắn rất rõ , cần phải dừng lại đúng lức , nếu không có làm gì Quan Quan ở đây đi chăng nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề bởi vì cô sẽ không chịu đựng nổi.

Nhưng mà Quan Quan lại không biết rõ tình hình của Đường Sinh, lúc hắn nghe điện thoại, Quan Quan vẫn ngồi trên đùi anh ta, quấn quýt ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ nhàng lên một bên mặt và tai hắn, thậm chí còn dùng đầu lưỡi hôn sâu trong lỗ tai hắn, cô rõ ràng cảm nhận được thứ bên dưới của Đường Sinh bắt đầu phồng lên.

Cô cũng không quản Đường Sinh đem điện thoại đặt bên tai bên kia là đang nói chuyện với ai, ngược lại lại nói nhỏ ở một tai bên này của hắn ta:

- Đường Sinh, của cậu phồng lên rồi, nếu như không xuất nó ra, nghẹn hỏng mất thì biết làm thế nào?

Tính cách quái gở Quan Quan quả cũng có lá gan rất lớn.

Lúc này cô đã đem tất cả đau thương đặt sau đầu rồi, quên đi ông ngoại vừa qua đời, quên đi người cha vừa mới gặp, giờ phút này trong mắt cô chỉ có Đường Sinh, đây chính là mối tình đầu tiên của cô, là người đàn ông đầu tiên mà mình yêu, cô có khát vọng muốn gần gũi thân thiết hơn với hắn.

Cô chuyển đổi tư thế ngồi sang một bên, ép Đường Sinh vào bên trong , bàn tay đưa xuống bên dưới kéo khóa quần hắn, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở gấp gáp nóng rực được thở ra từ miệng Đường Sinh, cô cũng có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Đường Sinh có ý ngầm bảo ‘ Đừng có làm bậy’.

Cậu đã buông tha cho tôi bao giờ đâu? Người ta đã khổ sở từng xin anh buông tha tôi, nhưng cậu lại cứ tiến thêm một bước, lần này sao lại buông tha cho cậu chứ?

Quan Quan chu mũi lên, làm ra vẻ kiêu ngạo ánh mắt hướng ra ngoài góc sáng liếc liếc một cái, đoán là chắc không có người phát hiện ra tất cả mọi việc ở đây,rồi cô ta đưa tay qua chỗ khoá quần vào trong, quần của con trai đều có chố như vậy kể cả quần giữ nhiệt bên trong cũng vậy, tiếp tục đưa cào trong quần lót bên trong hình như không có chỗ như vậy, làm thế nào để kéo nó ra đây? Từ hai bên háng sao?

- Ừ ừ, tôi đang ở quán cà phê này này, chị tới đón tôi đi.

Đường Sinh nói thêm câu cuối cùng rồivội vàng cúp máy, có điều chậm mất rồi, ngón tay linh hoạt của mỹ nữ Quan Quan đã nhanh nhẹn cho vào trong.

- A. Quan Quan…..

Đường Sinh không thể không nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô mà xin tha, thực sự là bản thân bây giờ không chịu nổi sự khiêu khích.

- Nghe tôi nói này, hôm nay không thích hợp.

Quan Quan cũng mặc kệ nắm lấy cái đó lôi ra rồi nói khẽ với Đường Sinh:

- Kéo cái áo khoác của cậu che lại đi đừng để người khác nhìn thấy đấy, Đường Cẩn có thể làm thì tôi cũng có thể làm, cậu có chọc tức tôi thì tôi cũng phải nghịch cái hạt của cậu, mà tôi nhớ cậu thích hưởng thụ như vậy lắm mà.

Đường Sinh cố kìm nén.

- Tôi nào có hưởng thụ gì? Tôi đâu có muốn chết? đừng làm bậy nữa được không? Cao Ngọc Mỹ tới đón tôi rồi, tôi phải tới nhà cô ta chúc tết, trong nhà cậu cũng đang xảy ra chuyện lớn như vậy, cô mau trở về trước đi, đừng để mẹ cô lo lắng, trời ơi, tha cho tôi đi.

Cậu mà cũng có lúc phải cầu xin tôi buông tha sao? Mỹ nữ Quan đắc ý nói,thực tình sờ soạng lung tung bên trong,cái đó của hắn cứ nóng dần lên trong tay và tay của mình cũng có cảm giác ướt ướt, lần đầu tiên to gan dám trêu trọc nghịch ngợm và kích thích nhưng trong lòng lại hoảng hốt.

- Tôi thua cậu rồi đấy, bạn Quan thân mến ơi, tha cho tôi đi, đừng có bópnó nữa được không? Sẽ xảy ra án mạng đó.

Đường Sinh có cảm giác như sụp đổ.

- Bộ dạng này của cậu làm sao ra ngoài được? Để tôi làm cho cậu xuất ra nhé, Đường Sinh, kỳ thực hai chúng ta.., tôi, trong lòng tôi rất đau khổ và muốn làm cho mình tê dại đi,tìm một chỗ nào đó, cậu, cậu với tôi làm chuyện đó đi.?

Quan Quan thật không biết là bị làm sao, trong mắt ánh lên sự ham muốn điên cuồng.

- Tôi cũng muốn à, nhưng mấy ngày này không thích hợp, nếu không phải là dì cả của tôi tới đây, ông ngoại cậu mất rồi, cậu không thể làm chuyện đó được đâu, nếu không đó là bất kính đối với ông cụ, dù thế nào thì cũng phải bảy ngày sau, đợi sau khi chúng ta về Gia Lăng rồi, tôi nhất định….

- Cậu tưởng tôi hám câụ à?. đàn ông trên đời này chết hết rồi hay sao? Cóc 3 chân thì khó tìm chứ đàn ông 3 chân thì đâu đâu cũng có …….

Chủ động hiến thân lại bị cự tuyệt, đối với Quan Quan mà nói đây là một sự đả kích rất lớn, còn bị hắn ta dọa là bất kính với ông ngoại. Trong lòng Quan Quan liền sợ hãi nổi da gà rồi, mình đang nắm trong tay thứ khó coi của con trai, có khi nào bị linh hồn của ông ngoại nhìn thấy hay không?

Nghĩ tới đây, cô liền dựng tóc gáy, trong cơn tức giận, đập một cái lên chỗ đó của hắn ta.

- Cho cậu nín nhịn đến chết đit.

Nói xong , mỹ nữ đứng lên chạy vọt ra ngoài, Đường Sinh hít một hơi thật sâu, muốn để cơ thể thả lỏng một chút lại là không thể, mất công lại phải cho cái đó vào, chờ tới khi hắn bước từ quán cà phê ra thì Quan Quan đã nhảy lên xe taxi nghênh ngang đi mất, đúng là một tiểu yêu tinh.

Đứng bên đường đợi Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi, sau khi lên xe, Đường Sinh vẫn vẻ mặt đau khổ.

- Ngọc Mỹ, tìm một phòng khách sạn trước đi

NàyCao Ngọc Mỹ quay đầu lại nhìn chăm chú nét mặt rối rắm của Đường Sinh, lại nhìn lướt qua phía bên dưới.

- Cậu lại đi dụ dỗ ai rồi?

- Là tôi bị người khác hại được không hả?

Đường Sinh tức giận nói

- Giờ tôi nào có dám tùy tiện đi dụ dỗ ai.

Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi đều mỉm cười

- Cậu khỏi nói, chiêu này của cậu thật không tệ, tránh cho cậu ở bên ngoài không trung thực.

Chúc tết kéo dài từ buổi chiều tới tận tối, ở khách sạn bị chậm mất hai ba tiếng, đêm tối, Đường Sinh bước vào nhà họ Cao.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi